Lúc mới đầu mấy người đều nhìn Quy Sinh cười, cậu vừa khóc xong lại cảm thấy xấu hổ, kéo ống tay áo của ba che mặt, ở phía sau cười ha ha.
Lâm Khương thích thú trêu chọc cậu, liền rướn cổ lên hỏi, “Quy Sinh, anh nhớ lần trước về nhà em chưa từng gặp bọn anh, lại da mặt dày bám lấy anh và Lâm Hòa không thả, vì sao lần này lại áp chế như vậy? Em đều sợ mấy bà cô bác kia à.” http://bupbecaunang.com/
Hai tay Quy Sinh nắm ống tay áo, kéo mạnh xuống, mạnh miệng nói: “Anh mới da mặt dày!”
Lâm Đồng Chương cúi đầu nhìn cậu chu môi, càng hiện ra vẻ dịu dàng, kéo ống tay áo trở lại, cười bảo cậu trả lời anh trai, “Anh trai hỏi trước, con trả lời anh trai trước đã, nếu như anh trai sai thì ba sẽ giúp con mắng anh.”
Miệng Quy Sinh méo xệch, nhỏ giọng nói: “Không giống nhau ạ, bà nội không thích mẹ cũng không thích con, không bám bà nội được.”
Trong xe nụ cười phai nhạt bớt, một lát sau, Lâm Đồng Chương miễn cưỡng cười, “Không phải đâu, nói càn.”
Quy Sinh ngẩng đầu lên, lớn tiếng nói: “Không phải nói càn! Dù sao con cũng biết.” bup.be.cau.nang Hình như ý thức được mình vô lễ, cậu lại cúi đầu, đôi tay mở ra, năm ngón tay đan vào năm ngón tay rồi lại buông ra, chạm vào lại buông ra, Lâm Hòa bị hành động mờ ám của cậu làm dời lực chú ý, cậu lại bắt đầu nói chuyện: “Mẹ thường nói với con về ba, anh trai, chị gái, không nói về bà nội với con. Bà nội không thấy con thì cười, nhìn thấy con thì không cười.”
Lâm Đồng Chương nhớ ra cái gì đó, hỏi cậu: “Mẹ thường nhắc tới ba sao?”
Quy Sinh không ngừng hoạt động, ngẩng đầu nói, “Đúng vậy, mẹ có một tấm hình, bên trong có anh trai và chị gái lúc nhỏ, ba mẹ đứng chung một chỗ. Tóc ba rất ngắn.”
Phương Nha ở một bên đáp lời, “Dạ, cháu từng thấy tấm hình kia một lần. Có lẽ chụp ở nhà kính trồng hoa. Còn có ông nội.”
Lâm Đồng Chương nhớ tấm hình kia, là Lâm Hòa và Lâm Khương đầy tháng, trước khi đi khách sạn mở tiệc thì ông nội nhất định muốn chụp ảnh. bup.be,cau.nang Còn có một tấm đặt ở mặt bàn thư phòng của anh, anh không ngờ tới chỗ cô cũng có, còn thường mang theo trên người, có phải đối với cô mà nói, thật ra thì cái nhà này cũng rất quan trọng hay không. Càng làm cho anh kinh ngạc là, trước mặt Quy Sinh, từ khi sinh ra đã để Quy Sinh nhận định anh là ba cậu.
Lâm Hòa để điện thoại di động xuống, nhẹ giọng hỏi Quy Sinh, “Em biết tại sao mẹ gọi em là Quy Sinh không?”
“Quy là nguyện vọng ban đầu, Sinh là sống lại.” Phương Nha ở một bên gật gù hả hê. Thấy tất cả mọi người nhìn cậu, cắn môi dưới, đáp: “Quy Sinh chơi cùng mấy đứa bé khác đều bị người ta hỏi như thế, em ấy không trả lời được thì chạy về hỏi dì Thanh, dì Thanh chỉ đọc qua một lần, cháu đã nhớ.” Con ngươi cậu đảo vòng quanh, nói: “Cháu sẽ không nhớ lầm.”
Lâm Đồng Chương nhìn ra ngoài cửa sổ, xe vẫn còn đang đi thong thả trong thành, phía trước phía sau nối thành đoàn xe, lái xe trong đêm rét, đi một đoạn lại truyền đến tiếng còi xe, gần tối nhiều người vốn nên đoàn tụ không biết vì cái gì làm chậm trễ đường về.
Bờ sông nơi xa dâng lên lửa khói rực rỡ, Quy Sinh bị hấp dẫn, dừng lại một lát, bò qua đầu gối ba úp sấp phía trước cửa sổ, trong bầu trời đêm nhiều đóa hoa bị gió lạnh lướt qua thổi lên gương mặt cậu, che đậy mất mác, cậu kinh ngạc há to miệng cười ra tiếng, sắc hoa giống như lấy được hồi báo, quay người trở về ven sông.
Hình như Lâm Đồng Chương cũng thấy phòng ốc sườn núi trong lửa khói, nghĩ thầm, hóa ra cô coi nơi đó là chỗ bắt đầu nguyện vọng sao?
Lúc ở bệnh viện, hộ lý ôm đứa bé bảo đáng yêu, hỏi tên gọi là gì, cô cười cười, chỉ nói gọi Quy Sinh, quản gia cũng không can thiệp, quay đầu lại chuyển đạt cho anh thì lúc đó anh hoàn toàn không có tâm tình tra cứu.
Cô vẫn để ở trong lòng, lại cho phép địa vị và mong muốn, ba Quy Sinh, có phải có ẩn tình gì hay không. Anh nhớ tới cái gì, sắc mặt tái nhợt vô cùng.