Lâm Đồng Chương vào cửa nhà, các con và Hòa Lý Thanh đã sắp ăn cơm xong, chỉ có Phương Nha còn chui đầu vào ăn, Hòa Lý Thanh nói: “Được rồi, được rồi, ngày mai ăn nữa, buổi tối chớ ăn no căng bụng.”
Phương Nha và cơm đầy miệng, để đũa xuống mới bắt đầu nuốt, Quy Sinh học dáng vẻ của Hòa Lý Thanh, nghiêng đầu nghiêm túc nói với Phương Nha: “Như vậy không tốt cho tiêu hóa, không tốt cho dạ dày.”
Mới vừa nói xong cũng nhìn thấy ba ở cửa ra vào thì cười nhìn anh, cậu lớn tiếng gọi, sau đưa chân xuống mặt đất chạy tới, Lâm Đồng Chương bước hai bước ôm cậu, nhéo lỗ mũi cậu nói, “Mới vừa rồi còn nói anh Phương Nha, sao bản thân mới vừa cơm nước xong đã chạy, mẹ đánh con đấy.”
Quy Sinh cười hắc hắc, Lâm Đồng Chương tiến tới ngửi một cái, nhíu lỗ mũi nói: “Quy Sinh, trên người con có mùi gì?”
Hòa Lý Thanh đi tới cười nói: “Than, mực nướng, tôm nướng, còn có khoai lang khoai tây, một đống đồ nướng.”
Lâm Đồng Chương vội đặt Quy Sinh xuống, tới đỡ cánh tay Hòa Lý Thanh, khẽ hỏi: “Hôm nay chân có dễ chịu hay không?” Tai nạn xe cộ lăn vào chân, mặc dù bác sỹ nói đã khôi phục rất tốt, thời tiết như này cần phải chú ý nhiều. Hòa Lý Thanh lắc đầu, hai người đi tới phòng khách.
Lâm Hòa liếc mắt nhìn Lâm Khương, cười đến sắp thấy lợi.
Hòa Lý Thanh bảo Phương Nha đi tắm, còn dặn dò quản gia để nước ấm hơn. Lúc ban ngày Phương Nha và Quy Sinh náo loạn ở ban công, quản gia lập tức không có chú ý tới, cậu cởi áo khoác ra, người đầy mồ hôi, gió lạnh lùa vào cổ áo, hiện tại hơi sốt.
Bọn trẻ lục tục lên lầu, mặc dù ngoài tường hiện đầy dấu chân loang lổ, nhưng trong phòng bài biện quả thật vô cùng vừa lòng. Bởi vì cô dưỡng thương, Lâm Đồng Chương chuẩn bị thêm nhiều thảm đặt ở nơi cô có thể tiện tay lấy được. Thảm ô vuông màu xanh bao trùm trên đầu gối, đèn đặt dưới đất chiếu ra ánh sáng màu xanh nhạt hắt lên chiếc ghế sô pha, bên ngoài gió lạnh không chịu cô đơn lắc vài cái lên cửa sổ, giống như nhà người ở châu Âu thời Trung Cổ.
Một tay Lâm Đồng Chương nắm tay Hòa Lý Thanh, một tay cầm hộp điều khiển ti vi vỗ vào ghế sa lon, mở ti vi lên, trong đầu vẫn đang suy nghĩ chuyện gần đây của Lâm Hưng An, Hòa Lý Thanh cũng ngẩn người, cô đang suy nghĩ dùng cách nào thẳng thắn với anh về chuyện xảy ra, cô quay đầu liếc nhìn Lâm Đồng Chương đang mất hồn, cảm thấy hiện giờ không phải lúc.
Đã giao thừa, mấy dì giúp việc dọn phòng ốc rất sạch, chuẩn bị về nhà mừng năm mới, đêm 30 cũng chỉ còn đầu bếp và quản gia ở chỗ này. Người nhà trong thành thích làm mở tiệc vào đêm 30, cho tới bây giờ Lâm Đồng Chương đều không tham gia, anh nói với Hòa Lý Thanh như vậy: “Anh đều ở bên ngoài xã giao một năm, giả bộ đại gia lại diễn cháu trai, tại sao anh phải tới góp vui trong lễ mừng năm mới chứ? Đương nhiên là phải ở cùng vợ con rồi.” Tuy anh nói thô bỉ, nhưng cũng có lý, chọc cho Hòa Lý Thanh bật cười, sau khi cười suy nghĩ mấy thứ rồi hỏi: “Năm trước vợ không ở nhà, là vị nào ở cùng anh và các con?”
Lâm Đồng Chương không ngờ còn có chiêu sau, sửng sốt không có lập tức giải thích, Lâm Hòa giơ tay nói: “Không có! Không có ai cả! Con làm chứng.” Lại kéo tay Lâm Khương cùng giơ lên. Quy Sinh không hiểu, nhưng cũng làm theo chị gái nâng tay Phương Nha lên, kêu: “Làm chứng!” Bốn đứa bé đều vùi ở trên sô pha, giơ cao cánh tay qua đỉnh đầu, lòng bàn tay mở ra, Quy Sinh cố tình nắm một quả đấm nhỏ, Lâm Đồng Chương tán thưởng gật đầu với mấy đứa nhóc, Hòa Lý Thanh hắng giọng một cái, gọi: “Quy Sinh” .
Quy Sinh ngây thơ nhìn mẹ, giả vờ không biết chuyện gì xảy ra, từ từ hạ tay xuống, lại lặng lẽ để tay vào túi quần, rồi lại lấy ra vỗ tay, nói: “Chị nói đúng.”
Chẳng may mảnh vụn bánh ngọt rớt xuống từ lòng bàn tay cậu bán đứng cậu. Lâm Hòa liếc mắt nhìn, giật giật người, cậu lập tức chạy vào phòng ngủ, giày cũng không đi, còn ném xuống một câu: “Con sai rồi! Lần sau sex không ăn bánh ngọt trên ghế sô pha nữa!”
Lâm Hòa chân dài cũng không đuổi kịp cậu, cậu khóa trái cửa lại, cũng bởi vì chuyện đuổi đánh mà hưng phấn cười ở bên trong, chạy thắng chị gái là một chuyện lớn.
Năm mới, ngủ gần đến buổi trưa, Lâm Đồng Chương nói muốn mang mấy đứa nhóc trở về trong thành chúc tết, anh nhìn Hòa Lý Thanh chằm chằm, đợi đáp án của cô.
Cô do dự thật lâu, lắc đầu một cái nói không đi, “Mặc dù là lễ mừng năm mới, mẹ Lâm không nói gì, nhưng anh phải trông chừng Quy Sinh, đừng làm để nó nghe được cái gì không nên nghe, bây giờ không phải lúc, nó và Phương Nha đừng đi.” Cô cúi đầu nói, Lâm Đồng Chương ôm chặt cô.
Có lúc anh cảm thấy nghi ngờ, theo lý thuyết, trẻ con rất dễ tổn thương, theo như tính cách trước kia của cô, tồn tại của Quy Sinh sẽ làm cô đối mặt với nhà họ Lâm và thời điểm anh cảm thấy xấu hổ, nhưng mấy năm này xem ra thái độ của cô rất thản nhiên. Anh bỏ qua những ý nghĩ này, đồng ý sẽ trông chừng Quy Sinh, Quy Sinh muốn nhập tịch, cuối cùng vẫn phải đi gặp ông nội bà nội trong thành.