Lâm Đồng Chương nghe thế, tay đang vuốt vuốt đồng hồ bỗng ấn ‘tách’ mở chốt cài, đồng hồ đeo tay lắc lư treo ngược ở trên cổ tay.
Bà nội Lâm cười khẩy, quay mặt nói với anh: “Con trai, con xem đi, con tốn hết tâm tư khổ sở duy trì cuộc hôn nhân này, kết quả là tạo thành phiền phức cho bác sỹ Hòa.” Bà dựa lưng vào sofa, bả vai buông lỏng, khẽ nhấc cằm, liếc mắt nhìn Hòa Lý Thanh nói: “Tôi thật hiếu kỳ, gã kia là ai? Ngày nào cô rời khỏi nhà họ Lâm nên chúng ta bàn cẩn thận, tôi nhìn cô lớn lên nên sẽ làm chủ cho cô, về sau tôi xuống gặp ông nội cô hay ba mẹ cô cũng có giao phó.”
Hòa Lý Thanh nghe thế, vẫn không có phản ứng gì, tuy nhiên tay vẽ loạn trên ghế sa lon càng lúc càng nhanh. Lâm Đồng Chương cắt ngang không cho bà nội Lâm nói tiếp nữa, nói không còn sớm khuyên bà lên lầu nghỉ ngơi. Bà định chọc ngoáy mấy câu nữa nhưng thấy Lâm Đồng Chương mệt mỏi day day mi tâm thì thở dài đi lên lầu.bupbecaunang.com
Lát sau chỉ còn hai người ngồi, Lâm Đồng Chương đi tới bên Hòa Lý Thanh, ngồi trên thảm ở dưới chân cô, ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt yên lặng của cô, giữ mười ngón tay không ngừng vẽ loạn trong lòng bàn tay rồi đặt ở đầu gối, thở dài nói: “Em ấy à, chỉ khi thấy những động tác nhỏ này thì anh mới biết em sắp không nhịn được giận điên lên.” Anh cười cười, “Mười năm cũng không đổi.”bupbecaunang*com
Nói xong vùi mặt vào lòng bàn tay hai người, lời nói mơ hồ truyền tới, “Anh cũng vừa về mới biết chuyện mẹ anh bảo Trương Tinh tới đây. Người bên ngoài nghĩ thế nào cũng được, chúng ta đã lãng phí mười năm, chỉ cần cho nhau cơ hội, sau này anh và em sẽ sống tốt, quá khứ đã qua rồi, nếu như bây giờ em còn không biết làm thế nào, chúng ta sẽ đi từ từ, đừng dễ dàng nói ly hôn.”
Anh chống vào mép ghế bên cạnh cô rồi ngồi lên. Dựa vào trên lưng sofa, nghiêng mặt nhìn ra ban công, nhìn một lúc mới nói: “Nhớ Nhạc điên khùng chứ? Lúc học đại học từng trở về nơi này nghỉ hè ấy.” Anh lại quay đầu nhìn trần nhà, nhớ ra cái gì đó lại cười cười nói, “Lúc ấy em trở về vẽ tranh trong vườn, anh ta còn đặt sâu bên cạnh bút vẽ của em, lúc em cầm bút thì chạm vào lông sâu, anh ta chờ em sợ thét chói tai để trêu đùa em, ai ngờ em cầm sâu lên, nhìn nó rồi lại thả lại trên cỏ.”
“Bây giờ anh ta đang quản lý tài vụ ở công ty, có lúc khó tránh khỏi xã giao trong ngành nên uống hơi nhiều, mấy năm qua cãi nhau với vợ, nhưng không ly hôn. Vậy mà đoạn thời gian trước vợ anh ta xảy ra tai nạn xe cộ, thành người sống đời sống thực vật.”
Hòa Lý Thanh nhìn sang, anh quay mặt sang cùng cô nhìn nhau, nói tiếp: “Mấy ngày trước khi xảy ra tai nạn xe cộ còn cãi nhau, bởi vì có một cô gái náo loạn, lúc ấy hai người cũng quyết tâm ly hôn, nhưng sau khi vợ anh ta quyết định xong còn nhớ kỹ đi đến cửa hàng đầu ngõ mua mấy nút áo cho anh ta vì lúc cãi nhau đã giật hết nút áo. Lão Nhạc khóc lớn ở bệnh viện, chậc, như thằng nhóc con.”
Anh nắm chặt tay Hòa Lý Thanh, “Muốn thế nào mới tha thứ cho anh, làm sao mới có thể bắt đầu lần nữa? Nếu em không muốn gặp những người khác trong nhà họ Lâm, về sau anh quyết không để cho mọi người có cơ hội chạm mặt, nếu em muốn tiếp tục đi với đoàn tình nguyện, khoảng hai ba tháng anh sẽ nghỉ phép đi tìm em.” Anh còn muốn nói tiếp, Hòa Lý Thanh đã cắt ngang lời anh: “Giải quyết chuyện bây giờ trước đã.” Đẩy anh xích ra rồi đi ra cửa. Anh đi theo sau.
Ở lầu hai, Lâm Hòa nhìn thấy bọn họ lôi kéo ở trong vườn, cong khóe miệng, xoay người đi tới tủ lạnh nói, “Cha mẹ cãi nhau thật là quá xa lạ với mình.”
Có cái thang gác xép dẫn từ lầu ba xuống phòng khách, một bên cái thang là cầu thang một bên là thang trượt, lúc Quy Sinh trượt từ phía trên xuống thì nghe được câu này, chạy đến bên cạnh cửa sổ, nhìn ra phía ngoài kêu: “Cha mẹ cãi nhau thì có gì đâu mà xa lạ nhỉ?”, Hòa Lý Thanh nghe được giọng bọn trẻ thì ngẩng đầu nhìn lên, Quy Sinh vẫy vẫy tay cười ha ha, Lâm Hòa và Lâm Khương trốn ở trong phòng mà đầu đầy hắc tuyến.