Triệu Thanh vẫn có phần không thể tiêu hóa hết thông tin này, hỏi Diệp Minh:
"Rốt cuộc, cổng Hỏa Thần tại sao lại cần mở? Quan trọng đến mức bọn họ sẵn sàng nhấn chìm cả nửa Địa cầu hay sao?"
"Tộc Hỏa Linh đã thất truyền từ nghìn năm trước, mặc dù một số ít người vẫn sống ẩn dật ở đâu đó trên khắp địa cầu, như tôi chẳng hạn. Ai đó cũng như Hỏa Linh Thánh Chủ khi xưa, muốn tập hợp toàn bộ người Hỏa Linh lại, còn tập hợp để làm gì, tôi không đoán biết được." Diệp Minh nói.
"Vậy tại sao phải cần anh mới mở được?" Triệu Thanh hỏi.
Diệp Mình nhìn Tống Nguy, thở dài:
"Bởi vì tôi là người được truyền Hỏa Lệnh. Tôi là... truyền nhân duy nhất của Hoàng tộc Hỏa Linh!"
Diệp Minh mở bàn tay ra, ấn ký màu đỏ trong suốt giữa lòng bàn tay anh như có một dòng nham thạch lưu chuyển. Triệu Thanh vồ lấy tay Diệp Minh, kinh ngạc không thốt nên lời.
"Như... như vậy, anh chính là... vua của Hỏa Linh tộc?"
Diệp Minh lắc đầu:
"Nếu như nghìn năm trước không có biến cố, thì Diệp Phong, em trai tôi, người mạnh nhất của Hỏa tộc sẽ lên nối ngôi. Hiện tại, Hỏa Lệnh này chính là kim bài tử của tôi. Hàng trăm năm qua, tôi sống ẩn dật chỉ để dấu đi thân phận của mình, sợ một ngày nào đó sẽ bị phát hiện ra. Tám trăm năm trước, người của tộc Hỏa Linh bỗng nhiên bị biến thành thuốc trường sinh bất lão của loài người, bị truy đuổi, giết, lấy máu, ăn thịt..."
Tống Nguy dơ tay chặn miệng anh lại:
"Đừng nói nữa, chuyện đã qua lâu rồi. Chúng ta bàn tiếp chuyện của ngày mai."
Tống Nguy tiếp: "Còn ông lớn thứ năm, tôi chưa giải mã được, đầu tôi hiện không thể nạp thêm được dữ liệu."
Diệp Minh nhìn hắn, lo lắng:
"Tống Nguy, đừng cố quá, dù sao chúng ta cũng không cần quan tâm vội, bây giờ quan trọng nhất là làm thế nào tìm được vị trí trung tâm của dự án."
"Trung tâm của Dự án là một căn cứ nằm sâu dưới Hải Vực, được gọi là Chủ Thần. Theo tọa độ trên bản đồ mẹ tôi để lại, chúng ta cứ tới đó, việc tìm chính xác cần phải đến gần hơn."
"Được, tôi đi chuẩn bị, sáng mai đến nơi gặp bọn Mã Linh, Nhạc Ly, Hải Tâm rồi tiếp tục bàn bạc." Triệu Thanh nói rồi rời phòng điều khiển, đi vào trong.
Chỉ còn lại Tống Nguy và Diệp Minh. Hắn nhìn anh, ánh mắt chua xót không nói nên lời, ngẫm nghĩ lại, cuối cùng không biết do định mệnh hay duyên phận, hắn và anh lại cùng bị lôi vào một chuyện. Cho dù trên đường chạy khỏi Wall-on, hắn không rơi xuống xe của Diệp Minh, thì có lẽ cuối con đường này, hắn vẫn gặp anh, bởi anh cũng là một quân cờ nằm trong vòng xoáy âm mưu này. Diệp Minh thấy ánh mắt thất thần của Tống Nguy, bất giác vươn tay lên, sờ má hắn:
"Tống Nguy, đừng nghĩ nhiều sẽ bị đau đầu đấy, nghỉ ngơi một chút đi!"
Tống Nguy gật đầu, nắm lấy tay anh:
"Diệp Minh, tám trăm năm qua, anh sống... hẳn là không dễ dàng gì..."
Diệp Minh mỉm cười nhìn hắn:
"Nguy, gặp được em rồi, tám trăm năm qua, chỉ như giấc mộng mà thôi!"
Hải Vực, tọa độ H328346.
Tại một phòng thí nghiệm nằm dưới đáy đại dương.
Giữa phòng thí nghiệm đặt một bể dung dịch màu trắng đục. Alan đang cầm một chiếc E-lap trong tay, mắt nhìn chăm chú vào sâu trong lòng bể, thỉnh thoảng lại điều chỉnh thông số trên E-lap. Anh ta dừng lại, đưa tay nhấc mắt kính lên, tiếp tục nhìn vào trong bể.
Bên trong là một cơ thể phụ nữ trần truồng, trắng nhợt, gắn hàng loạt thiết bị nhỏ có dây nối tới hộp kỹ thuật trên thành bể. Một ống thở gắn vào mũi cơ thể trần truồng kia. Mớ tóc dài đen nhánh nổi lềnh bềnh trong nước tạo nên một khung cảnh rất đỗi giật mình.
Alan chăm chú nhìn vào dao động nhẹ trên E-lap. Sau một hồi quan sát, anh ta đặt E-lap xuống bàn thí nghiệm, mở thiết bị đầu cuối trên cổ tay, gọi điện.
"Sếp! Đã chuẩn bị xong rồi! Chúng ta tiến hành được chưa?"
Trên thiết bị đầu cuối của Alan bật lên một hình ảnh 3D nhỏ, hiện lên một khuôn mặt hơi mờ. Hình ảnh người đàn ông mờ ảo phát ra tiếng nói:
"Tôi đến ngay đây!"
Màn hình vụt tắt. Mấy phút sau, Alan thấy cửa phòng thí nghiệm bật mở. Anh ta liền mau chóng thao tác trên bàn điều khiển mở màn hình lớn. Trên màn hình, hàng loạt thông số nối đuôi nhau chạy, cuối cùng cũng dừng lại.
Người mới đến mặc một bộ quần áo trắng kín mít đặc trưng của phòng thí nghiệm. Gã chăm chú nhìn màn hình trong vài giây, rồi đi đến bể dung dịch. Alan cầm E-lap theo sau.
"Bắt đầu đi!" Người kia nói.
Bàn tay Alan di chuyển nhanh trên màn hình E-lap. Các thiết bị gắn với cơ thể trong bể dung dịch bật sáng lên màu xanh sau đó nhấp nháy tín hiệu.
Alan quay sang nói với người kia:
"Sếp Ngô, có cần phải chờ Joy không?"
"Có, chờ một lát!" Người được gọi là sếp Ngô dơ tay ra hiệu tạm dừng thao tác. Chỉ hai giây sau đã thấy một giọng nói vang vọng trong phòng thí nghiệm, không biết phát ra từ đâu:
"Chào các anh, tôi tới rồi!"
"Joy! Anh sẵn sàng đưa cô ấy ra nhé!"
"Được thôi, đã sẵn sàng!" Trí tuệ nhân tạo Joy trả lời. Tiếp sau đó là toàn phòng thí nghiệm nhấp nháy, cơ thể trong bể dung dịch được nâng lên khỏi mặt nước. Các tín hiệu nối dẫn cũng tắt. Một thanh trượt nổi lên từ đáy bể, nâng cơ thể kia lên cao.
"Được rồi, tôi đã kiểm tra sinh thể cô ấy, an toàn!"
"Cảm ơn Joy!" Alan nói rồi gỡ các thiết bị nối dẫn ra khỏi cơ thể kia. Ống thở cũng được gỡ ra. Mái tóc đen dài chảy qua ván trượt, ướt nước, nhỏ tong tong xuống bể dung dịch. Ván trượt nhanh chóng lướt tới một khoang y tế, đặt cơ thể vào bên trong, đèn bật sáng. Alan cũng nhìn vào thiết bị đầu cuối trên tay, bấm giờ.
Nghe Radio full chương tại kênhYoutube. Hoặc đọc truyện trả phí (full gần 200 chương + ngoại truyện) bằngcách kết bạn với fb: https://www.facebook.com/bachvanthuquan để được add vàonhóm kín (99k).
Ba mươi giây.
Cơ thể trong khoang y tế mở choàng mắt. Ánh sáng chói khiến cô vội vã nhắm mắt lại. Ngón tay trỏ co lại một chút rồi lặng yên trong chốc lát. Một phút sau, cô mới từ từ mở mắt, ngực nhấp nhô không đều, miệng bật lên một tiếng ho nhẹ.
Sếp Ngô: "Sẽ ổn thôi!"
Alan: "Số hiệu đều ổn định! Joy, quần áo đâu?"
"Kế bên khoang y tế!" Giọng nói văng vẳng của Joy. "Tống phu nhân, chào mừng quay trở lại!"
Người vừa tỉnh dậy là Hàn Anh. Cô chậm rãi ngồi dậy, dơ tay lấy bộ quần áo màu trắng từ cánh tay máy bên cạnh khoang y tế đưa tới, mặc vào người rồi đi chân trần xuống đất. Mái tóc dài đã được sấy khô, phất phơ phủ trên bờ vai gầy. Hàn Anh đi tới phía Alan và sếp Ngô.
Alan nhìn cô chằm chằm. Hàn Anh cũng mỉm cười với anh ta:
"Chào, người mới đến à?"
"Chào, tôi đến được mười năm rồi!"
"Tôi biết!" Hàn Anh nói rồi quay sang Ngô Quân.
"Ngô Quân, anh giờ đã già đi rồi!"
"Thật ngại quá, cô vẫn còn nhận ra tôi. Cô ngủ hai mươi năm, không thay đổi chút nào, giờ tôi trông già hơn cô rồi!"
Hàn Anh tùy tiện ngồi lên bàn thí nghiệm, khoanh tay trước ngực, nói với Ngô Quân:
"Giờ các người muốn tôi tỉnh lại, là để làm gì?"
Giọng trí tuệ nhân tạo của Joy vọng tới:
"Tống phu nhân, nghỉ ngơi rồi nói chuyện!"
"Gọi tôi là Hàn phu nhân đi! Hừm, trong suốt hai mươi năm các người... à cả trí tuệ nhân tạo nữa, Joy, biến tôi thành vật thí nghiệm, đọc sóng não của tôi, thiết lập lại BLS25. Bây giờ các ngươi đã có đủ rồi, cần tôi thức dậy làm gì nữa?"
Cửa phòng thí nghiệm bật mở, một người bước vào. Đó là một người đàn ông mặc trên mình một bộ quần áo dài giống như một tư tế thời xưa. Tóc hắn màu bạch kim, buông xõa trùm xuống bờ vai, che đi phần tai và một phần khuôn mặt. Những phần còn lộ ra của khuôn mặt cho thấy hắn khoảng chừng ngoài bốn mươi tuổi, ánh mắt màu vàng kim sắc lạnh, môi mỏng, mũi thẳng. Khó có thể nói đó là một vẻ đẹp nên nhìn, nhìn chắc hẳn rất đau mắt.
Alan và Ngô Quân nhìn thấy người này đều giật mình đứng lui lại, cung kính chắp tay như lễ bái:
"Chủ Thần! Ngài đã tới!"
Người được gọi là Chủ Thần không nói gì, tiến về phía Hàn Anh. Nhìn thấy người này, khuôn mặt vừa mới có chút huyết sắc của Hàn Anh bỗng chốc cứng đờ. Chủ Thần dơ một tay, vén mái tóc dài của Hàn Anh sang bên, xoáy đôi mắt ánh kim vào mắt Hàn Anh. Cô cảm thấy đau đầu, liền nhắm mắt lại. Chủ Thần đưa tay ra, bóp cằm Hàn Anh, giọng hắn nhẹ như cơn gió nhưng lại khiến cho người ta gai người.
"Hàn Anh, mở mắt ra!"
Hàn Anh lắc đầu thật mạnh, thoát khỏi tay Chủ Thần, đứng xuống đất trên đôi chân trần, có chút hoảng loạn.
"Hàn Anh, ngủ hai mươi năm, hẳn là rất khó chịu đúng không? Cô trở lại dương gian lần này, cố gắng thể hiện cho tốt!" Chủ Thần nói.
"Các người cần gì nữa?"
"Mười ngày sau, BLS25 bắt đầu thử nghiệm."
Hàn Anh hoảng hốt:
"Sao? Ông vừa nói gì?"
Chủ Thần im lặng, dơ tay ra hiệu. Lập tức Alan tiến đến, mở thiết bị đầu cuối. Trong không gian xuất hiện hình ảnh bốn chiều mờ ảo. Đó là hình ảnh từ vệ tinh. Trên một con thuyền đang ở giữa dòng, có hai bóng người đang đứng. Alan liền thao tác zoom lớn hình ảnh, đưa lại gần một khuôn mặt...
Hàn Anh: "Cậu thanh niên này... là... là..."
Cô giật lùi lại mấy bước. Alan tắt thiết bị, đứng lùi lại phía sau Chủ Thần.
"Cho cô năm ngày, hoàn thiện nốt bước cuối cùng vận hành vũ khí thủy đạn đạo. Nếu không, Tống Nguy sẽ tan thành bụi!"
"Chẳng phải các người đã đọc não tôi, thiết lập được rồi đó thôi!"
"Cô giỏi lắm, sống như thực vật mà vẫn có cách ngăn chặn một phần ý nghĩ của mình. Giờ thì có lý do để hoàn thành rồi đấy!"
Chủ Thần nói xong liền đi thẳng ra cửa. Ngô Quân và Alan cúi mình, mãi mới dám ngẩng đầu lên. Joy giờ mới lẹt xẹt lên tiếng:
"Hàn phu nhân, mời cô đến phòng thí nghiệm 3-V!"
Hàn Anh trong phút chốc thẫn thờ, liền cầm bừa một thiết bị trên bàn thí nghiệm, vung tay đập nó vào bể dung dịch. Bể dung dịch nứt ra một đoạn... rồi vỡ nát. Nước tràn ra tứ phía. Hàn Anh đạp cửa hùng hổ đi ra ngoài.
Alan quay sang phía Ngô Quân:
"Sếp, bà ấy... trước đây vẫn thế này à?"
"Ừ, ngủ dậy còn nóng nảy hơn trước! Cũng gần năm mươi tuổi, đến kỳ tiền mãn kinh rồi!" Ngô Quân trả lời rồi cũng đi ra theo hướng Hàn Anh vừa đi. Tới phòng thí nghiệm 3-V.
Trí tuệ nhân tạo Joy quét một tia sáng từ trần nhà xuống, mau chóng thống kê mức độ thiệt hại rồi lẹt xẹt tắt tiếng.
Trong một khoảnh khắc trước đó, trên con thuyền dọc sông Thanh Vân, Tống Nguy bỗng có cảm giác hơi đau ngực, hắn liền đưa tay xoa nhẹ. Diệp Minh nhìn sang lo lắng hỏi:
"Em sao thế? Có phải đầu lại tính toán gì quá tải không?"
Tống Nguy nắm lấy tay anh, lắc đầu:
"Không, tự nhiên thấy hơi nhói đau thôi. Hai tiếng nữa là đến Hải Hồ rồi, tôi gọi cho Hải Tâm xem bọn họ đến chưa."
Tống Nguy rút điện thoại trong túi quần, liền bấm gọi.