Đến trưa, Mã Linh, Triệu Thanh và Hải Tâm mới tới được Tiên Viên trên một chiếc xe cũ kỹ. Cả ba người đều lộ bộ dạng mệt mỏi khi phải ngồi trên một chiếc xe chật chội và xóc nảy chạy hết gần hai trăm kilomet đường núi. Hải Tâm ném cái mũ nan xuống ghế, để lộ mảng đầu lởm chởm quấn băng, thở dài thườn thượt.
"Mẹ nó, bọn khốn, để ông đây tóm được nhất định ông sẽ xẻo từng miếng thịt tụi nó!"
Triệu Thanh đá anh một cái, phủi tuyết trên vai áo, nói:
"Giữ được cái mạng đã rồi hãy nói chuyện xẻ thịt người ta!"
Mã Linh lên đến nơi trông thấy Tống Nguy vẫn khỏe mạnh ngời ngời thì vui đến nỗi quên cả đồng đội, chạy đến huyên thuyên với hắn.
Diệp Minh nhìn đám tàn quân trước mắt, cạn lời. Anh vẫy bọn họ lại gần, lấy lá bài từ trong túi ra, đặt lên mặt bàn.
"Bản danh sách BLS25."
Ba người bọn Mã Linh, sáu con mắt nhìn chăm chăm vào lá bài nhỏ bé đặt trên bàn, ánh mắt tóe lên dấu hỏi.
Triệu Thanh: "Nhìn rất quen, không nhớ đã thấy ở đâu rồi!"
Mã Linh: "Lại còn nói, đây là lá bài biểu tượng của Wall-on, Tập đoàn Lâm thị."
Triệu Thanh: "A, đúng! Nhưng đây là phiên bản nhí à?"
Diệp Minh vẫy Tống Nguy.
"Tiểu Nguy, lại đây. Mở ra đi!"
Sáu cặp mắt đồng loạt chuyển từ lá bài sang Tống Nguy. Trong đầu cũng đồng loạt bật lên một dấu hỏi: "Tống Nguy này biến thành Tiểu Nguy của thầy Diệp từ lúc nào?"
Tống Nguy phớt lờ ánh mắt của mọi người, đưa ngón tay miết nhẹ vào biểu tượng ngọn lửa trên lá bài, lập tức các chốt tinh xảo chuyển động, chẳng bao lâu đã biến thành một lá bài lớn.
Tống Nguy: "Đây là bản đồ của dự án BLS25, đồng thời có kèm danh sách của các quốc gia, các tổ chức đang âm thầm thực hiện dự án này."
Hải Tâm đứng bật dậy, không tin vào mắt mình.
"Mẹ kiếp, các người đang nói đến dự án BLS25 hai mươi năm trước gây chấn động địa cầu đấy hả?"
"Phải!" Diệp Minh xác nhận. Hải Tâm ôm lấy cái đầu băng bó lởm chởm của mình, rên rỉ: "Chết chắc rồi!"
Tống Nguy phớt lờ thái độ của anh, tiếp tục giải thích:
"Như các anh đã biết, hai mươi năm trước dự án BLS25 đã bị buộc phải dừng bởi mức độ nguy hiểm cấp toàn cầu, nhưng một số thế lực vẫn tiếp tục ngấm ngầm nghiên cứu nó. Bản danh sách mật này là do mẹ tôi thiết kế. Cũng có thể vì bản đồ này mà mẹ tôi bị ám sát. Bản đồ chúng tôi đã giải mã xong, nhưng hồ sơ các thế lực tham gia tôi mới chỉ giải mã được một phần. Tạm thời, trung tâm của dự án BLS25 nằm giữa Hải Vực. Nếu các anh đồng ý tham gia thì có thể cùng chúng tôi đi tiếp, nếu không thì có thể quay về!"
Hải Tâm vẫn là bản tính bộc trực, nhảy dựng lên:
"Tại sao chúng tôi phải đi? Đi là chết chắc rồi! Mã Linh, em xem em đã lôi kéo anh vào chuyện gì này!"
Triệu Thanh kéo Hải Tâm ngồi xuống, trầm tĩnh nói:
"Vụ án của Tống phu nhân hai mươi năm về trước, ba tôi từng tham gia điều tra, cuối cùng... ông chết không minh bạch sau một tai nạn giao thông. Tôi từ lâu đã muốn lật lại vụ án này nhưng không có cách mở hồ sơ."
Triệu Thanh nói đến đây, Nhạc Ly liền tham gia câu chuyện:
"Anh nói tôi mới nhớ ra, anh là con trai của nhà báo Triệu Vu Đồng, người đặt nghi vấn vào bài báo sau cái chết của Tống phu nhân."
Triệu Thanh ngạc nhiên nhìn Nhạc Ly, gật đầu: "Đúng thế! Triệu Vu Đồng là ba tôi. Lúc đó tôi mới lên năm, cái chết của ông còn dẫn theo cái chết của mẹ tôi, người bị căn bệnh thiếu tiểu cầu, sau đó đã chết vì không có tiền chữa bệnh."
Bàn tay Triệu Thanh nắm chặt lại, nổi gân xanh. Cả gian phòng rơi vào im lặng trong chốc lát. Cuối cùng cũng là Triệu Thanh lên tiếng trước:
"Được rồi, không nói nữa. Tôi tham gia!"
Mã Linh liếc nhìn Tống Nguy, nói: "Tôi, đương nhiên tham gia!"
Hải Tâm: "Tôi chỉ là bác sĩ pháp y... lũ các người..."
Triệu Thanh làm động tác ra hiệu ngăn Hải Tâm nói tiếp:
"Bác sĩ pháp y, thủ pháp giết người của anh chúng tôi đều không bằng đấy. Hơn nữa, anh còn là lính bắn tỉa từng ở chiến trường Trung Đông."
Nhạc Ly khẽ liếc nhìn Hải Tâm, cậu bất giác lùi lại phía sau Diệp Minh. Nhìn khuôn mặt tuấn tú của Hải Tâm, nghĩ thế nào cũng không ra thủ pháp giết người của anh không khác gì mổ tử thi, Nhạc Ly bỗng sởn da gà.
Hải Tâm bất lực, tỏ vẻ hết cách.
"Được rồi, đằng nào đã dây vào chuyện này rồi, có quay về cũng sẽ không về nổi nữa rồi, tôi tham gia. Chỉ có điều, có ai đó trong các người nói cho tôi biết, các người vì lý do gì lật lại vụ án này?"
Diệp Minh thu lá bài lại, nói:
"Tống Nguy tin rằng Tống phu nhân vẫn còn đâu đó ở Hải Vực, cậu ta sẽ đi tìm mẹ mình."
"Chỉ thế thôi ư?" Hải Tâm tức điên. Chỉ vì thằng nhóc Tống Nguy muốn đi tìm mẹ để bú tí, mà lôi cả hội vào vòng nguy hiểm sao? Nhưng Hải Tâm chưa kịp nói ra ý đó, đã bị Diệp Minh túm lấy cổ áo, thân thủ của anh quá nhanh khiến một cựu lính bắn tỉa, một pháp y xẻ thịt người như xẻ thịt gà cũng không kịp trở tay, ngay lập tức bị khống chế.
"Cậu chưa từng có mẹ phải không? Nếu người đó là mẹ của cậu, cậu có bỏ mặc không?"
Mắt Diệp Minh hằn lên một tia lạnh lẽo. Một ngày trước đó, chính người này đã dịu dàng trị thương cho Hải Tâm mà giờ đây nhìn anh ta, Hải Tâm không khỏi cảm thấy sát ý nồng đậm. Anh chợt hiểu ra một chân lý: "Trời có sập cũng đừng hòng động vào Tiểu Nguy nhà tôi". Hải Tâm gỡ gỡ bàn tay cứng như thép của Diệp Minh, cười cầu hòa:
"Được rồi, được rồi, còn lý do khác không?"
Tống Nguy từ nãy giờ không nói gì, thấy Diệp Minh vì mình mà trở mặt, tim lại như bị cứa một nhát. Hắn nói:
"Theo như tôi biết thì trong vòng một tháng nữa, BLS25 sẽ khởi động lần thử nghiệm đầu tiên. Khi BLS25 thử nghiệm sẽ gây ra chấn động lớn tại Hải Vực, sai số có thể dẫn đến đại hồng thủy, hủy diệt toàn bộ vùng cực Bắc của Địa cầu. Nếu chúng ta kịp ngăn chặn, có thể cứu được hàng tỷ sinh mạng!"
Triệu Thanh gật đầu: "Dù cho sai số không gây ra đại hồng thủy, thì khi dự án thành công, tàu ngầm hạt nhân cao cấp sẽ được chế tạo, gây nên một cuộc tranh giành đẫm máu. Trước đây, ba tôi cũng đã từng điều tra theo hướng này và cố gắng công khai, ngăn chặn nó. Tôi sẽ đi!"
Diệp Minh đã nguôi cơn giận, liền gọi Nhạc Ly lấy máy tính ra, tải một tấm bản đồ của cực Bắc. Anh chỉ vào vị trí được đánh dấu tọa độ, nói:
"Hiện tại, chúng tôi nghi ngờ tổng bộ của dự án nằm tại đây. Chúng ta phải tới đây trước. Trên đường đi sẽ nghiên cứu phương án xâm nhập. Trước mắt đi lên phía Bắc, hết địa phận Cổ Lăng, đi đường bộ hai nghìn kilomet, sau đó di chuyển bằng tàu thủy."
Triệu Thanh: "Sao không dùng xe blackfly? Hiện tại chúng ta lấy đâu ra phương tiện di chuyển?"
Diệp Minh: "Cổ Lăng là một đất nước bài xích công nghệ cao, các cậu sẽ không thể mua một chiếc xe fly ở đây. Hơn nữa, nếu có qua chợ đen mua được một chiếc fly cũng chỉ chở được người, không thể chở vũ khí, chúng ta không thể bỏ vũ khí lại. Ngày mai xuất phát tới Cổ Lăng bằng đường bộ."
Lúc này, Triệu Thanh mới để ý nhiều hơn tới Diệp Minh. Anh mặc áo len cổ lọ màu ghi xám, áo măng tô cùng màu, quần jean, trông bộ dạng thật giống một thanh niên chững chạc, tri thức. Nhưng qua lời kể của Mã Linh thì người đàn ông này chính là hung thần ác sát. Triệu Thanh không thể tưởng tượng nổi những gì Mã Linh nói là thật.
"Trong quá trình di chuyển sẽ liên tục gặp nguy hiểm chúng ta phải đề cao cảnh giác. Hiện tại, chúng ta tập hợp kiểm tra vũ khí, thiết bị điện tử, định vị, la bàn, tiền bạc... " Diệp Minh tiếp. Thái độ của anh cũng khẳng định ở đây anh chính là người chỉ huy. Hải Tâm thầm nghĩ trong lòng: "Cả đội cảnh sát tinh nhuệ lại để một tên giáo sư trói gà không chặt làm lão đại, thật mất mặt". Tuy vậy, Hải Tâm cũng không nói ra miệng bởi anh vừa nhớ lại cú siết cổ như ma làm vừa rồi, da gà vẫn còn nổi rần rần.
"Chốt, kiểm tra thôi!" Hải Tâm là kẻ thức thời, liền nhanh nhẹn đồng tình.
Cả bọn lập tức lôi ba lô vũ khí ra kiểm tra. Đội Mã Linh, Hải Tâm, Triệu Thanh về cơ bản mỗi người hai khẩu SW250, một khẩu Raygun, hai khẩu Corner Shot, một ít bọ cyborg, một khẩu XM-30, Mahem (thiết bị nổ thủy động lực từ tính) - đều là hàng cấm trên đất nước bài xích vũ khí và công nghệ Cổ Lăng. Ngoài ra còn có một cung tên lắp ráp. Phía Tống Nguy chỉ có hai khẩu SW250, một con dao quân dụng loại nhỏ bằng hợp chất gali trộn bột kim cương. Diệp Minh tay không, Nhạc Ly... có một đống thiết bị điện tử, máy tính, định vị, thiết bị phá sóng... linh tinh.
Kiểm tra xong, Triệu Thanh nghi hoặc nhìn Tống Nguy và Diệp Minh:
"Hai người... chỉ có bấy nhiêu thôi sao?" Anh chỉ vào Diệp Minh: "Giáo sư Diệp, anh thậm chí còn không có vũ khí."
Diệp Minh xòe hai tay nói:
"Vũ khí làm chậm tốc độ của tôi, từ lâu tôi không dùng!"
Từ lâu không dùng, hẳn là đã từng dùng. Triệu Thanh càng thêm nghi hoặc. Rốt cuộc anh ta là người thế nào? Từ Phong ngày hôm qua cũng đã tra lý lịch của Diệp Minh, theo đó mà nói thì Diệp Minh sinh ra trong một gia đình rất bình thường ở Bạch Thành, bố mẹ mất sớm vì bị sạt lở núi tuyết. Diệp Minh sống nhờ di sản của gia tộc, học đại học ngành hóa sinh, du học ở nước ngoài hai năm, sau đó trở về nước thành lập Học viện di truyền bằng vốn riêng, thuê người điều hành Học viện, còn bản thân thì đắm chìm trong các nghiên cứu gen X. Ngoài hai sinh viên xuất sắc là Nhạc Ly và Tiểu Hà, hầu như Diệp Minh không có bất cứ mối quan hệ nào đặc biệt.
Theo số liệu này mà nói, thì quá rõ ràng, nhưng xét theo hành vi thì không có điểm nào lý giải nổi. Rốt cuộc, người này mang theo bí mật gì mà ngay cả hồ sơ của Cục Dân điều lẫn Cục An ninh Liên Minh đều không dấu vết khả nghi?
"Hải Tâm, vết thương của cậu sao rồi?" Diệp Minh vừa ngắm nghía cây cung của Mã Linh vừa hỏi Hải Tâm.
Hải Tâm ngượng ngùng xoa đầu nói: "Nhờ tâm điện của anh, tôi đỡ nhiều rồi, vết thương đã khô, đảm bảo Tiểu Hà nhìn thấy sẽ không sợ đến phát khóc nữa đâu."
Hải Tâm vừa nói xong, Tống Nguy, Nhạc Ly, Diệp Minh đều nhìn anh chòng chọc. Hải Tâm chột dạ:
"Sao, tôi lại nói gì sai à?"