"Mặc áo khoác vào đã rồi hẵng đi biết chưa?"
"Em biết rồi mà, chị cứ đi đi."
Chu Hiểu Di dặn dò Chu Tần Lạc rồi mới ra ngoài với mấy đứa bạn của mình. Chu Tần Lạc vâng vâng dạ dạ rồi chạy lên tầng lấy áo khoác leo thẳng sang phòng Bắc Thần Đông.
"Cửa nhà có sao ông cứ thích leo cửa sổ thế hả?"
Bắc Thần Đông nhìn Chu Tần Lạc đang khổ sở lách người vào bên trong cửa sổ liền tiến đến đỡ eo nó nhấc vào trong.
"Đệch, có giống bố bế con không? Sao ông mặc áo khoác dày như thế mà người vẫn nhỏ vậy? Ăn gian năm sinh à?"
"Câm miệng."
Chu Tần Lạc lấy tay chỉnh lại cổ áo rồi cùng Bắc Thần Đông đi xuống dưới nhà.
Bắc Thần Đông còn đang khóa cổng đã cảm thấy cổ mình lạnh lạnh. Khăn quàng lúc nãy giờ đã yên vị nằm trên cổ của Chu Tần Lạc.
"Ông bị điên à?"
"Phắc, trời lạnh thế không biết, biết thế tôi đã mặc áo có cổ rồi."
Bắc Thần Đông không thèm đôi co với nó, đưa tay lên chỉnh lại cái đầu đang rối tóc bù xù của Chu Tần Lạc rồi kéo cả người nó nép sát vào mình.
Hai người đi đến chân cầu cũng vừa gặp Hứa Dĩ Văn, Trình Lâm với Hứa Giai Kỳ, đứa nào đứa nấy cũng run cầm cập, hà hơi vào tay cho ấm.
"Điên không chứ? Đêm 30 Tết rồi mà vẫn như giữa đông, rét chết đi được còn đòi rủ nhau đi ngắm pháo hoa, ở nhà đắp chăn ấm xem không vui hơn à?"
Đinh Giai Kỳ đập bộp một cái vào người Chu Tần Lạc.
"Ông chẳng biết gì. Tết thì phải ra đường cho nó có không khí chút đi, ở nhà làm gì."
Hứa Dĩ Văn đánh giá người của Chu Tần Lạc từ trên xuống dưới, khẽ nhăn mặt.
"Tôi nhớ khăn quàng cổ này hôm trước nó ở trên người Bắc Thần Đông."
"Phân nửa tủ quần áo nhà cậu ta là đồ của tôi, mặc về có bao giờ biết trả đâu."
Bắc Thần Đông nhún vai, quá quen với những việc này.
Cả bọn kéo nhau lên trên cầu, chen chúc mãi qua hàng người mới tới được một chỗ vắng, dựa vào thành cầu mà thở hồng hộc. Ban nãy lạnh bao nhiêu thì lúc chen qua dòng người lên đây lại đổ mồ hôi hột.
Đinh Giai Kỳ quay sang bọn họ.
"Này, tí nữa bắn phao hoa chúng ta ước đi, phải ước đúng 12 giờ đấy, không được quá, 12 giờ 1 phút cũng không được, phải ước 60 giây thôi biết chưa? Này Hứa Dĩ Văn, ông đặt báo thức 12 giờ 1 phút đi, lúc đó không được ước nữa."
Hứa Dĩ Văn không tình nguyện nhưng cũng thật sự lấy điện thoại ra đặt chuông báo.
Còn 1' đếm ngược, không khí trên cầu đột nhiên náo động lên hẳn, người người đứng nép vào nhau, tất cả cùng hướng mắt lên trên.
"5...4...3...2...1...0!"
Cả đám 5 người chắp tay lại mà lầm bầm.
"Cầu mong cho năm mới không bị rớt khỏi top 10 ở bài kiểm tra tháng."_Trình Lâm
"Mong năm mới ông tài ông lộc sẽ đến nhà con nhiều hơn, đến phòng con nhiều nhất."_Chu Tần Lạc
"Cầu mong năm nay sẽ đạt giải thành phố, xin cảm ơn ạ!"_Đinh Giai Kỳ
"Mong năm mới sức khỏe thật tốt và thông minh hơn ạ. À, còn có người yêu nữa ạ."_Hứa Dĩ Văn
"Chúc năm mới tất cả đều hạnh phúc!"_Bắc Thần Đông
"Chúc mừng năm mới!". Truyện Điền Văn
Chuông báo thức 12 giờ 1 phút vừa reo, cả bọn cùng hô lên rồi nhìn lên trời.
Chu Tần Lạc thích xem bắn pháo hoa, mắt xem chăm chú mà miệng cứ há ra mà cảm thán.
Pháo hoa chỉ bắn 15 phút, vừa mới kết thúc Trình Lâm liền kéo tay cả đám xuống dưới cầu, thần thần bí bí mà lôi ra một gói gì đó.
"Cho mấy người xem cái này, hê hê. Ngoại tôi cho đấy."
Đinh Giai Kỳ ngó vào, thấy Trình Lâm lôi ra một gói pháo hoa trong túi áo.
Nhà của Trình Lâm là cửa hàng tạp hóa nên cái gì cũng có.
Trình Lâm rút một cây pháo ra rồi cầm bật lửa, pháo hoa ngay lập tức nổ tanh tách. Mấy con mắt xung quanh sáng lên cũng mỗi đứa rút một cây rồi châm lửa. Chu Tần Lạc hơi sợ, đưa tay cầm pháo ra xa, mắt nhíu nhíu lại nhìn nhưng cũng không giấu nổi vẻ hiếu kì.
Bắc Thần Đông thấy bạn đột nhiên nép sát vào người mình liền cúi xuống.
"Lạc Lạc, ông sợ à?"
"Sợ cái rắm. Thấy lạnh thôi."
Bắc Thần Đông kéo bạn vào lòng rồi cầm luôn cây pháo trên tay nó giơ ra trước. Chu Tần Lạc ngoan ngoan đứng nhìn hai cây pháo trên tay Bắc Thần Đông, mắt chớp chớp rất thích.
"Nhà của Khúc Uyên gần đây, hay là đến đó chơi một lát?"
"Được đấy, giữ lại mấy cây pháo kia đến cho nó xem đi."