Nhanh như vậy đã kết thúc một năm học, bọn họ lại phải đối mặt với cơn ác mộng mang tên "thi cuối học kì".
Một tháng trước kì thi, Bắc Thần Đông như trở thành con ruột nhà họ Chu, ngày nào cũng mang sách vở sang đó học rồi tiện ăn cơm lẫn ngủ luôn ở đấy.
"Tốt thật, tự dưng nhà bớt được một miệng ăn."
Tô Minh Nguyệt nhàn nhã ngồi xem TV, nhìn con trai mình đang chạy vội xuống cầu thang tay còn cầm theo cặp sách mà tặc lưỡi.
"Hôm nay con kh..."
"Biết rồi biết rồi, không về chứ gì? Anh cứ đi đi, thoải mái. Riết người ta tưởng anh là con trai của Chu Thành với Ngô Thiên Tuyết chứ không phải con trai của Bắc Thái Nam với Tô Minh Nguyệt này mất."
Bắc Thần Đông xỏ đại chiếc dép lê rồi đóng sầm cửa lại chạy sang nhà bên cạnh, tự nhiên mà đi vào.
"Ông đến rồi à, ra đây ăn tôm hùm này, bố tôi mới mua về đấy, để sáng mai tôi mang sang bên đấy một con."
Bắc Thần Đông vứt cặp lên sofa rồi ngoan ngoãn ngồi vào bàn ăn.
"Chú Thành, tôm này đắt lắm đúng không ạ?"
"Gần 300 1 kí."
"Của quý đấy, ăn đi cho lớn."
Chu Tần Lạc gỡ một mảng thịt tôm lớn bỏ vào bát của Bắc Thần Đông liền bị cậu chia làm hai phần rồi bỏ phần lớn hơn vào bát của nó.
"Ông mới là người phải lớn."
"Muốn ăn đánh à?"
"Tôi đâu có bị điên."
Ăn tối xong, cả hai trở về phòng của Chu Tần Lạc, một lớn một nhỏ chen chúc nhau trong cái nhà tắm mà đánh răng. Chu Tần Lạc một tay vẫn lướt lướt tin nhắn trong nhóm lớp.
"Đm lão Tần, ông đây rồi. Làm ơn cứu bọn tôi đống bài tập của Khương Ba Mắt đi, bọn tôi mới làm xong 5 đề mà đã tiền đình luôn rồi."
Khương Kiến Hoàng mỗi lần đến kì thi quan trọng là phát cho bọn họ một đống đề ôn luyện, vừa mới giao hôm nay mà 2 hôm sau đã kiểm tra rồi lại phát tiếp.
"Lão Tần, ông hiện lên cứu giúp người khó khăn đi, anh Đông nữa, tôi sắp khóc rồi."
"@BắcThầnĐông, @ChuTầnLạc."
"Tôi chưa làm đề nào, Bắc Thần Đông cũng chưa, cứu mấy người kiểu gì?"
"?"
"Hai người lừa tôi à? Sáng mai phải nộp rồi đấy, tôi cày đầu cả tối qua với sáng nay còn chưa xong, hai người còn chưa làm gì thì có sống được không vậy?"
Chu Tần Lạc bật cười rồi giơ điện thoại lên trước gương chụp một tấm gửi vào nhóm lớp. Trong ảnh là Chu Tần Lạc đang ngậm bàn chải, Bắc Thần Đông đứng bên cạnh cũng ngó vào.
Chu Tần Lạc còn bồi thêm một câu.
"Vẫn sống tốt."
"Đệch, hai người tốt nhất sống chung một nhà luôn đi, chia nhà làm cái đách gì, trông chẳng khác nào vừa mới cưới."
"Đúng là học sinh giỏi có khác, yêu đời thật. Bọn tôi còn đang khóc trên trang giấy đây này."
Chu Tần Lạc chẹp lưỡi một cái, mấy tên này đúng là thảm thật mà.
Bắc Thần Đông ngồi dưới đất, bày một đống sách vở lên giường. Chu Tần Lạc cũng ôm tập phiếu bỏ lên giường rồi ngồi xuống bên cạnh cậu, mặc cho bàn học vẫn còn trống.
Đúng là học sinh giỏi có khác.
Chỉ 2 tiếng sau, nhóm chat lớp 10A1 đã ting ting lên mấy thông báo.
"Bắc Thần Đông đã gửi 40 ảnh."
"Chu Tần Lạc dã gửi 56 ảnh."
Tập đề dày cộp của Khương Kiến Hoàng được Bắc Thần Đông và Chu Tần Lạc trình bày sạch sẽ gửi lên nhóm.
"Đm, @BắcThầnĐông, @ChuTầnLạc, tôi nguyện yêu hai người suốt đời."
"Bắc Thần Đông, Chu Tần Lạc, sau này ra trường tôi nhất định phải mời các ông đi ăn một bữa thật đã để trả ơn."
"Đi ăn nhằm nhò gì. Hai người yên tâm, đợi đến khi tôi giàu sẽ mua sẽ cho các ông."
"Khỏi đi, phúc này không nhận nổi. Đến cái đề toán còn không làm nổi thì tiền đâu đòi mua xe với bao bọn tôi."
"Chu Tần Lạc, ông ác thật đấy."