Cái tên Arnold thành nỗi ám ảnh trong lòng Bách Dịch, anh chưa từng nghe thấy từ miệng Asa nhắc đến cái tên này, nhưng lời quản gia nói không lúc nào không choán lấy tâm trí anh.
Thế nhưng ưu tư của Bách Dịch chưa bao giờ sẽ hiện ra mặt, anh vẫn có dáng vẻ như bình thường, đám người hầu trong dinh thự bắt đầu nghe anh như thiên lôi chỉ đâu đánh đó.
Trước anh cũng không dự định ở lại đây chờ bao lâu, nên cũng bỏ qua những chuyện không minh bạch của quản gia kia.
Nhưng bây giờ anh đã xác định Asa chính là Chương Lệ, quản gia lại trở thành một sự tồn tại chướng mắt.
Hết lần này đến lần khác quản gia tự cho là mình không thể thay thế, lại luôn gây phiền phức cho Bách Dịch, tuy rằng ông ta chưa bao giờ động tay động chân nhưng đối với Bách Dịch ông ta cứ như con ruồi vo ve bên tai, vô cùng phiền phức, không đập chết thì vẫn sẽ tiếp tục vẫy cánh.
“Quản gia cũng nhiều tuổi rồi.” Bách Dịch vừa rót trà cho Asa, vừa nhẹ nhàng nói, lúc anh nói đến quản gia đều là quản gia vất vả và tuổi tác của ông ta.
Lời anh nói mặc dù rất khéo, nhưng chắc chắn Asa sẽ nghe hiểu ý đồ của anh.
Sau đó quả bóng da(1)sẽ được đá đến chân Asa.
Asa nhấp một ngụm trà, trên tay còn cầm một quyển sách, dưới ánh nắng ban mai loang lổ, gương mặt lạnh lùng của Asa tựa như một bức tranh treo tường, hắn gật nhẹ nói: “Để ông ấy nghỉ ngơi nhiều hơn đi.”
“Mọi chuyện ngươi quản lý nhiều hơn chút.”
Đoạt quyền có lúc chính là đơn giản như vậy, người ở trên nói một câu, người dưới phải chịu trời long đất lở.
Thậm chí Bách Dịch không cần dùng thủ đoạn khác.
Đến đám hầu nam quản gia đưa đến cũng được Bách Dịch sắp xếp vào làm việc trong vườn, bình thường cũng không xuất hiện trước mặt Asa.
Bách Dịch cũng không sợ bọn họ, nhưng từng giây từng phút lúc nào cũng thấy “hàng nhái” xuất hiện trước mặt, đúng thật là phiền lòng.
Đám người hầu đánh hơi rất thính, sau khi bọn họ phát hiện quản gia không còn quyền hạn gì trong tay không cần chờ đợi mà chạy rất nhanh, muốn trở thành “bạn” của Bách Dịch.
Ngay cả địa vị của Lily cũng nước nổi bèo nổi, bởi ở nơi đây cô ta là người bạn thân nhất của Bách Dịch.
“Ngay cả nhà bếp cũng bắt đầu cho tôi đồ tốt.” Lily cười đến mặt mày nở hoa, cô ta còn tẩy sơn móng tay – hầu nữ thường hay sơn móng, các cô ấy phải làm việc, nếu móng tay gãy hay tróc sơn nói không chừng còn bị trách mắng, thậm chí là đuổi việc. Lily dám làm cũng bởi hiện cô ta đã không cần làm việc nữa.
Các hầu gái khác lấy lòng cô, sẽ tranh nhau làm xong việc của cô.
Dinh thự này giống như một xã hội thu nhỏ, mặc dù nhỏ, nhưng chỉ cần có người thì sẽ có cạnh tranh.
Thái độ của Bách Dịch đối với Lily vẫn như bình thường.
Lily còn nói: “Nhất định cậu phải giữ chặt đức ngài, nếu không bây giờ quản gia thảm hại như vậy, nếu ông ta có thể trở mình vậy cậu chỉ càng xui hơn thôi.”
Mặc dù Lily lo lắng, nhưng so với lo lắng, cô còn hưng phấn nhiều hơn.
“Đức ngài thích cậu như vậy, cho cậu thân phân thường dân, vậy sau này cậu có thể đi ra ngoài rồi.” Lily thật lòng cảm thấy vui cho Bách Dịch, mặc dù tình bạn của cô và Bách Dịch có xen lẫn rất nhiều lợi ích vướng mắc, nhưng vẫn luôn có sự thật lòng như vậy.
“Cậu phải hầu hạ ngài ấy thật tốt.”
Lúc đi Lily còn để Bách Dịch mở máy truyền tin, cô gửi tài liệu sang cho Bách Dịch, lúc rời đi mặt đầy ám muội nói: “Cậu sẽ cần đến cái này, phải học cách đổi mới.”
Bách Dịch mở tài liệu Lily cho ra xem một hồi, thừa nhận những tư thế này quả thật đủ sáng tạo – anh cảm thấy những video này bên tiếp nhận đều như bẻ gãy eo đến nơi.
Động tác mạnh bạo, tư thế hiếu kỳ, không phải điều người bình thường có thể bắt chước.
Bách Dịch nhớ tới thời điểm anh cùng Chương Lệ thân thiết.
Bọn họ cũng không có kinh nghiệm, tư thế rất truyền thống, Chương Lệ vô cùng nhiệt tình, thật sự giống như hai lạng kia không phải làm bằng thịt mà là bằng sắt, dùng lâu hơn nữa cũng không cảm thấy đau.
Cơ thể Bách Dịch bắt đầu nóng lên.
Dù sao anh cũng là một người đàn ông trưởng thành bình thường, có nhu cầu với phương diện này.
Chẳng qua là khi trước nhiều việc lắm, anh bận rộn đến nỗi nhắm mắt vào là có thể ngủ ngay.
Nếu trước không có Chương Lệ, vậy anh cũng không hề thấy năm cô nương ngón tay có gì là không tốt. Nhưng từng có Chương Lệ, nên năm cô nương ngón tay lại trở nên chán ngắt, giống như người từng ăn Mãn Hán toàn tịch(2) bỗng nhiên đi ăn thức ăn không có khói dầu vậy.
Nhưng Arnold đặt một cái gai trước mặt Bách Dịch, cái gai này không nhổ được tận gốc Bách Dịch không thể tiến thêm một bước.
Vì vậy Bách Dịch bắt đầu đi điều tra mọi chuyện liên quan tới Arnold.
Bây giờ ở nơi này anh nói một là một, chỉ cần anh muốn hỏi thăm, đương nhiên sẽ có người thay anh lăn lộn.
Arnold là trẻ mồ côi, từ nhỏ anh ta sống ở trong cô nhi viện, sau khi lớn cũng không tiếp tục đi học mà lại trở thành một hầu nam thấp kém, làm việc trong vườn hoa, đồng thời anh ta là một người trời sinh không toàn vẹn, chỉ cao 1m60, nếu anh ta là con gái, chiều cao này có thể coi là nhỏ nhắn đáng yêu.
Nhưng anh ta là đàn ông, vì vậy anh ta phải chịu những sự cười nhạo và miệt thị.
Lúc ấy nơi này còn thuộc về cha Asa, Arnold chịu trách nhiệm chăm sóc Asa.
Đối với một người hầu nam bị bắt nạt mà nói, chăm sóc một người con riêng không được coi trọng giống như vậy cũng sẽ không để anh ta được điều gì tốt.
Nhưng anh ta lại đổi cả mạng sống của mình chỉ vì lòng tốt nhất thời.
Chỉ bởi vì anh ta không giữ Asa ở trong phòng cẩn thận, để cho Asa ra ngoài xuất hiện trước mặt các quý tộc.
Cứ thế mà chết trên đường đưa đến nơi xét xử.
Nguyên nhân tử vong là đột tử.
Nhưng người thông minh đều biết, một người con trai sống khỏe mạnh đến khi thành niên, tại sao lại có thể đột tử vào thời điểm đặc biệt như vậy?
Bách Dịch chắp vá ra cuộc đời Arnold, không khỏi không thừa nhận đây là một kẻ đáng thương.
Cả đời anh ta sống dưới sự dè bỉu của người khác, duy nhất có một cơ hội thay đổi cuộc đời thì lại chôn vùi mạng sống của anh ta.
Cảm xúc tràn ngập địch ý của Bách Dịch cũng dần dịu lại.
Anh cảm thấy anh bị quản gia lừa rồi.
Asa đối với Arnold, hẳn không phải là tình yêu.
Thời điểm đó Asa mới chỉ có bảy, tám tuổi, hắn có sự lệ thuộc vào Arnold, có sự tín nhiệm, giống như một đứa trẻ đối với bậc cha chú vậy.
Nhất là một người cha chú này là người duy nhất bằng lòng chăm sóc hắn, gần gũi với hắn.
Lúc này mới khiến sự tồn tại của Arnold trở nên khác với người khác như vậy.
Mà Arnold chết quá sớm.
Thậm chí Asa còn chưa kịp báo đáp anh ta.
Có những mặc cảm và hối tiếc vì người con muốn báo ơn dưỡng dục nhưng người cha lại không chờ được.
Đứa trẻ bảy, tám tuổi, sẽ hiểu tình yêu là gì ư?
Tâm tình Bách Dịch rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, anh đã bị ngộ nhận sâu sắc, sau khi bình tĩnh lại mới cảm thấy ý nghĩ thù ghét của mình mới nực cười biết bao.
Kể cả Asa cũng có yêu Arnold thì làm sao chứ?
Chẳng lẽ anh không có tự tin đưa người về tay sao?
Một người đã chết còn có thể bò lên từ mộ tranh giành với người sống ư?
Người sống tranh giành với người đã khuất, cùng lắm chỉ là một kẻ thất bại tự an ủi mình mà thôi.
Bách Dịch đã hạ quyết tâm, anh biết mình cần làm gì, ý chí của anh cũng sẽ không bị lung lay bởi vật bên ngoài.
Anh nhìn trông hiền lành vô hại, nhưng từ trong cốt tủy lại có phần rất giống Chương Lệ, đều có dục vọng chiếm hữu cực mạnh.
Anh cho rằng bản thân sẽ không thể gặp lại Chương Lệ, cho nên mới hy vọng sau khi anh rời đi, Chương Lệ có thể tìm được một người yêu hắn nhiều hơn.
Nhưng họ đã gặp lại nhau, anh sẽ không cho Chương Lệ cơ hội lựa chọn thứ hai nữa.
Còn nhiệm vụ…
Chỉ cần Asa không hủy diệt “đặc khu” là được.
Đây không phải là việc khó.
Không có nguyên nhân, Asa sẽ không làm chuyện thừa thãi như vậy.
Bách Dịch ở bên Asa càng ngày càng tự nhiên, bọn họ như là bạn tốt đã quen lâu năm, anh có thể nằm trên trường kỷ trong phòng Asa, đọc sách của Asa, nắng trưa chiếu vào, Bách Dịch đọc sách, Asa ngồi trên ghế sô pha nhìn anh.
Hai người không ai nói một lời, nhưng cũng không ai cảm thấy xấu hổ.
Có khi Bách Dịch ngẩng đầu lên, hai người đối mặt nhìn nhau, Bách Dịch mỉm cười với Asa.
Mọi thứ diễn ra mà không cần lời nói.
Hơi thở ám muội vây xung quanh hai người, tình ý lan trên mắt mày.
Trên người Asa có hương thơm tản mát, giống như mùi hương anh ngửi được trên người Chương Lệ vậy.
Tựa có tựa không như vậy, xúc động lôi cuốn như vậy.
Mỗi lần như này, Asa sẽ cúi đầu, hơi thở của hai người quấn vào nhau, dáng vẻ thân mật không kẽ hở.
Đèn treo trên tường tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, bóng hai người hắt trên tường, như một đôi tình nhân không muốn ly rời.
Vào lúc này Bách Dịch sẽ kéo dãn khoảng cách, anh sẽ lại cúi đầu, luôn cung kính hành lễ với Asa rồi lui ra.
Anh đang từng bước dẫn dắt Asa.
Anh hy vọng điều anh mang đến cho Asa không phải là cảm xúc mãnh liệt nhất thời, hay chỉ là tình dục ngắn ngủi.
Đó cũng không phải chuyện đơn giản, Bách Dịch cũng là lần đầu làm như vậy, cũng không có bất kỳ kinh nghiệm nào, tất cả đều là bản năng.
Nhưng Bách Dịch lại rất có thiên phú, anh như trời sinh đã biết quyến rũ người.
Sự quấn quít giữa người yêu không nhất thiết phải là đụng chạm thể xác.
Đôi khi nó chỉ nằm giữa hàng mày.
Bách Dịch sẽ đánh thức Asa vào buổi sớm, mang những món ngon mà tự mình làm đến, cũng sẽ đặt một bó hoa mới trên bàn đọc sách của Asa, dù Asa đi đến nơi nào anh cũng sẽ giữ một khoảng cách không gần không xa.
Quan trọng nhất là, anh đang từng bước vượt qua ranh giới.
Ra ngoài vòng vây đám người hầu nam, có lúc anh sẽ cùng Asa xem danh sách quà tặng hoặc là thiệp mời các quý tộc đưa đến, cùng với một ít thư từ. Các quý tộc tuân theo luật xưa, tuy có hơi phiền phức nhưng cũng không bằng lòng sử dụng khoa học kỹ thuật hiện đại.
Cứ thể như dùng khoa học kỹ thuật hiện đại họ sẽ không đủ tôn quý.
Bách Dịch tựa vào đầu giường, cổ áo anh mở ra, để phanh ngực, lộ ra khuôn ngực trắng nõn cường tráng, tóc anh không xịt gôm, được tùy tiện vuốt ra sau ót, Asa cũng nằm một bên, đang nhắm mắt dưỡng thần.
Trong phòng có mùi hương xông, mùi không nồng mà vô dùng dễ ngửi.
“Là thư của Thân vương Gail.” Giọng Bách Dịch rất nhẹ, “Ngài ấy nói bạo động ở phân khu đã không thể trấn áp được.”
Trước trong hội nghị Thân vương, các Thân vương quyết định chặn lại đường đi từ phân khu thông đến đặc khu, cũng điều động nhiều binh lực đến trú đóng hơn, cuối cùng đón nhận kết cục thảm hại.
Asa không có hứng thú với lần này, hắn rũ mi: “Không cần hồi âm lại cho hắn ta.”
Bách Dịch để bức thư sang một bên, mặc kệ người khác thấy bức thư này quan trọng nhường nào, nhưng ở đây, Asa đã không quan tâm vậy nó cũng chỉ là một tờ giấy lộn.
“Có thể sẽ lại tổ chức hội nghị Thân vương lần nữa.” Bách Dịch vươn tay ra, anh để Asa nằm ngả trên đùi mình, day ấn huyệt Thái Dương, xoa bóp đầu cho đối phương.
Asa thả lỏng toàn thân, hắn được hơi thở của Bách Dịch bao quanh, nói: “Cứ nói ta bị bệnh.”
Bách Dịch cười nói: “Cái cớ này lần trước vào yến tiệc của Bá tước ngài đã dùng một lần rồi.”
Nhưng ngay cả nói dối Asa cũng lười lấp liếm: “Vậy thì dùng lại lần nữa.”
Chiêu thức không cũ, chỉ cần có tác dụng là được.
Bách Dịch vui vẻ đồng ý.
Anh chẳng có hảo cảm hay hứng thú gì với các quý tộc mắt cao hơn đầu kia, anh đã quen với tòa nhà lớn đến đáng sợ của Asa này rồi, nhưng đối với người khác, làm thế nào cũng không quen được.
Nhưng tiệc rượu sau lại không thể dùng lý do bị bệnh làm cớ nữa, bởi người tổ chức tiệc rượu không phải ai khác mà chính là Hoàng đế.
Là bậc vua chúa quản lý tất cả mọi chuyện, Hoàng đế là một sự tồn tại kỳ lạ – ông ta đã không xuất hiện trước mặt người ngoài suốt bốn mươi năm, ai ai cũng biết đến sự tồn tại của ông ta, nhưng lại không có mấy ai đã từng gặp qua ông ấy.
Ngay cả Thân vương cũng vậy.
Lúc Bách Dịch nhận được thiệp mời còn cứ ngỡ là mình nhìn nhầm.
Người tới đưa thiệp mời là một người trẻ tuổi xinh đẹp, người đó mặc áo vest đuôi én với hai màu bạch kim đan xen, cũng là một quý tộc.
Nhưng quý tộc trước mặt đế vương, cũng chỉ là một người hầu.
Bữa tiệc lần này không thể từ chối, nếu không thể thoái thác thì cũng chỉ có thể vui vẻ đến dự thôi.
Bữa tiệc được cử hành ở hoàng cung, hoàng cung ở tại một hòn đảo nhỏ lơ lửng trên không, nói là hòn đảo nhỏ nhưng thực tế là một nơi khổng lồ, an ninh rất tốt, khắp mọi nơi đều là tàu bảo vệ, các quý tộc muốn ra vào nhất định phải có thiệp mời và căn cứ xác minh chứng minh thân phận của mình trên tay.
Asa chỉ dẫn theo Bách Dịch, những người khác chỉ có thể ở lại trên xe huyền phù, không thể tiến vào hoàng cung.
Bách Dịch đi bên trái Asa, dọc đường đi anh cũng không ngẩng đầu lên, các quý tộc đi nhanh, dù cũng có dừng bước hành lễ đáp lời người khác nhưng trên mặt đều có nét âu sầu hiện rõ.
Ai có thể ngờ vì sao Hoàng đế lại bất ngờ xuất hiện, ông ta đã ẩn thân nhiều năm như vậy, bất ngờ xuất hiện có phải là muốn giành lấy quyền hành hay chăng?
Dẫu sao đã nhiều năm như vậy, chính sự đều do các Thân vương đang xử lý.
Nếu Hoàng đế muốn lấy lại quyền lực, đám Thân vương này không thể nào ngồi yên chờ chết.
Một Thân vương có thực quyền và một Thân vương không có quyền hạn gì, không cần đầu óc cũng đều biết họ sẽ chọn ra sao.
Nhưng Asa lại là khác biệt trong đám bọn họ, hắn không bất kỳ ý nghĩ nào với quyền lực, cho dù là khi Hoàng đế không xuất hiện hắn còn không ngó đến chính sự thì càng chẳng phải lo đến lúc sau khi Hoàng đế xuất hiện lại muốn lấy lại quyền hành.
Có điều bữa tiệc lần này không giống với suy nghĩ của Bách Dịch.
Hoàng đế vẫn không ra mặt, trong bữa tiệc chỉ có mười hai vị Thân vương.
Cùng với một Bộ trưởng chấp chính của Hoàng đế.
Vị quan lớn này tuổi cũng đã rất cao, tóc ông ta đã hoa râm, da dẻ nhăn nheo, mặc dù đã trải qua mấy lần phẫu thuật nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng duy trì được mạng sống của ông ta, khoa học kỹ thuật có thể kéo dài tuổi thọ ngắn ngủi chứ không có cách nào để con người trẻ mãi không già.
Ông ta báo cho các Thân vương một tin tức.
Một tin tức nếu lan truyền ra ngoài sẽ làm cho cả đế quốc trở nên điên đảo.
…Bốn mươi năm trước Hoàng đế đã mất rồi.
“Thân thể của bệ hạ vẫn còn.” Vị quan lớn đó khó nhọc nói, nếu không phải thật sự đến mức không thể giấu được nữa ông cũng đã không nói ra, “Bốn mươi năm trước bệ hạ đã chết não(3), vào ngay tuần trước bệ hạ cũng đã ngừng thở.”
Toàn cung điện lặng ngắt như tờ, các Thân vương nhìn tròng trọc vào vị quan kia, có người bi thương có người âu sầu, cũng có kẻ bừng bừng dã tâm, hy vọng giây tiếp theo mình có thể thay thế.
Hoàng đế mất rồi, hơn nữa ông ta không có con cái, vậy tức là Hoàng đế tiếp theo sẽ là một trong những Thân vương có huyết thống gần nhất với hoàng gia bọn họ đây.
Cho dù Bách Dịch không nhìn bọn họ cũng đều biết bây giờ họ đang nghĩ như thế nào.
Ai không muốn làm Hoàng đế thì mong rằng mình sẽ không cuốn vào tranh đấu, kẻ muốn làm Hoàng đế lại đang lên kế hoạch làm sao để chiếm được sự ủng hộ của các quý tộc.
Chỉ có Asa là chẳng màng đến.
Bộ trưởng khẽ cúi đầu.
Cuối cùng vẫn có người phá vỡ sự yên lặng.
Người lên tiếng chính là Thân vương Alexander, tính khí hắn ta kém cỏi nhất, giọng cũng lớn nhất, cũng không phải là một người thông minh, mặc dù không thông minh nhưng lại có dã tâm rất lớn, lúc này lên tiếng: “Nếu không ai chủ trì bỏ phiếu, vậy để Asa đi.”
Hắn ta đầy bi thương nói: “Asa là một người công bằng.”
Một người không có hứng thú với quyền lực chủ trì bỏ phiếu, uy hiếp với bọn họ là nhỏ nhất.
Như vậy thì không cần phải tốn tâm tư lôi kéo người này, chỉ cần dồn sức lên dân thường và các quý tộc nhỏ là được, mà những người này cộng lại còn hơn Thân vương rất nhiều.
Hiển nhiên không chỉ có một mình hắn ta nghĩ như vậy.
Đám Thân vương dồn dập hùa theo, Asa cứ thế mà trở thành người phụ trách bầu cử.
Trong khoảng thời gian chưa có kết quả bỏ phiếu này, hắn cũng thay mặt quản lý việc chính sự, trở thành người phát ngôn của Hoàng đế.
Thời gian bầu cử chậm nhất cũng phải một năm, trong lịch sử dài nhất chính là mười năm.
Thời gian này, người đại diện mới là người xứng đáng nắm quyền nhất, cho nên người đại diện các thời đều là một người không tranh với đời nhất, nếu không đám Thân vương không ai phục ai, sẽ không ai có thể làm được vị trí đó.
Song phương đều cần phải thỏa hiệp.
Mà Asa hiện đang là ứng cử viên thích hợp nhất.
Trong mắt các quý tộc, Asa là một kẻ vừa lãnh đạm vừa không có dục vọng quyền lực, người như vậy đa phần là yếu ớt, chẳng qua là dùng thái độ lạnh lùng che giấu đi sự yếu đuối của mình, kẻ yếu là kẻ dễ bị khống chế nhất.
Chỉ có thể để Asa trở thành người đại diện vậy mới là có lợi nhất, an toàn nhất cho họ.
Trong lúc nghỉ ngơi Bách Dịch ghé bên tai Asa thì thầm: “Nếu ngài không có hứng thú vậy cũng không cần đồng ý.”
Asa nhíu mày nhìn Bách Dịch: “Sao ngươi biết ta không có hứng thú?”
Bách Dịch cảm thấy lạ lùng nhìn hắn.
Nhưng lúc này Asa lại nắm lấy tay Bách Dịch.
Bàn tay Asa trắng tái nhưng lại rất mạnh mẽ, lòng bàn tay lạnh như băng nhưng lại không hề nhu nhược.
“Yên tâm.” Asa nói ra hai chữ này.
Nhưng hai chữ này quả thật khiến Bách Dịch cảm thấy nhẹ lòng.
Có lẽ Bách Dịch cũng nhận ra, Asa cũng không chỉ muốn làm một “người phát ngôn”.
Nếu hắn đã bước ra bước đầu tiên, mục tiêu sẽ không chỉ là làm một người mà bất cứ lúc nào có thể bị thay thế, là kẻ làm việc có lợi cho người khác mà mình lại không được hưởng.
Bách Dịch: “Ngài muốn…”
Anh sợ đến mức quên cả tránh khỏi tay Asa.
Asa chỉ bình tĩnh nói: “Ta có lý do không thể không làm.”
Chuyện của Bert đã cho hắn hay, nói cho cùng quý tộc cũng chỉ là con chó con lợn được hoàng gia nuôi dưỡng, quy tắc của hoàng gia lớn hơn hết thảy, số phận của hắn cũng đều ký thác vào sự nhân từ của hoàng gia.
Chỉ có ngồi lên vị trí đó, hắn dành cho người hắn yêu vị trí mà đối phương nên có.
Vương phi của Thân vương không thể nào là một người thường dân.
Nhưng Hoàng hậu của Hoàng đế, lại có thể thể là một người thường.
Chỉ có Hoàng đế, mới có thể không nói đến phép tắc.
Hắn mong muốn không phải là vui vẻ nhất thời, mà là thật dài thật lâu.
Dù cho có một ngày Bách Dịch muốn rời khỏi hắn thì hôn nhân trong hoàng gia cũng sẽ không được nhắc đến ly hôn.
Hắn có thể trói buộc đối phương ở bên cạnh mình.
Cho đến giây phút lìa trần.
Nếu Asa đã hạ quyết tâm, tất nhiên Bách Dịch cũng không thể nào làm ngược lại với hắn. vì vậy anh chỉ có thể nói: “Vậy nhất định ngài phải cẩn thận, ngài cũng cần sự ủng hộ của các quý tộc.”
Mặc dù dân thường cũng sẽ tham gia bầu cử, nhưng mười nghìn phiếu bầu của bình dân cũng không bằng một phiếu của quý tộc.
Asa mỉm cười: “Khoảng thời gian này, ngươi phải ở đây hầu hạ ta.”
Nếu làm người đại diện, nhất định phải ở trong hoàng cung.
Hoàng cung so với dinh thự của Asa còn lớn hơn cả gấp năm lần, từ cung điện đi đến vườn hoa còn phải ngồi trên xe huyền phù nhỏ.
Bách Dịch chỉ có thể về trước thu dọn đồ đạc, lại chọn theo mấy người hầu thân cận – trong hoàng cung có không ít người hầu, những người đó không thể tùy tiện thay thế, những người hầu kia đều là những quý tộc nhỏ có danh tiếng, trừ Hoàng đế ra, những quý tộc bình thường cũng sẽ không được tùy tiện sai khiến họ.
Cho nên mới phải chọn người đến đó.
Lily cũng ở trong số đó, cô ngẩng đầu ưỡn ngực, cảm thấy bản thân lựa chọn đi theo Bách Dịch thật sự là quá đúng đắn.
Chỉ cần cô đi đến hoàng cung một chuyến, dù còn là một người hầu gái, nhưng cũng thành khác biệt với các hầu gái khác.
Cô có thể làm việc với các quý tộc, người khác có vinh dự như vậy ư?
Coi như sau này không làm hầu gái nữa, cô cũng có thể tìm được công việc rất tốt.
Cô cảm thấy tự hào.
Sau đó vào hoàng cung, bọn họ không thể ở chính điện, ngay cả Asa cũng chỉ có thể đến ở thiên điện. Mỗi ngày đều phải xử lý chính sự, một ngày hai mươi tư tiếng, ước chừng chỉ có thể nghỉ ngơi ba giờ đồng hồ. Đế quốc quá lớn, vì vậy các sự vụ cứ như tòa núi nhỏ vậy, các quý tộc báo cáo và báo cáo của các Bộ trưởng nhiều không đếm xuể.
Hơn nữa gần đây hành động phản kháng bùng nổ ở phân khu, ngay cả Bách Dịch cũng cảm thấy Asa thật sự quá cực nhọc.
“Tối nay đi ngủ sớm một chút đi.” Bách Dịch bưng cho Asa một tách cà phê, trước kia Asa rất hiếm khi uống cà phê, sau đó vào hoàng cung, ngày nào đến giờ ngủ cũng uống cà phê.
Bách Dịch cảm thấy Hoàng đế trước chết não rất có thể chính là do mệt.
Không có con cũng là bình thường, việc nhiều như vậy, muốn ngủ một giấc thật ngon cũng là điều xa xỉ, chớ nói chi là đi ngủ với phụ nữ.
Asa dựa vào ghế, Bách Dịch vươn tay đấm bóp cho Asa.
Asa nhắm mắt lại, nói: “Đây cũng chỉ là mới bắt đầu thôi.”
Con chưa tới lúc mệt nhọc nhất.
Nhưng thời điểm cực nhọc nhất, sẽ đến ngay rồi.
Asa trở thành người đại diện của Hoàng đế ban bố sắc lệnh đầu tiên, chính là mở ra mười hai con đường thông từ phân khu đến đặc khu, người phân khu cầm theo giấy thông hành và chứng nhận tạm trú là có thể ở lại đặc khu, chỉ cần tìm được hợp đồng làm việc chính thức là có thể định cư ở đặc khu.
Sắc lệnh này vừa ra, cả nước xôn xao.
“Ngươi dựa vào cái gì mà ban bố sắc lệnh như vậy?!” Đám Thân vương đã sớm vào hoàng cung, ai ai cũng đều trợn mắt nhìn Asa. “Ngươi có biết mình đang làm gì không?! Sao có thể để đám hạ đẳng đó đến đặc khu?”
Asa ngồi vững trên ghế, Bách Dịch đứng sau lưng hắn.
Vẻ mặt Asa lạnh lùng, hắn không nói một lời, chỉ chờ sau khi đám Thân vương mắng hắn xong mới lên tiếng: “Đây là kết quả sau khi các Bộ trưởng thương lượng xong.”
Đám Thân vương cười lạnh: “Asa, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
“Chẳng lẽ ngươi muốn làm Hoàng đế ư?”
Asa ngồi trên chức cao, hắn lộ ra một nụ cười hiếm thấy, hỏi vặn lại đám Thân vương: “Tại sao lại không?”
Nụ cười của hắn không lạnh lùng nghiêm túc giống như mọi khi, trái lại mang theo hơi thở nguy hiểm khiến người ta sợ hãi.
Đây là chính thức tuyên chiến.
Đám Thân vương vẫn luôn vì thấy Asa không có hứng thú với chính sự mới bằng lòng để hắn thay mặt, nhưng lúc này bọn họ mới nhận ra, bọn họ cho rằng Asa là một con dê, kết qua ẩn giấu dưới lớp da dê lại là một con sói.
Sói sẽ không cúi đầu xưng thần với bọn họ.
Con sói này sẽ mê hoặc bọn họ.
Là bọn họ tự mình dẫn sói đến vị trí hiện tại.
Là chính bọn họ khiến cho màn tranh đoạt quyền lợi này trở nên khó hơn.
“Asa, ngươi đừng hối hận đấy.” Các Thân vương giận dữ rời đi.
Bọn họ biết mình mắc phải sai lầm lớn, chỉ có thể hy vọng bây giờ sửa chữa sai lầm vẫn còn chưa muộn.
Sau khi đám Thân vương đi rồi Bách Dịch mới nói với Asa: “Nếu người phân khu tiến vào đặc khu, phản đối ngài đầu tiên, sẽ là dân thường.”
Nói đúng ra, dân thường và các quý tộc cũng sẽ đều phản đối.
Đây đối với Asa mà nói không phải là chuyện tốt.
Nhất là vào thời điểm Asa đã tham gia vào trò chơi này.
Nhưng Asa trấn an vỗ vỗ mu bàn tay Bách Dịch: “Chớ vội.”
Hắn lộ ra một nụ cười nham hiểm.
Ngay khi Bách Dịch cho là Asa đã có chuẩn bị từ sớm, Asa lại bất ngờ hỏi anh: “Sau này ngươi muốn nghỉ ngơi ở đâu?”
Bách Dịch không thể lý giải.
Anh không hiểu ý của Asa lắm.
Asa nhìn gương mặt Bách Dịch, hắn đưa tay ra, lòng bàn tay chạm vào gò má đối phương: “Muốn ở cung điện nào?”
Ở cung điện của Hoàng hậu mới xứng đáng, hay là ở cùng một chỗ với ta?
Hắn gần như phát điên nghĩ…
Ta yêu người này, ta bằng lòng chia sẻ với anh ấy mọi thứ của ta.
Anh ấy có thể ngủ trên giường của ta, có thể ăn thức ăn trong bát của ta.
Anh ấy chính là tình yêu thành khẩn nhất đời này của ta.
Là Hoàng hậu vĩnh viễn không thay đổi của ta.