Hoa Hồng Đỏ

Chương 74: Hơi thở cuộc sống



Edit: phuong_bchii

________________

Lăng Thương Thiên tựa như bóng tối không biết, không biết lúc nào sẽ vươn một tay bóp chặt cổ mình. Lúc này Liễu Tư Dực mới ý thức được, nỗi sợ hãi lớn nhất trong lòng nàng chính là quá khứ.

Nàng không cách nào nhìn thẳng quá khứ, nàng cảm thấy mình không xứng với Lăng Thiên Dục, mặc cho nàng lột xác như thế nào cũng không cách nào thật sự rửa sạch sẽ quá khứ.

Rễ thối chôn ở trong đất, thì làm sao có thể nở hoa?

Tuyết đọng trên đường sau cơn mưa dần dần tan, chỉ còn lại một chút tuyết đọng, dày kết thành băng. Tết âm lịch sắp tới, đường phố Tuyên An rộn ràng, trên mặt Liễu Tư Dực ít có nụ cười, nhìn ngoài cửa sổ xuất thần.

Lăng Thiên Dục chú ý tới tinh thần nàng vẫn hoảng hốt, nhân lúc đèn đỏ dừng xe, nắm lấy tay nàng, mười ngón đan vào nhau, "Sự quái gở luôn khiến người ta khó chịu, nhưng không đáng để em để ở trong lòng, trong lòng em không phải nên chỉ có chị sao?"

"Chị đừng an ủi em, em không sao, em có thể không thích ứng lắm với người trong công sở các chị cười mà như giấu dao, giấu kim trong bông, nói chuyện còn phải đoán, quá mệt mỏi."

"Vậy à?"Lăng Thiên Dục nhướng mày, "Vậy chuyên tâm nghĩ xem buổi tối làm món gì ngon, bữa tiệc lớn bốn người cũng không dễ làm."

"Không làm khó được em đâu, hiếm khi năm nay chị cũng tham dự."

Năm ngoái sinh nhật ba đóa kim hoa đều là tự high, chưa từng mời Lăng Thiên Dục, cũng không dám nhắc tới. Thân phận cho phép, các nàng vẫn cảm thấy nên đặt đúng vị trí của mình, bảo trì khoảng cách tốt với Lăng Thiên Dục, bày ra thái độ nên có.

Các nàng không thể công khai đến nhà hàng, ngoại trừ Liễu Tư Dực không ai biết nấu cơm, lúc đầu các nàng làm việc ở quán bar từng thuê chung một căn phòng, phân công rõ ràng. Nàng nấu cơm, Hải Dụ làm việc nhà, Lam Doanh thì... chờ ăn, cô nàng nhỏ tuổi nhất, vẫn luôn được cưng chiều.

Chợ rau là một nơi tràn ngập hơi thở cuộc sống, Lăng Thiên Dục gần như chưa từng đặt chân tới, khi còn bé cô cảm thấy chợ rau dơ dáy bẩn thỉu, chỉ muốn đi siêu thị, sau khi lớn lên cô không nấu cơm, cũng không biết gì cả.

Dù sao sinh ra ngậm thìa vàng, cho dù mất đi cha mẹ, cơ sở vật chất và điều kiện sống vẫn luôn cao hơn người khác.

Đứng ở cửa chợ rau, cô ngửi thấy mùi tanh cùng với mùi hỗn tạp khó có thể hình dung, "Bảo bối, chúng ta không thể đi siêu thị sao?"

"Đồ trong siêu thị không đầy đủ, cũng không đủ tươi, rất nhiều đều là hàng trữ."

"Nhưng siêu thị sạch sẽ, đồ ăn của chuỗi siêu thị đều được vận chuyển trong ngày, hải sản đều được vận chuyển bằng đường hàng không, không tệ như em nghĩ đâu." Sở dĩ Lăng Thiên Dục hiểu rõ, là bởi vì siêu thị của Lam Phi Húc chính là loại hình này, chuỗi siêu thị phân bố khắp cả nước, danh tiếng cũng rất tốt.

"Chợ rau cũng không tệ như chị nghĩ, nếu nhị tiểu thư ngại bẩn thì ở trong xe chờ em." Liễu Tư Dực dứt lời một mình đi vào trong, Lăng Thiên Dục vội vàng khóa xe, một tấc cũng không rời đi theo, "Chờ ở trong xe chị chẳng phải là muốn thành hòn Vọng Thê sao, cuộc đời này luôn có lần đầu tiên mà, chị coi như tham quan một chút là được rồi."

"Ừ ~ lần đầu tiên, rất nội hàm." Liễu Tư Dực nở nụ cười xấu xa, Lăng Thiên Dục liếc mắt xem thường.

Chợ rau này đã là nơi sạch sẽ nhất Tuyên An, sau khi trải qua cải tạo rất nghệ thuật, còn được người ta ca ngợi.

Bên trong thỉnh thoảng truyền đến tiếng thét to, mỗi chủ sạp đều bận rộn đến quên cả trời đất, Liễu Tư Dực ở trong đầu đã hình thành thực đơn, từ chủng loại đến lượng cần thiết đều có chừng mực.

"Cầm lấy, lại đi mua chút phụ liệu là được." Liễu Tư Dực dứt lời nhét một quả dứa vào trong tay Lăng Thiên Dục, tay trái đáng thương của cô một con gà một túi thịt, tay phải một đống hải sản còn có hoa quả, nghiễm nhiên trở thành một người hầu nhỏ.

Cô đi theo sau Liễu Tư Dực, phát hiện nàng hỏi giá nhưng chưa bao giờ trả giá, vô cùng khó hiểu.

Cô còn phát hiện một hiện tượng, không mua rau.

Đến siêu thị nhỏ trong chợ rau, Liễu Tư Dực khom lưng chọn lựa các loại phụ liệu, nàng biết gia vị cơ bản của Lam Doanh gia đều có, nguyên liệu làm bánh kem cũng chắc chắn có, nhưng có một số thứ lặt vặt, hẳn là thiếu.

"Em làm nhiều thịt như vậy, không có chút rau dưa tô điểm một chút, chẳng lẽ muốn chúng ta ăn tiệc trăm món thịt à?"

"Rau dưa ra ngoài mua." Liễu Tư Dực lưu loát chọn đồ, đi ra ngoài.

"Bên ngoài? Trong chợ nhiều loại rau như vậy còn không đủ cho em mua?" Lăng Thiên Dục nghi hoặc không thôi, Liễu Tư Dực ngoái đầu lại cười, không nói gì, cô đành phải thành thật đi theo.

Trong ngõ nhỏ ở góc đông bắc chợ rau, có một bà lão cuộn mình ngồi dưới đất chờ người mua, trong rổ đặt rau ứng mùa vừa thu hoạch trong ruộng, bọn họ còn dùng cân nguyên thủy, một cái cân thêm một quả cân, tràn đầy cảm giác niên đại.

Liễu Tư Dực đi tới, nói với một bà cụ tóc bạc phơ: "Bà ơi, món này con lấy hết."

"Là con à, đã lâu không gặp con, cô bé." Bà cụ kia trông rất gầy yếu, khuôn mặt bao hàm lộ vẻ phong sương nếp nhăn, cười rộ lên còn thiếu mấy cái răng, nhưng nụ cười cũng rất chất phác chân thành.

"Bà nhớ con thì con sẽ tới." Liễu Tư Dực cao giọng, vẫn ngồi xổm bên tai cụ nói chuyện.

Nàng bỏ hết đồ ăn trong rổ vào túi nilon, sau đó đưa cho một tờ tiền mặt 100 tệ.

"Nhiều quá con." Cụ liên tục xua tay, nói tiếng phổ thông sứt sẹo, nghe còn có vài phần đáng yêu.

"Con không có tiền lẻ, bà cầm lần sau cho con thêm chút hành không phải được rồi sao." Liễu Tư Dực lại nhét vào, "Trời lạnh lắm, bà mau trở về đi, trên đường cẩn thận nhé."

Cụ liên tục nói lời cảm ơn, nắm chặt tờ tiền quý giá nhét vào trong túi chắp vá, nở nụ cười thỏa mãn.

Bóng đêm buông xuống, ấm áp vây quanh cụ, cụ nắm tay Liễu Tư Dực thật lâu mới rời đi, một màn này đả động lòng Lăng Thiên Dục, cô bỗng nhiên cảm thấy thế giới của mình rất chật hẹp, mỗi ngày ngoại trừ công việc chưa từng ôm lấy thế giới tốt đẹp.

Hoàn cảnh của cô đều là ngươi lừa ta gạt, tràn ngập tính kế và đề phòng, ám tiễn không biết người nào sẽ đến, luôn phải căng thẳng chính mình đi ứng đối hết thảy.

Thật ra những điều tốt đẹp nhất thế gian đang ở ngay trước mắt, tùy ý là có thể thấy, Liễu Tư Dực tồn tại tựa như một dòng suối ngọt, chảy vào trái tim của cô, đều là ngọt ngào. Sau khi ở bên nhau, sẽ cho cô bất ngờ và ấm áp.

Nàng rõ ràng là đứa trẻ bị cha mẹ vứt bỏ, bị thế giới này đối đãi nhẫn tâm, nhưng bây giờ vẫn có thể tràn ngập thiện ý với người xa lạ.

Có lẽ đặc biệt của nàng chính là tích lũy từng chút một mà thành, hàm dưỡng và mị lực của nàng tựa như một quyển sách, đáng giá Lăng Thiên Dục dùng cả đời tỉ mỉ đọc.

"Đi thôi." Liễu Tư Dực mang theo một túi thức ăn có thể ăn không hết, khuôn mặt tươi cười dịu dàng đi tới, đây là nụ cười đẹp nhất trong gió đêm, trêu chọc tiếng lòng Lăng Thiên Dục, bồi hồi thật lâu trong lòng cô.

"Em mua như vậy sẽ không lãng phí sao?"

"Không đâu, tôi đưa cho nhân viên vệ sinh hoặc người già nhặt mót, luôn có thể gặp được."

Lăng Thiên Dục có chút xấu hổ, có chút tò mò: "Cụ già ở đây bày sạp sẽ không bị quản lý đô thị đuổi sao?"

"Quản lý đô thị quả thật không dễ nói chuyện, em đã chuẩn bị qua, bọn họ mắt nhắm mắt mở, bà cụ rất đáng thương, hai đứa con trai đều đã chết, con dâu mặc kệ không để ý đến bà, bà chỉ có thể ra ngoài bán rau."

"Thì ra em mới thật sự là người tốt thật sự."

"Em cũng không phải, em chỉ là rất dễ cảm nhận được nỗi thống khổ của người khác mà thôi." Liễu Tư Dực thản nhiên trả lời, tuổi thơ bi thảm làm cho nàng tuyệt vọng, năm xưa trải qua cũng làm cho nàng nản lòng thoái chí, nhưng chính bởi vì chính mình trải qua bi thảm, mới càng không thể thấy được người khác đáng thương.

Lăng Thiên Dục không biết nên nói cái gì, chỉ cảm thấy Liễu Tư Dực nắm chặt tay cô, nửa dựa sát vào nhau đi tới, nàng còn may mắn, còn có người làm bạn, nhưng phần hạnh phúc này nàng có thể giữ được không?

Buổi tối mùa đông luôn tới khá sớm, lúc tới biệt thự, tiểu khu đã đèn đuốc sáng trưng, chỉ là các nàng vừa xuống xe đã nghe được một âm thanh chói tai, chỉ thấy mấy bảo vệ nhanh chóng chạy qua.

"Là thiết bị báo khói." Liễu Tư Dực nhạy bén xông lên phía trước, Lăng Thiên Dục xách túi lớn nhỏ cố hết sức chạy theo, nơi bảo vệ xông tới chính là tòa nhà của Lam Doanh, cửa sổ phòng bếp đang bốc khói.

Liễu Tư Dực trợn tròn mắt, đồ trong tay rơi xuống đất, không đợi bảo vệ nhấn chuông cửa,nàng cô đã quen thuộc nhập mật khẩu vọt vào.

"Tư Dực!" Bước chân Lăng Thiên Dục không nhanh bằng nàng, không nỡ ném đồ, khom lưng nhặt phụ liệu và rau dưa Liễu Tư Dực ném xuống lên, chậm rãi tiến lên.

Đây hẳn là báo động của thiết bị cảm ứng khói, loại biệt thự này từ thiết kế đến quản lý, tỷ lệ xảy ra hỏa hoạn rất thấp, cô không lo lắng.

Chỉ là, Liễu Tư Dực một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, nghe được âm thanh này nàng liền sợ hãi.

"Lam Doanh!" Nàng vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi khét khét, trong phòng bếp bốc khói nhàn nhạt, chỉ nghe thấy Lam Doanh ho khụ khụ từ trong phòng bếp đi ra, cô nàng hít sâu một hơi, ai oán nói:" Trên mạng đều là những kẻ lừa đảo."

"Lam Doanh, em không sao chứ!" Liễu Tư Dực lo lắng kéo cô nàng qua, lúc này Lam Doanh mới chú ý tới bảo vệ đã tới, cô nàng thậm chí còn không nghe thấy tiếng còi báo động.

Bảo vệ hỏi: "Lam tiểu thư, cô không sao chứ?"

"Hả, không sao, tôi làm bánh ngọt hấp sau đó phát hiện hình như chưa chín lắm, tôi lại cho bỏ vào trong nồi hầm một hồi, kết quả quên mất, vừa trở về đáy nồi đều cháy đen, tôi liền tưới chút nước sau đó liền bốc khói."

Liễu Tư Dực thở phào nhẹ nhõm, "Em muốn hù chết chị sao?"

"Hì," Lam Doanh xấu hổ gãi đầu, phát hiện Lăng Thiên Dục cũng ở phía sau, cô nàng thấp giọng hỏi: "Nhị tiểu thư sao lại tới đây?"

"Em nói xem?!" Liễu Tư Dực trừng mắt nhìn cô nàng một cái, Rose cháy lớn vẫn còn ở trước mắt, Lam Doanh lại xuất hiện như vậy.

Nàng xoa xoa trán, tất cả đều là mồ hôi lạnh.

Bảo vệ tắt còi báo động, kiểm tra trong ngoài biệt thự, xác định không có vấn đề an toàn, mới rời đi. Hệ thống báo động ở đây hoàn thiện, chỉ cần nồng độ và lượng thuốc lá đạt tới một giá trị nào đó sẽ báo đến bảo vệ, bảo vệ có thể chạy tới nhà chủ đầu tiên, bảo đảm an toàn."

Nhìn một nồi bánh cháy khét kia, Lam Doanh mất mặt, rõ ràng dựa theo hướng dẫn món ngon làm, vì sao lại như vậy? Cô nàng vĩnh viễn không hợp với bát tự nhà bếp, muốn làm bánh ngọt cho mình cũng thất bại.

Liễu Tư Dực tìm một bộ quần áo vừa người thay, đuổi Lam Doanh ra khỏi phòng bếp, không giúp được đều là vướng víu, còn không bằng nàng tự mình làm.

Lam Doanh không thuận theo: "Em không ra ngoài, em ra ngoài không phải chỉ ở một mình với nhị tiểu thư sao?"

"Cô ấy cũng không ăn thịt em, hai người có thể tùy tiện tâm sự xem TV."

"Không được, em không được, trong lòng em vẫn hơi sợ cô ấy, ngoại trừ có nhiệm vụ em có thể diễn, bình thường em không giỏi lắm." Trạng thái Lam Doanh bách biến, scandal tình ái phát huy diễn xuất đến mức tận cùng, xuất sắc chỉnh Lăng Thương Hàn, đặt nền móng cho Lăng Thiên Dục, nhưng trong cuộc sống bình thường, cô nàng tương đối thả lỏng, cũng tùy tiện.

Cô nàng không chắc mình có thể ở trong trạng thái không phòng bị hay không, nói ra lời không biết giữ mồm giữ miệng, dù sao cô nàng không biết điểm mấu chốt và điểm trí mạng của nhị tiểu thư ở đâu.

Liễu Tư Dực nhìn cô nàng, nhớ tới chuyện của Lăng Thương Thiên, nàng thò đầu nhìn phòng khách, phát hiện Lăng Thiên Dục đang gọi điện thoại, mới yên tâm hỏi: "Lam Doanh, chị hỏi em một chuyện."

"Chị hỏi đi."

Nàng trầm giọng hỏi: "Em còn nhớ rõ người nào từng gọi chị là chị Ly không?"

"Chị Ly? Đó không phải là cái tên lúc đầu của chị sao, không có mấy người biết, sao đột nhiên lại hỏi cái này?"

"Em trước tiên giúp chị nhớ lại, chị không nhớ nổi."

Lam Doanh nhíu mày, "Chị Ly" cô nàng cũng có chút mơ hồ, quá lâu rồi.

"Hoặc là, trước kia chúng ta có tiếp xúc qua một thiếu niên nào 13 tuổi hay không?" Liễu Tư Dực không biết hình dung như thế nào, bởi vì rất có thể tại các nàng không biết điều kiện tiên quyết, có người chú ý tới chính mình, nhưng giọng điệu kỳ quái của Lăng Thương Thiên kia lại giống như là có quen biết với mình.

"Thiếu niên 13 tuổi? A, hình như có một người, nhưng em..." Lam Doanh có ấn tượng, nhưng trí nhớ lập tức tắc nghẽn, "Là có một đứa bé, em nhớ, nhưng không nhớ rõ."

Liễu Tư Dực nhíu mày càng sâu, thực sự có chuyện này khiến nỗi lo trong lòng phóng đại lên, năm đó quán bar quản lý không nghiêm ngặt như bây giờ, thường xuyên trà trộn vào học sinh trung học, đánh nhau ẩu đả đều là thái độ bình thường, nàng gặp qua quá nhiều chuyện, không phân biệt được là chuyện gì.

"Chị hỏi cái này làm gì? Không phải chúng ta đã nói không nhắc tới trước kia sao?"

"Không có gì." Liễu Tư Dực lắc đầu, "Tối nay nói sau, em không muốn ra ngoài thì ở đây giúp chị, hôm nay có thịt tẩm bột chiên và cơm dứa em thích ăn."

"A! Chị là chị ruột của em! Lam Doanh ôm như gấu suýt nữa hôn lên, cô nàng thích ăn đồ ngọt, nhưng bởi vì là diễn viên nên phải tiết chế, hôm nay hiếm khi đón sinh nhật, rốt cuộc đã tìm được cớ phóng túng!

Lăng Thiên Dục vẫn luôn ở phòng khách gọi điện thoại đi tới thư phòng, cô nói chuyện không phải ai khác, chính là Kỳ Mộc Uyển.

"Các cậu chuẩn bị quà gì cho cô ấy?"

"Không chuẩn bị, tôi cũng mới biết thôi, Tư Dực xuống bếp, cậu có muốn tôi giúp cậu truyền đạt cái gì không?"

"Hay là quên đi, cô ấy đoán chừng cũng không nhớ tôi, ước gì tôi đừng làm phiền cô ấy, cô ấy cũng không phải hoa hồng nhà các cậu, hiểu tình thú, hiểu lòng người, biết quan sát."

"Hoa hồng nhà bọn tôi?" Lăng Thiên Dục chợt loé lên, "Mộc Uyển, cậu mở video cho tôi, có thứ này cậu giúp tôi xem thử."

"Video thì thôi, tôi không tiện, cậu muốn xem cái gì?"

Vừa rồi Kỳ Mộc Uyển nói đến hoa hồng nhà các cậu, làm cho cô nhớ tới hình xăm tình nhân trên người mình và Liễu Tư Dực, nhất thời có ý tưởng về logo.

"Cậu xem bên này của tôi cũng được." Cô tìm được giấy vẽ xuống hai hoa hồng gắn bó với nhau, lại thêm vài nét phác họa đường nét, cô mở camera đối diện, "Tôi thiết kế lại logo cho Rose, cậu cảm thấy thế nào?"

"Cái này của cậu hoàn toàn có thể gia công thoáng một tí, làm thành bảng hiệu, nếu như muốn sửa sang lại, dự định làm phong cách gì?"

"Tôi muốn..."

Hai người bắt đầu nói sâu vào chuyện trang trí, Kỳ Mộc Uyển muốn thay hình đổi dạng cho hội sở Hoa Doanh, Lăng Thiên Dục muốn trang bị lại Rose, đều vì cho đối phương một phần bất ngờ.

Tay phải Liễu Tư Dực còn chưa khỏi, đầu bếp đều dựa vào tay trái, rửa rau toàn dựa vào Lam Doanh, hai người ở phòng bếp phối hợp, cũng coi như phối hợp.

Hải Dụ tới sớm mà đúng lúc, mới vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi thơm, cảm giác cuộc sống đã lâu không gặp, đập vào mặt, thoáng chốc cô ấy cảm giác trở lại cuộc sống ba người trước kia nương tựa lẫn nhau, cho dù đã nếm qua rất nhiều khổ cực, nhưng có thể gặp nhau, ăn một bữa uống một bữa, cũng có thể từ trong kẽ hở tìm được vui vẻ.

Cô ấy nhớ rõ, có một ngày cô ấy và Lam Doanh ở quán bar bị khách bắt nạt, Liễu Tư Dực đã làm một bàn đồ ăn dỗ các cô.

Đêm đó ở trong mất mát một lần nữa tìm được ấm áp, nhưng các cô cười cười lại khóc.

Hải Dụ dựa vào cửa phòng bếp, nhìn hai người mỉm cười, "Có cần chị giúp không?"

"Chị Hải Dụ, chị đến rồi sao không lên tiếng?"

"Chị đã lên tiếng rồi mà hai đứa không nghe thấy." Hải Dụ tươi cười, xắn ống tay áo lên, chuẩn bị gia nhập.

"Chị đừng vội, có việc muốn hỏi chị." Lam Doanh thấp giọng hỏi lại nghi hoặc trong lòng Liễu Tư Dực một lần nữa, Hải Dụ trí nhớ tốt, tâm trạng cũng bình thản, cô ấy vẫn cảm thấy quá khứ và hiện tại đều là chính mình hoàn chỉnh, nên thản nhiên đối mặt.

Thiếu niên 13 tuổi, cô ấy có ấn tượng, quán bar tuy rằng hỗn tạp, nhưng thiếu niên kia rất đặc biệt, Hải Dụ nhớ rất rõ.

"Đứa trẻ kia bao nhiêu tuổi chị cũng không xác định, nhưng cậu bé tự kỷ để lại cho chị ấn tượng sâu sắc."

Thấy Hải Dụ chuẩn bị nói tường tận, Lam Doanh kéo cửa phòng bếp lên, Lăng Thiên Dục vừa đi tới cầu thang đã thấy ba người thần thần bí bí trốn ở phòng bếp, cô nhẹ bước đi tới.

"Trước kia quán bar mỗi ngày đều mấy đứa trẻ mười mấy tuổi tới, chính chúng ta cũng không lớn lắm, làm sao nhớ được nhiều như vậy?"

Liễu Tư Dực cau mày, "Chị nói tiếp đi."

Hải Dụ nhớ lại: "Thật ra Hồng Tâm chắc là ấn tượng sâu sắc nhất, ngày đó có một đám côn đồ bỏ học đánh nhau, đánh một đứa bé, là em đi cứu, trên người cậu bé có vài chỗ bị bầm tím, cũng là em bôi thuốc. Lúc đó nó buồn bực không lên tiếng, bọn chị hỏi nó cái gì cũng không nói, em mở miệng nó mới ấp a ấp úng, nói đến tìm bạn học."

"Hình như là như vậy." Lam Doanh cũng nhớ ra, cô nàng nói tiếp:" Nhưng sau đó nó không tới nữa, em còn nhớ rõ tên nó, hình như gọi là... gọi là..."

"Gọi là Ngũ Tử, nó nói mình ở nhà đứng hàng thứ năm, Lam Doanh lúc ấy còn cười nhạo nó nói, sao nhóc không tên là Trứng Gà?"

"À Trứng Gà, đúng! Em đều gọi nó Trứng Gà, bộ dạng nho nhỏ cũng có chút đáng yêu, chỉ là không thích nói chuyện."

"Loảng xoảng!" Chiếc thìa trong tay Liễu Tư Dực rơi vào trong nồi, nàng theo bản năng muốn vớt ra, bị Lam Doanh ngăn lại, "Chị làm cái gì vậy, vớt nước sôi à."

Liễu Tư Dực tinh thần hoảng loạn, ký ức phủ bụi của nàng được mở ra, trải qua miêu tả của Hải Dụ, nàng nhớ ra cậu nhóc kia, lúc ấy nó còn hỏi: Chị, chị tên gì?"

Liễu Tư Dực trả lời: A Ly

"Gọi chị là chị Ly có được không?"

Nàng trả lời: Có thể

Không ngờ tới, ngắn gọn hai câu đối thoại, chôn xuống cho mình mầm tai họa lớn như vậy.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv