Hoa Hồng Đỏ

Chương 72: Kim ốc tàng kiều



Edit: phuong_bchii

________________

Chiếc dù dài màu đen lấy thế sét đánh không kịp bưng tai đâm về phía Kiều Thanh Sơn, hắn giật mình quên tránh, nhưng mũi dù dừng lại cách mắt hắn hai tấc, tuy Liễu Tư Dực phẫn nộ, nhưng trong lòng rất rõ ràng, trước mặt nhiều người Lăng gia như vậy, xúc động của nàng sẽ phải trả giá rất nhiều.

Mưa phùn lất phất giống như ngưng lộ ở góc áo, hai tròng mắt Liễu Tư Dực lộ ra hàn ý khiến người ta hít thở không thông, nàng không thể để cho Trương Tiểu Võ vì mình mà hy sinh tính mạng vô ích, nàng còn có người quan trọng phải bảo vệ, còn có chuyện quan trọng phải làm, nếu như bởi vì cái rác rưởi trước mắt này mà hủy hoại, rất không đáng.

Cán dù của nàng móc về, một lần nữa bung ra, hiên ngang đứng trong mưa gió.

"Thật là vô dụng." Lăng Thương Vũ kéo Kiều Thanh Sơn đang hoảng hốt, lúc này hắn mới khôi phục tri giác từ sát khí của Liễu Tư Dực, căm giận lui sang một bên, tránh cho mất mặt xấu hổ.

Lăng Thương Vũ không hiểu sao lại trúng một quyền, cậu ta ôm khuôn mặt có chút đau đớn, nói: "Lăng Thương Bắc, anh có thời gian đó vẫn nên chăm sóc tốt cho bản thân đi, cả ngày chạy đuổi theo người phụ nữ thô bỉ này, ngày nào đó cô ta vặn đầu anh xuống, anh cũng không biết mình chết như thế nào."

"Xem ra tao vừa mới đánh nhẹ." Lăng Thương Bắc giơ nắm đấm lên, anh phát hiện thật không cách nào giảng đạo lý với một số lưu manh.

Lăng Thương Thiên bất thình lình thốt ra một câu: "Đại ca, anh là anh cả, động thủ với em trai có thích hợp không? Em thấy anh gần đây có thể quá rảnh rỗi rồi."

"Ngũ đệ, cậu yên tâm, đại ca rất nhanh sẽ bận rộn thôi." Lăng Thương Vũ dường như có ý ám chỉ.

Nhưng Lăng Thương Thiên đã chuyển ánh mắt tới trên người Liễu Tư Dực, cậu ấy nhìn chằm chằm nàng thật lâu, chỉ cảm thấy nàng rất quen, nhưng trong kho trí nhớ của cậu ấy không tìm thấy người này, Lăng Thương Thiên từ nhỏ trí nhớ kinh người, cho nên học tập lập trình mã hóa rất nhẹ nhàng, dung lượng não của cậu ấy rất lớn, có thể chứa rất nhiều thứ, bao gồm cả người đã gặp qua.

Khí chất của Liễu Tư Dực lạnh lùng quá quen thuộc, Lăng Thương Thiên cảm thấy mình nhất định đã gặp nàng ở đâu đó.

Cảm giác được ánh mắt chăm chú nhìn, Liễu Tư Dực ngoái đầu nhìn lại, đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Lăng Thương Thiên, trong nháy mắt nhìn nhau, Lăng Thương Thiên nhớ tới một cố nhân từ rất lâu.

Sẽ là người đó sao? Cậu ấy không chắc chắn, cậu ấy cần trở về tìm thứ gì đó giúp mình tìm kiếm trong kho ký ức.

Một hồi xung đột khó hiểu kết thúc ở nghĩa trang, sau khi Lăng Thương Vũ và Lăng Thương Thiên đi, Lăng Thương Bắc cũng nhận được điện thoại của công ty, vội vàng rời đi.

Tiếng ồn ào rốt cuộc cũng ngừng, nghĩa trang lại khôi phục yên tĩnh, từ đó về sau Trương Tiểu Võ vĩnh viễn ngủ say ở mảnh đất này, trở thành vướng bận vĩnh viễn của các nàng.

Nếu như nói con người có kiếp trước kiếp này, có lẽ tương lai còn có một ngày gặp nhau. Trạng thái cảm xúc của Liễu Tư Dực dần dần bình phục, nhưng Lăng Thương Âm còn cần thời gian tiêu tan, có thể sẽ rất lâu rất lâu.

Tập đoàn Lăng Duệ liên tiếp xảy ra chuyện, đầu tiên là hội viên Lăng Thiên Võng của tứ phòng náo động, dẫn đến server một lần tê liệt, lên hot search. Tại sao có một số thành viên được giảm giá lớn như vậy, những người khác thì không? Nơi này cất giấu tin tức gì, một đề tài chiếm cứ hot search.

Sau đó đại phòng Lăng thị đầu tư, bị người tố cáo tình nghi góp vốn dân gian phi pháp, người mộ tập đã sa lưới, tổng kim ngạch cao tới một trăm triệu, người nọ vẫn lấy thương hiệu Lăng thị, lấy lãi suất kếch xù dụ dỗ, hướng dẫn dân chúng mở tài khoản tiết kiệm tiền, kiếm lời.

Rất nhiều người vì ham lãi suất tiền lời, đầu tư hết tiền của gia đình gửi vào ngân hàng, trong đó không ít người già về hưu. Sau đó tiền một đi không trở lại, có người ý thức được khả năng bị lừa, liền báo cảnh sát, cảnh sát mời tổng giám đốc đầu tư Lăng thị Lăng Thương Bắc đi hỏi.

Chuyện này xảy ra rất đột ngột, góp vốn phi pháp này cùng lắm mới tiến hành nửa năm đã cho người lộ ra, bởi vì lưới lớn, đều là huyện xã nông thôn, cho nên số tiền cũng rất khủng.

Chuyện này trong nháy mắt đè nhiệt của Lăng Thiên Võng xuống, tập đoàn lớn như vậy liên quan đến góp vốn phi pháp, làm người ta thổn thức.

Rất nhiều người làm ầm đến tập đoàn Lăng Duệ, mỗi ngày ngồi xổm thủ ở cửa lớn công ty, yêu cầu bồi thường tiền. Đó đều là tiền mồ hôi nước mắt của nông dân còn có người làm công bình thường, những người này đều là người dân chất phác nhất, bảo vệ và cảnh sát không có cách, xua đuổi không được, càng không thể dùng vũ lực giải quyết.

Liên tục mấy ngày chặn ở cửa, nhân viên chỉ có thể từ cửa sau và thang máy vận chuyển hàng hoá lên lầu, vì thế chuyện sắp xếp vệ sĩ cho tổng giám đốc các công ty con đã bị đưa lên lịch trình.

"Năm nay Lăng gia các cô nhất định là phạm Thái Tuế." Lam Phi Húc dựa vào cửa sổ nhìn dưới lầu, một đống người ngồi trên mặt đất, còn kéo biểu ngữ.

Lăng Thiên Dục đang cúi đầu nhìn mấy thứ chuẩn bị chỉnh Lăng Thương Vũ, bình tĩnh trả lời: "Nội đấu chính là nội hao, rất bình thường."

"Từ quản cọc đến tứ phòng, hiện tại lại đến đại phòng, năm nay Lăng Duệ các cô chỉ sợ phải tổn thất vài trăm triệu rồi."

"Mấy trăm triệu đối với ông già mà nói không tính là gì, tổn thất danh dự là không thể vãn hồi, tôi đoán ông ta sắp bùng nổ rồi." Lăng Thiên Dục đột nhiên thay đổi chủ ý, vốn cô muốn tố cáo vấn đề thuế vụ và thứ phẩm trực tiếp lên bộ phận có liên quan, nhưng hiện tại tình thế đã xảy ra thay đổi.

Đại phòng lần này gặp nạn, ai làm đây? Lăng Thiên Dục có thể nghĩ đến, Lăng Thương Bắc cũng không ngốc, hiện tại xem ra tam phòng tứ phòng cho tới bây giờ cũng không nhàn rỗi, cho đại phòng quả lôi này đã sớm chôn xuống.

Khó trách ở nghĩa trang ngày đó, hai anh em kia đối với Lăng Thương Bắc nói chuyện đều quái gở, xem ra là lường trước sẽ xảy ra chuyện.

"Không thể để Lăng Thương Vũ kia hoành hành nữa." Lam Phi Húc khó khăn lắm mới thu thập được chứng cứ thứ phẩm, cộng thêm ghi chép trốn thuế của Hải Dụ, tính tổng cộng, mấy năm nay quản cọc bị hai anh em tam phòng rút đi ước chừng 80 triệu.

Đầu ngón tay Lăng Thiên Dục gõ lên mặt bàn, phát ra tiếng cộc cộc, hiện tại lại đi làm tố cáo, rất có thể sẽ mua dây buộc mình, cuối cùng hoàn toàn ngược lại.

Không bằng lại thêm một thanh củi, để cho hỏa thiêu của ông lão được vượng hơn một ít, bức ông bộc phát. Nhịn lâu như vậy, còn có thể ngồi yên? Lăng Thiên Dục không tin ông còn có thể thảnh thơi nhìn con cháu đấu tiếp như vậy.

Bên trong hao tổn lớn như vậy, gia nghiệp cũng sắp đấu không còn, tổn thất mấy trăm triệu, ông còn có thể bình tĩnh sao?

Vốn định truyền ngôi, hiện tại thấy rõ tình thế chỉ sợ cũng không dám tùy tiện hạ quyết tâm.

"Anh gọi Hải Dụ tới giúp tôi." Lăng Thiên Dục muốn đổi phương thức kéo Lăng Thương Vũ xuống nước.

Lam Phi Húc cảm thấy lạ, sau đó kịp phản ứng, đại khái có thể hiểu được dụng tâm và ý đồ của Lăng Thiên Dục.

Anh ấy nắm lấy đầu ngón tay chỉ Lăng Thiên Dục, "Cô đó, thật là xấu xa nha."

Lăng Thiên Dục chỉ cười mà không nói.

Mới vừa đi ra khỏi văn phòng chưa được mấy bước, đã gặp được Hải Dụ, Lam Phi Húc còn chưa kịp vui, liền phát hiện phía sau cô ấy còn có một người, anh ấy kinh ngạc há miệng, "Sao cô ấy lại ở đây?"

Cô ấy là người không thể xuất hiện trong công ty đúng không?

"Đây là vệ sĩ kiêm tài xế tôi tìm cho Dục tổng, sau này an toàn đi lại của Dục tổng sẽ do cô ấy phụ trách, vui vẻ chứ? Sau này anh thoải mái rồi." Hải Dụ híp mắt cười nói.

Người bên cạnh kia trước sau bình tĩnh tự nhiên, y như lúc trước, không vui không buồn, vĩnh viễn một trạng thái.

Lam Phi Húc hít sâu một hơi, bất ngờ (doạ) này thật là lớn.

Không khỏi quá đột ngột, hơn nữa sau này chuyện "bữa tối lúc 7 giờ" không phải có thể bị phơi bày sao? Nhưng anh ấy cũng không nói nhiều, chỉ có thể giả vờ không quen biết, không quen thuộc.

"Được rồi, dù sao cũng không phải vệ sĩ tìm cho tôi, Dục tổng vừa lúc tìm cô, đi thôi."

Lúc tiến vào văn phòng, Lăng Thiên Dục đang phục án làm việc, cô chọn một phần tư liệu đi ra chỉnh hợp lại, cất vào folder.

Thứ này, sẽ trở thành mấu chốt để Lăng Thương Vũ bị loại.

"Dục tổng, quản lý Hải tới rồi, còn mang cho cô một..." Lam Phi Húc liếc mắt nhìn người phía sau, "Mang đến một bất ngờ."

Hải Dụ nói tiếp: "Dục tổng, vì lo lắng cho sự an toàn của mỗi người lãnh đạo, qua sự đồng ý của hội đồng quản trị, ban quản trị đã chọn cho cô một vệ sĩ kiêm tài xế, hôm nay mang tới cho cô phỏng vấn."

"Tôi nói không thích có người đi theo, không cần bảo v..." Khoảnh khắc ngước mắt lên, cô nuốt lời còn chưa nói xong vào, chỉ thấy người phía sau Hải Dụ tiến lên một bước, cười tủm tỉm nhìn mình, "Chào Dục tổng, tôi tới phỏng vấn tài xế kiêm vệ sĩ riêng của cô."

Lăng Thiên Dục khó có thể tin đứng lên, nhịn không được đánh giá nàng từ trên xuống dưới. Liễu Tư Dực mặc một bộ vest màu đen đơn giản, bao bọc đường cong thân hình vừa vặn, trang phục nghề nghiệp tăng thêm vài phần thành thục cho nàng. Áo sơ mi cài khuy màu trắng nhu hòa sự u lãnh của bộ vest, trang điểm nhàn nhạt điểm xuyết vừa vặn, trong bá đạo mang theo một tia nhu mị và động lòng người.

Cô nhìn có chút hoảng hốt, hoá ra Liễu Tư Dực trong môi trường công sở lại đẹp như vậy.

"Em..." Lăng Thiên Dục quá mức mừng rỡ nhất thời không biết nên nói cái gì, "Đến đây, mời bên này." Cô nói cũng trở nên chính thức, dẫn Liễu Tư Dực tới bên sô pha, chính mình đi tới quầy bar, lại quay đầu lại: "Em uống cái gì?"

"Không cần." Liễu Tư Dực thản nhiên trả lời.

"A ~" Lăng Thiên Dục ngồi đối diện Liễu Tư Dực, nhìn nàng vẻ mặt tươi cười, "Vậy bây giờ bắt đầu phỏng vấn?"

"Phụt ~" Hải Dụ lại thất thanh bật cười, "Dục tổng, vậy cô từ từ phỏng vấn, tôi không quấy rầy nữa."

Tất cả những mặt không muốn người khác biết của nhị tiểu thư bày ra vô cùng nhuần nhuyễn trước mặt Hồng Tâm.

"Chờ một chút." Lăng Thiên Dục đột nhiên nhớ tới chính sự còn chưa nói, cô đi tới bàn làm việc đưa tài liệu cốt lõi cho Hải Dụ, "Trực tiếp giao cho chủ tịch."

"Không tố cáo?"

Lăng Thiên Dục lắc đầu, dặn dò: "Cô cứ nói hiện tại công ty đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, quản cọc không thể xảy ra chuyện nữa, thứ này tôi không dám làm chủ, xin ông ấy định đoạt, những chuyện khác tùy cơ mà làm." Cô phải lấy sự ủy quyền của Lăng Xương Khiếu, mới có thể danh chính ngôn thuận động đến Lăng Thương Vũ.

"Tôi hiểu rồi, buổi chiều chủ tịch tới, cô chờ tin tức của tôi."

"Đi đi, Phi Húc anh cũng ra ngoài đi, kéo rèm cửa sổ cẩn thận, đừng cho bất luận kẻ nào vào." Lăng Thiên Dục tiếp tục dặn dò.

Lam Phi Húc lông mày ngả ngớn, nhún nhún vai nói: "Dục tổng, tôi nhắc nhở cô, đây là văn phòng, ban ngày ban mặt, vẫn là..."

"Vẫn là cái gì?" Lăng Thiên Dục dùng ánh mắt bắn tới.

"Chú ý sức khoẻ!" Lam Phi Húc nói xong vội vàng lui ra ngoài.

Văn phòng to như vậy chỉ còn lại hai người bọn họ, Liễu Tư Dực đi tới trước cửa sổ sát đất nhìn về phía xa xa, Tuyên An phồn hoa thu hết vào mắt, đây chính là nơi Lăng Thiên Dục làm việc mỗi ngày, rộng rãi thoáng khí, lại lộ ra một cảm giác áp lực và mệt mỏi.

Nhìn chiếc bàn làm việc kia, Liễu Tư Dực dường như có thể nhìn thấy bóng dáng bận rộn bình thường của cô, đây là nơi cô luôn nghĩ đến không thể tới, hôm nay cuối cùng cũng bước vào.

"Phong cảnh đẹp bằng chị?" Lăng Thiên Dục không biết khi nào đi tới phía sau nàng, Liễu Tư Dực quay đầu lui về phía sau hai bước, giữ khoảng cách, "Dục tổng, ở công ty chúng ta giữ khoảng cách thích hợp thì tốt hơn."

"Tự em đưa tới cửa, bây giờ bảo chị giữ khoảng cách? Hửm?" Lăng Thiên Dục tiến lên ôm eo nàng, không kìm lòng được muốn hôn nàng, bị Liễu Tư Dực nhẹ nhàng đẩy, "Bây giờ là giờ làm việc."

"Chỉ một lát thôi." Lăng Thiên Dục ngẩng đầu, cười nói: "Văn phòng không có camera và nghe lén, em yên tâm đi."

"Không được." Liễu Tư Dực lắc đầu như đinh đóng cột, Lăng Thiên Dục giả vờ giận dữ, trừng nàng: "Được, vậy bây giờ phỏng vấn bắt đầu."

"Thật đúng là phỏng vấn? Quán bar của tôi bị cháy, trở thành dân thất nghiệp lang thang, không có bằng cấp, không chuyên nghiệp chỉ biết chút công phu mèo ba chân, chẳng lẽ..." Liễu Tư Dực rũ mắt lại ngẩng lên, trong mắt lộ ra ánh sáng, "Dục tổng không muốn dùng tôi?"

Lăng Thiên Dục bất đắc dĩ lắc đầu, tầm mắt rơi vào tay nàng, "Vết thương đỡ hơn rồi?"

"Cô yên tâm, tay quan trọng như vậy, tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt." Liễu Tư Dực giơ tay lên, đặc biệt cử động ngón giữa.

Mặt Lăng Thiên Dục thoáng cái đỏ lên, một lời không hợp liền tránh đi, rõ ràng nàng không có ý đó. Cũng được, dù sao tay này phải khôi phục một thời gian mới tốt, nghĩ vậy khóe miệng cô hơi nhếch lên.

Nhưng trong lòng cô cũng dâng lên một cảm giác lo lắng, cô sợ mình bận rộn Liễu Tư Dực sẽ nhàm chán, cũng lo lắng nàng sẽ bị người khác chế nhạo.

Liễu Tư Dực là một nhân vật phong vân, công ty nhiều nhân viên như vậy ai chưa từng ăn dưa của Rose, hơn nữa Rose từng nổi tiếng trên mạng, rất nhiều người đều đi qua, đều biết "Hồng tỷ" này.

"Nghĩ cái gì thế? Có phải không nói trước với chị, không vui rồi không?" Thấy ý cười của cô dần dần rút đi, Liễu Tư Dực hơi lo lắng, nàng biết Lăng Thiên Dục không thích tiền trảm hậu tấu, nhưng đây là cách tốt nhất để các nàng bảo vệ lẫn nhau.

Tam phòng phát rồ, cái gì cũng làm được, Liễu Tư Dực đã mất đi Trương Tiểu Võ, căn bản không thể tưởng tượng nếu Lăng Thiên Dục gặp nạn sẽ như thế nào, mỗi lần nhìn thấy dáng vểm Lăng Thương Âm sụp đổ, nàng đều theo bản năng đặt mình vào.

Lăng Thiên Dục là nỗi đau không thể thừa nhận trong sinh mệnh của nàng, mất đi đồng nghĩa với bị tước đoạt sinh mệnh.

Lăng Thiên Dục vô vị lắc đầu: "Không có gì, nhưng mà phỏng vấn cũng phải đi ngang qua, em cứ đứng ở đây không được nhúc nhích, bảo em quay đầu mới quay."

"Tại sao?" Liễu Tư Dực không hiểu, vừa định xoay người lại bị Lăng Thiên Dục xoay trở lại, "Em đứng dưới ánh mặt trời, tay trái bỏ vào túi."

Sao lại giống như tạo hình lõm vậy? Liễu Tư Dực không hiểu ý, chỉ có thể đứng, mặc cho cô lăn qua lộn lại.

Lăng Thiên Dục lấy quyển sách tranh mới mua trong ngăn kéo ra, xoay vài vòng bút, bắt đầu phác họa tác phẩm mới trên bản vẻ. Ánh mặt trời xuyên thấu qua tấm kính chiếu vào, trong chùm sáng kia tung bay bụi bặm, đứng bóng lưng đẹp nhất.

Trong công việc và thương trường lục đục với nhau, Liễu Tư Dực là tịnh thổ duy nhất trong lòng Lăng Thiên Dục, giống như ánh mặt trời sưởi ấm trái tim cô.

"Bé cưng, quay đầu lại." Lăng Thiên Dục nhìn nàng không chớp mắt, Liễu Tư Dực ngoái đầu nhìn lại, khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp, ánh mắt thâm thúy như biển, thay đổi rất nhỏ giữa hai đầu lông mày đều khắc vào trong đầu Lăng Thiên Dục, hóa thành thần vận dưới ngòi bút.

"Đây là phòng làm việc, chị muốn vẽ tranh thì lần sau chúng ta đi ra ngoài." Liễu Tư Dực sợ ảnh hưởng đến công việc của cô, lại không dám động đậy, dáng người cao ngất của cô đứng thẳng thể hiện rõ khí chất, đáy mắt cất giấu vô số nhu tình.

"Lần sau là lần sau, lần này coi như kỷ niệm, về sau em có thể không cần mặc vest vậy đâu, tùy ý là được rồi." Lăng Thiên Dục chuyên chú vẽ, mặt mày mỉm cười, liếc mắt đưa tình chuyển tới trên mặt Liễu Tư Dực, giống như sao băng rực rỡ lóe lên, xinh đẹp động lòng người.

Khoảng chừng mười phút, Lăng Thiên Dục hoàn thành phác họa, cô xem xong hài lòng khép lại thu vào ngăn kéo.

"Không cho em xem hả?"

"Không cho."

Liễu Tư Dực nhíu mày: "Chân dung của em em còn không thể xem?"

"Chị đã sớm nói rồi, tất cả của của đều là của chị, đương nhiên..." Cô đứng lên, nắm tay Liễu Tư Dực, ghé tai nói: "Tất cả của chị cũng là của em."

Vành tai Liễu Tư Dực đỏ lên, trầm giọng nói: "Ở đây là công ty ~"

"Những lời này sắp thành câu cửa miệng của em rồi, đi thôi, dẫn em đi ăn..." Lăng Thiên Dục cố ý dừng lại một hồi, "Cơm nhân viên."

"Em tự mình đi là được rồi!"

Lăng Thiên Dục lắc nhẹ ngón trỏ: "Không được, từ giờ trở đi em chính là mỹ nhân kim ốc tàng kiều của chị, phải ở bên nhau 24 giờ, ngủ cũng phải ở bên cạnh."

Cô muốn quang minh chính đại đưa Liễu Tư Dực đến nhà ăn, cũng biến tướng để cho người khác biết chuyện này, tuyên thệ chủ quyền, nếu như ngày khác có người làm khó Liễu Tư Dực, thì đồng nghĩa với làm khó chính mình.

Thời điểm này hai người biến thành loại quan hệ thuê mướn này ngược lại rất tự nhiên, sẽ không gây ra chỉ trích gì, đây chính là chuyện lúc trước Liễu Tư Dực nhờ cậy Hải Dụ, cũng chắc chắn Lăng Thiên Dục hẳn là sẽ không tức giận.

Chỉ là các nàng không nghĩ tới phiền toái mới bắt đầu.

Hai người đi qua mỗi một chỗ có người, đều có thể hấp dẫn ánh mắt. Lăng Thiên Dục vốn là phong thái yểu điệu, rõ ràng là mỉm cười, vẫn có lực uy hiếp thân ở địa vị cao. Liễu Tư Dực sắc mặt tuyệt lệ, trong trẻo nhưng lạnh lùng không thể nhìn gần, tự mang mị lực lạnh thấu xương.

Trong đó cũng có người nhận ra nàng, nhưng thấy Lăng Thiên Dục ở đây, không dám lên tiếng, đa số người mê đắm, số ít người đang nghị luận.

Liễu Tư Dực đối với sự vật xung quanh nhạy cảm cũng rất lạnh lùng, lúc tới nhà ăn, điểm chú ý của nàng đều là ăn cơm. Nếu tất cả lãnh đạo cấp cao đều là nhà ăn độc lập, như vậy nàng hoàn toàn có thể mỗi ngày chuẩn bị cơm trưa và bữa tối cho Lăng Thiên Dục, không thể nào cô cả ngày đều ở văn phòng tổng giám đốc chứ?

"Muốn ăn cái gì?" Lăng Thiên Dục cầm khay cơm, đối với một đống đồ ăn hăng hái thiếu hụt, cô vẫn là thích mỗi ngày Lam Phi Húc đặt cho mình "Bữa tối lúc bảy giờ".

"Đều được." Liễu Tư Dực chọn vài món ăn nhìn rất tinh xảo, thưởng thức xong liền biết đầu bếp có trình độ gì, mặc dù là lãnh đạo cấp cao đặc chế, nhưng cũng chỉ là trình độ của khách sạn bình thường, dù sao cũng là nhà ăn xí nghiệp, có thể tinh xảo đến đâu?

"Lát nữa chị dẫn em đến nhà hàng bên cạnh ăn, bên kia có một đầu bếp chuyên làm bữa tối cho chị, nguyên liệu nấu ăn đơn giản nhưng sắc hương vị đầy đủ, chị đoán là một phụ nữ."

"Tại sao nhất định là phụ nữ?"

"Phụ nữ mới có thể cẩn thận như vậy, tách lòng trắng trứng và lòng đỏ trứng ra làm thành hai món ăn, rau cải đều dùng cách nấu khác nhau."

"Chị đây là thành kiến, đầu bếp nam đỉnh cấp cũng có thể làm được."

"Vậy không bằng chúng ta đánh cược, vừa lúc chị muốn gặp đầu bếp kia." Lăng Thiên Dục tin tưởng trực giác của mình sẽ không sai, Liễu Tư Dực nhướng mày, ngược lại có chút không vui, "Chị dễ dàng như vậy đã sinh ra hứng thú với người khác? Chỉ vài bữa ăn thôi, đáng để chị trăm công nghìn việc đi xem mặt sao?"

"Chị muốn dẫn em đi nếm thử." Lăng Thiên Dục còn chưa nhận ra được nàng mất hứng.

"Không cần, em không có hứng thú."

Lăng Thiên Dục lúc này mới cảm thấy không đúng, vừa định hỏi thì điện thoại reo lên, là một khách hàng không thể từ chối, "Em đi nghe điện thoại trước, trở về nói."

Liễu Tư Dực cúi đầu bới mấy miếng cơm, thèm ăn không mạnh, trong lòng nàng tính toán làm sao có thể thuận lợi lợi dụng đến phòng bếp, tiếp tục để Lăng Thiên Dục ăn được bữa tối lúc bảy giờ, tốt nhất còn có thể không lộ sơ hở mà giấu giếm.

Thật là, không phải chỉ ăn vài bữa cơm ngon thôi sao? Không ngờ lại nhớ đến đầu bếp, Liễu Tư Dực bất tri bất giác bắt đầu ghen tuông phân cao thấp với mình.

Đang nghĩ có người đi tới, Liễu Tư Dực đối với người xa lạ tới gần rất nhạy cảm, nàng ngẩng đầu nhìn lại, thế mà lại là Lăng Thương Thiên.

Cậu ấy có lẽ là một người ít cười nhất gia tộc Lăng thị, bình thường làm việc giống Hải Dụ nói năng thận trọng, có tiếng là thần mặt lạnh, nhưng giờ phút này cậu ấy vậy mà cười với chính mình.

Cậu ấy ngồi đối diện Liễu Tư Dực, hạ giọng: "Chị Ly, đã lâu không gặp, chị còn nhớ em không?"

Tim Liễu Tư Dực lộp bộp một chút, chậm rãi buông đũa xuống nhìn cậu ấy, đã rất lâu không ai gọi nàng là chị Ly như vậy, đó là biệt danh khi nàng còn làm bồi rượu ở quán bar, tên là A Ly.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv