Hoa Hồng Đỏ

Chương 67: Hủy trong một sớm



Edit: phuong_bchii

________________

"Tiểu Võ!" Liễu Tư Dực thấy cậu ngã xuống đất, vội bước lên phía trước đỡ, Trương Tiểu Võ vẫn còn chút ý thức, chỉ là tứ chi bất lực, đầu váng mắt hoa.

"Hồng tỷ, chị mặc kệ em."

"Chị sẽ không mặc kệ cậu." Liễu Tư Dực đỡ vai cậu, đi xuống dưới lầu, ngọn lửa bùng lên rất nhanh, ngọn lửa ở lầu hai và lầu một trùng kích, cháy tới trần nhà.

Hai người gian nan bước xuống bậc thang, mỗi một bước đều vô cùng cẩn thận, thảm đã bốc cháy, thân thể Trương Tiểu Võ càng ngày càng yếu ớt, ánh mắt mơ hồ có thể nhìn thấy ánh lửa, còn có thể ngửi được hơi thở quen thuộc của Liễu Tư Dực.

"Hồng tỷ ~"

"Đừng nói nữa, sắp tới cửa rồi." Trán Liễu Tư Dực đổ mồ hôi, mắt thấy đã đến lầu một, lúc sắp lối thoát hiểm, nóc nhà bị thiêu cháy một loạt đèn chiếu, dây điện đứt, phát ra tiếng "xèo xèo", thính lực Trương Tiểu Võ tốt, độ nhạy bén đối với nguy hiểm cũng cao, cậu nhìn lên trên, thiết bị chiếu đèn đang rơi xuống.

Không kịp kêu lên, cũng không có cách để cho hai người cùng nhau thoát hiểm, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, cậu dùng hết sức lực cuối cùng, một tay đẩy Liễu Tư Dực ra ngoài, chính mình muốn bước ra nhưng không kịp.

Liễu Tư Dực không hề đề phòng, cả người bị đẩy đến nằm rạp trên mặt đất, xoay người nhìn lại, Trương Tiểu Võ bị đè dưới thiết bị đèn chiếu, người đã mất đi ý thức.

"Tiểu Võ! Tiểu Võ!" Liễu Tư Dực cuống quít bò qua muốn cứu cậu, bỗng nhiên một trận ánh lửa vọt tới cánh tay, nàng vội vàng cởi quần áo, bởi vì kêu lớn tiếng, hít một hơi khói đặc vào phổi, sặc đến nàng rơi lệ đầy mặt.

Trương Tiểu Võ ngã xuống vũng máu, Liễu Tư Dực dưới tình thế cấp bách, không để ý an nguy, đưa tay muốn chuyển đồ, vừa chạm vào, lòng bàn tay đã bị bỏng rách da.

"Tiểu Vũ, khụ khụ khụ ~" Nàng kéo ống tay áo xuống, muốn chuyển đi lần nữa, một đôi tay mạnh mẽ kéo nàng trở về, "Tiểu thư, cô mau ra ngoài, để chúng tôi."

Là cứu hỏa đến rồi! Liễu Tư Dực dường như nhìn thấy hy vọng, nàng giữ chặt tay lính cứu hỏa, nói: "Mau cứu cậu ấy, nhanh lên!"

"Cô ra ngoài trước đi, bên này có hai người!", nhân viên cứu hỏa mạnh mẽ kéo Liễu Tư Dực ra ngoài, hai nhân viên cứu hỏa khác tiến hành giải cứu Tiểu Võ.

Bên ngoài, tuyết vẫn rơi, cứu hoả, cảnh sát đều đã đến, ngọn lửa không chạy ra bên ngoài, chỉ là bên trong bị thiêu hủy, từ bên ngoài nhìn lại, ngoại trừ khói đen từ cửa sổ, Rose dường như bình yên vô sự.

Liễu Tư Dực quần áo đơn bạc, đứng ở trong gió tuyết run lẩy bẩy, nàng giống như mất thính giác, nhìn lính cứu hỏa vội vàng đi tới cùng cảnh sát đang ghi chép, nàng hoảng hốt không biết nên làm cái gì bây giờ.

Ký ức bị kéo đến ngày Rose khai trương, Trương Tiểu Võ mua pháo giấy, bắn vào nàng. Lăng Thiên Dục phái người đưa tới lẵng hoa, chữ trên lẵng hoa là cô tự tay viết, tất cả trang hoàng bên trong đều là Lăng Thiên Dục cùng nàng hoàn thành, từ bố cục không gian đến phong cách bàn ghế.

Tất cả tâm huyết, đêm nay hủy hoại chỉ trong một sớm.

"Hồng tỷ, chị khoác áo vào đi." Không biết ai cởi áo khoác của mình ra, cúi xuống bả vai nàng, nàng không có phản ứng gì, chỉ nhìn bảng hiệu của Rose, nhìn chằm chằm vào cửa.

Cứu hoả và cảnh sát đến không lâu, xe cứu thương cũng tới, âm thanh ù ù kia phảng phất có thể đâm thủng màng nhĩ, tuyên truyền giác ngộ, cả người nàng bắt đầu run rẩy.

Mỗi phút đều khó chịu đựng như một giờ, nàng đi tới đi lui, áo khoác trên người chậm rãi rơi xuống, bắn lên từng chút bông tuyết. Trương Tiểu Võ cuối cùng cũng được cứu ra, nhân viên y tế ôm gáy cậu, đặt cậu lên cáng cứu thương, chỉ trong nháy mắt, máu đã nhuộm đỏ băng gạc.

Vụ hỏa hoạn này là do con người gây ra hay là ngoài ý muốn, cảnh sát đã tham gia điều tra, cùng lúc đó, có người dùng điện thoại chụp được một màn hiện trường này, truyền lên mạng.

——Tập đoàn Lăng Duệ——

Trong hội đồng quản trị vừa mới kết thúc, Lăng Thiên Dục đã thắng một trận rất đẹp.

Lão Quý là nhân viên dẫn đầu gây chuyện, đã để cho Lam Phi Húc trấn an, bởi vì tình huống của ông ta đặc thù, trong nhà già trẻ đều bệnh nặng, cho nên công việc và gia đình không thể chiếu cố.

Lăng Thiên Dục cho một khoản tiền, hơn nữa đề cử chức vụ công ty ghi sổ cho ông ta, để ông ta có thể lo liệu hai đầu. Ông ta cảm ơn Lăng Thiên Dục, đêm đó liền hẹn truyền thông làm một cuộc phỏng vấn trực tiếp, trước khi báo cáo công việc kết thúc, bài báo này liền được phát sóng, phương hướng dư luận cũng đã xảy ra thay đổi.

Về phần những người gây rối khác, đêm đó người động thủ đã bị tạm giam, những người khác Lăng Thiên Dục đang đánh bại từng người một, ân uy và thi triển, cô hứa hẹn, trong vòng một tuần nhất định sẽ làm những phiền toái này biến mất sạch sẽ.

Báo cáo của Lăng Thiên Dục rất hoàn hảo, muốn bới móc cũng không có cơ hội, hơn nữa Lý Tân Bình không ngừng tán thưởng, Lăng Xương Khiếu cũng cúi đầu, mấy vị thành viên hội đồng quản trị khác nhiều lời hơn nữa, sẽ hoàn toàn ngược lại, ngược lại sẽ có vẻ mục đích không thuần khiết.

Cuộc họp vừa kết thúc, Lý Tân Bình liền đề nghị đến văn phòng Lăng Thiên Dục ngồi một chút, thực ra là có việc muốn nói.

Ông ấy cũng cố ý thể hiện ra mình đứng về phía nhị phòng, điều này làm cho rất nhiều người đều khó hiểu, ông ấy là cậu ruột của Lăng Thương Bắc, tại sao phải đứng về phía người ngoài? Ngay cả Lăng Xương Khiếu cũng cảm thấy kỳ lạ, giám đốc tàng hình này, sao lại coi trọng cháu gái nhị phòng như vậy?

"Hải Dụ, cô đi theo qua xem thử, chủ tịch Lý có nhu cầu gì đều phải kịp thời sắp xếp, hiểu chưa?" Ông ngoài miệng nói như vậy, thật ra là muốn biết rõ ràng Lý Tân Bình đến cuối cùng muốn làm gì?

Đáng tiếc người ông phái đi là Hải Dụ.

Lăng Thiên Dục pha một bình trà, rót cho Lý Tân Bình, cô đối với tất cả mọi người đều có lòng đề phòng, bao gồm cả người trước mắt này.

"Chú Lý hiếm khi về nước, chúng ta đã rất nhiều năm không gặp rồi." Cô bắt đầu nói chuyện phiếm, để hai bên có thể thả lỏng một chút, cô biết Lý Tân Bình đột nhiên xuất hiện nhất định có việc.

Lý Tân Bình sống ở nước ngoài lâu, trăm công nghìn việc, lịch trình rất gấp, ngoại trừ công việc cần thiết, một năm ông ấy chỉ trở về hai lần, đi thăm em gái Lý Hân Dao.

Ông ấy vươn tay, trợ lý đưa văn kiện đã chuẩn bị sẵn cho Lăng Thiên Dục.

"Thật ra luận về quan hệ thân cận, cháu cũng nên gọi ta một tiếng cậu." Lý Tân Bình thưởng thức một ngụm trà, mùi thơm xông vào mũi, dư vị vô cùng: "Ừm ~ trà ngon."

Lăng Thiên Dục mở văn kiện ra, cô lật vài trang, sắc mặt đột biến, đây không phải tài liệu bình thường, mà là một phần thư chuyển nhượng cổ phần. Cô khó có thể tin nhìn về phía Lý Tân Bình, loại chuyện bánh từ trên trời rơi xuống này, cô gần như không thể tin được.

"Chú Lý, chú muốn chuyển nhượng 10% cổ phần cho cháu."

"Không phải chuyển nhượng, là bán cho cháu." Lý Tân Bình lộ ý cười, "Ta là người làm ăn, nào có lý do tặng cổ phần?"

"Nhưng cái giá này của chú tương đương với cho không."

"Ha ha ha ha, Tiểu Dục, đối nội có thể nói đùa như vậy, cũng không thể nói với bên ngoài, lát nữa người khác chê cười ta không biết làm ăn, sẽ ảnh hưởng đến danh dự của ta."

Lăng Thiên Dục vẫn không thể tin được, lại lật qua lật lại một lần, cô thậm chí sẽ hoài nghi có phải đại phòng đặt bẫy cho mình hay không, nhưng bản hợp đồng này không có bất kỳ điểm đáng ngờ nào, từng điều khoản đều rất rõ ràng.

Lúc trước Lý Tân Bình lấy giá thấp mua cổ phiếu nguyên thủy, lúc tập đoàn Lăng Duệ đưa ra thị trường sau này phần giá cổ phiếu này sớm đã tăng lên mấy chục lần thậm chí mấy trăm lần, tập đoàn hàng năm chia hoa hồng đều đang tăng lên, ông ấy có được không chỉ là một phần tài phú của Lăng Duệ, còn là địa vị và quyền lợi của hội đồng quản trị.

Nhưng hiện tại ông ấy muốn bán cho mình giá gấp đôi cổ phiếu nguyên thủy, cái này không phải là tặng sao?

"Chú Lý, cháu không hiểu, thứ này chú muốn đưa cũng nên đưa cho đại ca, chứ không phải cháu." Lăng Thiên Dục vẫn không hiểu.

Lý Tân Bình dường như đoán được cô sẽ nói như vậy, chỉ cười cười: "Tiểu Bắc có cổ phần ở Lý thị, cháu biết không?"

"Cháu có nghe nói, có lẽ là cổ phần của bác cả đều cho đại ca?" Lăng Thiên Dục không bất ngờ, Lý thị gia tộc có nhân khẩu thưa thớt, cho dù bác cả gả ra ngoài, cũng vẫn là đại tiểu thư trong gia tộc.

Lý Tân Bình gật đầu, "Ta chỉ có một đứa con gái, thương hiệu Lý Thị Phu Nhân làm lớn như vậy, tương lai cho ai, con rể sao? Ta đây khẳng định không muốn, gia nghiệp khẳng định có một phần phải cho Tiểu Bắc, nó không thiếu chút tiền này thậm chí vị trí kia của Lăng gia."

Lăng Thiên Dục mỉm cười, chỉ vào hợp đồng nói: "Cháu có thể hiểu được tất cả những gì chú nói, nhưng dường như chuyện này không liên quan gì đến việc chú chuyển nhượng cổ phần cho cháu? Cháu thật sự không nghĩ ra chú có lý do gì để làm như vậy." Không nghĩ kỹ, Lăng Thiên Dục không dám nhận phần quà lớn này.

"Ha ha đứa nhỏ này lòng đề phòng nặng thật nha." Lý Tân Bình cười chỉ chỉ trà trong ly, Lăng Thiên Dục hiểu ý giúp ông ấy rót thêm ly, ổn định tâm trạng của mình, bình tĩnh ứng đối. Vào lúc này, hành động của bất cứ ai cũng đáng để suy nghĩ, cô không thể rơi vào bất cứ cạm bẫy nào.

Lý Tân Bình không nhanh không chậm uống trà xong, lại đứng lên đi tới bên cửa sổ sát đất, nhìn về phía xa xa, suy nghĩ rời rạc một hồi, mới trả lời: "Con người cả đời này có thứ theo đuổi không hết, quyền lợi, danh dự, tài phú, đối với ta mà nói, tiền chỉ là một con số, vĩnh viễn không có hạn mức cao nhất, nhiều một chút ít một chút không thể đổi lấy vui vẻ."

"Chú Lý nói phải, tiểu bối chúng cháu còn ở thế tục, không thể đạt tới cảnh giới như chú."

"Cháu thiếu thật ra cũng không phải tiền, thiếu chính là chuyển hoá tiền thành quyền, lại đi sử dụng quyền lực hoàn thành tâm nguyện. Cháu cần những thứ này, còn ta cần vui vẻ."

"Vui vẻ?" Lăng Thiên Dục không hiểu ý của ông ấy.

Lý Tân Bình cười ôn hòa, vỗ vỗ vai cô: "Ta vì em gái có thể vui vẻ, cháu vì hoàn thành nguyện vọng của mẹ, thật ra chúng ta đều giống nhau, đúng không?"

"Thì ra là bác cả." Lăng Thiên Dục bừng tỉnh đại ngộ, ngoại trừ lý do này cô quả thật không nghĩ ra cái gì khác, anh em Lý gia từ nhỏ nương tựa lẫn nhau, tình cảm rất tốt, bác cả hiện giờ sống như người ngoài cuộc, hiếm có thể đưa ra khẩn cầu với anh trai, Lý Tân Bình sao có thể không đồng ý chứ?

Bên ngoài văn phòng, Hải Dụ vốn muốn tới thăm dò tình huống, kết quả biến thành "Thần cửa", cô ấy và Lam Phi Húc mỗi người đứng một bên đợi lệnh.

"Hải tổng quản, cô phải nghĩ kỹ trở về làm sao phục mệnh?"

"Đó là chuyện của tôi." Hải Dụ ngữ khí lãnh đạm, đứng thẳng tắp, một thân trang phục công sở rất có phong phạm thành phần tri thức đô thị, các bộ phận khác cô ấy sẽ không quan tâm, nhưng dưới yêu cầu của cô ấy, tổng quản lý mỗi ngày phải mặc trang phục công tác, có vẻ chính thức.

Cô ấy đối với Lam Phi Húc lạnh lẽo, luôn có chút không thích đàn ông ẻo lả, quá mức mềm mỏng.

Hai người câu được câu không trò chuyện, Lăng Thương Bắc lại vội vàng chạy tới.

"Bắc tổng, thật sự là khách hiếm, đến thăm cậu sao?"

"Tìm ai có liên quan gì đến anh?" Lăng Thương Bắc nói xong muốn đi vào trong, Lam Phi Húc muốn ngăn cản bị anh trực tiếp đẩy ra, đáng thương người đàn ông dáng người mảnh mai này không hề có sức chống cự, ngay khi anh muốn tới gần cửa, Hải Dụ đi tới ngăn cản anh.

"Hải Dụ, đến cô cũng ngăn tôi?"

Hải Dụ không kiêu ngạo không siểm nịnh, "Đại thiếu gia, chủ tịch dặn tôi tiếp đãi chủ tịch Lý, ông ấy bảo chúng ta không được vào thì không được vào."

"Tôi gặp cậu mình còn không được sao?"

"Ông ấy ở công ty là thành viên hội đồng quản trị, không chỉ là cậu anh." Hải Dụ kiên quyết lắc đầu, giống như một bức tường người chặn ở phía trước, Lăng Thương Bắc rất bất đắc dĩ, anh cũng không thể thô lỗ với Hải Dụ, đành phải nói:" Được được, tôi chờ."

"Cảm ơn đại thiếu gia đã hiểu." Hải Dụ nở nụ cười hiếm có, Lam Phi Húc còn tưởng rằng mình hoa mắt, khuôn mặt bài tú lơ khơ này hoá ra cũng biết cười à.

Anh ấy bỗng nhiên cảm thấy mình có chút thừa thãi? Được, vẫn là Dục tổng cưng chiều anh ấy nhất, những người khác đều chê mềm yếu sao? Anh ấy ngồi xuống sô pha, nhàm chán bắt đầu lướt điện thoại.

Không mở còn tốt, vừa mở đã bị tin tức từ trang đầu bắn ra dọa sợ.

"Đậu má!" Anh ấy đột nhiên đứng dậy, lao về phía văn phòng, Hải Dụ vừa định ngăn lại, Lam Phi Húc kêu lên: "Rose cháy rồi!"

"Cái gì!" 

"Cái gì?" Hải Dụ và Lăng Thương Bắc đồng thanh, hai người cùng lấy điện thoại ra, Hải Dụ dừng lại trước, kiềm chế bản thân, cuộc điện thoại của Lăng Thương Bắc nhất định là cho Hồng Tâm, cô ấy không thể gọi cùng một lúc, thân phận quá nhạy cảm.

Lam Phi Húc không có gõ cửa liền xông vào, lúc này anh ấy cũng không quan tâm lễ nghi gì nữa.

"Dục tổng!"

Lăng Thiên Dục vừa mới ký xong giấy chuyển nhượng cổ phần, muốn lấy một khoản tiền lớn từ trong giải trí Thiên Lăng cho Lý Tân Bình, cô thấy Lam Phi Húc lo lắng xông vào, đoán được có thể có việc, nhưng cô còn phải ổn định không thể biểu hiện ra ngoài trước mặt Lý Tân Bình.

Hợp đồng có ba bản, ngoài hai người mỗi người giữ một bản, còn có một bản sẽ được lưu trữ tại cơ quan bên thứ ba của "Công ty luật Tề Phi". Thứ quan trọng này là bí mật lớn nhất giữa bọn họ, tạm thời sẽ không công khai. Chỉ cần phần này có pháp luật hiệu ứng hợp đồng thư ở trong tay Lăng Thiên Dục, từ đó về sau Lý Tân Bình liền triệt để thoát khỏi quan hệ với Lăng Duệ, cô mới là đại cổ đông của hội đồng quản trị.

Cái này sẽ trở thành quả cân quan trọng để Lăng Thiên Dục thượng vị, có cái này, cô nắm chắc phần thắng. Cô sẽ khắc ghi phần ân tình này của Lý Hân Dao, cũng sẽ tăng nhanh bước chân, bắt đầu đối phó tứ phòng.

"Chú Lý, tài chính trong vòng một tuần cháu sẽ chuyển vào tài khoản của chú, cám ơn chú." Lăng Thiên Dục vươn tay, Lý Tân Bình cười nắm lại: "Không vội, cháu gom đủ rồi đưa cho ta, nợ cũng không sao, ta về trước."

Lam Phi Húc không biết Lý Tân Bình tới làm gì, anh ấy chỉ biết là sự tình cấp bách, lại không dám va chạm, gấp đến độ xoay quanh, "Dục tổng, lửa sém lông mày?"

"Sao vậy?" Lăng Thiên Dục hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, bình tĩnh cất hợp đồng vào trong túi.

Lam Phi Húc đưa video được ghi lại từ một nền tảng đến trước mặt Lăng Thiên Dục, trong màn hình cửa ra vào và cửa sổ lầu hai của Rose đầy khói đặc, phòng cháy chữa cháy, xe cứu thương ra ra vào vào.

Tâm Lăng Thiên Dục căng thẳng, nhấc chân xông ra ngoài.

"Ê ê ê, chờ tôi với." Lam Phi Húc xách túi xách của cô, vội vàng đi theo.

Khó trách cả đêm mí mắt cô cứ giật mãi, khó trách đêm nay trong lòng cứ bồn chồn, lòng Lăng Thiên Dục thấp thỏm bất an càng nhảy càng nhanh, không dám nghĩ tiếp.

——Bệnh viện Nhân dân Tuyên An——

Sau khi ghi chép xong, Liễu Tư Dực liền giao công tác điều tra cho cảnh sát, còn mình thì chờ ở cửa phòng phẫu thuật. Lúc khiêng Trương Tiểu Võ ra không chỉ bị sặc khói đặc, mà còn bị ngoại thương rất nghiêm trọng.

Liễu Tư Dực ngơ ngác đứng ở bên ngoài phòng phẫu thuật, hai tay không biết nên đặt ở đâu, lòng bàn tay vẫn đổ mồ hôi lạnh. Không nhiều lắm, Lăng Thương Âm cũng tới, cô nàng khóc nức nở, hỏi: "Hồng tỷ, anh Tiểu Vũ thế nào rồi?"

"Còn đang phẫu thuật."

"Làm sao có thể như vậy, ai phóng hỏa?"

"Còn chưa biết." Liễu Tư Dực trên mặt tỉnh táo, trái tim lại đập thình thịch không ngừng, nàng nhớ tới người khả nghi bắt được ở hậu viện một ngày trước khi cháy, chẳng lẽ là tới thám thính sao?

"Anh Tiểu Vũ sẽ không sao, sẽ không sao." Lăng Thương Âm hai cái chân run rẩy gần như đứng không vững, thỉnh thoảng đứng lên lại ngồi xuống.

Không biết đợi bao lâu, phòng giải phẫu đèn cuối cùng cũng tắt, Lăng Thương Âm nhảy dựng lên tiến lên, vội vàng hỏi: "Bác sĩ, thế nào rồi?"

Liễu Tư Dực cũng không dám đi qua, chỉ ngơ ngác nhìn bác sĩ.

"Xin lỗi, chúng ta đã cố gắng hết sức, thủy tinh đâm vào gáy của anh ấy khiến cho trong sọ xuất huyết, không cứu được." Bác sĩ mổ chính bất đắc dĩ lắc đầu, Lăng Thương Âm oà một tiếng khóc lên, "Sẽ không, ông gạt tôi, không thể nào! Anh Tiểu Võ của tôi ngày hôm qua còn khoẻ mạnh!"

Liễu Tư Dực hai chân mềm nhũn, giật mình tại chỗ hơi mở miệng, ngây ra như phỗng đứng ở đó, sấm đánh giữa trời quang này, vỡ nát trái tim nàng.

"Hai cái này là di vật của anh ấy, vẫn luôn nắm trong tay." Bác sĩ cầm trong tay tập tranh vẽ cùng với một mặt dây chuyền đã cháy mất một nửa, Lăng Thương Âm khóc ròng, nhìn thấy mặt dây chuyền có khắc chữ "Âm" kia, nơm nớp lo sợ nhận lấy, trong cổ cô nàng đeo cùng loại có khắc chữ "Võ".

"A!!" Lăng Thương Âm bỗng nhiên một tiếng khóc lớn, tê liệt trên mặt đất đứng không dậy nổi.

"Cái này..." Bác sĩ cầm tập tranh vẽ, Liễu Tư Dực di chuyển bước chân đi tới, vươn tay: "Cảm..." cũng chưa nói xong, tầm mắt liền mơ hồ, tập tranh vẽ cầm trong tay tựa như nặng ngàn cân.

Nàng nhíu chặt mày, khóe miệng hạ xuống, muốn khóc lại cố nén, đôi môi run rẩy lạnh đến tím bầm. Nàng lảo đảo vịn tường, đi ra ngoài, nàng không biết phải đi đâu, chỉ biết trong đầu đảo điên.

Màu trắng mờ mịt, Liễu Tư Dực không phân biệt được phương hướng, đi tới trong tuyết, bên tai quanh quẩn hai chữ "Hồng tỷ" gào thét, nàng bịt lỗ tai, dưới chân mềm nhũn, ngã vào trong vòng tay ấm áp.

Nàng muốn giãy dụa, lại bị người ôm lấy, "Là chị, là chị ~"

Lăng Thiên Dục cởi áo khoác, quấn lấy nàng, ôm thật chặt vào trong lòng, cô luôn miệng xin lỗi: "Xin lỗi, chị tới muộn rồi, xin lỗi."

Liễu Tư Dực nhìn cô, ánh mắt dại ra, chỉ là nắm chặt ống tay áo Lăng Thiên Dục, ánh mắt lộ vẻ bi thương, yên lặng nói: "Tiểu Võ không còn... Tiểu Võ không còn..."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv