Hoa Hồng Đỏ

Chương 51: Em cũng nhớ chị



Edit: phuong_bchii

________________

Lăng Thiên Dục loay hoay cả buổi để thu hồi tin nhắn nhưng cuối cùng cũng không thu hồi được, chỉ đành từ bỏ.

Hai anh em hiếm khi ngồi xuống nói chuyện một cách bình tĩnh, vết đỏ trên mặt Lăng Thiên Dục dần trở nên rõ ràng, có chút sưng tấy, cả khuôn mặt đều tê liệt. Lăng Xương Khiếu lúc đó đang rất tức giận, xuống tay không có nặng nhẹ, chỉ đơn thuần là để cho hả giận.

"Mặt có còn đau không?" Lăng Thương Bắc nhìn cô hỏi.

"Không cần anh quan tâm, có chuyện thì nói đi." Lăng Thiên Dục không có tâm trạng để ý đến anh, từ khi Liễu Tư Dực bị bắt nạt đến giờ, cô không thể nào cười nổi với Lăng Thương Bắc.

Ai mà có gương mặt tươi cười được sau khi bị đánh, nếu không phải tò mò những gì Lăng Thương Bắc nói, Lăng Thiên Dục thực sự không muốn nói chuyện với anh.

Lăng Thương Bắc biết tâm trạng cô lúc này không được tốt, đối với sự lạnh nhạt của cô cũng không tức giận, "Trước đây anh luôn nghĩ rằng em rất thờ ơ với chuyện trong nhà, đến giờ mới phát hiện thì ra em không phải là người hoàn toàn phục tùng ông nội như bề ngoài, thực sự anh sớm nên nghĩ rằng em có thể làm cho Giải trí Thiên Lăng thành công như vậy, chắc chắn có tài năng hơn người, người có năng lực mạnh mẽ như vậy sao có thể cam lòng từ bỏ không muốn một vương quốc tài phú lớn như thế."

"Rốt cuộc anh muốn nói cái gì, em không có thời gian để lãng phí với anh đâu." Lăng Thiên Dục có chút mất kiên nhẫn, cô đã không muốn tiếp tục giải mã những gì Lăng Thương Bắc nói.

Hôm nay cô không có tâm trạng.

Lăng Thương Bắc thở dài một hơi, đi vào vấn đề chính: "Sau khi ba anh qua đời, anh đã từng đi đến bệnh viện điều tra hồ sơ bệnh án của ông ấy, sau đó cũng đã lấy tất cả hồ sơ điều trị của ông ấy mang đến một số bệnh viện nổi tiếng ở nước ngoài tìm chuyên gia nghiên cứu qua, ông ấy -thực sự chết vì bệnh ung thư tuyến dịch lim-pha, từ việc dùng thuốc đến khi rút ống, mọi thứ đều bình thường, không có gì đáng nghi cả."

Biểu cảm Lăng Thiên Dục cứng đờ, cảm thấy Lăng Thương Bắc đang chuẩn bị cho điều gì đó, trọng điểm chắc chắn ở phía sau, "Sau đó?"

"Anh luôn cảm thấy tam phòng và tứ phòng có địch ý với đại phòng và nhị phòng chúng ta, vẫn luôn đề phòng bọn họ, vì vậy sau khi ba anh mất anh sợ có điều gì khác thường mới đi điều tra, đồng thời cũng điều tra vụ tai nạn xe của chú hai hồi đó."

Lăng Thiên Dục cảm thấy tim mình bỗng chùng xuống, cô hơi mất tự nhiên nắm chặt tay lái, thật cẩn thận hỏi: "Anh đã tra ra được điều gì?"

"Chẳng lẽ em chưa từng nghi ngờ sao?" Lăng Thương Bắc hỏi. Lăng Thiên Dục không dám nghi ngờ như vậy, chỉ đi xem hồ sơ của cục cảnh sát hồi đó, cho dù có nghi ngờ cũng không biết bắt đầu từ đâu, vụ tai nạn đó nhìn có vẻ không có gì đáng ngờ. Hai xe va chạm, xe của ba mẹ lăn xuống núi, sau đó xăng rò rỉ phát nổ, làm sao để nghi ngờ về chuyện này, huống chi năm đó cô không có gì trong tay, về quan hệ thậm chí là tài chính, cô cũng không thể làm được gì.

Thời gian lâu rồi, cô cũng không nghĩ nhiều nữa, huống chi tài xế đó cũng đã ngồi tù nhiều năm.

"Anh nghĩ em chắc chắn đã từng nghi ngờ, anh thực ra cũng không điều tra sâu, chỉ là có hai manh mối."

"Manh mối gì?" Lăng Thiên Dục có chút lo lắng, nóng lòng muốn biết nhưng lại sợ có âm mưu khác ẩn giấu phía sau.

Lăng Thương Bắc mở file bí mật trong ổ đĩa điện thoại, gửi cho Lăng Thiên Dục một bức ảnh, "Một, tài xế gây tai nạn đã chết trong tù mấy năm trước, ông ta bị bệnh bạch cầu; hai, hai tháng trước khi xảy ra tai nạn, ông ta đã ly hôn với vợ, còn bồi thường một khoản tiền ly hôn."

Lăng Thiên Dục nắm chặt điện thoại, nhìn bức ảnh trên điện thoại cảm thấy lạnh lẽo, môi cô run rẩy, nói đến đây, cô biết hai manh mối này có nghĩa gì, cô nhớ lại ý nghĩ thoáng qua trong đầu, Liễu Tư Dực đã từng nói về giả thuyết "trước tiên loại bỏ kẻ yếu".

Cô luôn muốn nghi ngờ nhưng mỗi lần đều dập tắt ý nghĩ đáng sợ đó, tự nhủ rằng đây là một tai nạn, đã qua rồi. Hồ sơ của cục cảnh sát không có điểm đáng ngờ, tài xế cũng thừa nhận về việc lái xe mệt mỏi, không khác gì một vụ tai nạn thông thường.

Nhưng khi bị Lăng Thương Bắc nhắc nhở, cô mới cảm thấy người chứng kiến duy nhất của vụ việc này, mọi khả năng đều nằm ở tài xế đó.

Bây giờ ông ta đã chết, măc kệ chuyện này là tai nạn hay có chân tướng khác, chẳng phải mọi thứ đều đã chìm vào quên lãng.

"Người phụ nữ đó đã đưa con trai đến Nhật Bản, tên và địa chỉ anh đã gửi cho em, phần còn lại anh tin rằng em có cách để kiểm tra đối chiếu sự thật."

Lăng Thiên Dục nhìn thông tin trên điện thoại, cảm giác như tim mình bị đè nén bởi một ngọn núi lớn, chỉ cần sơ sẩy một chút sẽ mất mạng.

Lăng Thiên Dục bỗng nở một nụ cười lạnh lẽo: "Tại sao anh không nói với em sớm hơn? Cứ nhất định chọn hôm nay? Bây giờ đưa ra những thứ này, có phải phát hiện ra tam phòng và tứ phòng đã liên kết với nhau, muốn mượn tay em để loại bỏ trở ngại cho anh?"

"Nhị muội, sao em lại có thể nói như vậy?" Lăng Thương Bắc rất bất đắc dĩ.

Lăng Thiên Dục cười lạnh: "Em không có trái tim, trái tim em đã bị Lăng gia các người tàn phá rồi." "Nếu em sớm bộc lộ tham vọng và năng lực của mình, không đối đầu với anh như vậy, anh đã sớm đưa cho em rồi, huống chi trước đây em cũng không có khả năng và sức mạnh để xử lý việc này. Anh đưa cho em cái này là để cảm ơn em đã cứu Hoa Hồng, đừng nghĩ là anh có lòng tốt giúp em." Lăng Thương Bắc trầm mặt xuống, mở cửa xe bước ra. Đúng là lòng tốt không được báo đáp, anh chỉ không muốn mắc nợ cô. Hồi nhỏ, chú hai Lăng Quốc Thao luôn đối xử với anh rất tốt, thím hai Dư Tâm Ngữ cũng là người có phẩm cách và khí chất cao quý, Lăng Thương Bắc chưa bao giờ có ác cảm với nhị phòng, chỉ là khi lớn lên tự động phòng bị mọi người, dù cho anh là cháu đích tôn, để bảo vệ tương lai và mẹ mình, trước tiên phải có khả năng tự bảo vệ mình.

Lăng Thiên Dục nhìn vào manh mối nặng nề trong điện thoại, cảm thấy từng dây thần kinh trong cơ thể đều co lại, lòng cô bị nỗi sợ vô hình siết chặt. Trái tim như bị cái gì đó lấp đầy, đè nén, đến hô hấp cũng cảm thấy khó khăn.

Ba có thể không phải là tai nạn, vụ tai nạn xe có thể là do người gây ra...

Cảm xúc của cô như mây đen giăng kín, giống như vừa trải qua cơn bão, cái chết của ba đột nhiên hiện lên trong đầu, Lăng Thiên Dục đau lòng đến muốn khóc.

Nhưng cô không để mình sa vào hồi ức bi thương, mà nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, bắt đầu chuẩn bị điều tra sâu hơn.

Lăng Thiên Dục phản ứng rất nhanh với mọi việc, khi cô muốn làm một việc gì đó, các biện pháp và chiến lược trong đầu sẽ tự động nhảy ra, trước tiên cô gọi điện cho Lam Doanh.

"Nhị tiểu thư, cô chuyện gì thế?" Lam Doanh biết cô sẽ không gọi số mới của bọn họ nếu không có chuyện gì. "Bộ phim hiện tại của cô có phải sắp đến quay ở Nhật Bản không?" Dung lượng não của cô rất lớn, có thể tìm ra nhiều thông tin quan trọng.

"Hiện tại tôi đang ở Nhật Bản, hôm nay mới đến."

"Rất tốt, lát nữa tôi sẽ gửi một bức ảnh cùng với địa chỉ và tên người cho cô, cô giúp tôi kiểm tra đối chiếu thông tin, chỉ cần xác nhận người đó thực sự ở địa điểm đó là được."

"Không thành vấn đề, ngày mai tôi sẽ thông tin lại cho cô."

Lăng Thiên Dục nhẹ nhàng ừ một tiếng rồi cúp máy, gửi tin tức quan trọng cho Lam Doanh, sau đó cô sẽ chờ tin nhắn này trước. Đồng thời, cô cũng yêu cầu Lam Phi Húc kiểm tra lại một lần nữa manh mối mà Lăng Thương Bắc cung cấp có chính xác không, biết đâu anh muốn mượn tay mình làm chuyện gì đó?

Mặc dù biết có thể là sự thật, nhưng Lăng Thiên Dục không thể tin tưởng bất kỳ kẻ nào trong Lăng gia.

Cả đêm, như thể trải qua cơn sóng gió. Lăng Thiên Dục mở gương trang điểm, phát hiện má trái đã hơi sưng đỏ, máu ở môi đã đông lại, nhẹ nhàng cắn vào là rách ra, cô cố gắng cười với gương, nhưng nhận ra mình không còn sức lực, còn rất cô đơn.

Tin nhắn "Tôi nhớ em rồi" không cẩn thận gửi đi vẫn không có phản hồi, lái xe không biết nên đi đâu. Cô không dám về nhà, không dám trở lại nơi trước đây luôn ngập tràn tiếng cười của ba mẹ, cô thậm chí cảm thấy mình không có mặt mũi để về.

Nếu cái chết của Lăng Quốc Thao không phải là tai nạn, vậy thì cô, người con gái này đã sống vô nghĩa bao lâu, sự ngu ngốc bị chân tướng che mờ, khiến cô không thể tha thứ cho bản thân.

Cùng lúc đó, mọi việc tối nay khiến nỗi hận cô đối với Lăng gia càng thêm khắc sâu. Sắc mặt mỗi người ở Lăng gia đều khiến cô buồn nôn, nếu cái chết của ba là do người Lăng gia gây ra, cô nhất định sẽ làm cho gia đình này long trời lở đất, khiến những người đó không được chết một cách tử tế.

Dù cô có phải hy sinh tất cả, cũng sẽ không để hung thủ thoát tội, cô sẽ dùng cách đau đớn hơn cái chết để trừng phạt những người đó.

Nhưng, còn Liễu Tư Dực thì sao? Cơn bão thị phi này không thể cuốn nàng vào, Lăng Thiên Dục nghĩ đến tình cảnh hiện tại và chân tướng có thể điều tra ra mà bắt đầu lo sợ. Cô đưa ra quyết định, phải để Liễu Tư Dực rút khỏi cuộc chơi này.

Hướng đi phía trước trong đêm tối không biết ở nơi nài, Lăng Thiên Dục lái xe đến mộ viên Lăng thị, cô nhớ ba rồi.

Buổi tối, vừa mới khỏi cơn sốt, Liễu Tư Dực đã đến hội sở Hoa Doanh xông hơi, tiện thể làm một lần massage để bản thân thư giãn gân cốt.

Gần đây nàng rất mệt mỏi, cơ thể thường xuyên gặp vấn đề, làm giảm một nửa sức chiến đấu của nàng. Nàng không thể để bản thản không làm gì mà còn làm liên lụy đến Lăng Thiên Dục.

Tắm xong thay xong quần áo, đã là mười giờ tối, Liễu Tư Dực lấy điện thoại ra, thấy số quen thuộc hiển thị trên màn hình, bên dưới có bốn chữ: Tôi nhớ em rồi.

Chắc chắn là hoa mắt, Liễu Tư Dực nhắm chặt mắt lại rồi mở ra, lướt màn hình mở tin nhắn, đúng là câu đó, là thật!

Cô nói nhớ mình, Liễu Tư Dực áp điện thoại lên ngực, hạnh phúc ấm áp như suối nguồn, chảy nhẹ nhàng trong lòng. Cuộc sống đột nhiên trở nên thật tươi đẹp, mỗi khoảnh khắc đều khiến người ta say mê, khóe môi nàng khẽ nhếch lên, gọi qua một cuộc điện thoại.

Đã là tin nhắn cách đây hai tiếng, không biết nàng có trả lời quá muộn hay không, Liễu Tư Dực trong lúc chờ kết nối đã suy nghĩ rất nhiều, cũng nghĩ đến việc tối nay Lăng Thiên Dục có phải gặp chuyện gì không, chẳng lẽ ở nhà bị ức hiếp sao?

Nếu không với tính cách của cô, chắc chắn sẽ không gửi những tin nhắn lừa tình như vậy, nghĩ mãi Liễu Tư Dực không còn nụ cười.

"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy." Giọng thông báo lạnh lùng bên kia điện thoại khiến trái tim Liễu Tư Dực như bị một cú đấm mạnh, đột nhiên đau nhói.

Chắc hẳn lúc ấy cô rất bất lực, nhất định rất cần mình mới gửi tin nhắn đó, nhưng mình lại không thấy.

Liễu Tư Dực vội vàng chạy ra khỏi hội sở, lái xe bắt đầu tìm kiếm một cách vô định, đầu tiên nàng đến Rose, không có ở đó. Nàng lại lái xe đến nhà Lăng Thiên Dục, chỗ đậu xe không có xe của cô, cánh cổng trong sân vẫn khóa chặt.

Không có ở nhà sao? Liễu Tư Dực lại vội vàng lái xe đến dưới lầu tòa cao ốc Lăng Duệ, nàng ngẩng đầu thấy một số chỗ đèn vẫn còn sáng, không biết phòng nào là văn phòng của Lăng Thiên Dục, chỉ có thể gọi điện hỏi Hải Dụ.

"Chị Hải Dụ, nhị tiểu thư có ở công ty không?"

"Nhị tiểu thư đã rời công ty từ khoảng năm giờ chiều rồi, đến giờ vẫn chưa trở lại, tôi ở công ty tăng ca không thấy cô ấy, sao thế?"

"Không có gì." Liễu Tư Dực tắt điện thoại cảm thấy tuyệt vọng, giao diện điện thoại vẫn mở tin nhắn đó, nàng đã xem câu đó hàng trăm lần, cảm thấy hối hận, tại sao hôm nay lại đi xông hơi massage, biết rõ tối nay cô sẽ về nhà đánh giặc, lẽ ra phải luôn cầm điện thoại!

Nàng bất lực gõ một cái vào tay lái, cảm thấy rất bất lực. Thành phố Tuyên An lớn như vậy, nàng không tìm thấy Lăng Thiên Dục ở đâu.

Hóa ra việc mất liên lạc với một người lại dễ dàng như vậy.

Liễu Tư Dực mờ mịt mà lái xe, mong chờ sẽ bất ngờ thấy Lăng Thiên Dục ở một góc nào đó. Nàng từ khu vực nội thành lái lên đường cao tốc, xuống cao tốc lại đến ngoại ô, không biết đã vô tình đến biệt thự Lăng gia, từ xa có thể thấy ánh đèn mờ mờ, lấp lánh, xung quanh tĩnh lặng, chỉ có chiếc xe của cô đơn độc ngừng ở bên đường.

Ánh trăng mờ ảo chiếu sáng, bóng dáng nàng đứng trước xe, tâm trạng như đêm lạnh lúc này. Ánh mắt tập trung vào biệt thự Lăng gia, dù biết Lăng Thiên Dục có thể đã đi rồi, vẫn không thể không nhìn về nơi nàng vừa đến, như thể vẫn còn cảm nhận được hơi thở của cô.

Cô đã đi con đường này phải không, mỗi lần đều mang tâm trạng như thế nào? Liễu Tư Dực thở dài, châm một điếu thuốc, hút một cách rầu rĩ.

Trong đêm tĩnh lặng như vậy, Lăng Thiên Dục sẽ đi đâu chứ? Nếu ở nhà bị ức hiếp, nếu bị quở trách sẽ thế nào? Liễu Tư Dực không thể gọi điện cho Lăng Thương Bắc hỏi về chuyện này, sẽ có vẻ nàng quá để tâm, Lăng Thiên Dục cứu mình vốn đã dễ khiến người khác nghi ngờ, mối quan hệ của các nàng vẫn không thể công khai, đặc biệt là với Lăng Thương Bắc. Nàng không có nắm chắc 100% rằng Lăng Thương Bắc có thể chấp nhận và tha thứ cho chân tướng này. Liễu Tư Dực đi đi lại lại, hút mấy điếu thuốc mới cảm thấy bớt phiền muộn. Nàng lấy điện thoại ra, gõ vài chữ: "Em cũng nhớ chị." Đêm dài nếu có thể ở bên cô thì tốt biết bao, Liễu Tư Dực lái xe, lòng vui buồn lẫn lộn, câu "Tôi nhớ em rồi" của Lăng Thiên Dục và "Em cũng nhớ chị" của mình, có phải cùng một ý nghĩa không?

Liễu Tư Dực yêu một cách hèn mọn, không dám suy nghĩ sâu, cứ như vậy lang thang, đoán già đoán non, thỏa mãn với tất cả sự quan tâm và dịu dàng mà Lăng Thiên Dục dành cho mình.

Xe đi đến một ngã ba, rẽ trái là khu vực nội thành, đi thẳng là mộ viên Lăng gia. Mộ viên này tại sao lại gần biệt thự như vậy, là vì Lăng gia đã tìm một thầy phong thủy để chọn địa điểm, nơi núi non hữu tình không xa gốc rễ, làm nơi an táng tổ tiên Lăng gia, có thể phù hộ cho con cháu.

Liễu Tư Dực đạp phanh giảm tốc, chỉ trong vài giây, nàng đã quay thẳng tay lái, một cách vô thức lái vào mộ viên Lăng gia.

Sau khi rời khỏi biệt thự Lăng gia, Lăng Thiên Dục đã đến phần mộ của ba, cô quỳ cả đêm, sám hỏi vì sự bất cẩn của mình, suy nghĩ về những điểm đáng ngờ của vụ tai nạn mà mình đã bỏ qua.

Bố cục suốt nhiều năm như vậy, từ giây phút mẹ qua đời, cô đã đặt trọng tâm vào việc đoạt vị để ba mẹ dưới đất đoàn tụ, tự động chấp nhận tai nạn của ba, cô làm sao có thể nghĩ đến! Sự viêch còn có chân tướng khác!

Lăng Thiên Dục đấm mặt đất, tức giận đến toàn thân run rẩy, cô giận chính mình, hận hung thủ.

Gió lạnh hiu quạnh, cô quỳ đến khi cơ thể lạnh cóng, đầu gối chết lặng, cho đến khi chính mình vì thiếu ngủ khiến não thiếu oxy bắt đầu tâm thần hoảng hốt, chỉ cảm thấy đầu óc như một mớ bòng bong, không thể suy nghĩ bất cứ điều gì, như thể giây phút tiếp theo sẽ ngất đi. Nhưng cô không thể ngã xuống vào lúc này, kẻ thù đã liên minh, biết đâu kẻ ác cũng ở trong số họ, cô phải có trạng thái và sức khỏe tốt mới có thể đối phó với những người đó. "Ba, khi nào con tìm ra chân tướng nhất định sẽ đến tạ tội ba, con cũng nhất định sẽ nhanh chóng để mẹ và ba đoàn tụ." Lăng Thiên Dục dập đầu ba cái, đầu gõ xuống mặt đất, phát ra âm thanh rầu rĩ.

Cô run rẩy đứng dậy khó khăn, dưới chân một trận bủn rủn, ngã vào một vòng tay ấm áp.

Lăng Thiên Dục nâng mắt lên,Liễu Tư Dực nhíu chặt mày, đôi mắt vốn dịu dàng linh động giờ chỉ còn lại nỗi đau lòng và không nỡ.

"Sao em lại ở đây?" Lăng Thiên Dục gần như không thể tin, nhưng khi chạm vào cơ thể nàng, lại thật sự như vậy. Chỉ trong chốc lát, cảm xúc buồn bã tủi thân trong lòng phình to, cảm giác nghẹt thở nơi cổ họng bỗng trở nên nặng nề, trước mắt mờ mịt.

Liễu Tư Dực nhìn gương mặt hơi sưng và vết thương ở môi cô, đôi mắt lạnh lùng phản chiếu ánh sáng sắc bén, khóe miệng cứng đờ không thể nào cười nổi.

Lăng Thiên Dục thấy sắc mặt nàng thay đổi một chút, quay mặt đi để tránh ánh mắt của nàng, nhưng Liễu Tư Dực lại hơi dùng sức ôm chặt cô, nhẹ nhàng hỏi: "Em đã gửi tin nhắn cho chị, chị có thấy không?"

"Không, em đã gửi gì?" Lăng Thiên Dục định lục tìm điện thoại, nhưng bị Liễu Tư Dực giữ lại, "Không thấy cũng không sao, bây giờ em sẽ nói cho chị biết."

Lăng Thiên Dục nhìn vào mắt nàng, chỉ cảm thấy như thời gian ngừng lại, mọi thứ trong tầm mắt đều trở nên mơ hồ, chỉ có hình ảnh của mình trong con ngươi Liễu Tư Dực là rõ nét nhất.

"Em nói em cũng nhớ chị."


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv