Hoa Hồng Đỏ

Chương 31: Kỳ đại mỹ nữ



Bà chủ đứng sau hội sở Hoa Doanh SPA là Lam Doanh, lúc trước đầu tư vào cửa hàng này là để tiện cho ba chị em bọn họ gặp nhau, chỗ của mình có thể đi theo lối riêng, tránh bị người khâc phát hiện.

Đồng thời, vì Lam Doanh thích xông hơi làm spa nên đã chọn nghề này. Hội sở Hoa Doanh SPA cách xa nội thành, bởi vì gần công viên nên mở rộng cửa hàng, tăng thêm dịch vụ suối nước nóng.

Hội sở Hoa Doanh SPA hiện nay tương đương với một trang viên nghỉ dưỡng, cũng có dịch vụ dừng chân. Lam Doanh không ở trong nước, thường xuyên nhớ Hải Dụ và Liễu Tư Dực, trung bình hai người nửa tháng tới đây video với cô nàng một lần, tiếp tục thói quen tụ họp lúc trước.

Hai người vừa xông tinh dầu xong đang nằm sấp nghỉ ngơi, sau lưng khép hờ một chiếc khăn tắm mỏng manh. Sau khi Hải Dụ tháo kính ra, tầm mắt mơ hồ, trong vòng ba mét người và vật chẳng phân biệt được, cho nên cô ấy không thấy rõ mặt Liễu Tư Dực.

Phòng bao yên tĩnh, thế giới thiếu Lam Doanh, có chút đơn điệu nhàm chán. Trước kia luôn nghe thấy cô nàng ríu rít châm chọc diễn viên nào đó trong giới giải trí, đạo diễn nào đó, nhà sản xuất nào đó, thao thao bất tuyệt có thể nói thật lâu, ngoại trừ Hải Dụ cho cô nàng chút hồi đáp, Liễu Tư Dực tựa như không khí, chưa từng phản ứng.

Thật ra thì mỗi câu Lam Doanh nói nàng đều đang nghe, nàn cũng chỉ là thích nghe mà thôi, không thích tham dự thảo luận, cũng không thích châm chọc, lười đi nói bất luận kẻ nào.

Nàng có người và việc mình cần tập trung vào, người khác như thế nào không liên quan đến nàng.

"Hồng Tâm? Em ngủ rồi à?" Hải Dụ híp hai mắt cố hết sức nhìn nàng.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Giả Vờ Ngoan Ngoãn
2. Ta Không Làm Thiếp
3. Hóa Ra Bản Vương Mới Là Thế Thân
4. Oanh Oanh Của Anh
=====================================

"Không có." Liễu Tư Dực gối lên mu bàn tay, nhắm mắt dưỡng thần.

"Lam Doanh có gửi ảnh cho em không?"

"Ảnh chụp chung với lạc đà alpaca sao?"

"Đúng đúng đúng, lúc ấy chị đang họp, thiếu chút nữa bật cười thành tiếng." Hải Dụ hăng hái nói chuyện, mấy ngày nay bận rộn công việc về chuyện quản cọc, cô ấy vẫn đại diện cho văn phòng tổng kinh ra mặt, mỗi ngày căng thẳng thần kinh, không dám buông lỏng, bởi vì không đứng thẳng hàng chẳng biết lúc nào sẽ đắc tội với bên nào.

Mỗi ngày cẩn thận làm cho cô ấy mệt tim, đối mặt với nhị tiểu thư còn phải làm bộ không quen, cô ấy quá khó khăn.

"Gửi rồi, có thể nội dung cũng giống như chị." Liễu Tư Dực đương nhiên nhớ rõ, địa điểm sắp tới Lam Doanh quay là một nông trường, trong nông trường đó nuôi hơn chục con lạc đà alpaca, cô nàng đối với động vật nhỏ đáng yêu này "Nhất kiến chung tình", chụp chung rất nhiều ảnh quái dị, còn nói mình muốn nuôi, chờ cô nàng về nước định vận chuyển hàng không trở về, lúc ấy liền khiến Liễu Tư Dực bật cười.

Mấy tấm ảnh đều là Lam Doanh cọ cọ vào lạc đà alpaca chụp, không phải dựa vào thì là ôm, lạc đà alpaca kia còn vô cùng ăn ảnh, khi cùng Lam Doanh nhập vai mang theo ý cười, người và lạc đà chụp ảnh chung cũng vô cùng hài hòa.

Bầu trời kia, bãi cỏ kia và Lam Doanh đều rất đẹp, nụ cười phát ra từ tận đáy lòng của Liễu Tư Dực là bởi vì hướng tới những điều tốt đẹp trong ảnh, cũng hâm mộ sự tự do tự tại của Lam Doanh, cô nàng sống thoải mái tiêu sái hơn bất cứ ai.

Nhưng ngày đó, bởi vì mấy tấm ảnh này mà Lăng Thiên Dục tức giận, nàng thậm chí không biết Lăng Thiên Dục tức giận cái gì, mấy lần gần đây càng ngày càng cảm thấy mình có chút nhìn không thấu cô.

Liễu Tư Dực có lòng kiêu ngạo và cá tính của mình, nàng cảm thấy ảnh chụp và tin nhắn Lam Doanh gửi cho mình chỉ cần không công khai đều tính là riêng tư, cho dù Lăng Thiên Dục muốn xem, cũng không được.

Huống chi, cái này không quan trọng, không có gì đẹp. Lam Doanh kính sợ Lăng Thiên Dục, làm sao muốn cho cô xem những tấm ảnh này của mình chứ, đây chính là nguyên nhân Liễu Tư Dực không trả lời Lăng Thiên Dục.

Nhưng Lăng Thiên Dục lại không nghĩ như vậy......

Một người không giải thích, một người miên man suy nghĩ.

"Đợi lát nữa chúng ta qua bên kia video xông hơi đi, góc nhìn bên kia ánh sáng tốt hơn một chút. Hôm nay hiếm khi có thời gian dư dả, xông lâu hơn tí." Hải Dụ đứng dậy tìm được kính mắt, thế giới sáng ngời thật tốt, cô ấy vừa vặn nhìn thấy Liễu Tư Dực ngồi dậy, khăn tắm trượt từ sau lưng nàng xuống, đóa hoa hồng ở trên eo kia như ẩn như hiện.

"Bây giờ thì thôi, tối nay em phải đi đến quán bar xem thử, đã lâu không đến rồi." Liễu Tư Dực lấy quần áo xông hơi mặc vào, xoay người phát hiện Hải Dụ đang nhìn chằm chằm eo nàng.

"Hồng à, hình như chị cũng từng thấy hình xăm hoa hồng trên người nhị tiểu thư." Hải Dụ mơ hồ nhớ có lần vô tình phát hiện hình xăm bên phải Lăng Thiên Dục giống hệt nàng.

Liễu Tư Dực bình tĩnh cài cúc áo, bình tĩnh trả lời: "Em xăm theo kiểu của cô ấy." Sự thẳng thắn của nàng khiến Hải Dụ không biết nói tiếp như thế nào, cô ấy cảm thấy nói đến đây là được rồi, không tiện hỏi nhiều thêm.

Có thể có một số thứ, chỉ thích hợp để ở đáy lòng.

Hai người từ phòng bao đi đến xông hơi, hai người bọn họ đến tiêu phí bằng thẻ vàng, thuộc về khách quý cao cấp nhất, mặc kệ là xông hơi suối nước nóng hay mát xa đều có khu vực riêng.

Nhưng hôm nay, nơi vốn nên thuộc về các nàng bị người khác giành trước một bước, khu khách quý xông hơi đã có hai người ở bên trong.

"Chuyện gì thế này, chẳng lẽ lần sau chúng ta nên hẹn trước mới có thể tới nơi này?" Hải Dụ còn không biết người tới là ai, cùng quản lý trong tiệm thương lượng việc này, dù sao các nàng còn phải goi video với Lam Doanh, cần không gian riêng tư tuyệt đối, không thể có người khác ở đây.

"Thật ngại quá, vị khách quý kia chúng tôi thật không dám đắc tội." Mặt quản lý lộ vẻ khó xử, "Hay là đi chỗ suối nước nóng, bên kia có nhà gỗ độc lập có suối nước nóng, cũng không ai quấy rầy hai vị."

"Chúng ta vừa mát xa xong cũng không thích hợp ngâm suối nước nóng."

"Thôi Hải Dụ, chúng ta về lại phòng bao đi." Liễu Tư Dực không muốn dây dưa vào vấn đề không có kết quả, xoay người muốn đi.

Lúc này trong khu xông hơi truyền đến giọng nói: "Cho họ vào đi."

Hải Dụ kinh ngạc, giọng nói này...... nhị tiểu thư?

Mặt Liễu Tư Dực lộ vẻ vui sướng, như thể có một hơi thở thanh ngọt chui vào đáy lòng, nàng lộ ra nụ cười hiếm thấy, loại cơ hội ngẫu nhiên gặp gỡ này quá ít, lần trước sau khi không thoải mái nàng vẫn rầu rĩ không vui, ngay cả đến quán bar cũng không có tâm trạng.

Tính cách ẩn nhẫn của nàng lại không thích giải thích, chỉ có thể tự mình tiêu hóa buồn bực.

"Hai vị khách quý, mời qua bên này." Quản lý cửa hàng dẫn các nàng đi vào.

Khu xông hơi bên này có bốn gian phòng độc lập đặc sắc: phòng hấp ngọc thạch khô, phòng hấp mã não ướt, phòng tắm muối lửa nóng chảy, phòng băng Bắc Cực, vừa đi vào chính là đại sảnh rộng rãi xa hoa, trong đại sảnh đặt bàn ghế cổ kính, quầy bar bên cạnh đặt rượu và đồ ăn.

Các nàng nhìn chung quanh không thấy người, đành phải chờ. Một lát sau, cửa phòng tắm muối lửa nóng chảy mở ra, Lăng Thiên Dục mặc đồ xông hơi đi ra.

Cô tươi cười dịu dàng, mồ hôi trong suốt từ cổ chảy xuống tới xương quai xanh, vài sợi tóc dính vào hai bên tóc mai, cô khẽ vén sợi tóc trước trán, ánh mắt câu hồn rơi vào trên người Liễu Tư Dực.

"Lam Doanh không có ở đây, hai người còn hẹn ở đây?" Lăng Thiên Dục vẫn mỉm cười, xem ra tâm trạng rất tốt.

Liễu Tư Dực không trả lời, vui vẻ hơn tất cả, khiến nàng quên trả lời, may mắn có Hải Dụ ở đây.

"Chúng tôi có hẹn gọi video cho Lam Doanh, có thời gian sẽ tới, gần đây bị tập đoàn làm chậm trễ, lâu rồi không tới."

"À ~ chẳng trách, hai người đến phòng bao đi, hôm nay tôi có khách quý phải đón tiếp, cô ấy rất thích nơi này." Lăng Thiên Dục đàm tiếu, tự mang một cỗ mị thái, cô câu dẫn người không chỉ có là ánh mắt với thần vận, còn có dáng người ma quỷ kia, bộ đồ xông hơi của cô bị mồ hôi thấm ướt, áo mỏng quần đùi bọc chặt thân thể, trước nhô sau vểnh, hiển thị rõ đường cong hoàn hảo.

Hải Dụ gật đầu, sớm biết là nhị tiểu thư ở đây, cô ấy hỏi cũng không hỏi.

"Vậy không quấy rầy nhị tiểu thư nữa." Cô ấy nhẹ nhàng kéo Liễu Tư Dực không nói một lời, "Chúng ta đi thôi."

Liễu Tư Dực không nói một câu, không vui không buồn, từ đầu đến cuối chỉ có một biểu cảm, chỉ là ánh mắt không nỡ rời khỏi Lăng Thiên Dục một lát.

Nàng vừa định mở miệng nói gì đó, không muốn gặp mặt vô ích như vậy, lại bị một giọng nói cắt ngang.

"Đừng để bọn họ đi, hai ta đi." Cửa một gian phòng băng Bắc Cực khác mở ra, bên trong đi ra một vị người phụ nữ xa lạ.

Bởi vì xông hơi nên cô ấy để mặt mộc, có một đôi "mắt mỉm cười", lúc đi đoan trang tao nhã, mặc dù không phải liếc mắt một cái kinh diễm bốn phía, nhưng khí chất đặc biệt xinh đẹp, vừa có uyển chuyển hàm xúc của người con gái Giang Nam, lại có khí chất mỹ nữ cổ điển.

"Vị này chẳng lẽ là Kỳ tổng sao?" Hải Dụ liếc mắt một cái đã nhận ra người phụ nữ này là Kỳ Mộc Uyển truyền kỳ trong giới tài chính kinh tế, cô ấy sinh ra trong một gia đình thư hương, tổ tiên từng làm quan trong triều, ông nội đều là giáo sư đại học và viện sĩ học giả, cô ấy vốn nên từ văn, lại học một chuyên ngành tài chính kinh tế khác người, sau đó chính mình ở nước ngoài cùng bạn tốt gây dựng sự nghiệp, sau khi về nước mở ngân hàng.

Năm đó Lăng Thiên Dục vừa lấy được giải trí Thiên Lăng, trở ngại tài chính nặng nề không đủ, cô vất vả ngàn cay vạn khổ mới từ chỗ Kỳ Mộc Uyển vay tiền, để Thiên Lăng cải tử hồi sinh.

Có thể nói, Kỳ Mộc Uyển là người không thể thiếu trên con đường gây dựng sự nghiệp của Lăng Thiên Dục, là bạn tốt của cô lại càng là đối tác hợp tác thân mật.

"Hóa ra là Hải đại quản gia văn phòng tổng kinh doanh của tập đoàn Lăng Duệ." Kỳ Mộc Uyển nhớ cô ấy, Hải Dụ mặc dù làm người khiêm tốn, nhưng rất dễ dàng làm cho người ta nhớ kỹ, từ Vân Thư đến Kỳ Mộc Uyển đều chỉ gặp cô ấy một lần, liền khắc sâu trong lòng.

Kỳ Mộc Uyển am hiểu sâu sắc tướng mạo, ấn tượng sâu sắc về "nốt ruồi mỹ nhân" trên mi tâm Hải Dụ. Người phụ nữ có tướng nốt ruồi này, trời sinh thông minh, rất dễ thăng chức rất nhanh, cả danh và tài.

"Một nhân vật nhỏ như tôi lại được Kỳ tổng nhớ đến, thật là vinh hạnh."

Kỳ Mộc Uyển xua tay, ánh mắt dừng lại trên người Liễu Tư Dực, hai người nhìn nhau một lát, trực giác của phụ nữ khiến họ nhìn ra ánh mắt không tầm thường trong mắt đối phương.

Cô ấy không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Liễu Tư Dực hồi lâu, vị mỹ nữ lạnh lùng này mặc dù buồn bực không lên tiếng, nhưng dịu dàng giấu ở đáy mắt, đều đối với Lăng Thiên Dục.

Đối với Kỳ Mộc Uyển mà nói, mặc kệ đối thủ mạnh bao nhiêu, là nam hay nữ, cô ấy cũng sẽ không buông tay Lăng Thiên Dục.

"Đừng làm bộ dạng như vậy, mệt." Lăng Thiên Dục đỡ trán, đều là người một nhà còn chính thức như vậy.

Kỳ Mộc Uyển mỉm cười đi tới bên cạnh cô, thân mật nói: "Được ~ nghe lời cậu, nếu các cô ấy có việc chúng ta tránh ra, tôi muốn đi ngâm suối nước nóng."

"Cậu cũng không sợ tự làm mình nhăn mặt." Lăng Thiên Dục xông hơi xong đã mệt mỏi.

"Tôi đây muốn ngâm mình, rốt cuộc cậu có đi cùng hay không?" Kỳ Mộc Uyển lại nhích lại gần Lăng Thiên Dục, Lăng Thiên Dục không tránh không nhường, cười nói:" Kỳ tổng mở miệng, không dám không đi cùng, nhưng lần sau nói chuyện chú ý dùng từ, những lời này nghe thế nào cũng thấy là lạ."

"Thiên Dục, cậu thật ô uế!"

Thiên Dục...... Liễu Tư Dực lần đầu tiên nghe thấy Thiên Dục trong miệng người khác, nàng còn tưởng rằng chỉ có nàng mới có thể gọi Lăng Thiên Dục như vậy. Là nàng suy nghĩ nhiều, các nàng còn muốn trần truồng đối mặt, cùng đi ngâm suối nước nóng......

Trái tim nàng giống như bị thứ gì đó níu lấy, đau đớn.

Từ khi Kỳ Mộc Uyển xuất hiện, Liễu Tư Dực đã cảm thấy một cảm giác bức bách, khi ánh mắt tràn ngập "địch ý" của cô ấy rơi vào trên người mình, thì Liễu Tư Dực biết tình cảm của cô ấy đối với Lăng Thiên Dục không đơn giản.

Nàng vẫn luôn biết người này tồn tại, cũng không biết giữa bọn họ lại thân mật như vậy, cũng không ngờ cô ấy lại quan trọng với Lăng Thiên Dục như vậy, quan trọng đến mức cô bảo nàng và Hải Dụ tránh đi.

Khách quý chính là khách quý, xuất thân cao quý với sinh ra hèn mọn trước sau có khác biệt. Kỳ Mộc Uyển trợ giúp Lăng Thiên Dục xoay lại một cú xinh đẹp, chuyện quản cọc lần này nói không chừng còn cần cô ấy trợ giúp.

Chính mình tính là cái gì chứ? Trên bàn cờ to như vậy, nàng chỉ là một quân cờ tầm thường mà thôi.

Làm sao nàng có thể so sánh với Kỳ Mộc Uyển... Không cần so đã thua, thua đến thất bại thảm hại.

Ánh mắt Kỳ Mộc Uyển xẹt qua trên mặt Liễu Tư Dực, những mất mát ẩn giấu trong đáy mắt, đủ để nói rõ tất cả. Kỳ Mộc Uyển tin tưởng trực giác của mình, phán đoán của cô ấy sẽ không sai, Lăng Thiên Dục bồi dưỡng "Ba đóa kim hoa", đóa hoa hồng này đâm người nhất, chói mắt nhất, cũng có tính uy hiếp nhất.

Cô ấy nở nụ cười dịu dàng: "Đi thôi đi thôi, chúng ta không quấy rầy họ nữa." Dứt lời kéo Lăng Thiên Dục đi ra ngoài, Lăng Thiên Dục còn chưa kịp nói một câu với Liễu Tư Dực.

Hai người thậm chí ngay cả chào hỏi cũng không chào, Liễu Tư Dực kỳ thật đã nghĩ kỹ dùng lời dạo đầu gì, giải thích một chút hiểu lầm ngày đó như thế nào, nhưng cuối cùng chỉ có thể nuốt trở về.

Tất cả tâm lý đã xây dựng bị Kỳ Mộc Uyển đột nhiên xuất hiện kia, dễ dàng phá tan, hiện giờ mỗi một dây thần kinh trong cơ thể nàng đều đau, nói không rõ chỗ nào khó chịu, chỉ cảm thấy chỗ nào cũng đau.

Lần đầu tiên nàng nhìn thấy Lăng Thiên Dục cùng người khác thân mật như vậy, trong giọng nói thậm chí hàm chứa nhè nhẹ cưng chiều. Hành vi và biểu cảm của Kỳ Mộc Uyển, lệ thuộc và quyến luyến Lăng Thiên Dục, không hề che giấu.

Cô ấy đã làm tất cả những chuyện mình không dám làm, Liễu Tư Dực căn bản không phải là đối thủ của cô ấy, cũng không xứng cạnh tranh với cô ấy cái gì.

Tâm tư Liễu Tư Dực vốn tinh tế tỉ mỉ, hơn nữa nhạy cảm với tình cảm của phụ nữ, nàng không tin Kỳ Mộc Uyển chỉ coi Lăng Thiên Dục là bạn tốt.

Có lẽ chỉ có Lăng Thiên Dục cho là như vậy.

Trong lòng hiện lên chua chát nồng nàng, hóa ra đây chính là cảm giác ghen, lần đầu tiên nàng nếm được, cũng biết đây chỉ là bắt đầu, năm tháng còn lại nàng phải vòng đi vòng lại gặp những thứ này.

Nàng cũng biết cho dù không có Kỳ Mộc Uyển, cũng phải đối mặt với ngày này, chỉ là không ngờ lại tới nhanh như vậy.

"Hồng Tâm, bây giờ chị gọi video nhé?" Hải Dụ hỏi.

Liễu Tư Dực suy nghĩ rời rạc, không nghe thấy lời của cô ấy. Tâm trạng đã rơi xuống đáy cốc, lần đầu tiên nhìn thấy tình địch chân chính, còn chưa giao chiến nàng đã bị đánh trở về nguyên hình, đôi cánh từng kiêu ngạo, giống như bị người ta bẻ gãy, rốt cuộc nàng bay không nổi, chỉ có thể vùng vẫy tại chỗ.

Loại hoa trên núi cao ưu tú đến cực hạn này, tiểu thư khuê các, trên đời có thể có mấy người? Kiểu phụ nữ như Kỳ Mộc Uyển, bất kể là đàn ông hay phụ nữ đều sẽ thích, hai người họ đi cùng nhau, mới là môn đăng hộ đối.

Đây chính là sự thật, đối với Liễu Tư Dực mà nói rất tàn nhẫn.

"Hồng Tâm??" Hải Dụ nâng cao âm lượng, Liễu Tư Dực rốt cuộc cũng hoàn hồn, ngũ quan siết chặt, còn muốn giả vờ bình tĩnh: "Hả?"

"Gọi video?"

"Ừ, được."

Hải Dụ nghi hoặc nhìn nàng, hôm nay sao lại giống như hóa đá vậy, thấy nhị tiểu thư không nói lời nào, thấy Kỳ tổng tốt xấu gì cũng chào hỏi. Ba người bọn họ đều đã nghe nói qua người phụ nữ này, Hải Dụ đã thấy Kỳ Mộc Uyển trên TV, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy ngoài đời.

"Ân nhân" của nhị tiểu thư, bọn họ cũng nên kính trọng mới đúng.

Cô ấy không biết tâm trạng của Liễu Tư Dực, bởi vì sự xuất hiện của Kỳ Mộc Uyển xuống dốc không phanh, ngay cả lúc goi video với Lam Doanh cũng đều thất thần.

Nhiều năm như vậy, nàng tự cho là đặc biệt, liền muốn biến mất. Theo sự xuất hiện của Kỳ Mộc Uyển, sự tự tin của nàng, sự ưu tú của nàng, tất cả của nàng đều bình thường như vậy, không đáng nhắc tới.

Nhìn bóng lưng hai người họ sánh vai rời đi, nàng lại hâm mộ, cũng chỉ có phần hâm mộ.

Lăng Thiên Dục chưa từng quay đầu lại, ngược lại Kỳ Mộc Uyển đảo mắt nhìn nàng thật sâu. Tất cả hi vọng của Liễu Tư Dực đều ở cuối cùng, nàng hi vọng Lăng Thiên Dục có thể quay đầu lại, liếc mắt một cái cũng được, một lần là đủ rồi.

Nhưng cô không có......

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv