Edit: phuong_bchii
________________
Khi trời hơi tối, mưa rốt cuộc cũng ngừng.
Mỗi ngày sáu giờ Liễu Tư Dực thức dậy, uống một ly sữa rồi bắt đầu tập phục hồi. Để tăng cường độ rèn luyện, nàng sẽ kết hợp với Pilates, kéo dây chằng, luyện gân cốt.
Hiện tại nàng lại dung nhập thêm phương pháp Tân Nhiên dạy mình vào, thường xuyên rèn luyện kéo dài đến nửa tiếng.
Ngoài cửa sổ lộ ra mùi hương sau cơn mưa, Liễu Tư Dực đã sớm mồ hôi đầm đìa.
Trong phòng mở radio, tin tức buổi sáng đúng bảy giờ phát sóng, đây cũng là thói quen rèn luyện của nàng, nghe âm nhạc hoặc tin tức sẽ khiến thời gian nhàm chán này trôi qua nhanh hơn một chút.
"Tin tức mới nhất, cảnh sát tối hôm qua phá được một vụ án buôn lậu trọng đại, bắt được tổng cộng 12 phần tử phạm tội, thu được vật buôn lậu tổng cộng 5.120.000 nhân dân tệ, trong quá trình bắt giữ cảnh sát và phần tử phạm tội triển khai liều chết chiến đấu. Hiện nay, có ba cảnh sát bị thương nhập viện, không có người tử vong, các tin tức liên quan xin mời theo dõi tài khoản công chúng của "Tin tức sáng sớm của Tuyên An."
Liễu Tư Dực kết thúc động tác cuối cùng, mệt đến đầu đầy mồ hôi, chân cũng rất bủn rủn.
Nàng mệt mỏi nằm trên giường Pilates, nhìn về phía radio, nhớ tới tối hôm qua Tân Nhiên vội vã rời đi, có thể có liên quan đến vụ án này hay không? Nàng sinh lòng lo lắng, nhịn không được gọi điện thoại cho Tân Nhiên, nhưng không có người nghe.
Có lẽ là mình suy nghĩ nhiều, Tuyên An lớn như vậy, không phải tất cả vụ án đều phải qua tay Tân Nhiên. Ngay cả khi cô ấy tham gia vào chiến dịch, nó không nhất thiết phải bị thương.
Chính mình đa tâm, ngược lại có chút lo lắng không đâu.
Nàng thường đi tắm rửa trước một chút, sau mỗi lần rèn luyện đều cảm thấy chi dưới tràn ngập sức mạnh.
Có lẽ cách ngày nàng có thể đi bộ, chắc sắp rồi nhỉ?
Ít nhất khi ở nhà, nàng có thể tự mình đi vào phòng tập phục hồi, tự mình giải quyết vấn đề tắm rửa. Bình thường bị Lăng Thiên Dục chiều hư, sẽ vì nàng làm tốt mọi thứ, thật ra ngược lại bất lợi cho nàng độc lập đối mặt với đề khó.
Tắm rửa xong mới hơn bảy giờ, Liễu Tư Dực cho rằng Lăng Thiên Dục còn chưa dậy, đang muốn đi phòng bếp làm bữa sáng, nhưng vừa đi tới phòng ăn liền phát hiện, trên bàn đã bày xong bữa sáng.
Bánh quẩy sữa đậu nành, còn có bánh mì nướng và mức dâu tây, nhìn rất phong phú.
Thiên Dục dậy rồi? Thật kỳ lạ, nàng không nghe thấy tiếng cửa, không thể nào đi ra ngoài mua bữa sáng rồi trở về chứ?
Liễu Tư Dực sững sờ bên cạnh bàn, còn chưa kịp phản ứng, Lăng Thiên Dục đã bưng cháo nóng hổi đi ra.
"Em tới rồi, ăn cơm đi, em yêu."
Cô đeo tạp dề, tóc tùy ý vén lên, bưng nồi cháo cẩn thận đặt lên bàn, "Em uống sữa đậu nành hay ăn cháo đây?"
"Chị? Làm?" Cho dù mắt thấy là thật, Liễu Tư Dực cũng không thể tin được những thứ này xuất phát từ tay cô.
Cẩn thận nghĩ lại, đêm qua nàng mông lung ngủ đi, hình như là cảm giác Lăng Thiên Dục thức dậy, nhưng bởi vì quá buồn ngủ quá mệt mỏi, rất nhanh liền ngủ thiếp đi.
"Ừm hửm, rốt cuộc em ăn cháo hay sữa đậu nành?" Lăng Thiên Dục nghiêm túc hỏi.
"Sữa đậu nành đi..."
"Sữa đậu nành ngọt, năm phần ngọt đúng không?"
Liễu Tư Dực gật đầu.
"Được ~" Lăng Thiên Dục từ trong bình rót ra một ly sữa đậu nành, lại căn cứ theo độ ngọt Liễu Tư Dực yêu thích thêm đường, vì bữa sáng này, cô gần như trắng đêm không ngủ.
Sau khi đợi Liễu Tư Dực ngủ, cô len lén đứng lên pha bột, ngâm đậu nành, một lòng muốn tự tay làm bữa sáng cho nàng. Để làm bánh quẩy, cô đặc biệt tải xuống app ẩm thực, sau khi nghiên cứu đi nghiên cứu lại rất nhiều lần mới dám ra tay.
"Bánh quẩy cũng là chị làm?" Liễu Tư Dực gắp một cây nếm thử, ngoài giòn trong mềm, có lẽ là thời gian ủ bột không đủ, cho nên có chút không thực.
"Không ngon sao?"
"Ngon, lần sau thời gian ủ bột có thể lâu hơn một chút." Liễu Tư Dực lại nếm thử sữa đậu nành, độ ngọt vừa vặn, là hương vị nàng thích.
Nàng đầy ý cười nhìn Lăng Thiên Dục, trên mặt lộ vẻ ý cười: "Tay nghề của nhị tiểu thư nhà chúng ta từ khi nào đột nhiên tăng mạnh vậy?"
"Gần đèn thì sáng thôi, vợ chị toàn năng như vậy, chị không thể thua ở mặt này được phải không?" Cô ôm mặt nhìn Liễu Tư Dực, tràn đầy cảm giác thành tựu, cái này so với cô đàm phán thành công hợp đồng làm ăn mấy chục triệu còn muốn thỏa mãn.
Chăm chỉ là có thể làm việc tốt, thái độ quyết định mọi thứ, quả nhiên đạo lý vạn vật trên thế gian đều là tương thông.
Lăng Thiên Dục tin tưởng chinh phục phòng bếp, sắp tới rồi!
"Sau này có nấu cũng đừng dậy sớm như vậy, phải ngủ đủ giấc."
"Chị biết rồi, hôm nay cuối tuần mà ~" Lăng Thiên Dục muốn làm những thứ này, đối với nàng bây giờ mà nói, củi gạo dầu muối tương dấm trà mới là cuộc sống.
Cho dù cuộc sống trôi qua bình thản như nước, chỉ cần có Liễu Tư Dực, chính là thời gian tươi đẹp nhất.
"Sau này ngày làm việc em làm bữa sáng, cuối tuần chị làm, được không?"
"Không được." Lăng Thiên Dục quả quyết từ chối, Liễu Tư Dực nhíu mày nhìn cô, "Tại sao?"
"Như vậy đi, có qua có lại, chị làm cho em bữa sáng bảy giờ, em làm cho chị bữa tối bảy giờ đi?"
Đôi mắt đẹp của Liễu Tư Dực khẽ nhướng lên, trong lòng thầm nghĩ: Chị ấy đã biết? Lam Phi Húc nói hay là tự mình ăn ra? Hay chỉ là trùng hợp?
Khóe miệng Lăng Thiên Dục mơ hồ mỉm cười, giống như đã sớm nhìn thấu tất cả, trong mắt sâu không thấy đáy. Cô không vạch trần, giả vờ những thứ này trông đều là trùng hợp.
Nếu Tư Dực cảm thấy việc này không đáng nhắc đến, như vậy nàng cũng không cần nói rõ.
"Chị xác định muốn ăn cơm tăng ca em làm?"
"Chị không chỉ có muốn ăn cơm tăng ca, chị còn muốn ăn em đây này?" Lăng Thiên Dục bắt đầu mặt như hoa đào, phạm lên bệnh hoa si, nghĩ đến tối hôm qua Liễu Tư Dực gợi cảm dụ thụ, liền cảm thấy gò má nóng lên, máu tựa như thiêu đốt bình thường.
Mới sáng sớm, trong đầu liền thường thường toát ra dáng người nàng ngồi ở trên người vặn vẹo.
Càng nghĩ càng nghiện, trên mặt liền trải một tầng hồng phấn, nhuộm ra.
Không thể nghĩ, Lăng Thiên Dục vỗ vỗ ót, để cho mình tỉnh táo.
Nghĩ tiếp, cô sợ mình nhịn không được...
"Cấm tuyên dâm ban ngày!" Liễu Tư Dực trừng mắt nhìn cô, ban ngày ban mặt cũng không biết đang suy nghĩ cái gì? Nàng múc một chén cháo, nói: "Ăn cơm đàng hoàng, dưỡng dạ dày cho tốt."
"Vâng, phu nhân ~~"
Cuộc sống của Liễu Tư Dực dần dần đi vào quỹ đạo, chân cũng đang từng ngày hồi phục, hiện tại đã không còn dựa lại gậy nữa, có thể tự mình chậm rãi đi lại.
Rose mới một lần nữa khai trương, một lần nữa đánh sâu vào tầm mắt đại chúng, trở thành một điểm quẹt thẻ nổi tiếng trên mạng của Tuyên An thậm chí cả nước, rất được yêu thích, trong tiệm mỗi ngày đều đông như trẩy hội, tỷ lệ lên bàn gần như 100%.
Đương nhiên, Hồng tỷ thanh danh hiển hách, còn là nữ thần Rose. Sự cao quý thần bí của nàng luôn có thể gợi lên ham muốn thăm dò của người ta, cho dù ngẫu nhiên xuất hiện, cũng giống như trước kia tập trung ánh nhìn, hấp dẫn ánh mắt người ta.
Nam nữ ấm chọc muốn theo đuổi nàng, nhiều không đếm xuể.
Bởi vì đi đứng không tiện, đa số thời gian nàng ở văn phòng, thỉnh thoảng có nhàn hạ thoải mái, sẽ đến quầy bar tự mình pha mấy ly rượu.
Một lần nữa khai trương rất nhiều chuyện đều phải tự mình vận động, nàng không quá hạn chế nhân viên, chỉ cần dựa theo quy tắc mình lập ra là được.
Hiện nay Rose mới ban ngày kinh doanh quán cà phê, buổi tối liền biến thân thành quán bar, mỗi ngày hai giờ sáng đóng cửa, mà Liễu Tư Dực mỗi đêm không thể về nhà quá mười hai giờ, đây là quy định của Lăng Thiên Dục.
Hai người ước định, bất luận là ai tăng ca, đều phải báo cho đối phương biết trước.
Bởi vì cập nhật thực đơn, Rose cần một lượng lớn trái cây để chế biến nước trái cây và đĩa trái cây, cho nên trong quá trình mua sắm, Liễu Tư Dực tự mình lo liệu.
Cô phân phó Trương Tiểu Tứ, trái cây mỗi ngày đều đặt mua ở siêu thị Hải Đức.
"Hồng tỷ, đây là đơn đặt hàng trái cây ngày mai, chị xem trước đi."
Liễu Tư Dực nhận lấy danh sách, không xem kỹ, chỉ hỏi: "Quán nhận thầu trái cây vẫn là dì kia sao?"
"Ý chị là dì Tinh Nguyệt?"
Liễu Tư Dực gật đầu.
Nghe đến cái tên này, tim nàng lộp bộp một chút, suýt chút nữa quên mất chủ nhân của cái tên này là ai? Thật đúng là xa lạ.
Mấy lần này nàng đặc biệt bảo Trương Tiểu Tứ đi siêu thị mua trái cây, chẳng qua là vì chiếu cố việc làm ăn của dì này, nàng biết đó là khu trái cây cá nhân nhận thầu.
"Dì ấy rời khỏi siêu thị Hải Đức rồi, nghe nói con gái học cấp ba, muốn gần con một chút, tự mở một cửa hàng trái cây."
Liễu Tư Dực ngước mắt, thản nhiên hỏi: "Dì ấy đi đâu rồi?"
"Hình như ở chợ bán sỉ trái cây gần Thập Tứ Trung." Trương Tiểu Tứ không quá để ý, cảm thấy trái cây siêu thị tươi ngon hơn nữa giá cả không thay đổi, định tiếp tục mua ở bên kia, cậu ấy không biết dụng tâm lương khổ của Liễu Tư Dực.
"Thì ra con gái dì ấy đã học cấp ba..." Liễu Tư Dực bật cười, không biết nên vui hay nên buồn, cảm giác trong lòng nói không nên lời.
"Hả? Chị nói cái gì?"
"Không có gì." Liễu Tư Dực ký tên vào hóa đơn mua sắm, dặn dò: "Sau này trái cây vẫn đến chỗ dì ấy lấy."
"Đi xa như vậy sao..." Thập Tứ Trung cách Rose đã vượt qua khu vực, lái xe mất gần một tiếng.
"Vấn đề này rất khó giải quyết sao? Đi sớm một chút hoặc gọi phân phối." Khí thế của Liễu Tư Dực chợt nguội lạnh, Trương Tiểu Tứ biết mình nói sai, bà chủ nói cái gì chính là cái đó, không nên liệt kê khó khăn ở phía trước, huống chi đây không phải là việc khó gì.
Cậu ấy có chút khiếp sợ, Hồng tỷ sắc mặt kéo lại, rất đáng sợ.
"Em hiểu rồi, Hồng tỷ, em đi sắp xếp ngay." Trương Tiểu Tứ vừa định đi ra ngoài, lại bị gọi lại, cậu ấy cho rằng mình sắp bị phê bình, nào ngờ Liễu Tư Dực cũng không ngẩng đầu lên nói: "Cậu không cần đi, để tôi tự làm."
"Hả? Em có thể mà Hồng tỷ, chị đừng nóng giận, những việc nhỏ này em đi làm là được."
"Tôi không muốn nói lần thứ hai." Khí lạnh bức người của Liễu Tư Dực khiến Trương Tiểu Tứ sợ hãi, cậu ấy không dám nói thêm gì nữa, đành phải rời khỏi cửa.
Sau khi Trương Tiểu Tứ đi, Liễu Tư Dực ném bút trong tay xuống, dựa vào ghế nhắm hai mắt thật sâu, đầu óc rối loạn.
Gặp lại bất ngờ khiến nàng không biết nên đối mặt với người kia như thế nào, đi xử lý chuyện này. Làm như không thấy nàng không làm được, tha thứ quá khứ nàng cũng không làm được.
Trong lòng trước sau có một oán khí, đây là một nút thắt trong đời nàng, có lẽ vĩnh viễn cũng không mở ra được. Thật là buồn cười, nếu oán hận, tại sao phải nghĩ hết cách thăm dò việc kinh doanh hoa quả của người đó chứ?
Con người luôn sống mâu thuẫn như vậy, "Muốn làm lại muốn lập", Liễu Tư Dực có chút chán ghét chính mình như vậy.
Tập đoàn Lăng Duệ, cửa phòng làm việc của chủ tịch bị gõ.
"Vào đi."
Hải Dụ cầm hai bình dầu thuốc đi vào, "Lão trung y tìm khắp Tuyên An cuối cùng cũng tìm được nhãn hiệu này." Đây là chuyện Lăng Thiên Dục đặc biệt nhắc nhở, tìm một loại rượu thuốc không có nhãn hiệu ở tiệm thuốc dân gian lâu đời.
Lăng Thiên Dục nhận lấy, quơ quơ trong tay, trả một bình cho Hải Dụ, "Bình này cho Tân Nhiên."
"Cho cô ấy?"
Lại nói tiếp, sau lần trước, Hải Dụ và Tân Nhiên không hề liên lạc. Tinh thần không yên mấy ngày, cuối cùng cũng khôi phục bình tĩnh, nhưng Lăng Thiên Dục nhắc tới như vậy, nội tâm Hải Dụ bình tĩnh như hồ nước, lại bị quấy ra gợn sóng.
"Ừ, vết thương cũ trên người cô ấy cũng không ít, có tác dụng với cô ấy."
Tim Hải Dụ vặn vẹo, trong đầu hiện ra vết thương lộn xộn trên người Tân Nhiên.
Cô ấy mặt không chút thay đổi nhận lấy, có chút không tình nguyện nói: "Sao cô không tự mình đưa cho cô ấy..."
"Cô đưa là tốt nhất, hiện tại gọi điện thoại."
Hải Dụ cầm rượu thuốc, do dự.
"Thế nào? Giang sơn đánh xuống rồi, có thể không nghe lời sao?"
Hải Dụ còn dám nói gì nữa, vội lấy di động ra nói: "Được được được, để tôi gọi."
Khóe miệng Lăng Thiên Dục nhếch lên ý cười sâu xa, luôn cảm thấy không có ý tốt... Hải Dụ cũng không biết mục đích của cô là gì, nhưng lại không dám không theo.
Từ khi Lăng Thiên Dục đảm nhiệm vị trí chủ tịch, cô ấy đã bị điều trở về, chức vị ngang hàng với Lam Phi Húc, đảm nhiệm tổng trợ, trở thành đại tổng quản thật sự "Dưới một người trên vạn người", người trong công ty đều tôn cô ấy một tiếng Hải tổng.
Cô ấy mâu thuẫn liên lạc với Tân Nhiên, bởi vì cú điện thoại kia rất có thể không gọi được.
Mở danh bạ ra, tìm được tên lưu chính thức "Đội trưởng đội điều tra hình sự - Tân Nhiên", đây là cái tên dài nhất trong số những người liên lạc với Hải Dụ.
Người biết viết chức vụ và tên đầy đủ chi tiết như vậy, chỉ sợ cũng chỉ có Hải Dụ.
Cô ấy rất ít khi lướt tới đây, cũng cố ý không nghĩ tới sự tồn tại của người này. Chỉ có như vậy, cô ấy mới có thể ổn định chính mình, đuy trì trạng thái sinh hoạt trước kia .
Điện thoại vang lên vài tiếng cũng không có người nghe, lúc gọi điện thoại, Hải Dụ đã nói với mình, gọi không được cũng không sao, dù sao cũng đã hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng khi đầu kia một chút đáp lại cũng không có, trong lòng vẫn dâng lên ngọn lửa vô hình, cô ấy đang muốn cúp máy, điện thoại lại thông.
"Xin chào, ai vậy?" Là giọng nói của một người phụ nữ xa lạ.
Hải Dụ dừng một chút, cho rằng mình gọi nhầm số, "Cô... là..."
"À, cô tìm Tân Nhiên đúng không?"
"Ừ, phải, cô ấy có ở đó không?"
"Xin lỗi, gần đây cô ấy không tiện nghe điện thoại, cô tên gì, tôi giúp cô truyền đạt." Người phụ nữ đầu dây bên kia rất lễ phép, người có thể nghe điện thoại của cô ấy, sẽ là ai đây?
Chỉ là không nghĩ tới, Tân Nhiên ngay cả số điện thoại của mình cũng không lưu.
"Tôi chờ cô ấy gọi lại." Hải Dụ có chút tức giận muốn cúp điện thoại, người phụ nữ kia lại nói: "Thật ngại quá, cô ấy lưu cô chỉ có một ngón tay cái, lát nữa tôi sẽ nói với cô ấy, xin lỗi."
Ngón cái...... Hải Dụ nhớ tới đêm hôm đó, động tác tay trước khi Tân Nhiên rời đi, nghĩ đến nụ cười vòng lê trên khóe miệng cô ấy, Hải Dụ ngay cả tức giận cũng không đành lòng.
"Không có gì đáng ngại, tôi sẽ liên lạc lại với cô ấy, cám ơn." Cúp điện thoại xong, Hải Dụ để rượu thuốc lại bàn làm việc của Lăng Thiên Dục, "Không biết ai nhận điện thoại, hiện tại cô ấy không tiện."
"Để chỗ cô đi, cô phụ trách giao đến tay cô ấy là được rồi, những thứ khác tôi mặc kệ."
"Nhị tiểu thư!" Hải Khoai Môn tức giận muốn giậm chân, cô ấy cũng không muốn làm chuyện này.
Lăng Thiên Dục cười xấu xa: "Ở công ty phải gọi tôi là chủ tịch."
"~~" Hải Dụ không nói gì chống đỡ, không còn cách nào, nhị tiểu thư sợ không phải mang bộ dạng vô lại đối với Hồng Tâm tới nơi này chứ??
Cô ấy tức giận cầm lấy rượu thuốc, đang chuẩn bị rời khỏi văn phòng, liền thấy Lam Phi Húc nhăn nhó đi vào, đi thẳng đến Lăng Thiên Dục, "Chủ tịch, dì Liễu mà cô bảo tôi để ý đã rời khỏi siêu thị nhà chúng tôi rồi, đến chợ bán sỉ trái cây gần Thập Tứ Trung rồi.
"Ồ? Vậy người của Tư Dực còn đến đó đặt mua trái cây không?" Cô cái gì cũng biết, vẫn luôn để ý chuyện này.
"Không biết, đoán chừng hôm nay bọn họ mới biết."
Nghe được đoạn đối thoại này, Hải Dụ tò mò hỏi: "Dì Liễu gì?"
Lăng Thiên Dục nhìn cô ấy như có điều suy nghĩ, suy nghĩ một chút, mới trả lời: "Tư Dực rất thích một cửa hàng trái cây, dì bán trái cây rất ngon, tên cũng rất hay, tên là Liễu Tinh Nguyệt."
"Liễu Tinh Nguyệt??" Hải Dụ ngạc nhiên, đây là trùng hợp sao?
Nếu cô ấy nhớ không lầm, Hồng Tâm theo họ mẹ, hơn nữa cái tên này giống hệt như cô ấy từng nghe qua. Người mẹ nhẫn tâm vứt bỏ con gái này, xuất hiện sao?