Edit: phuong_bchii
________________
Hải Dụ nhìn đồng hồ, dựa theo thời gian đã hẹn, Tân Nhiên đã muộn một tiếng.
"Đội trưởng Tân vẫn chưa có tin tức sao?" Lam Doanh thò đầu ra lặng lẽ hỏi.
"Ừ, gọi không ai nghe." Hải Dụ thản nhiên trả lời, cô ấy không nghĩ tới trường hợp này Tân Nhiên sẽ muốn đến, chỉ là Lăng Thiên Dục đặc biệt nhấn mạnh phải mời, cô ấy mới có thể chủ động liên lạc.
Bất ngờ là, Tân Nhiên đồng ý.
Lúc đầu khi hai người tranh phong đối đầu, Tân Nhiên liền mang theo chút thành kiến đối với quần thể "Hào môn" bao gồm cả cô ấy, tựa như đường song song của hai thế giới, vốn không có cùng giao lưu gì, cũng không cách nào hiểu lẫn nhau.
Ý đồ của Lăng Thiên Dục cô ấy biết, bất kể là xuất phát từ trách nhiệm hay nghĩa vụ của cảnh sát hình sự, Tân Nhiên đều là ân nhân cứu mạng của ba đóa kim hoa các nàng, phần ân tình này cho dù không thể trả lại, cũng vẫn phải khắc ghi trong lòng.
Chỉ là, vì sao đồng ý rồi lại thất tín?
Hải Dụ ít nhiều có chút không thoải mái, cảm giác bị thả bồ câu. Cô ấy là người có quan niệm rất mạnh về thời gian, chỉ biết đến sớm sẽ không đến muộn.
Ngoại trừ có nhiệm vụ khẩn cấp, cô ấy không nghĩ ra nguyên nhân Tân Nhiên không đến.
Lý trí hiểu, đạo lý cũng đều hiểu, nhưng trong lòng vẫn khó chịu như cũ.
Lam Doanh vỗ vỗ vai cô ấy: "Có thể có vụ án tạm thời cần xử lý, yên tâm đi, chị Hải Dụ."
"Ai không yên tâm chứ?"
"Chị chứ ai, em thấy vẻ mặt chị lo lắng?" Lam Doanh luôn nói đúng, Hải Dụ cực lực phủ nhận: "Chị không phải lo lắng, là tức giận. Dù sao cũng không nên thất tín với người khác, ít nhất phải thông báo một tiếng chứ."
"Mạnh miệng..."
Hải Dụ lơ đãng nhìn điện thoại, vẫn không gọi lại cũng không có tin tức.
Thôi...... Không đến thì không đến, nhiều một người không nhiều, ít một người không ít, dù sao người quan trọng của Hồng Tâm đều đã đến.
Đường đi cầu vồng không chỉ thiết kế sáng tạo về ánh sáng, trên mỗi một bậc mặt tường đều có ảnh chụp tường hô ứng, mỗi bức ảnh đều là Lăng Thiên Dục chắp bút.
Có trời có đất có phong cảnh, có người có động vật còn có truyện tranh. Mỗi khung ảnh cùng tranh phối hợp đều rất hoàn hảo, không nhiều không ít, khung ảnh lớn nhỏ tổng cộng mười tám cái, nhặt bậc thang mà lên, trở thành một phong cảnh.
Kết cấu lầu hai tiến hành bố trí lại một lần nữa, vốn dĩ năm phòng bao mở thành tám phòng, mặt tường một lần nữa đả thông lại thiết kế, cực kỳ có tính thưởng thức.
Hoa nghệ, âm hưởng, quầy bar, màn hình chiếu sáng, ánh đèn, hòa lẫn vào nhau, phòng nối phòng, có một không gian riêng tư, vừa bảo đảm không gian riêng tư của khách hàng cũng sẽ không mất đi niềm vui cùng hưởng.
Tâm huyết thiết kế cả đời của Lăng Thiên Dục, đều ở trong quán bar này. Ngoại trừ trang trí, mua rượu, phối hợp tác phẩm nghệ thuật đến logo, gần như hao hết tất cả kỹ năng kinh doanh ngoài.
Nhìn hết niềm vui này đến niềm vui khác, Liễu Tư Dực vẫn chỉ cười không nói. Càng vui vẻ lại càng không cách nào biểu đạt, chỉ là vẫn nắm chặt tay cô, mười ngón tay đan vào nhau, ấm áp thẳng đến trái tim.
Hải Dụ không nhịn được điều chỉnh hình thức quay phim trên điện thoại, tìm mấy góc độ đẹp, chụp mấy tấm cận cảnh. Cô ấy thích quay những góc không bắt mắt, luôn có thể đắn đo vừa vặn.
Lam Doanh xoa cái bụng đang kêu ùng ục, đói không chịu nổi. Kỳ Mộc Uyển nhìn cô nàng một cái, cười khẽ: "Được rồi, thời gian không còn sớm, lên Sky ăn cơm đi."
"Sky?" Liễu Tư Dực chưa từng nghe nói tới nơi này.
Hải Dụ cười giải thích: "Em có điều không biết, hội sở Hoa Doanh đã được Kỳ tổng cải tạo thành trang viên nghỉ dưỡng, đã đổi tên thành Sky."
Liễu Tư Dực gật đầu: "À ~ đúng rồi, hội sở của Lam Doanh đã thuộc sở hữu của Kỳ tổng rồi."
"Cái gì thuộc về chị ấy, vẫn là của em, chị ấy chính là tham dự cải tạo lại mà thôi."
Kỳ Mộc Uyển híp mắt, nở nụ cười nhạt: "Là của cô ấy, cả người tôi đều là của cô ấy, một trang viên tính là gì."
"Đừng nói lung tung." Lam Doanh trừng mắt nhìn cô ấy.
"OK OK, phân chia cái gì, thật là."
Lăng Thiên Dục nhướng mày, cố ý nói: "Không phải lúc trước cậu ghét bỏ tên hội sở Hoa Doanh khó nghe, kiên trì muốn cải tạo à?"
"Lăng Thiên Dục, cậu đừng gây chuyện nha ~" Thật sự là không biết chọn lúc nào để nhắc đến! Kỳ Mộc Uyển căm giận cảnh cáo, cô ấy không biết Lam Doanh mang thù nhiều, thường xuyên lật lại nợ cũ, lật xong không nhận, còn cảm thấy mình chưa lật!
Cãi nhau vẫn như thường ngày, chỉ là Kỳ Mộc Uyển hiện tại đều nhường nhịn Lam Doanh, thỉnh thoảng nhìn tâm trạng oán hận vài câu, hằng ngày liếc mắt đưa tình là thái độ bình thường.
Chỉ là, hai người còn không có vượt qua khoảng cách trong lòng kia, trở thành người thân thiết nhất của nhau.
Lam Doanh bảo thủ và sợ hãi, khiến Kỳ Mộc Uyển rất hao tổn tâm trí.
Sky tượng trưng cho thành phố trên không, cất giấu tình yêu của Kỳ Mộc Uyển đối với Lam Doanh, đối với cô ấy mà nói, Lam Doanh giống như người trên mây, ngẩng đầu cúi đầu đều là phong cảnh đẹp nhất thế gian.
Chỉ là cô ngốc kia sợ là get không tới.
"Thì ra là thành phố trên không, bố trí của Kỳ tổng nhất định rất đáng xem, đêm nay chúng ta đều có nhãn phúc." Liễu Tư Dực nhướng mày, trong nháy mắt lĩnh hội được hàm nghĩa sâu xa của Sky. Kỳ Mộc Uyển và Lăng Thiên Dục ở một số phương diện rất giống nhau, ngẫm lại là có thể đọc được ý tứ, nội hàm chi tiết trong đó, còn cần Lam Doanh tự mình tinh tế thưởng thức.
"Tư Dực đúng là hồng nhan tri kỷ, mỗi lần đều xâm nhập sâu vào trái tim tôi như vậy." Kỳ Mộc Uyển không nhịn được tán thưởng.
Liễu Tư Dực luôn tinh tế như bụi, luôn có thể nghĩ đến suy nghĩ của người khác, không mở miệng thì lấy, vừa nói đều trực tiếp rơi vào trọng điểm.
"Được rồi, xuất phát thôi." Lăng Thiên Dục vẫn nắm tay Liễu Tư Dực, một khắc cũng không buông tha. Sau khi ném gậy, Liễu Tư Dực vẫn chậm rãi đi theo, thân thể và tâm trạng đạt thành nhận thức chung, sức mạnh dưới chân càng ngày càng đủ.
Lam Doanh kéo Kỳ Mộc Uyển ở phía trước, hai người cô đơn đáng thương là Hải Dụ và Lăng Thương Bắc vẫn yên lặng đi theo phía sau.
"Hải Dụ, cô nói xem hai chúng ta có nên tạo CP tạm thời không? Thật sự quá thảm đi." Lăng Thương Bắc đồng tình với mình.
Hải Dụ liếc anh một cái, phẫn nộ nói: "Ai muốn tạo CP với anh, anh là nam phụ rất thảm, tôi cũng không phải là nữ phụ góp cho đủ số, hơn nữa, tôi vẫn luôn là ngôi sao sáng nhất bầu trời đêm, đã sớm thành thói quen, không sợ gì cả!"
"Chưa thấy ai làm bóng đèn mà lại có cảm giác tự hào như thế..."
"Bây giờ anh thấy rồi đấy, tôi chính là, xuất hiện tự có màn chắn, không sợ mù."
Lăng Thương Bắc xấu hổ không mất lễ phép cười cười, lại không nói gì, vốn anh cũng định đi xem, đi tới cửa phát hiện mình là gà đứng giữa đàn hạc, chênh lệch âm thịnh dương suy quá lớn, anh từ bỏ tham gia liên hoan.
Ở giữa một đám con gái thành đôi kết đôi, anh rất không được tự nhiên. Hơn nữa em gái và người mình thích ở bên nhau, quan hệ này cắt không đứt, gỡ càng rối hơn, còn không bằng nhắm mắt làm ngơ, tự mình tìm anh em khác uống rượu đi.
Trang viên Sky khác với những nơi khác, bởi vì bản thân là hội sở mở rộng, những thiết bị đồng bộ như suối nước nóng mồ hôi cũng liền kề với khu ăn uống.
Trên bàn đã sớm bày sẵn thức ăn các quốc gia, đây là bữa tiệc ẩm thực Hoàn Cầu do đầu bếp Michelin Kỳ Mộc Uyển tìm tới, Trung Quốc và phương Tây kết hợp, không câu nệ hình thức ăn cơm, có thể vừa ăn vừa chơi, vừa thưởng thức vừa nói chuyện phiếm.
"Đội trưởng vẫn không có tin tức sao?" Lăng Thiên Dục nhìn về phía Hải Dụ.
Hải Dụ không chút thay đổi: "Vẫn chưa, tôi gửi tin nhắn cho cô ấy, không trả lời."
Liễu Tư Dực nghe các nàng nói chuyện mới biết Tân Nhiên sẽ tới, "Mọi người mời đội trưởng Tân, sao không nói cho em biết? Cô ấy không tới sao?"
"Đã đồng ý, hiện tại không liên lạc được." Hải Dụ nhíu mày, không rõ là tâm trạng gì.
Lăng Thiên Dục nói: "Có thể tạm thời có chuyện khác, chờ một chút."
"Đừng đợi nữa, chúng ta ăn đi, Lam Doanh đói bụng rồi." Hải Dụ vừa chuẩn bị tìm đĩa, Lam Doanh vội vàng đi tới, "Mau xem cái này, đội trưởng Tân ở trong này!"
Lam Triết mỗi ngày đều theo thói quen lướt video ngắn, thỉnh thoảng sẽ tương tác với fan, vừa rồi không nhịn được load lại xem một chút, kết quả thấy có người phát sóng trực tiếp quay được một màn mạo hiểm của trung tâm thương mại.
Ở tầng sáu của một trung tâm thương mại nào đó, có người đàn ông uy hiếp nhân viên bán hàng, trong video giải thích là làm loạn chia tay, người đàn ông kích động quá độ, muốn cùng phụ nữ đồng quy vu tận. Cảnh sát đã chạy tới hiện trường, người nọ trong tay cầm một con dao, bị ép tới chỗ thang cuốn, hận không thể từ trên lầu nhảy xuống.
Tân Nhiên chính là nhận được tin tức này mới dẫn người chạy tới.
"Thì ra cô ấy thật sự đi chấp hành nhiệm vụ." Lam Doanh hồi hộp cầm điện thoại, Hải Dụ nhìn chằm chằm màn hình không nói một lời, không dám thở mạnh.
"Cho nên cô ấy không phải là người thất tín, mà là kính trọng nghề nghiệp của mình." Những lời này của Liễu Tư Dực giống như là nói cho Hải Dụ nghe, cô ấy nhìn video đồng bộ kia, nhớ tới một màn Tân Nhiên phấn đấu quên mình khi cứu các nàng.
Hiện trường rất nguy hiểm, có chuyên gia đàm phán chu toàn với người đàn ông, cố gắng trấn an. Tân Nhiên mặc thường phục, giả vờ thành người qua đường, lặng lẽ lặn sang một bên, tùy thời hành động.
Tất cả mọi người rất hồi hộp, nam nhân kia nắm dao có chút không khống chế được. Tân Nhiên vốn định đột kích, nhưng người qua đường vây xem phát ra âm thanh làm cho hắn phát hiện Tân Nhiên, hắn tức giận giơ đao muốn đâm người.
Tân Nhiên nhanh tay lẹ mắt, vọt tới, đưa tay bắt lấy cổ tay cầm dao của người đàn ông, đồng thời tách tay hắn ra.
"Đi mau!" Nữ nhân viên nhân cơ hội chạy ra ngoài, người đàn ông giống như điên rồi, hai tay bị kiềm chế không nhúc nhích được. Tân Nhiên giằng co với hắn vài giây, khi dùng sức đẩy, hắn lui tới thang cuốn, hơn nữa giằng co với Tân Nhiên tạo thành xung lực, vô ý từ lan can nhảy ra ngoài.
"A!!" Người quay video hét lên một tiếng, chỉ thấy Tân Nhiên không cần nghĩ ngợi vọt tới, muốn túm lấy người nọ, nhưng lực kéo rơi xuống quá lớn, thân thể Tân Nhiên cũng ngã theo.
"Nữ cảnh sát kia cũng ngã xuống rồi!" Giọng nói trong video khiến Hải Dụ giật mình, Lam Doanh không nhịn được khẽ kêu, "Nguy hiểm!"
Trong màn hình không còn bóng dáng Tân Nhiên, hiện trường xôn xao, người quay video ngắn chạy đến một nơi khác, lúc này mới quay được thân thể Tân Nhiên treo giữa không trung, cô ấy túm lan can, dùng mạng kiên trì, nhưng người đàn ông kia thật sự kéo không nổi, thể lực của cô ấy đã đến cực hạn.
Chỉ trong mười giây ngắn ngủi, những người chi viện chạy tới, dưới lầu trên lầu trợ giúp, kéo người đàn ông kia lên trước, sau đó Tân Nhiên chậm lại, không cho người kéo mình, chỉ là thân thể mạnh mẽ trở mình, an toàn lên lầu.
Tất cả mọi người thở phào một hơi, người quay video đặc biệt kéo gần ống kính có Tân Nhiên, chỉ thấy cô ấy vội vàng cầm điện thoại từ trong tay đồng nghiệp, giống như định liên lạc với ai đó.
"Đội trưởng Tân đây là muốn hù chết người, phù phù phù~" Lam Doanh chưa hoàn hồn vỗ vỗ ngực.
Hải Dụ nắm chặt tay chống cằm, thấy cô ấy bình an vô sự mới thở phào nhẹ nhõm.
Tất cả mọi người đều lo lắng cho Tân Nhiên, bản thân cô ấy lại bình tĩnh tự nhiên, chỉ là thoạt nhìn rất mệt mỏi, luôn vung cánh tay phải.
Kỳ Mộc Uyển sờ sờ mặt Lam Doanh, cưng chiều cười nói: "Được rồi, mọi người đừng quá lo lắng, nhìn cô ấy bình tĩnh kìa, năng lực ứng biến mạnh như vậy, sao có thể dễ dàng xảy ra chuyện."
"Tôi lại cảm thấy cô ấy chủ động xin xuất trận, nơi nào nguy hiểm, vụ án nào khó xử thì đi nơi đó, đây có thể là tín ngưỡng nghề nghiệp của cô ấy." Hải Dụ nhàn nhạt nói, không có biểu cảm gì.
"Tôi đoán, hôm nay cô ấy sẽ tới." Lăng Thiên Dục lớn mật suy đoán, cuộc điện thoại kia có thể là tới nơi này.
Vừa dứt lời, điện thoại của Liễu Tư Dực vang lên, chính là Tân Nhiên. Trong video, cô ấy đã rời khỏi hiện trường.
Liễu Tư Dực nhìn màn hình hiển thị điện thoại, lúc kết nối nhấn nút: "Xin chào, đội trưởng Tân."
"À, Hồng tỷ, xin lỗi nhé, hôm nay tạm thời có chút việc, đúng rồi, chúc mừng quán bar của cô khai trương lần nữa." Tân Nhiên lúc nói chuyện đã điều chỉnh tốt hô hấp, nghe không có gì lạ thường, như thể cho tới bây giờ chưa từng trải qua sinh tử một cái chớp mắt.
"Không sao, chúng ta không ở quán bar nữa, tôi gửi vị trí cho cô, cô trực tiếp tới đây, cùng nhau ăn một bữa cơm đi."
"À... được, tôi đi trước, cũng muốn gặp cô, đúng rồi, Hải Dụ có giận không?"
Liễu Tư Dực ngẩng đầu nhìn Hải Dụ một cái, mơ hồ mỉm cười: "Tại sao chị ấy lại giận?"
"Tôi sợ cô ấy cảm thấy tôi đến muộn nói chuyện không giữ lời, cũng không dám gọi lại cho cô ấy, cô ấy giận như kẻ trộm dọa người."
"Không có đâu, chị Hải Dụ rất dịu dàng dễ gần." Liễu Tư Dực nhịn cười, thỉnh thoảng liếc về phía Hải Dụ đã thay đổi sắc mặt.
"Thôi bỏ đi, bài Poker mặt trầm xuống, đều sắp sấp chớp mưa vũ bão rồi, không nói nữa, tôi gọi xe qua, cô nhanh gửi định vị cho tôi."
"Được, chờ cô." Cúp điện thoại xong, Liễu Tư Dực gửi định vị qua, Hải Dụ tức giận đến đỏ mặt, bài Poker? Sấp chớp mưa vũ bão??
Ha ha...
Nàng ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Cô ấy đến muộn còn có lý? Chúng ta coi như không xem được video này, vậy cô ấy chính là đến muộn, đúng không?"
"Đúng... đúng không?" Lam Doanh nhẹ giọng nói thầm, đội trưởng Tân này đụng vào họng súng rồi, dám nói xấu chị Hải Dụ, Lam Doanh đã chuẩn bị xem náo nhiệt.
Tân Nhiên từ địa điểm xảy ra chuyện chạy tới Sky, đón xe mất nửa tiếng, cô ấy nhìn tin nhắn Hải Dụ trong điện thoại không dám trả lời, luôn cảm thấy "nguy hiểm" đập vào mặt.
Nắm tay cô ấy co lại, gân cánh tay giống như bị kéo bị thương, vừa đau vừa tê. Loại thương tích lớn nhỏ này, hàng năm đều có rất nhiều lần, cô ấy gần như đều sắp thành thói quen, cũng càng ngày càng có thể ăn đau.
Sky bên kia có chuyên gia chờ cô ấy, cô ấy vừa xuống xe đã được người dẫn vào.
Tân Nhiên vừa đến liền xin lỗi trước, trên trán dính chút mồ hôi, chạng vạng biến thiên làm cho vết thương cũ của cô ấy đau đớn không thôi, hơn nữa lúc chấp hành nhiệm vụ vết thương mới, lúc này toàn thân nóng bỏng, cả người cứ đổ mồ hôi.
Liễu Tư Dực từ ghế đứng lên, khẽ mỉm cười, giống như ánh nắng ấm áp của ngày đông, dường như có thể rút đi tất cả lo lắng, từ trong ra ngoài tản ra sức mạnh và sự ấm áp xúc động lòng người.
"Đội trưởng Tân, đã lâu không gặp."
"Cô, chân khỏi rồi?" Tân Nhiên nhìn hai chân nàng, kinh ngạc không thôi, cô ấy đồng ý cuộc hẹn thật ra chính là vì đến thăm Liễu Tư Dực, trong lòng cô ấy vẫn luôn có áy náy.
"Chỉ có thể chậm rãi di chuyển vài bước, cách có thể đi còn rất xa."
"Vậy cũng tiến bộ thật lớn, vứt bỏ gậy và xe lăn sắp tới, thật tốt quá." Tân Nhiên vui vẻ không thôi, trong nháy mắt nén khó chịu và đau đớn của mình.
Lăng Thiên Dục tiến lên làm động tác mời, cười nhiệt tình: "Ngồi xuống ăn cơm đi, đại đội trưởng trăm công ngàn việc."
"Không được, chúng tôi có quy định không được đến bữa tiệc này, tôi đến thăm Hồng tỷ, kết quả còn đến muộn, xin lỗi nhé."
"Liên hoan với bạn bè cũng không được?" Liễu Tư Dực hỏi.
Tân Nhiên lắc đầu, "Cơm tôi không ăn, thật không thể phá hỏng quy tắc, bị người ta biết tôi sẽ bị xử phạt."
"Ai nói chúng tôi muốn mời nhân viên công chức ăn cơm, chúng ta rõ ràng là chị em tụ hội chế độ AA, đội trưởng Tân sau khi kết thúc cô phải tự mình xuất tiền túi, không có quy định nói cảnh sát không thể đi ra tiêu độc chứ?" Lăng Thiên Dục nói đôi ba câu hoá giải khó xử của Tân Nhiên, cô ấy suy nghĩ một lát, hình như cũng có lý, chỉ cần xong việc chính mình thanh toán là xong.
Hơn nữa, cô ấy còn muốn nói vài câu với Hải Dụ, vội vàng đi dường như cũng không quá lịch sự.
Bên chiếc bàn dài, hai đôi kia dựa sát vào nhau, Tân Nhiên chỉ có thể ngồi bên cạnh Hải Dụ, có lẽ bởi vì không trả lời tin nhắn, cô ấy vẫn có chút chột dạ, muốn giải thích không biết phải nói thế nào cho phải.
Suy đi nghĩ lại, vẫn quyết định nói rõ một chút.
"Cái đó, Hải Dụ, tôi có một cuộc họp tạm thời, không mang theo điện thoại, sau khi kết thúc trực tiếp chạy tới đây, chưa kịp trả lời tin nhắn cho chị." Tân Nhiên kinh hoàng, trán cô ấy luôn chảy mồ hôi lạnh, bàn tay cũng đỏ sẫm, dấu vết trầy xước lúc kéo người vẫn còn, giấu cũng không giấu được.
Hải Dụ không nói gì, chỉ rót cho cô ấy một ly nước lọc, "Từ từ thôi."
"Hả? Từ từ cái gì?" Cô ấy không hiểu ý của Hải Dụ.
"Không có gì, sợ cô đi đường mệt mỏi, bên này là tiệc buffet, ăn cái gì tự mình chọn đi." Hải Dụ nói chuyện có chút lạnh nhạt, không có cảm xúc, không có tình cảm.
"Ồ..."
Luôn cảm thấy bầu không khí không đúng, Tân Nhiên bưng chén, phát hiện tay phải vẫn không khống chế được run rẩy, cô ấy vội vàng đổi tay trái, ý đồ che giấu.
Ngoài cửa sổ ầm ầm vang lên tiếng sấm, ánh sáng trắng chợt lóe lên, Liễu Tư Dực lại xoa đầu gối, luôn cảm thấy chân hôm nay cực kỳ khó chịu, đau nhức không thể nói rõ.
Chẳng lẽ là quá trình phải trải qua sau khi khôi phục tri giác sao? Ánh mắt Lăng Thiên Dục rơi trên tay nàng, giúp nàng xoa nhẹ, "Đau chân hả?"
"Có chút đau, có thể hôm nay đi nhiều, không sao." Dứt lời nàng nâng ly rượu lên kính Tân Nhiên, "Đội trưởng Tân, vẫn chưa có cơ hội nói lời cảm ơn với cô, hiện tại tôi coi như sống lại, tất cả đều đang trở về quỹ đạo, cám ơn cô đã cứu chúng tôi."
Hải Dụ và Lam Doanh cũng bưng ly rượu lên theo, nhìn kỹ, mu bàn tay Tân Nhiên còn có vết thương rõ ràng, tuy rằng không có tổn thương gân cốt, nhưng dù sao diện tích trầy da lớn, chỗ sẹo đi xuống, màu sắc trở nên trắng bệch.
"Các cô đừng như vậy, thật ra tôi rất xấu hổ... tôi..." Tân Nhiên nhìn về phía Liễu Tư Dực, hốc mắt đột nhiên đỏ lên, đáy lòng chôn sâu quá khứ bị móc ra, cô ấy uống cạn ly nước, rầu rĩ nói: "Tôi cảm thấy mình rất vô dụng, nếu như không có nhị tiểu thư cung cấp manh mối quan trọng, tôi có lẽ căn bản là tìm không thấy các cô..."
"Cô quá khiêm tốn rồi."
"Không phải, nhị tiểu thư nghe tôi nói hết, nếu như tôi thật sự năng lực xuất chúng, phá án như thần, Hồng tỷ hôm nay cũng sẽ không còn phải chống gậy mới có thể đi lại, là bởi vì tôi bố cục không kín đáo, hành động thiếu suy nghĩ, mới hại cô ấy như vậy." Tân Nhiên ảm đạm thất thần, tâm trạng bỗng nhiên mất mát đến cực điểm, đây là vết thương trong lòng cô ấy, không qua được hố sâu.
Lam Doanh vừa định nói gì đó, Liễu Tư Dực xua tay, lắc đầu với cô nàng.
"Đội trưởng Tân, anh nói tiếp đi, hôm nay cứ thoải mái nói, được không?"
"Trước kia tôi gặp qua một vụ án bắt cóc, khi đó vừa mới công tác hai năm kinh nghiệm không đủ, tự phụ cho là mình có thể cứu được cô gái kia, nhưng cuối cùng vào lúc hành động, bị bọn bắt cóc giết con tin ngay tại chỗ, tôi ôm cô gái kia, dính máu của cô ấy, lúc đưa đến bệnh viện cũng đã không còn hô hấp, lúc ấy cô ấy mới 18 tuổi..." Tân Nhiên nói có chút nghẹn ngào, "Đều là tại tôi, lúc ấy quá xúc động, chôn vùi một sinh mệnh. Từ đó về sau tôi đã tự nói với mình, nhất định cẩn thận đối đãi mỗi lần nhiệm vụ, tôi muốn cứu càng nhiều người để chuộc tội, nhưng mà..."
Liễu Tư Dực choàng vai cô ấy, nhẹ nhàng ấn ấn, Tân Nhiên có chút hoảng hốt, đối diện với đôi mắt cười của nàng, dần dần bình tĩnh.
"Không nhưng mà, tôi bình an vô sự không phải sao? Hải Dụ và Lam Doanh cuối cùng cũng an toàn. Tuy rằng trên thân thể tôi còn có vết thương, nhưng tôi lại vô hình trung chữa khỏi vết thương trong lòng tôi."
"Hả? Sao lại nói vậy?"
"Trước kia tôi với Thiên Dục ở bên nhau luôn hạ thấp chính mình, khoảng thời gian ngồi ở trên xe lăn đó tôi thậm chí nghĩ tới rời đi, nhưng sau này sinh tử trong nháy mắt, tôi phát hiện mình không thể mất đi chị ấy. Trải qua nhiều như vậy, tôi cũng phát hiện vấn đề chính mình trốn tránh và tự ti, vẫn luôn mệt mỏi bản thân, về sau tôi hoàn toàn tỉnh ngộ, thử một lần nữa đứng lên, mới có chúng tôi của hiện tại. Nếu như lúc ấy tôi chết ở hiện trường bắt cóc, vậy tôi cả đời này quả thật có chút thảm, hiện tại có tính là đại nạn không chết tất có hậu phúc hay không?"
"Cô rõ ràng đang an ủi tôi..."
Lam Doanh nói tiếp: "Ta cũng vậy, tôi và lão Kỳ nhờ họa được phúc, có đôi khi nhanh chóng mất đi mới hiểu được quý trọng, cũng sẽ hối hận. Nếu ngày đó chết đuối, tôi cũng rất thảm."
Tân Nhiên nhìn Lam Doanh vẻ mặt ngọt ngào, hạnh phúc bộc lộ trong lời nói, trong lòng giống như thoải mái hơn rất nhiều, cô ấy cúi đầu cười yếu ớt, mang theo chút ngượng ngùng: "Tôi chân thành chúc phúc cho các cô, còn có..." Ánh mắt cô ấy chuyển hướng tới một người khác.
Mấy người đồng thời nhìn về phía Hải Dụ đang vùi đầu ăn, cô ấy cảm giác được ánh mắt bốn phía ném tới, nghiêm mặt nói: "Đừng nhìn tôi, không thoát ế, không triển vọng, sống là tốt rồi, nhưng cũng phải cảm ơn đội trưởng Tân."