Edit: phuong_bchii
________________
Dư Tâm Hoan mang theo tâm tình phức tạp rời đi, Lý Hân Dao không giữ lại, bà đi càng kiên quyết. Hai người không có quá nhiều giao lưu, mấy năm nay mỗi lần gặp mặt đều rất ngắn ngủi, khúc mắc tồn tại giữa hai người giống như chặn đứt cầu nối, rất ít thổ lộ hết, cũng không có cơ hội lắng nghe.
Từ lúc bà về nước nhìn thấy thi thể em gái, từ lúc bà bi thương quá độ vô ý đẩy ngã Lý Hân Dao, tất cả khả năng giữa hai người đều bị diệt vong.
Hai người cho rằng hơn 30 năm phí hoài thời gian, mài sạch tình ý đáy lòng của đối phương, hết thảy cũng sẽ không có đường cứu vãn.
Lý Hân Dao cảm thấy mình không đáng được tha thứ, mà Dư Tâm Hoan cũng bởi vì tồn đọng rất nhiều chuyện, không thể nhổ đi gai trong lòng.
Mâu thuẫn lại đau khổ, nhiều năm trôi qua như vậy, Lý Hân Dao thế mà lại còn có thể vì bà mà không màng đến tính mạng, trong nháy mắt đó, Dư Tâm Hoan đắm chìm trong lòng tham luyến và ấm áp, một lần nữa bị đánh thức.
Mấy năm nay, bà vẫn bay đi đi về về giữa hai nước, tuy rằng trên danh nghĩa là viện trưởng viện an dưỡng tinh thần Tuyên An, nhưng thời gian thật sự ở Tuyên An thật ra rất ít.
Bây giờ bà quyết định ở lại thành phố đã từng cố gắng trốn tránh này, ở lại nơi đau đớn và hạnh phúc này.
Bởi vì nơi này, có người bà không bỏ xuống được.
Hai chân Liễu Tư Dực đang dần hồi phục, chỉ cần đến bệnh viện bình thường làm vật lý trị liệu định kỳ là được. Hoa Mỹ Kỳ bị Dư Tâm Hoan nghiêm khắc từ chối, cũng mặt xám mày tro rời đi.
Vết thương sau lưng Lý Hân Dao cơ bản đã bình phục, không có lý do gì để ở lại. Bà ấy quyết định trở lại nơi thuộc về mình, tiếp tục ăn chay niệm Phật, cày ruộng trồng trọt, tự cấp tự túc.
Một đầm nước đọng tâm không nên bị kích thích nữa, cũng càng thêm không nên lại tham luyến, đi hy vọng xa vời có được cái gì. Đã ở tuổi này rồi, lẳng lặng chờ đợi già yếu, chết đi, bụi về với bụi, đất về với đất, mới là kết cục của bà ấy.
Dù sao, Tâm Hoan luôn muốn đi.
Bà ấy không biết Dư Tâm Hoan không đi nữa, mà ở lại vì bà ấy.
Một người không hỏi, một người không nói. Ai cũng không biết đối phương đang suy nghĩ cái gì, nhiều năm ăn ý bị ngăn cách và sợ hãi ngăn cản.
Cuộc sống của tất cả mọi người đều đang trở về quỹ đạo, bao gồm cả Lăng Thiên Dục.
Chỉnh đốn tập đoàn Lăng Duệ, cũng không phải là một sớm một chiều, cần một lần nữa chỉnh hợp tài nguyên, điều chỉnh tổ chức cơ cấu, thay đổi hình thức nghiệp vụ, thậm chí phải tăng thu giảm chi, tiến hành đồng bộ mới có thể dần dần cứu vãn tổn thất.
Lăng Thiên Dục không phụ sự kỳ vọng của mọi người, thuận lợi lên làm chủ tịch, báo thương mại tiến hành đưa tin toàn bộ về cô. Trước mắt, cô là chủ tịch trẻ tuổi nhất trong số 500 doanh nghiệp hàng đầu, càng là một con hắc mã ngoài dự đoán của mọi người, chỉ là rất nhiều người nghi ngờ, đối mặt với tập đoàn Lăng Duệ sắp sụp đổ, đối mặt với cục diện thua lỗ lớn như vậy, Lăng Thiên Dục có thể ngăn cơn sóng dữ hay không.
Văn phòng chủ tịch, ở tầng cao nhất của cao ốc Lăng Duệ, nơi đây có tầm nhìn tuyệt đẹp, xa xa nhìn thấy những ngọn núi nhỏ, xa hoa lộng lẫy.
Trên bàn làm việc chất đầy tài liệu xét duyệt của các bộ phận, Lăng Thiên Dục tự tay làm lấy, vẫn luôn ở bàn làm việc, hoàn toàn không nhận ra hoàng hôn đã dần dần rơi xuống đường chân trời, bức tường kính bao quanh đã phủ lên một lớp ánh sáng nhàn nhạt.
Bảy giờ tối, đèn đuốc tòa nhà đối diện đột nhiên sáng lên, ngàn vạn đường nét ánh sáng thắp sáng phồn hoa của ban đêm.
Một khi tập trung vào công việc, Lăng Thiên Dục sẽ mất ăn mất ngủ, rất nhiều lịch trình đều cần Lam Phi Húc nhắc nhở, cũng thường xuyên quên ăn cơm.
Sau khi làm chủ tịch, Lam Phi Húc vẫn là lão đại đoàn trợ lý của cô, cũng là anh ấy tiếp tục phụ trách công việc lớn nhỏ của Lăng Thiên Dục, lại phân bổ nhiệm vụ cho những người khác.
Mặc kệ công việc bận rộn thế nào, Lăng Thiên Dục vẫn sẽ gửi tin nhắn cho Liễu Tư Dực.
"Quẹt thẻ tăng ca: Hôm nay có thể phải trễ hai tiếng, em bé nhớ ăn cơm." Gửi tin nhắn xong, Lăng Thiên Dục nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, thời gian còn kịp.
Sau đó cô lại gọi vài cuộc điện thoại ra ngoài, chuẩn bị bất ngờ đã lâu, bởi vì Liễu Tư Dực xảy ra chuyện, nên gác lại. Hôm nay nàng đã có thể chống gậy đi lại, phần quà đến muộn này nên lên sàn rồi.
"Đã sắp xếp xong hết chưa?"
"Tôi và Hải Dụ đã ở đây rồi, tất cả đều OK." Đầu dây bên kia là giọng nói của Lam Doanh.
"Ánh đèn đều thử trước một chút, còn có đàn dương cầm sắp xếp vị trí nhất định phải đối diện lối vào, đúng rồi những tập truyện tranh trước kia của tôi, hàng mỹ nghệ định chế đều đặt xong chưa? Còn có..." Lăng Thiên Dục luôn sợ để xót những chi tiết, chính mình đã làm hết việc ở giai đoạn trước, phần còn lại thì phải xem Lam Doanh bọn họ.
"Còn có váy cô muốn thay, đều chuẩn bị xong rồi, yên tâm đi ~~"
"Ừ, có Hải Dụ ở đây tôi quả thật yên tâm hơn một chút."
"Cô có ý gì? Không yên tâm tôi?" Lam Doanh nói chuyện với Lăng Thiên Dục từ kính sợ trở nên thân thiết, thỉnh thoảng còn dám thô lỗ hai câu.
"Yên tâm yên tâm, hai người là một thể, tôi bận trước, hẹn lát nữa gắp."
Cúp điện thoại, Lăng Thiên Dục thở phào nhẹ nhõm, cô phải xử lý xong những văn kiện khẩn cấp này, nhanh chóng chạy tới hiện trường.
Đêm nay có một chuyện rất quan trọng phải làm, chỉ nguyện có thể chiếm được nụ cười của mỹ nhân, có thể một lần nữa dấy lên hy vọng sống sót của Liễu Tư Dực, để nàng trở lại nơi thuộc về mình, tiếp tục rực rỡ.
Tăng ca buổi tối, Lam Phi Húc như thường muốn giúp cô mua bữa tối, đêm nay cũng không ngoại lệ.
Rời khỏi cương vị công việc lâu như vậy, Lam Phi Húc rất trống rỗng tịch mịch, xảy ra nhiều chuyện như vậy, không giúp được gì thực chất, ngoại trừ giúp Lăng Thiên Dục tra xét một dì không liên quan, hình như mình chỉ có thể làm những chuyện vụn vặt linh tinh này.
Bất kể như thế nào, cô có thể một lần nữa trở về, Lam Phi Húc lại sinh long hoạt hổ.
Anh ấy ngân nga, khi đi tới một tòa nhà khác, thấy được một bóng dáng quen thuộc. So với lúc trước, nàng dường như gầy đi một chút, khác chính là, khí chất vẫn giống như trước kia, nhàn nhạt lạnh lùng, ánh mắt dịu dàng lại kiên định, luôn luôn có sức mạnh vô hình dẫn dắt người khác.
Chỉ là, dáng vẻ chống gậy của nàng, thật sự khiến người ta đau lòng.
"Phi Húc, đã lâu không gặp." Khóe miệng Liễu Tư Dực khẽ nhếch, mang theo bình giữ nhiệt, đứng trong gió nhẹ, cơ thể dựa vào hai cây nạng chống đỡ, trông có chút yếu ớt.
Lúc nhận được tin nhắn của Lăng Thiên Dục, nàng cũng đã xuống dưới lầu. Hiện tại nàng không thể lái xe, dựa vào phần mềm gọi xe xuất phát, chỉ có thể xuống xe ở gần đó, còn mình thì chậm rãi đi tới.
Nàng đi rất chậm, khoảng cách mấy chục mét phải đi rất lâu, hai chân bị vây trong trạng thái nửa tê dại, vẫn không thể hoàn toàn dùng sức, nhưng so sánh trước đó, nàng vẫn luôn có tiến bộ, rất nhanh sẽ có thể vứt bỏ nạng, tự mình đi lại.
Lam Phi Húc nhìn nàng, thật lâu không nói nên lời, nội tâm bị chấn động rất lớn. Anh ấy biết rơi vào tuyệt cảnh thống khổ là cảm giác gì, anh ấy không biết một người phụ nữ trải qua những trắc trở kia, làm sao làm được còn có thể cười đối với cuộc đời.
Anh ấy càng không cách nào hiểu được rõ ràng yếu ớt đến đi đường cũng là vấn đề, còn muốn chạy tới đưa bữa cơm này.
Lam Phi Húc rất muốn nói, về sau cô đừng tới nữa, nơi này món gì cũng có, nhưng lời đến bên miệng lại nuốt xuống. Lời này ngẫm lại đều cảm thấy mạo phạm người ta, tâm ý này anh ấy căn bản ngưỡng mộ không được, cũng làm không được.
Có lẽ đó là vẻ đẹp nhất của tình yêu.
Ânh ấy cười nhận bình giữ nhiệt, hỏi: "Sao cô biết hôm nay cô ấy tăng ca?" Rất nhiều lúc, Lăng Thiên Dục tăng ca đều là tạm thời quyết định, nhưng Liễu Tư Dực giống như luôn có thể nhạy cảm nhận được, trước kia là vậy, bây giờ cũng vậy.
Giang sơn đổi chủ, hết thảy đều đang thay đổi. Duy nhất không thay đổi chính là nơi này, Liễu Tư Dực vẫn đứng, cho dù chống nạng, cũng kiên trì đưa cơm cho người yêu.
"Chị ấy vừa mới kế nhiệm chủ tịch, bận rộn là chắc chắn, muốn làm phiền anh." Liễu Tư Dực khẽ gật đầu, giống như gửi một món quà cảm ơn, cuối cùng nương vào nạng, có chút cố hết sức xoay người rời đi.
Nàng vẫn giống như trước đây, lời ít ý nhiều, không dong dài, không kéo dài, nhàn nhạt hàn huyên, lại dịu dàng có lực. Gió hất góc áo nàng lên, ánh trăng chiếu vào bước chân nhỏ bé của nàng, Lam Phi Húc cảm thấy mình nhìn thấy bóng lưng đẹp nhất trên đời.
"Vậy tôi có nên nói cho cô ấy biết cô đã tới không?"
Liễu Tư Dực dừng bước, tay chống nạng chậm rãi giơ lên, lắc trái lắc phải.
Nhìn bóng lưng trầm mặc của nàng, không biết là đồng tình hay thương tiếc, Lam Phi Húc bỗng nhiên thương cảm. Có lẽ là bởi vì xúc động và cảm động, anh ấy không cách nào hình dung tâm tình của mình.
Ôm bình giữ nhiệt ấm áp, anh ấy nhanh chóng chạy về phía văn phòng, giống như sợ lạnh.
Chỉ là anh ấy không rõ, trước kia là vì không ảnh hưởng đến Lăng Thiên Dục, sợ bại lộ khuyết điểm cho kẻ địch mới cất giấu, hiện tại tất cả chướng ngại đều quét sạch, các nàng vướng bận lẫn nhau, vì sao vẫn không cho nói?
Tên ngốc này, mỗi ngày cùng chung sống với bạn gái, sẽ ăn không ra sao?
Lam Phi Húc rất muốn nói cho Lăng Thiên Dục, nhưng nam tử hán đại trượng phu, đã hứa thì cũng không thể nuốt lời. Chuyện này để Lăng Thiên Dục tự mình phát hiện, hẳn là tốt nhất.
Thật lãng mạn, Lam Phi Húc ngẫm lại cũng cảm thấy vui.
Hay là, anh ấy cho chút gợi ý?
Thôi thôi, đừng nhiều chuyện. Chanh của hai người này, chỉ sợ còn phải ăn rất lâu, cần gì phải cho mình ngột ngạt chứ?
Lam Phi Húc từ bỏ giãy giụa.
"Ăn cơm thôi, Dục tổng, người là sắt, cơm là thép, một bữa không ăn thì đói đến phát hoảng."
Bình giữ nhiệt cũng giống như trước, ba tầng vách ngăn thêm canh, màu sắc phối hợp luôn có thể làm cho người ta hai mắt phát sáng, thịt rau củ thêm canh, cơm có rất ít rất ít.
Nếu như không phải đủ hiểu rõ Lăng Thiên Dục, làm sao biết cô không ăn mặn, buổi tối rất ít ăn món chính, canh là không thể thiếu, thích ăn rau dưa có màu sắc, ví dụ như cà rốt, ớt chuông các loại.
Lam Phi Húc biết những điều này, Liễu Tư Dực nhất định càng thêm rõ ràng chi tiết hơn mình, dùng tình yêu nấu nướng ra mỹ vị, anh ấy cả đời này đều ngưỡng mộ không đến.
"Tôi không ăn đâu, lát nữa xử lý xong công việc còn có chuyện khác, anh ăn đi." Lăng Thiên Dục không ngẩng đầu, vẫn nghiêm túc phê duyệt văn kiện.
"Đây là bữa tối 7 giờ dành riêng cho cô, tôi cũng không dám ăn." Thực sự mà nói, con chó độc thân này không xứng ăn.
"Cho anh ăn, có gì mà không dám."
"Không được không được, đây là đồ ăn của cô, cô nhất định phải ăn!" Lam Phi Húc ra sức đề cử, đẩy đồ ăn tới trước mặt cô, ý đồ để cho mỹ vị ngũ sắc sặc sỡ giành được ánh mắt.
Đáy mắt của Lăng Thiên Dục liếc tới hộp cơm, phát hiện món ăn hôm nay kết hợp rất tinh xảo, nói không chút khoa trương thậm chí có chút giống món ăn ngon, bề ngoài khiến người ta cảnh đẹp ý vui.
Mỗi món ăn không nhiều lắm, có thể chỉ có phân lượng một đĩa, trên bàn ăn đặt một đóa hoa điêu khắc, màu sắc cà rốt vừa vặn tô điểm cho rau xanh thanh lịch.
Lăng Thiên Dục liếc mắt một cái đã nhận ra đây là phần ăn trước kia cô thích ăn nhất, "Ý anh là đầu bếp tòa nhà bên cạnh?"
"À, đúng đúng, nghỉ phép một thời gian lại trở về làm việc, trừ cô ấy ra, thật đúng là không ai làm được mùi vị cô thích."
Lăng Thiên Dục nghi ngờ nhìn Lam Phi Húc, lại nhìn đồng hồ, "Anh mới xuống có mười phút."
"Tôi đặt trước đó, sở thích khẩu vị của cô mà, đầu bếp cũng đã sớm biết rồi."
"Vậy sao?" Lăng Thiên Dục gảy thìa, canh là súp, món ăn này quá thường ngày, nhà hàng cực kỳ hiếm thấy. Cô chỉ ăn đồ mẹ, dì và Tư Dực làm, Tư Dực còn theo trí nhớ của mình mà mò mẫm ra.
Bởi vì khẩu vị độc đáo, người bình thường không làm được. Lăng Thiên Dục thử một miếng, cùng tay nghề của mẹ có khác biệt, nhưng cũng thanh đạm, vào miệng trơn tru, cũng coi như hợp khẩu vị.
"Thế nào? Đầu bếp không ngượng tay chứ?" Lam Phi Húc vẻ mặt chờ mong, anh ấy càng muốn biết Lăng Thiên Dục rốt cuộc có thể nhận ra tay nghề của bạn gái hay không?
"Không tệ." Mỗi món ăn đều dụng tâm, Lăng Thiên Dục thích khẩu vị này, có hương vị gia đình.
Chỉ là loại thủ pháp nấu nướng này rất giống Liễu Tư Dực. Mặc dù số lần hai người nấu cơm không nhiều, nhưng thói quen của Liễu Tư Dực cô vẫn biết.
Là ảo giác sao? Bữa tối 7 giờ đã sớm bắt đầu, tăng ca thời gian dài như vậy, đều là đầu bếp này làm, ngược dòng thời gian hình như không đúng?
Lăng Thiên Dục cảm thấy mình đa tâm, nhất định là quá mức nhớ nhung Liễu Tư Dực, mới có thể suy nghĩ linh tinh.
"Ngon thì tôi yên tâm rồi."
Thật đúng là không nhận ra được, ngốc chết đi được, Lam Phi Húc trong lòng nhắc tới. Nhưng Liễu Tư Dực sao có thể thay đổi đồ ăn mà không để lại dấu vết, không để cho người bên gối phát hiện?
Lăng Thiên Dục không giật đũa, mà chụp một tấm ảnh gửi cho Liễu Tư Dực.
"Quẹt thẻ ăn cơm, đầu bếp đã trở về rồi." Lúc cô ôm di động, trên mặt đều là ý cười.
Thừa dịp thời gian dùng cơm, Lăng Thiên Dục hơi thả lỏng một chút, vừa ăn vừa xem điện thoại, trông mong chờ hồi âm.
Không lâu sau, tin nhắn đã tới.
"Thích thì ăn nhiều một chút, tốt nhất là ăn sạch."
"Chị ăn sạch đồ ăn người khác làm, em không có ý kiến?" Cô trả lời.
"Không có, chỉ cần chị thích."
"Hừ, em nên ghen."
"Không đấy."
Thẳng nam! Ung thư! Thả thính, không thể phối hợp một chút sao?
Lăng Thiên Dục liếc mắt một cái, để di động sang một bên nghiêm túc ăn cơm. Mỗi món ăn đều rất phù hợp khẩu vị của cô, bất kể là canh hay là đồ ăn, đều là món cô thích, ngay cả lượng dường như cũng rất vừa vặn, ăn sạch khẳng định không thành vấn đề.
Lam Phi Húc nhìn cô, nhịn không được chậc chậc hai câu, dùng chân cũng có thể đoán được cô đang gửi nhắn tin với Liễu Tư Dực, vẻ mặt cũng có thể chế tác thành biểu cảm.
Trêu chọc vài câu, Lăng Thiên Dục càng nhớ nàng, nhịn không được lại cầm lấy điện thoại, muốn nhìn thử nàng có ở nhà hay không, thấy vị trí nhớ người.
Sau khi sửa chữa khuyên tai cơ bản không xuất hiện bug nữa, chỉ cần Lăng Thiên Dục muốn tìm nàng, có thể trước tiên biết Liễu Tư Dực ở đâu.
Cô mở APP định vị, đi tìm chấm đỏ quen thuộc kia, sau khi phóng to bản đồ tập trung nhìn, suýt chút nữa cho rằng mình hoa mắt.
Sao Tư Dực lại ở gần công ty?
"Sao vậy?" Lam Phi Húc chú ý tới vẻ mặt biến hóa của cô.
Lăng Thiên Dục kinh ngạc nhìn thức ăn, giống như nhận ra được cái gì, ngược lại tức giận nhìn về phía Lam Phi Húc, Lam Phi Húc chột dạ nuốt một ngụm nước miếng, khí tràng đột nhiên lạnh lẽo là chuyện gì xảy ra?
"Bữa tối ai làm?" Lăng Thiên Dục nghiêm mặt hỏi.
"Đầu bếp... bên cạnh..."Lam Phi Húc vẫn còn đang giãy chết.
Lăng Thiên Dục "rầm" một tiếng, nặng nề thả đũa xuống, "Nói thật!"
"Cái đó, cái đó..." Lam Phi Húc ấp úng không biết trả lời thế nào, Lăng Thiên Dục vội vàng cầm lấy áo khoác, nhanh chóng chạy ra ngoài cửa.