Hoa Hồng Đỏ

Chương 112: Thập diện mai phục



Edit: phuong_bchii

________________

Bóng sáng Lăng Thương Thiên biến mất trong bóng tối, chỉ nghe thấy âm thanh giống như cửa cuốn vang lên, bốn phía lại khôi phục an tĩnh.

"Có ai không?" Hải Dụ lớn tiếng kêu một câu.

Không ai trả lời.

"Cứu mạng!" Lam Doanh cũng tiếp tục la lên, như đá chìm biển rộng, không có đáp lại, bốn phía giam cầm, chỉ có tiếng nước chảy.

Nước từ đường ống chậm rãi chảy, từng chút từng chút rót vào trong hộp thủy tinh. Lam Doanh co rúm người lại gần Hải Dụ, cô ấy giống như trước kia bảo vệ Lam Doanh.

"Đừng sợ, sẽ có người tới cứu chúng ta." Hải Dụ vẫn giống như một chị lớn, luôn dựa vào lúc Lam Doanh sợ hãi chịu ấm ức, thật ra cô ấy làm sao lại không sợ chứ, cô ấy cũng là phụ nữ, cũng có lúc yếu đuối bàng hoàng.

Chính như giờ phút này, cô ấy ngay cả chính mình ở nơi nào cũng không biết, cầu cứu không có cửa.

Tiếng nước chảy ào ào kia tựa như bước chân của tử thần, chậm rãi tới gần các nàng.

"Chị Hải Dụ, chúng ta sẽ chết sao?" Lam Doanh có chút tuyệt vọng, ở nơi gọi trời không đáp đất không linh này, hơi thở của thần chết phả vào mặt, bất lực không có sức giống như năm đó được vận chuyển lên thuyền.

Hải Dụ ôm Lam Doanh, ký ức cũng bị kéo vào trong một màn mạo hiểm năm đó.

Các nàng cùng Liễu Tư Dực, đều trải qua tuổi thơ ảm đạm. Hải Dụ là trưởng nữ, trong nhà có năm đứa con, cô ấy bị ép làm việc đồng áng kiếm tiền nuôi em trai em gái, chỉ cần cha mẹ hơi bất mãn sẽ bị đánh, năm 16 tuổi bị đuổi ra ngoài đi làm kiếm tiền, sau khi ra ngoài bị người ta lừa đến thiếu chút nữa đi chụp A/V, giãy chết vẫn rơi vào trong tay ông chủ quán bar làm tiếp rượu.

Lam Doanh là một đứa trẻ mồ côi, lớn lên cùng bà nội, năm 14 tuổi bà nội qua đời, cô nàng được đón đến nhà cô gửi nuôi vài năm, nhưng người anh họ 17 tuổi kia luôn lấy lòng cô nàng, thậm chí cố gắng dâm loạn, cô nàng sợ, có một buổi tối trốn vào xe kéo trong thôn, chạy trốn vào nội thành.

Vận mệnh giống như căn tuyến, kéo ba người các nàng lại với nhau, bị cùng một nhóm người lừa gạt đến đầm long hang hổ, cuối cùng lại nhờ họa được phúc. Các nàng đã trải qua khó khăn của nhân gian, cũng chịu đủ mắt lạnh và nhục nhã, nếu như không phải bởi vì cơ duyên trùng hợp Liễu Tư Dực được Lăng Thiên Dục nhìn trúng, các nàng có lẽ còn ở địa ngục nhân gian, thậm chí đã rời khỏi nhân thế.

Chết là đáng sợ, sống không bằng chết mới tuyệt vọng, ngày đó, các nàng đều biết vượt qua hải ngoại chờ đợi mình chính là ngược đãi cực kỳ bi thảm.

May mà, Lăng Thiên Dục tới, giống như vị thần từ trên trời giáng xuống, giải cứu các nàng.

"Chị Hải Dụ, lần này nhị tiểu thư vẫn sẽ đến chứ?" Lam Doanh ôm hai tay thì thào tự nói, lúc nhị tiểu thư không ngờ lại sáng tạo ra kỳ tích, lần này còn có thể như vậy sao?

Lam Doanh nhắc nhở Hải Dụ, cẩn thận ngẫm lại lời nói của Lăng Thương Thiên, người tiếp theo cậu ta muốn bắt chỉ sợ chính là nhị tiểu thư.

"Nhị tiểu thư có thể cũng gặp nguy hiểm... Lăng Thương Thiên là cố ý chọn ngày hôm nay sao? Cậu ta có thể lừa dương đông kích tây, tách Hồng Tâm và nhị tiểu thư ra, sau đó lại đi bắt người..." Hải Dụ phân tích xong, hít sâu một hơi, cô ấy không thể ngồi chờ chết, phải nghĩ biện pháp chạy đi mới được.

"Ý của tên biến thái kia không phải là muốn cho chúng ta chịu khổ cùng Hồng Tâm sao? Đại khái cũng muốn xuống tay với nhị tiểu thư, nhưng bên người họ có vệ sĩ hẳn là không dễ dàng đắc thủ như vậy."

"Không không không, em nghĩ xem, tiểu khu của em quản lý nghiêm ngặt như vậy cậu ta cũng có cách trà trộn vào, đừng nói mấy tên vệ sĩ, chỉ cần dùng chút mưu kế là có thể dụ người đi, sự kiện tên hề chính là một ví dụ, bất kể nói thế nào chỉ số thông minh của cậu ta vẫn rất cao, tư duy logic cũng rất mạnh, chị thậm chí không biết cậu ta làm sao đoán ra thân phận của chị." Chuyện cho tới bây giờ, Hải Dụ không dám xem thường Lăng Thương Thiên nữa, cô ấy không ngừng đi tới đi lui, muốn cho mình tỉnh táo lại suy nghĩ thật kỹ.

Tất cả bố cục kín đáo, nhất định sẽ có lỗ hổng, rất khó vạn vô nhất thất. Cho dù nơi này là không gian phong kín, cũng sẽ có manh mối.

Mùi nước biển.

"Cái gì?" Hải Dụ quay đầu nhìn về phía Lam Doanh.

Cô nàng ngồi xổm xuống, lấy tay múc nước đặt lên mũi ngửi, "Chị Hải Dụ, trong nước này có mùi rong biển."

"Em chắc chứ?"

Khứu giác của Lam Doanh vẫn rất nhạy, cô nàng nhạy cảm với mùi, so với người bình thường càng có thể phán đoán ra mùi vị chính xác hơn. Để xác định suy đoán trong lòng, cô nàng dùng đầu lưỡi liếm thử, có chút vị mặn nhàn nhạt.

"Em chắc chắn rằng nó giống hệt với mùi chúng ta ngửi thấy trên tàu, mùi đó quá sâu và có vị mặn trong nước."

Tuyên An không phải là thành phố ven biển, sông hồ chiếm đa số, nhánh sông duy nhất nối liền thành phố B là ở đảo Vân Tê. Năm đó các nàng chính là ở bến tàu nơi đó, suýt nữa bị bọn buôn người đưa đi.

"Chẳng lẽ chúng ta đang ở gần đảo Vân Tê sao?" Hải Dụ phỏng đoán.

"Cho dù chúng ta biết mình ở nơi nào cũng vô dụng, căn bản không thể thông báo cho bất luận ai." Lam Doanh có chút uể oải, cô nàng nhìn hộp kính trong suốt, nhớ tới nhà kính trồng hoa trên sân thượng nhà mình, cũng nhớ tới từng chút từng chút ở chung với Kỳ Mộc Uyển.

Tốt đẹp tựa như phù dung sớm nở tối tàn, mở ở trong lòng dừng lại thành vĩnh hằng, nhưng cuối cùng không thể có được. Giờ phút này Lam Doanh nhớ Kỳ Mộc Uyển hơn bất cứ lúc nào.

"Sẽ có cách, chị tin tưởng Hồng và nhị tiểu thư sẽ tìm được chúng ta."

Kiểm tra một vòng, cái hộp thủy tinh này hoàn toàn không thể nào xuống tay, nhìn không thấy bất kỳ cơ quan và lối ra nào, Hải Dụ phát hiện mình căn bản là bó tay chịu trói, không có bất kỳ công cụ nào, hoàn toàn nhìn không thấy khả năng chạy trốn.

Khóe miệng Lam Doanh nhếch lên một nụ cười, có chút xuất thần, "Thật ra chúng ta cũng sống lâu vậy rồi, có lẽ bây giờ ông trời muốn thu hồi ban ân."

"Mạng của chúng ta không phải ông trời cho, là nhị tiểu thư cho, ông trời tính là cái thá gì? Ông ta dựa vào cái gì mà thu hồi." Bộ dạng mắng chửi ông trời của Hải Dụ làm Lam Doanh  bật cười, đây là lần đầu tiên cô nàng nghe thấy Hải Dụ nói tục, "Ha ha, thì ra chị Hải Dụ cũng biết mắng chửi người."

"Chứ sao, chúng ta đã trải qua bao nhiêu lần sinh tử rồi, còn sợ cái này à? Không cần thỏa hiệp với vận mệnh, nhân định thắng thiên, nhị tiểu thư nếu như không từng bước đi, cũng không đi tới ngày hôm nay, đúng không? Phải tin tưởng sức mạnh của mình, còn phải tin tưởng đồng bọn của mình." Hải Dụ an ủi Lam Doanh, không phải cũng an ủi chính mình sao.

Chỉ là dưới tuyệt cảnh này, chỉ có thể bình tĩnh tâm tình, trấn an lẫn nhau.

Lam Doanh buồn bã mất mát: "Gặp phải loại chuyện này, nào có không sợ, nhưng em càng sợ..." Miệng cô nàng mấp máy, bỗng nhiên có chút nghẹn ngào.

"Sợ không bao giờ gặp lại Kỳ tổng nữa?"

Bị người ta nói đến tâm khảm, Lam Doanh suýt nữa không nhịn được nước mắt, trong khoảng thời gian này cô nàng vẫn trốn tránh Kỳ Mộc Uyển, cũng rất ít liên lạc, chính mình không vượt qua được tâm khảm kia.

Hiện tại đến sống chết trước mắt, lại có chút hối hận. Vốn định sống sót lưu lại chút vướng bận, hiện tại ngược lại càng thêm tham luyến.

"Không nghĩ tới bản thân lại gần cái chết như vậy." Lam Doanh mất mát đến cực điểm, nhưng cũng cố gắng giữ nụ cười, để không cho tiếng nước ào ào nhiễu loạn suy nghĩ, cô nàng chuyển đề tài, hỏi ngược lại Hải Dụ: "Chị có người vướng bận không?"

"Chị hả?" Hải Dụ dừng một chút, trong đầu hiện lên vài người, cô ấy cười cười trả lời: "Vướng bận nhất đương nhiên là Hồng Tâm và nhị tiểu thư, cũng sẽ nghĩ đến đồng nghiệp, còn có đại thiếu gia, đội trưởng Tân..." Nhắc tới Tân Nhiên, Hải Dụ bỗng nhiên cảm thấy có chút kiên định, nếu Hồng Tâm phát hiện không thấy bọn họ, liệu có đi tìm Tân Nhiên hỗ trợ hay không.

Nếu Tân Nhiên tham gia vào, dùng thủ đoạn thẩm vấn và năng lực của cô ấy sẽ tìm được họ sao? Phải, cô ấy tin......

Sống hay chết, liền giao cho những đồng bọn mình tín nhiệm và vướng bận đi.

Lăng Quốc Chương sở dĩ chọn ngày này động thủ, cũng là nghe Lăng Thương Thiên dặn dò. Ép Lăng Xương Khiếu giao cổ phần, để cho tứ phòng chia một chén canh cũng là ý của cậu ta, Lăng Quốc Chương vốn còn có chút sợ sệt, nhưng con trai có thể ỷ lại nhất đều bị ép đến mức này, ông ta quyết định buông tay đánh cược một lần.

Lăng Thương Thiên muốn dùng cha kiềm chế Lăng Xương Khiếu, lại truyền tin tức cho Lăng Thiên Dục, để cho cô rời khỏi Liễu Tư Dực, chính mình lại tùy thời xuống tay. Cậu ta đoán, lấy kín đáo và tâm cơ của Lăng Thiên Dục, nhất định sẽ có để người ở nhà lớn Lăng gia, mặc dù không biết người này là ai, chỉ cần đưa đến tác dụng truyền đạt tin tức là được.

Đường từ phần mộ tổ tiên Lăng gia đến Lăng gia, Lăng Thương Thiên quá quen thuộc, cậu ta chuẩn bị sẵn sàng chờ Lăng Thiên Dục "sa lưới".

Anh em hai người chạy tới khu biệt thự Lăng gia, còn không có cơ hội đi tới cửa viện, đã bị người sớm ngăn lại. Người của Lăng Quốc Chương trong ngoài ba tầng, canh giữ nghiêm ngặt trong nhà.

"Các người tạo phản à?" Lăng Thương Bắc quát lớn, mấy người chặn đường đứng lặng như khúc gỗ.

Bốn tên vệ sĩ của Lăng Thiên Dục đã rục rịch chờ cô hạ lệnh.

Lúc này, Lâm Hoàn đi tới, "Nhị tiểu thư đã trở lại." Ông ấy cũng bị người của Lăng Quốc Chương khống chế, chỉ là giả vờ yếu thế mà thôi, người của ông ấu cũng đã sớm chuẩn bị tốt, chỉ là nghe Lăng Thiên Dục sắp xếp.

"Tôi muốn đi vào." Ánh mắt sắc bén của Lăng Thiên Dục rơi vào trên người người ngăn cản, Lâm Hoàn ngầm hiểu, tùy ý vung tay lên, bỗng nhiên có mấy người xông ra áp chế người của Lăng Quốc Chương trong nháy mắt.

Lăng Thương Bắc ngạc nhiên nhìn về phía Lăng Thiên Dục, cô đã sớm có chuẩn bị.

Phá tan trở ngại, bọn họ giằng co với người của Lăng Quốc Chương ở đại sảnh lầu một.

Lăng Thiên Dục dừng bước, trong điện thoại di động kết nối camera cho thấy Lăng Xương Khiếu đã ngã xuống đất, sắc mặt đau khổ, Lăng Quốc Chương giống như điên rồi ép ông ký tên.

"Chú Lâm, chúng ta mau dẫn người vào đi." Lăng Thương Bắc lo lắng không thôi.

Giờ phút này, toàn bộ Lăng gia đều nằm trong tay Lăng Thiên Dục, Lâm Hoàn đứng bất động, không trả lời Lăng Thương Bắc, mà cung kính nói với Lăng Thiên Dục: "Nhị tiểu thư, di chúc của lão gia thật ra đã lập xong, cô và đại thiếu gia là người thừa kế chung, nhưng cũng để lại cổ phần cho tam phòng tứ phòng, nếu hôm nay ông ấy đi, tứ phòng là hung thủ, đương nhiên không có tư cách thừa kế cổ phần, tam phòng ở trong tù, phần kia cũng chỉ có thể do các cô bảo quản trước, làm như thế nào, tôi nghe cô."

"Chú Lâm, chú?!!" Lăng Thương Bắc trừng to mắt, cho đến giờ khắc này anh mới biết thì ra Lâm Hoàn lại là người của Lăng Thiên Dục, tâm cơ của người phụ nữ này thật sự rất đáng sợ, trước kia mỗi phòng đều muốn lôi kéo Lâm Hoàn đều không thành công, cô làm sao làm được?

Nhìn hết thảy trên màn hình, ánh mắt thâm thúy của Lăng Thiên Dục lộ ra hờ hững, có cứu hay không? Không cứu ông lão chết, hết thảy bụi bậm lạc định. Không cứu, thì cô và Lăng Quốc Chương có gì khác nhau?

"Em còn do dự cái gì? Ông ấy là ông nội chúng ta, là cha ruột của chú hai, cho dù ông ấy từng có chuyện gì không phải, làm chuyện gì quá đáng, cũng đều đã qua, em thấy chết mà không cứu, đồng nghĩa với đại nghịch bất đạo." Lăng Thương Bắc gấp đến độ xoay quanh, anh vẫn rất hiếu thuận, đối với Lăng Xương Khiếu cũng rất kính trọng, nhưng thế cục hôm nay vượt qua phạm vi khống chế của anh, Lâm Hoàn và Lăng Thiên Dục có thể coi như không thấy, lòng người lạnh lùng biết bao!

Lăng Thiên Dục nắm chặt điện thoại, chuyện cho tới bây giờ, ông lão có chết hay không có ý nghĩa gì? Người thừa kế cái gì cô cũng không quan tâm, mặc kệ như thế nào, tứ phòng làm loại chuyện nghịch thiên này, cũng xong đời, không cần lại họa vô đơn chí.

Lăng Thương Bắc nói rất đúng, chuyện đại nghịch bất đạo, cô không thể làm, nếu không về sau không mặt mũi nào đối mặt với cha. Hơn nữa, cô quả thật sinh lòng không đành lòng.

Không ngờ tới, cô cũng sẽ có lúc mềm lòng.

"Cứu người." Cô thản nhiên nói.

"Vâng." Lâm Hoàn gật đầu, ra hiệu cho người bên cạnh, sau đó bốn tên vệ sĩ cũng tiến lên trợ giúp, tám người Lăng Quốc Chương mang đến, rất nhanh đã bị bọn họ chế ngự toàn bộ.

Lăng Thương Bắc trước tiên vọt vào thư phòng, một tay kéo Lăng Quốc Chương ra, vung quyền muốn đánh, nhưng nghĩ đến ông ta là trưởng bối của mình, nắm đấm vẫn ngừng lại trước mặt ông ta.

Lăng Quốc Chương kinh ngạc không thôi, ông ta nằm mơ cũng không ngờ tới, chuyện vạn vô nhất thất sẽ có biến cố, bọn họ không phải ở phần mộ tổ tiên Lăng gia sao? Ông ta đã đổi hết người trong nhà, tại sao còn có thể xông vào?

"Ông nội!" Lăng Thương Bắc vội vàng đỡ Lăng Xương Khiếu chật vật không dậy nổi, ông nhìn thấy cháu trai nhất thời nước mắt tuôn đầy mặt, cũng suy yếu đến nói không ra lời.

"Xin lỗi nhé, để kế hoạch của chú tư thất bại rồi." Lăng Thiên Dục ngoắc ngoắc ngón tay, Lâm Hoàn dẫn người đỡ Lăng Quốc Chương lên.

"Làm gì? Thả tao ra!" Lăng Quốc Chương giãy giụa, ánh mắt lạnh lùng của Lăng Thiên Dục xẹt qua mặt ông ta, "Báo ứng ấy, có đôi khi không phải không báo, chỉ là chưa tới lúc, chú tư, nợ mới nợ cũ của chúng ta cùng tính."

Nhìn gương mặt ngoan tuyệt kiên quyết của Lăng Thiên Dục, Lăng Quốc Chương giống bóng cao su xì hơi, có lẽ lần này, ông ta thật sự xong rồi.

Khóe miệng Lăng Thiên Dục cong lên: "Đưa ông ta đi, giao cho cảnh sát xử lý, để ông ta đoàn tụ với tam phòng."

"Vâng, nhị tiểu thư."

Lăng Thiên Dục chuyển mắt nhìn về phía Lăng Xương Khiếu, ông vừa uống thuốc đã đỡ hơn một chút, nhìn Lăng Thiên Dục tâm trạng phức tạp, cũng không nói nhiều, chỉ là vẫn dựa Lăng Thương Bắc, tìm kiếm cảm giác an toàn.

Ông rất rõ, hôm nay nếu như không phải Lăng Thiên Dục chạy tới, chính mình sẽ mất mạng ở trong tay con trai.

Ha ha ha... Thật mỉa mai.

Ông không nhìn lầm người, lựa chọn di chúc cuối cùng , rơi vào trên người Lăng Thiên Dục và Lăng Thương Bắc là đúng, đáng tiếc cho dù tam phòng tứ phòng làm nhiều chuyện ngỗ nghịch như vậy, ông vẫn là muốn để lại chút đồ cho bọn họ, kết quả có được là cái gì?

Tại sao cô không nhân cơ hội báo thù, để cho mình trực tiếp chết đi? Ông nhìn Lăng Thiên Dục có chút nghi ngờ, cô hẳn là rất hận mình.

"Đại ca, anh đưa ông nội đi bệnh viện đi, em đi trước đây."

Đây mới là Lăng Thiên Dục chân thật, không có dối trá ứng phó, cũng không có biểu hiện ra ân cần và lo lắng, nhưng Lăng Xương Khiếu lại lần đầu tiên từ trong mắt cô thấy được thiện ý và  độ ấm.

Loại ấm áp nhợt nhạt này cực kỳ giống con trai Lăng Quốc Thao, ông cụp mắt rơi lệ, buồn vui lẫn lộn, chung quy là báo ứng, mới khiến ông rơi vào kết cục như vậy.

Ra khỏi nhà lớn Lăng gia, nhìn những người bị áp giải kia, Lăng Thiên Dục cười khổ, trận trạch đấu này hẳn là kết thúc rồi. Cô cũng mệt rồi, nghiệp do tam phòng tứ phòng tạo ra cũng nên kết thúc, bọn họ nhất định sẽ vì tội ác mình phạm phải mà trả giá.

Cô có được thứ mình muốn, nhưng một chút cảm giác thành tựu cũng không có. Cô từng nghĩ tới vô số lần, ngày này đã đến. Cô nghĩ tới dùng thân phận nghiền ép nhục nhã mấy phòng khác, thậm chí nghĩ tới để cho Lăng Xương Khiếu nhìn quá trình đoạt vị của mình cho rõ, để cho ông tận mắt nhìn Lăng gia rơi vào trong tay đứa cháu gái không được sủng ái nhất.

Bây giờ nghĩ lại, khó tránh khỏi cảm thấy buồn cười.

Đối với cô mà nói, thứ quan trọng nhất đã có, cuộc đời cũng viên mãn, thời gian còn lại, thuộc về cô và Tư Dực.

Lăng Thiên Dục thở phào nhẹ nhõm, không muốn ở lại thêm một lát, chỉ muốn trở về gặp người mình yêu.

Tựa như một loại cảm ứng tâm điện, vừa nghĩ tới, điện thoại của Liễu Tư Dực đã tới.

"Chị lập tức trở về đây."

"Không thấy Hải Dụ và Lam Doanh nữa." Liễu Tư Dực nói nhanh, giọng nói lộ ra vẻ lo lắng.

"Cái gì?" Sắc mặt Lăng Thiên Dục chợt biến, "Vẫn chưa liên lạc được sao?"

"Em đã nhờ đội trưởng Tân hỗ trợ điều tra, em nghi ngờ là Lăng Thương Thiên bắt họ, Thiên Dục, mang theo vệ sĩ, mau trở về."

Lăng Thiên Dục vẫy tay với anh em Vu thị, hai người kia vội vàng đi tới.

"Chị biết rồi, em yên tâm, anh em Vu gia cùng chị một tấc cũng không rời, chị về ngay đây."

"Được, em chờ chị."

Cúp điện thoại xong, Liễu Tư Dực vẫn ngồi không yên, tất cả lo âu và lo lắng của nàng đều viết lên mặt. Bởi vì Lăng Thương Thiên lại gửi tới một tin nhắn: Nhị tỷ và bọn họ cùng nhau bồi chị được không?

Liễu Tư Dực suy đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy không thể quá bị động. Nàng tránh Dư Tâm Hoan và Lý Hân Dao, ra ban công gọi điện thoại.

Điện thoại vang lên thật lâu cũng không có người bắt máy, nàng chưa từ bỏ ý định, lại liên tục gọi tới.

Cuối cùng cũng kết nối được.

'Ngũ Tử, cậu ở đâu, tôi muốn gặp cậu." Ngữ khí nàng dịu dàng, cố ý dùng phương thức ôn chuyện muốn ổn định Lăng Thương Thiên.

"Hắn nghe ta khuyên bảo, ở Bách Đạt Lộ chờ bạn gái cô, cô đừng lo lắng, hắn làm hết thảy đều là vì cô, hắn là người đối xử tốt với cô nhất trên đời này." Đầu bên kia điện thoại thanh âm rất cổ quái, trầm thấp lại khàn khàn, cùng giọng nói nguyên bản của Lăng Thương Thiên kém rất xa.

"Ngươi là ai?" Liễu Tư Dực suýt nữa không nghe ra.

"Ha ha ha, ta là thần."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv