Hoa Hồng Đỏ

Chương 110: Hoàn thành tâm nguyện



Edit: phuong_bchii

________________

Lăng Xương Khiếu kích thích tâm lý phản nghịch của Liễu Tư Dực, lần nữa thức tỉnh kiêu ngạo và quật cường chôn sâu trong nội tâm của nàng, cuộc đời của nàng sinh ra đã đen tối như vậy, làm sao còn sợ người khác uy hiếp, cho dù người này là ông nội ruột của Lăng Thiên Dục.

"Xin lỗi, không thể như ông mong muốn." Liễu Tư Dực điều khiển xe lăn muốn xoay người, giọng nói lạnh lùng của Lăng Xương Khiếu từ phía sau truyền đến, "Nếu lão ngũ xảy ra chuyện, ta sẽ không bỏ qua cho các người."

Ông một mực nhận định là Lăng Thiên Dục động tới Lăng Thương Thiên, ông thà rằng tin suy đoán ngông cuồng của mình, cũng không muốn tin tưởng lời của Lăng Thiên Dục và Liễu Tư Dực.

Vừa đấm vừa xoa cùng lắm là bị ép nóng nảy, Lăng Thương Thiên sinh tử chưa biết, ông sắp gặp phải cảnh cửa nát nhà tan, Lăng gia rốt cuộc không chịu nổi bất kỳ rung chuyển nào. Bất kể thế nào, cũng phải giữ được tứ phòng.

Cho dù bọn họ phạm phải tội lớn tày trời, cho dù bọn họ làm việc không thỏa đáng, ông cũng phải tiếp tục che chở, vì thế không tiếc trả giá bất cứ giá nào, đây là việc ông vì cha vì ông nội nên làm.

Tam phòng sa lưới đã không động tay động chân, hiện tại bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm Lăng gia, cho dù quyền thế lớn hơn nữa, tiêu tiền nhiều hơn nữa, cũng không ai dám tiếp ứng chuyện này.

Nhưng tứ phòng còn có cơ hội, ông không thể để cho Lăng Thiên Dục nhổ tận gốc cái nhà này.

Liễu Tư Dực hơi nghiêng mặt, khóe miệng xẹt qua một độ cong u lãnh, "Ông lo lắng nhiều rồi, ông sẽ không xảy ra chuyện, trừ phi là tự đào mộ." Nói xong cũng không quay đầu lại mà đi.

Ông quá không hiểu Lăng Thương Thiên, đây là điểm đáng buồn nhất của Lăng Xương Khiếu, ông tự cho là nhìn thấu mỗi người, lại không biết mình mới là người bị đùa bỡn vỗ tay kia.

Lăng Xương Khiếu tức giận đến mạch máu bành trướng, lồng ngực đau đến không nhịn được ho mạnh, huyết áp lại lần nữa tăng vọt, Lâm Hoàn đỡ ông ngồi xuống, lấy thuốc ra.

"Lão gia, gần đây bấp bênh, ông cũng không thể ngã xuống, ngũ thiếu gia có lẽ là bị đả kích đi du lịch hoặc là tạm thời tránh người không gặp, sẽ không có việc gì đâu."

"Hừ! Lão ngũ tuy rằng hướng nội, nhưng vẫn cần cù chăm chỉ, cho dù gặp chuyện cũng không đến mức mất tích, con bé cùng lão đại liên hợp đối phó tứ phòng, không phải là muốn đánh bại lão ngũ sao? Nó cẩn trọng rốt cuộc đắc tội ai, phải chịu bức hại này?"

"Có lẽ là..." Lâm Hoàn có chút cố kỵ, không dám nói ra miệng.

Lăng Xương Khiếu mí mắt nâng lên, từ trong nếp nhăn nặn ra một nụ cười lạnh, "Thay cha trả nợ phải không?"

"Tôi không có ý đó, thưa ông..."

"Thôi thôi, thật là làm bậy." Trái tim Lăng Xương Khiếu đã tan nát đầy đất, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, nghĩ đến vừa hận vừa đau, hối hận không làm như vậy, một tờ thư cổ phần hại chết người con trai yêu thương nhất.

Hiện tại báo ứng đã đến, thiên đạo luân hồi, cuối cùng là đến phiên mình. Ông chậm rãi cầm lấy ảnh người vợ đầu tiên, vuốt nhẹ khung ảnh, vô cùng đau đớn: "Lạc Anh à, bà nói tôi nên làm cái gì bây giờ? Cốt nhục của chúng ta đều qua đời, chỉ còn lại Tiểu Bắc và Tiểu Dục, nhưng tam phòng tứ phòng cũng là cốt nhục của tôi mà."

Thân thể ốm yếu của ông ôm ảnh của vợ, lại có chút khóc nức nở.

Lâm Hoàn khẽ thở dài một hơi, lặng lẽ rời khỏi thư phòng, ông ấy tìm được bãi đỗ xe, đuổi theo Lăng Thiên Dục.

"Nhị tiểu thư."

"Chú Lâm, chú còn có việc?"

Lâm Hoàn nhìn Liễu Tư Dực một cái, cảm thấy không nên coi nàng là người ngoài nữa, liền trực tiếp nói rõ ý đồ đến đây, ông ấy hạ thấp giọng, đề phòng có tai mắt.

"Gần đây tứ gia đang thay bảo vệ, nói là vì an toàn cho gia đình, tôi luôn cảm thấy manh mối không đúng."

Lăng Thiên Dục lông mày ngả ngớn, đầy ý cười: "Thế nào, hắn muốn khởi nghĩa, hay là muốn mưu triều soán vị?"

"Tôi sợ hắn chó cùng rứt giậu, sẽ đối với lão gia..."

"Chú chuẩn bị vài người, khi cần thiết thì khống chế người của chú tư, chuẩn bị thêm nhiều camera mini, chụp ảnh hàng ngày của ông nội, nếu chú tư muốn tạo phản, vậy cũng đỡ phải tốn tâm tư động đến chú ấy."

Lăng Quốc Chương đã hãm sâu vào bước đường cùng, ông ta không có chỗ dựa vững chắc, mạng lưới quan hệ không bằng tam phòng, tiền quyền sắp mất đi, không ai dám lội vào vũng nước đục. Cho dù muốn cho vay Đông Sơn tái khởi, cũng không có khả năng, người của hội đồng quản trị mắt thấy ông ta thất thế, rất nhiều người bắt đầu phản chiến đại phòng và nhị phòng.

Trận chiến này thắng thua đã có kết quả, khả năng duy nhất của ông ta chính là ra tay từ cổ phần.

Nếu ông ta dám bức bách ông lão, Lăng Thiên Dục vừa vặn mượn cơ hội diệt trừ ông ta, không cần tốn nhiều sức.

"Hiểu rồi, có tình huống tôi sẽ thông báo cho nhị tiểu thư, nhà này hiện tại không an toàn lắm, cô chăm sóc cô Liễu cẩn thận."

Lăng Thiên Dục gật đầu, "Cám ơn chú Lâm."

"Nhị tiểu thư đi thong thả, cô Liễu đi thong thả." Lâm Hoàn cung kính, lại cố ý nâng cao âm lượng nói một câu: "Sức khoẻ lão gia không tốt, mong nhị tiểu thư thường xuyên trở về thăm hỏi."

"Tôi sẽ."

Mượn ánh trăng, Lăng Thiên Dục bế Liễu Tư Dực vào trong xe, rõ ràng cùng Lăng Xương Khiếu tranh đến mặt đỏ tai hồng, trạng thái tinh thần của Liễu Tư Dực còn tốt hơn lúc tới.

Thật ra cuộc đối thoại của bọn họ, Lăng Thiên Dục đều nghe thấy, thư phòng vốn có máy nghe lén, Lâm Hoàn lặng lẽ nhét tai nghe cho cô, vốn là rất lo lắng, nghe được giọng điệu và giọng điệu của Liễu Tư Dực khi phản bác, chỉ cảm thấy đại khoái nhân tâm.

Trong lúc giật mình, cô cảm thấy Tư Dực trước kia đã trở lại.

"Xem ra bình thường chúng ta nên cãi nhau nhiều hơn." Lăng Thiên Dục trêu ghẹo nói.

"Cãi nhau?"

"Chị thấy lúc em cãi nhau với ông nội có tinh thần hơn bình thường." Cô phát hiện, Liễu Tư Dực mềm cứng không ăn, gặp mạnh thì càng mạnh, cho dù trước kia đối với mình cũng giống nhau.

Loại cá tính ngầu ngầu này, ngược lại thành tựu mị lực của nàng.

Tuy rằng có gai, nhưng sẽ thu hồi mũi nhọn vào thời điểm thích hợp, Lăng Thiên Dục thích loại ung dung tự nhiên hoán đổi này của nàng, cũng yêu sự dũng cảm không cúi đầu trước bất kỳ cường quyền và bóng tối nào của nàng.

Nhưng mà, lần này, nàng bị chính mình đánh ngã. Mấy ngày liền trầm mê và tự bế, làm cho Lăng Thiên Dục một lần lo lắng nàng sẽ mắc bệnh trầm cảm, nhìn thấy phản ứng của nàng hôm nay mới yên tâm.

Ánh mắt Liễu Tư Dực đầy nước, phản chiếu ánh trăng dịu dàng, nàng mỉm cười: "Chỉ là thay dì Tâm Ngữ vui vẻ, cuối cùng cũng có thể đoàn tụ với chú."

Lăng Thiên Dục nghiêng đầu nhìn nàng, ánh mắt sáng ngời, cười quyến rũ động lòng người, "Không bằng nhân cơ hội để ba mẹ chứng kiến cho chúng ta."

"Chứng kiến gì?"

"Cũng giống như bọn họ, sống chung chăn, chết chung huyệt."

Lăng Thiên Dục liếc mắt đưa tình chân thành, giống như gió xuân mười dặm, thổi vào trong lòng Liễu Tư Dực, nàng nhướng mày, tâm thắt thành một cục, bất giác lại cúi đầu nhìn về phía cặp chân tàn phế kia.

Nàng trầm mặc một lát, ý cười quấn quanh lông mày, như hoa hồng kiều diễm nở rộ trong đêm khuya, "Hay cho một câu sống chung chăn, chết chung huyệt." Dứt lời nàng ngẩng đầu nhìn trăng sáng, không khỏi thở dài một câu: "Ánh trăng đêm nay thật đẹp."

"Vẫn là em đẹp nhất." Lăng Thiên Dục khẽ nựng cằm nàng, vui sướng bộc lộ trong lời nói, khóe miệng Liễu Tư Dực nhếch lên, không nói nữa.

Chỉ là hai tay đặt ở trên đùi, lặng lẽ chuyển qua bên cạnh, dùng sức bóp bóp, có chút đau, có lẽ nàng còn có hy vọng đứng lên?

Nàng muốn đi lại luyến tiếc, nàng tìm cho mình rất nhiều lý do rời đi, nhưng lý do không đi lại rất ít. Qua chuyện đêm nay, nàng bắt đầu nghĩ, mình thật sự phải làm người lui bước trước sao? Thật sự phải là người xoay người trước sao?

Thiên Dục khó khăn lắm mới có được tất cả, để cô mất đi chính mình, tương đương với đánh cô lần nữa trở lại vực sâu, quá tàn nhẫn.

Thế nhưng, đôi chân này quá không chịu thua kém! Liên lụy cô cả đời, chính mình cũng làm không được!

Liễu Tư Dực luôn đấu tranh trong mâu thuẫn và đau khổ như vậy.

Gió nhẹ tháng tư, cực kỳ dịu dàng. Mộ viên Lăng thị, một hồi nghi thức dời mộ tại nhàn nhạt ai tư trung tiến hành. Tất cả mọi người mang theo kính ý đối với người đã khuất, mặc đồ đen, mặt mộc hướng lên trời, chứng kiến cuộc đoàn tụ đến muộn lại viên mãn này.

Trên bia mộ mới, có khắc "Mộ của vợ chồng Lăng Quốc Thao, Dư Tâm Ngữ", đám người Lăng Thiên Dục cúi đầu trước mộ mới, sau đó cô một mình quỳ gối trước mộ, nắm tay Liễu Tư Dực dập đầu ba cái.

Liễu Tư Dực hành động bất tiện, chỉ có thể cúi đầu theo cô.

Ba lạy này cho dù gặp cha mẹ, giữa các nàng cũng nên viên mãn. Liễu Tư Dực vẫn luôn chờ đến ngày này, chờ Lăng Thiên Dục giải quyết xong tâm nguyện, chờ mình cùng cô đi hết đoạn đường cuối cùng, lại rời đi.

Nhưng khi ngày đó thật sự đến, trái tim của nàng lúc nào cũng như bị lăng trì, mỗi phút mỗi giây đều đau đến khó có thể hô hấp.

Sau khi dập đầu, loại tâm trạng này càng sâu.

"Cuối cùng cũng đợi đến ngày này." Nhìn mộ của bọn họ, Lý Hân Dao buông hai mắt xuống, ảm đạm rơi lệ. Giờ khắc này đợi quá lâu, bao nhiêu tiếc nuối và hối hận đều không thể tiêu tan, lúc còn sống không thể để Tâm Ngữ bình yên vô sự, là nỗi đau cả đời của Lý Hân Dao, cũng là kết cục vĩnh viễn không giải được giữa bà ấy và Dư Tâm Hoan.

"Mẹ, nếu là ngày đoàn viên của chú thím hai, mẹ cũng đừng đau buồn nữa." Lăng Thương Bắc đỡ hai vai bà ấy, trấn an nói.

Lý Hân Dao cười cười, vỗ vỗ mu bàn tay con trai, "Mẹ là mừng quá mà khóc."

Ai cũng không hiểu trong nước mắt bất đắc dĩ và buồn bã của bà ấy, bà ấy đời này sống được điềm tĩnh, chỉ có chuyện này, bất cứ lúc nào nhắc tới, cũng sẽ đau lòng.

Dư Tâm Hoan đứng trước mộ im lặng không nói, bà có vui không? Không có, đây là nguyện vọng của em, không phải của bà.

Nếu như có cơ hội, bà vẫn sẽ kiên trì ý kiến của mình.

Bà căn bản không hy vọng Dư Tâm Ngữ từ Dư gia dời vào mộ phần Lăng gia, chỉ là em gái cả đời này trải qua khổ sở như vậy, Dư Tâm Hoan không đành lòng để cho em gái sau khi chết vẫn không thể nhắm mắt.

Có lẽ là lòng dạ bà vững vàng, đối với cái chết của Dư Tâm Ngữ trước sau ý khó bình tĩnh. Khoảng thời gian đó, bà thậm chí mâu thuẫn nhìn thấy Lăng Thiên Dục, nhưng lại không cam lòng, nếu như họ không một lòng, trên đời còn có ai có thể báo thù cho Tâm Ngữ.

Trông cậy vào Lý Hân Dao sao? Ha ha... Dư Tâm Hoan lúc trước chính là quá tin tưởng Lý Hân Dao sẽ bảo vệ em gái, cuối cùng mới có thể gật đầu đồng ý, nhiều năm lao ra nước ngoài làm học thuật, kết quả thì sao?

Vừa vào hào môn sâu như biển, bằng bà cố gắng bao nhiêu, cường thế bao nhiêu, ưu tú bao nhiêu, cũng không cách nào ngăn cản em gái trở thành vật hy sinh.

Cho đến hôm nay, nhớ tới, vẫn có hận.

Chấp niệm quá sâu, thường thường chỉ làm khó chính mình. Dư Tâm Hoan nhìn thấu nhân tính, nhìn thấu nhân sinh, truyền đạo thụ nghiệp giải thích nghi hoặc, bồi dưỡng ra bao nhiêu cao tri trong lĩnh vực tâm lý học, nhưng trước sau không giải cứu được chính mình.

Bà nhìn bia mộ cười khổ, cười mình thật đáng buồn. Lúc ngẩng đầu, bà cảm nhận được ánh mắt của Lý Hân Dao, bà không nghênh đón, làm bộ không để ý.

Cảm xúc ngày hôm nay bị phóng đại vô hạn, bà đối với Lý Hân Dao vẫn có oán.

Bà giờ tay nhìn đồng hồ, quay đầu nói với Lăng Thiên Dục: "Hôm nay cứ như vậy, dì còn có việc bận, mọi người cứ tự nhiên."

Vừa xoay người, một người xông tới ôm lấy bà, "Giáo sư Dư, đã lâu không gặp, em rất nhớ giáo sư."

Mọi người ngơ ngẩn, Hoa Mỹ Kỳ thân mật ôm Dư Tâm Hoan, vẻ mặt hưởng thụ. Cô ấy là đi theo Liễu Tư Dực các nàng tới, cho nên có thể ra vào tự nhiên, trái phải chờ không được Dư Tâm Hoan đi ra, tính toán nghi thức chắc sắp kết thúc, nhịn không được đi tới.

Liễu Tư Dực bất giác nhìn về phía Lý Hân Dao, vẻ mặt bà ấy bình tĩnh, ánh mắt dừng lại ở trên người hai người đang ôm nhau một lát, trực tiếp quay mặt đi, tránh mà không nhìn. Cho dù chỉ là một cái bóng bên cạnh, Liễu Tư Dực cũng cảm giác được một cảm giác mất mát nồng đậm.

Hai tay Dư Tâm Hoan tự động siết chặt, để Hoa Mỹ Kỳ thân mật.

Bà nhíu mày, trầm giọng nói: "Buông tôi ra, Mỹ Kỳ."

Dư Tâm Hoan không giận tự uy khí tràng, một khi lạnh xuống, làm cho người ta nhìn mà sợ, mặc kệ là học sinh hay là cấp dưới, đều sợ bà trầm mặt.

"Ồ~" Hoa Mỹ Kỳ không cam lòng buông tay ra, lộ ra nụ cười ngọt ngào: "Giáo sư Dư, nghe nói cô ly hôn, thật vậy sao?" Giọng nói của cô ấy nhảy nhót, không che giấu được phấn khích, đây là nguyên nhân lớn nhất cô ấy chịu về nước trị liệu cho Liễu Tư Dực, Kỳ Mộc Uyển lấy Dư Tâm Hoan ở Tuyên An làm hấp dẫn, lừa cô ấy trở về.

Hoa Mỹ Kỳ ở phương diện phục hồi sức khỏe rất có thành tựu, Liễu Tư Dực mặc dù vẫn không thể đứng lên, nhưng chân đã khôi phục tri giác, qua một đoạn thời gian nữa là có thể chống gậy đi lại, đây là tiến bộ rất lớn.

Chướng ngại của nàng nằm ở nội tâm, gánh nặng nội tâm đặt ở chi dưới, cho nên trước mắt mới không cầm được gậy.

"Tôi có ly hôn hay không thì liên quan gì đến em sao?" Dư Tâm Hoan vẻ mặt nghiêm túc, ngữ khí lạnh nhạt, người sáng suốt đều có thể nhìn ra tâm trạng bà không tốt, nhưng hai chữ ly hôn này lại khiến trong lòng Lý Hân Dao run lên.

Bà đã ly dị? Lý Hân Dao một chút cũng không biết.

Chồng của Dư Tâm Hoan là đạo diễn nổi tiếng Tạ Hướng Nguyên, lúc trước bị chẩn đoán mắc bệnh nhiễm trùng đường tiết niệu, Dư Tâm Hoan chạy về nước không vì chăm sóc ông ấy, mà trực tiếp đệ một tờ đơn ly hôn, hoàn toàn kết thúc cuộc hôn nhân này.

Đối với tình huống hôn nhân, Dư Tâm hoan im miệng không đề cập tới, cho tới bây giờ chưa từng nói với bất kỳ ai, Lý Hân Dao càng thêm không biết chân tướng, buồn cười chính là, chuyện lớn như vậy, bà ấy phải thông qua người khác mới có thể biết được.

Lý Hân Dao không biết nên vui nên buồn.

Ly hôn đối với Hoa Mỹ Kỳ mà nói, là cơ hội lớn lao.

"Lý do lúc trước cô từ chối em chính là cô đã kết hôn, hiện tại không còn lý do nữa, giáo sư Dư." Hoa Mỹ Kỳ chờ ngày này đã lâu, cô ấy từ thời đại học đã thích Dư Tâm Hoan, chịu ảnh hưởng văn hóa nước ngoài, cho dù biết Dư Tâm Hoan lớn tuổi hơn mình rất nhiều, cho dù biết bà có hôn nhân ở Trung Quốc, cô ấy vẫn lớn mật thổ lộ.

Vì thoát khỏi dây dưa của cô ấy, Dư Tâm Hoan vẫn luôn vì hôn nhân mà từ chối.

Hôm nay ở nơi này nghe được những lời này, Dư Tâm Hoan trong lòng dâng lên một ngọn lửa, "Nói chuyện phân rõ trường hợp, làm loạn cũng phải có chừng mực, ở nơi như này nói lời này em cảm thấy thích hợp sao?"

Dứt lời, bà nổi giận đùng đùng đi về phía bãi đỗ xe, Hoa Mỹ Kỳ bị hoảng sợ, cho tới bây giờ chưa từng thấy Dư Tâm Hoan nổi giận như vậy, vội vàng xin lỗi.

"Em xin lỗi, em biết đây là nơi nào, em không có ý mạo phạm, giáo sư Dư, cô Dư, dì Dư~ ~ em sai rồi..."

"Không ngờ tới Hoa Mỹ Kỳ này lại thích dì." Lăng Thiên Dục cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, chuyển mắt đối diện với ánh mắt cô đơn cô tịch của Lý Hân Dao.

Liễu Tư Dực cũng chú ý tới cảm xúc của Lý Hân Dao, nàng kéo nhẹ vạt áo Lăng Thiên Dục, nhẹ giọng nói: "Chị đi nói chuyện với bác gái vài câu đi."

"Được."

"Hoa Hồng, để anh đẩy giúp em." Lăng Thương Bắc rất biết điều bỏ đi, cảm giác được tâm trạng mẹ sa sút, anh không biết an ủi như thế nào, không bằng để cho em gái đi.

"Cảm ơn."

"Còn khách khí với anh, anh chẳng phải cũng là đại ca của em sao." Tâm tính Lăng Thương Bắc đã sớm bình thản, hiện giờ đối mặt với Liễu Tư Dực vẫn muốn che chở, muốn bảo vệ, nhưng đã không còn bất kỳ ý nghĩ không an phận nào.

Cho dù trong lòng chua xót, trên mặt Lý Hân Dao vẫn điềm tĩnh như cũ, những chuyện phiền lòng kia chỉ cần nhìn qua là tốt rồi, lòng của bà ấy không muốn có bất kỳ gợn sóng nào nữa.

Bà ấy già rồi, trên mặt Tâm Hoan cũng thấy gió sương năm tháng, không thể so với lúc còn trẻ, có chút dao động, không nên lại có.

"Bác cả..." Lăng Thiên Dục nhớ tới gia phả, muốn nói lại thôi.

"Có chuyện muốn hỏi?"

"Cũng không biết có thích hợp hay không."

Lý Hân Dao khẽ cười, nhàn nhạt hỏi: "Con xem qua gia phả đúng không."

Lăng Thiên Dục kinh ngạc: "Bác biết tôi muốn hỏi gì sao?"

"Không vào gia phả là yêu cầu duy nhất bác từng đề cập với ông nội con, cũng là bác áp đặt xuất thân đại tiểu thư Lý gia tranh giành lấy được." Lý Hân Dao nói thong dong hào phóng, cũng không ai biết bà ấy cố gắng và tranh thủ là vì cái gì.

"Bác không yêu bác cả." Ngữ khí nửa nghi vấn nửa trần thuật, gần như cũng khẳng định đáp án trong lòng.

Lý Hân Dao nhìn Dư Tâm Hoan cách đó không xa, cười gật đầu.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv