Edit: phuong_bchii
________________
Vết thương phẫu thuật chuyển biến ngày càng tốt, chỉ có cảm giác trên đùi vẫn rất nông. Có đôi khi sờ đến đầu gối, cũng có thể cảm nhận được đau, Liễu Tư Dực lần đầu tiên hy vọng xa vời như vậy dùng đau đến khôi phục cảm giác, nếu như cơ bắp chết lặng héo rút, nàng sẽ thật sự phế đi.
Nàng ở ban công nhìn ra xa, đầu óc bị vây trong trạng thái trống rỗng, chỉ là nhiều lần đều nhịn không được cố gắng chống đỡ thân thể, nàng cố gắng chuyển dời sức lực đến trên đùi, nhưng kết quả luôn là thất bại.
Một, hai, ba lần, trước khi phục hồi chính thức bắt đầu, nàng đã cố gắng thách thức giới hạn của cơ thể con người.
Tiềm năng của con người không phải là vô hạn sao? Liễu Tư Dực không muốn nhận mệnh, nàng không muốn Lăng Thiên Dục vì mình mà thay đổi cuộc sống và tiết tấu.
Cô nên uy phong lẫm liệt rong ruổi trên thương trường, cô nên tận hết sức lực để đâm kẻ thù, cô càng nên nhân cơ hội thúc đẩy kế hoạch đoạt quyền, hoàn thành di nguyện của dì Tâm Ngữ.
Tất cả những thứ này, tựa hồ bởi vì mình gặp nạn, mà bất động.
Lăng Thiên Dục ngậm miệng không đề cập tới những chuyện kia, nàng không biết kế hoạch tiến hành đến bước nào? Nàng không biết Hải Dụ đang bận rộn cái gì, nàng cũng không biết phản ứng bên ngoài của Lam Doanh sau khi bị phơi bày ra ánh sáng như thế nào? Nàng thậm chí không biết Lăng Thương Vũ và Kiều Thanh Sơn hai tên khốn đó bị xử phạt ra sao?
Nàng giống như tách biệt với thế giới, tại bế tắc không gian an dưỡng, mỗi ngày ngửi mùi nước khử trùng, đối mặt bác sĩ áo blouse trắng, cứ thế vô tận chờ đợi. Trong khe hở của sự tuyệt vọng, nàng an ủi chính mình sau mỗi lần thất vọng.
Loại cuộc sống này khi nào mới kết thúc.
Dư Tâm Hoan đứng ở cửa nhìn Liễu Tư Dực như có điều suy nghĩ, mấy ngày gần đây nàng rất không thích ở trong phòng bệnh, cũng sẽ ở một thời điểm nào đó ảm đạm hao tổn tinh thần.
Sau lưng trầm mặc ít nói cất giấu rất nhiều tâm sự, chỉ là khó có thể mở miệng, cũng không quen kể ra.
Bà rất rõ ràng, tính cách ẩn nhẫn này của Liễu Tư Dực, gặp phải biến cố càng dễ dàng tự ti mặc cảm. Có lẽ Thiên Dục làm càng nhiều, nàng lại càng cảm thấy mình là một gánh nặng. Nàng không biết yêu cầu, cũng sẽ không đưa ra yêu cầu, nên làm chút gì khác.
Nghĩ đến, lúc trước phương hướng có chút sai lầm, sau khi Dư Tâm Hoan nhìn thấy bản chất, đi tìm Lăng Thiên Dục.
Sau khi hai người thương lượng, nghĩ ra một phương án trung bình, Lăng Thiên Dục tìm người sắp xếp, cô quả thật đã xem nhẹ suy nghĩ sâu trong nội tâm Liễu Tư Dực, những gì cô làm còn lâu mới đủ.
Cô thậm chí cảm thấy mình là một người bạn đời không hợp cách, thật ra lúc này Liễu Tư Dực không cần quan tâm quá mức.
Cô cầm canh cá có chút nóng, đứng ở phía sau Liễu Tư Dực, nhìn nàng tim co rút đau nhức, mỗi lần mặt đối mặt, Lăng Thiên Dục đều phải lấy hết dũng khí, biểu cảm ngôn ngữ đều phải cẩn thận từng li từng tí.
"Em yêu, uống canh cá nè."
Liễu Tư Dực đang bóp cơ bắp trên đùi, nghe thấy tiếng Lăng Thiên Dục vội vàng dừng lại, xe lăn rất linh hoạt chuyển hướng, trong nháy mắt ngoái đầu mỉm cười, trái tim Lăng Thiên Dục càng đau hơn.
"Ngửi thôi đã thấy ngon, ai làm vậy?" Nàng ra vẻ thoải mái, vẻ mặt chờ mong.
"Đương nhiên là chị... hỗ trợ, bác cả làm."
Liễu Tư Dực hứng thú bừng bừng thưởng thức một ngụm, giơ ngón tay cái lên, "Rất ngon, nhất định là bởi vì chị hỗ trợ, cho nên đặc biệt tươi ngon."
"Em không phải đang dỗ chị đấy chứ?" Lăng Thiên Dục nghi ngờ, Liễu Tư Dực nhướn mày: "Nếu món này là do chị nấu, em còn có thể hiềm nghi, gia vị này cũng không phải xuất phát từ tay chị, tôi cần phải làm thế sao?"
"Cũng phải..." Lăng Thiên Dục ôm mặt, lại gần, nhỏ giọng nói: "Có muốn thưởng cho chị một chút hay không?"
Cô đang đòi hôn, Liễu Tư Dực biết, nhưng cố ý không thỏa mãn, chỉ dùng thìa múc một ngụm canh đút qua, "Há miệng, a ~"
Lăng Thiên Dục hai mắt đều nhắm lại tưởng được hôn, kết quả chờ được cũng là canh cá, nhưng lại không tiện từ chối ý tốt của Liễu Tư Dực, chỉ có thể nói thầm: "Canh cá nào có em thơm..."
"Chị muốn sao?" Liễu Tư Dực đột nhiên hỏi, Lăng Thiên Dục thiếu chút nữa bị sặc canh cá, liên tục phủ nhận: "Chị không phải ý này, chị cũng không đói khát đến vậy......" Cô quả thật không dám nghĩ đến chuyện phòng the, cho dù thỉnh thoảng sinh ra ý tưởng, chính mình cũng sẽ dập tắt, cô làm sao có thể nhẫn tâm ở dưới tình huống thân thể Liễu Tư Dực còn muốn triền miên.
"Ồ."
Liễu Tư Dực cúi đầu tiếp tục ăn canh, không nói gì nữa.
Nàng bỗng nhiên nghiêm túc nói ra loại lời này, là có ý gì đây? Sẽ không cảm thấy mình ghét bỏ nàng chứ? Lăng Thiên Dục sợ mình giải thích quá mức, lại không dám hỏi nhiều, trong khoảng thời gian này cô càng ngày càng không chắc tâm sự của Liễu Tư Dực.
Cô càng ngày càng lo lắng, mình sẽ trong lúc vô tình nói sai, làm nàng không vui. Ở trên người Liễu Tư Dực, phán đoán và hành vi quan sát của cô đối với con người dường như đột nhiên mất đi hiệu lực.
Rốt cuộc làm thế nào mới có thể khiến nàng vui vẻ một chút đây? Lăng Thiên Dục sầu muốn chết.
Cô nhớ tới cuộc đối thoại vừa rồi với Dư Tâm Hoan.
"Dù là khiếm khuyết về thể chất hay tâm lý, những người bệnh đó đều sợ bị người khác đánh giá qua lăng kính thành kiến. Họ là những người đầu tiên tự phủ nhận chính mình, nhưng càng sợ ánh mắt phủ định của người khác, nhìn có vẻ như con đang bảo vệ Tư Dực, nhưng thực chất con lại đang cắt đứt mọi khả năng để con bé hòa nhập với xã hội, con bé sẽ cảm thấy mình bị cô lập vì tàn phế, và cảm giác này càng ngày càng lớn lên vì sự bảo vệ và sự cẩn trọng thái quá của con."
"Ý của dì là phải làm như trước đây, coi như không có chuyện gì xảy ra, để cô ấy tham gia vào mọi thứ, thậm chí là bày mưu tính kế sao?"
"Đúng vậy, bao gồm cả chuyện sinh lý của hai đứa, nếu thể trạng cho phép, thì không nên ngừng lại. Con bé sẽ sợ không thể làm vừa lòng con từ thể xác đến tinh thần, con bé sẽ suy nghĩ lung tung, sẽ tự ti, sẽ buồn bã, lâu dần sẽ sinh ra cảm xúc chán đời, nếu nghiêm trọng..." Dư Tâm Hoan ngừng một chút, rồi mới nói tiếp: "Dì không phải hù dọa con, nếu nghiêm trọng, con bé thậm chí sẽ có suy nghĩ bỏ đi, thậm chí là tự sát. Cho nên, con nên đưa con bé ra khỏi đây, bắt đầu lại cuộc sống bình thường của hai đứa."
Lăng Thiên Dục có hơi hiểu, có đôi khi điểm đến thì dừng, vừa vặn mới có thể phản ánh nội tâm chân thật nhất của Tư Dực.
Khát vọng không biểu đạt, muốn không mở miệng, Lăng Thiên Dục nên chân chính đi đến trong lòng nàng, đi tìm hiểu nhu cầu của nàng.
Tư Dực không phải là người an phận với hiện trạng, theo đuổi sự ổn định, nàng sẽ hy vọng kề vai chiến đấu với mình, so với được chăm sóc, nàng càng cần nhận thức, cảm giác tồn tại.
"Hai ngày nữa chúng ta về nội thành, có một số việc muốn em cùng bàn bạc." Lăng Thiên Dục nói.
Ánh mắt Liễu Tư Dực sáng lên, biểu cảm vốn có chút cứng ngắc trở nên nhu hòa: "Thật sao?" Ngữ khí Liễu Tư Dực tràn ngập chờ mong.
"Thật, mỗi ngày ở đây đều buồn chết đi được, gần đây giao thủ với tứ phòng rất lo lắng, đại ca và Hải Dụ bọn họ đều rất nhớ em, em có biết đại ca mỗi ngày đều muốn đến, mỗi lần đều bị Hải Dụ ngăn cản, cô ấy nói nơi em dưỡng bệnh giữ bí mật 100%, không cho anh ấy đến, anh ấy mỗi ngày đều lên án Hải Dụ với chị."
Nghe thấy những lời này, Liễu Tư Dực cười càng sâu: "Trở về tốt, trở về làm cái gì cũng thuận tiện." Nàng nhớ không khí trong thành phố Tuyên An, nhớ con phố Rose, nhớ hoa trong vườn của Lăng Thiên Dục, thậm chí muốn ôn lại những ngày ở trong bếp chuẩn bị bữa tối bảy giờ cho Lăng Thiên Dục.
Nghĩ vậy, khẩu vị của nàng trở nên tốt hơn, rất nhanh đã uống hết một chén canh.
Lăng Thiên Dục nhìn nàng than thở.
"Sao vậy?"
"Không có gì, chỉ là cùng 'trở về' ăn dấm chua thôi." Mấy ngày không thấy nàng tươi cười, mình còn không đuổi kịp 'trở về' đâu? Lao lực trăm cay ngàn đắng trêu chọc nàng, hoá ra đều dùng sai sức lực, cũng không ở điểm mấu chốt, thậm chí có thể hoàn toàn ngược lại.
Lăng Thiên Dục cảm thấy mình có chút cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, cũng là lo lắng quá độ, rối loạn một tấc vuông, mất phán đoán.
May mắn dì giỏi quan sát ở đây, từ góc độ người đứng xem chuyên nghiệp rốt cuộc cũng tìm được điểm chính xác, không sau đó quả thật không thể tưởng tượng nổi.
Liễu Tư Dực cười nhéo chóp mũi Lăng Thiên Dục, "Bình dấm chua."
Nụ cười của nàng có loại xuân ý hồi phục tốt đẹp, hoa nở sương mù tan, nhưng Lăng Thiên Dục lại có chút muốn khóc, loại cảm giác này đã lâu không thấy.
Tiểu khu mới tên là Vân Tê, ở gần trung tâm thành phố, yên tĩnh không bị quấy nhiễu, cuộc sống cũng thuận tiện. Khu biệt thự cao cấp này đều là tầng trệt, căn nhà này của các nàng 240 ㎡, sau khi trải qua cải tạo hoàn hảo phù hợp với nhu cầu của các nàng.
Lăng Thiên Dục nhờ Vân Thư giúp đỡ, mới tìm được căn nhà vừa ý này.
Liễu Tư Dực vừa mới bước vào, liền cảm nhận được hương hoa phả vào mặt, tầng cao nhất của căn nhà là một vườn hoa trên không, bố cục thoải mái rộng rãi, trang hoàng văn nghệ đơn giản, nàng đối với căn nhà này nhất kiến chung tình.
Chỉ cần nơi có Lăng Thiên Dục đều sẽ có cảm giác gia đình, cũng sẽ tràn ngập nhân tình vị và khói lửa, cái này đối với nàng mà nói như vậy là đủ rồi.
Ngày đầu tiên chuyển nhà, trong nhà có khách đến. Sau khi được Lăng Thiên Dục đồng ý, Hải Dụ dẫn Tân Nhiên tới, Lăng Thương Bắc rất đáng thương xếp hàng chờ, vẫn không thể tới thăm Liễu Tư Dực.
Bởi vì Tân Nhiên có việc quan trọng muốn tìm Lăng Thiên Dục, cô ấy là người không bao giờ đến tay không, lần này mang đến một tin tức chấn động.
"Phong thư nặc danh này cộng thêm tiết lộ của đồng nghiệp tôi, hẳn là thật." Tân Nhiên đặt một phong thư lên bàn, vẻ mặt nghiêm trọng.
Ước chừng nửa tháng trước, cô ấy nhận được phong thư nặc danh này, nội dung là tam phòng Lăng gia sử dụng ô dù bảo vệ khổng lồ, muốn cho Lăng Thương Vũ "đổi trắng thay đen", mặc kệ tòa án xử phạt như thế nào, đều sẽ để cho người khác gánh tội, để cho Lăng Thương Vũ thoát tội.
Để phân biệt thật giả của thư nặc danh, cô ấy đặc biệt tìm đồng nghiệp có quan hệ nội bộ khá tốt, dùng rất nhiều ngày mới tra được một khâu trong đó dưới tầng tầng mệnh lệnh kia, nghe nói chuyện này đã lặng lẽ tiến hành, chỉ chờ ngày mở phiên tòa thực thi.
Lăng Thiên Dục cũng không bất ngờ, loại chuyện này quá bình thường, bất kể là ông lão hay Lăng Quốc Huân cũng sẽ không nhìn Lăng Thương Vũ bị hình phạt, thật ra cô cũng có phòng ngừa chu đáo, vốn định bọn họ làm xong sẽ đi phơi bày sự thật Lăng Thương Vũ còn nhơn nhởn ngoài vòng pháp luật, đã có người nhanh chân đến trước, vậy cô liền thuận nước đẩy thuyền.
Chuyện này, chú ba thím ba nhất định đều sẽ liên quan trong đó, để cho bọn họ toàn quân bị diệt, mới là mục đích cuối cùng của Lăng Thiên Dục.
Cô nằm trên sô pha, có chút lười biếng hỏi: "Nghe nói cô bị cách chức?"
"Không phải cách chức, là đình chỉ công tác tiếp nhận điều tra, không thể tham dự điều tra vụ án nào." Nhắc tới chuyện này, Tân Nhiên liền cảm thấy bất công, mặc dù cô ấy biết có rất nhiều bất đắc dĩ, nhưng cô ấy vẫn không phục hành động này.
"Vì cô đã công khai hành động bắt giữ sao?"
Tân Nhiên gật đầu.
"Xin lỗi, đội trưởng Tân, liên lụy đến cô rồi." Người nói chuyện đầu tiên là Liễu Tư Dực, nàng ngồi trên xe lăn, trên tay lại bưng một ly hồng trà, Tân Nhiên vội vàng đứng dậy nhận lấy, "Để tôi, để tôi."
Liễu Tư Dực cười khẽ, xe lăn đi tới bên cạnh sô pha, Lăng Thiên Dục rất tự nhiên mà dựa sát vào bên cạnh nàng, rất thân mật.
Tân Nhiên nhìn tất cả suy nghĩ của các nàng, hai người này trông có vẻ có chút cảm giác không nói nên lời, hài hòa xứng đôi? Hoặc là nói giống như có từ trường tương tác nào đó ở đây, đây là quan hệ gì?
Tình cảm của cô ấy còn chưa thông suốt, không lĩnh hội được tình yêu giữa các cô gái, chỉ là chợt lóe lên ý niệm này.
Nhưng cô ấy thấy Liễu Tư Dực như vậy rất buồn, luôn muốn xin lỗi, cô ấy ấp úng nói: "Hồng tỷ, xin lỗi, tôi không thể bảo vệ tốt cho cô, không cứu cô được an toàn, thật sự rất xin lỗi."
Liễu Tư Dực lắc đầu, vỗ nhẹ vai cô ấy, cố gắng trấn an cô ấy: "Đội trưởng Tân, nếu không phải lúc đó cô tung người ngăn cản Kiều Thanh Sơn, tôi và Thương Bắc có thể chết ngay tại chỗ, là cô đã cứu chúng tôi."
Tân Nhiên biểu tình nghiêm trọng, trong mắt ảm đạm, "Vẫn là tôi không bố trí tốt, mới có thể để cho Kiều Thanh Sơn có cơ hội thừa dịp, không nghĩ tới tôi lại thua ở trong tay bọn bắt cóc." Nói xong nắm đấm của cô ấy đánh vào lòng bàn tay, trong căm giận bất bình tự trách.
Hải Dụ nhìn cô ấy một lát, chuyển đề tài: "Nhị tiểu thư và Hồng Tâm xem phong thư này trước." Nói xong, sự chú ý của Tân Nhiên bị dời đi, lúc này mới khá hơn.
Liễu Tư Dực mở thư ra, chữ viết nguệch ngoạc, giống như đang cố ý che giấu chữ viết, nội dung đơn giản nói trắng ra, ý muốn tiết lộ tin tức quan trọng.
"Người nào biết chuyện bí mật như vậy? Ngoại trừ thành viên trong cục, hẳn là người thân thiết với tam phòng." Liễu Tư Dực phân tích êm tai, có thể một lần nữa gia nhập cuộc chiến này, nàng cuối cùng cũng tìm được một chút cảm giác trước kia.
Lăng Thiên Dục cố ý không lên tiếng, chính là muốn giao chuyện phân tích ngọn nguồn cho Liễu Tư Dực, để cho nàng dấy lên ý chí chiến đấu, để cho nàng cảm thấy mình vẫn có thể xuất lực.
"Hồng tỷ phân tích rất đúng, hoặc là thành viên ô dù nổi lên tâm tư lệch lạc, hoặc là người trong Lăng gia biết được chân tướng muốn hãm hại bọn họ, tóm lại nội loạn cho chúng ta cơ hội." Tân Nhiên xác định tin tức này cũng mạo hiểm hướng gió thật lớn, hơi không cẩn thận, chị ấy không chỉ có nghề nghiệp khó giữ liên lụy đến đồng nghiệp, ngay cả tính mạng cũng sẽ đáng lo.
"Thành viên ô dù có manh mối gì không?" Hải Dụ hỏi.
"Có thì có, nhưng bằng sức một mình tôi làm không được, cho nên tới mời nhị tiểu thư hiệp trợ, hiện tại tôi không có giấy chứng nhận, không có vũ khí, cũng không có đồng đội hỗ trợ, thực lực rất hạn chế, nhưng cũng có lợi, không bị các quy tắc, hệ thống gò bó, tôi ngược lại có thể tự do hành động." Tân Nhiên thầm quyết tâm, cô ấy sẽ chiến đấu đến cùng với thế lực xấu, lôi ra hết những kẻ hủ bại, không ngại dùng "cửa lệch đường tà đạo" để đạt mục đích.
Nhìn thấy Tân Nhiên như vậy, Lăng Thiên Dục yên tâm hơn rất nhiều, sự kiên trì và dũng cảm của cô ấy quả thật rất thích hợp phụ trách chuyện này.
Lăng Thiên Dục mở thư ra nhìn kỹ một hồi, đột nhiên nở nụ cười: "Tôi đang suy nghĩ, hắn có phải tính đến cô sẽ tới tìm tôi hay không?"
"Hắn?" Tân Nhiên không biết đang nói đến ai.
Liễu Tư Dực ý thức được người này có thể chính là Lăng Thương Thiên, chẳng lẽ cậu ta muốn lấy danh nghĩa báo thù cho mình, mượn tay Tân Nhiên đi điều tra ô dù của tam phòng, từ đó nhất cử diệt trừ tam phòng sao?
"Hải Dụ, cô tìm chữ ký trước kia của Lăng Thương Thiên, tìm người giám định một chút."
"Vâng, nhị tiểu thư." Hải Dụ tựa hồ không gì không làm được, không chỉ có thể nhanh chóng lấy ra tư liệu muốn từ trong kho, còn đem hai phần chữ viết gửi cho bạn bè hiểu biết giám định, chờ đợi kết quả.
Tay phải Lăng Thương Thiên bị phế đi, gần đây hẳn là không động bút được, như vậy phần thư nặc danh này rất có thể là viết trước đó.
Cậu ta rất thông minh, biết Tân Nhiên tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn tội phạm mình vất vả bố cục bắt tới, bị thả đi. Cũng biết loại người như Tân Nhiên này tuyệt đối sẽ không cúi đầu trước thế lực ác, cho nên chắc chắn cô ấy sẽ nhúng tay.
Nhưng cô ấy chỉ là một đội phó đội điều tra hình sự bình thường mà thôi, không có tiền, không ai giúp đỡ, còn bị đình chỉ công tác, làm sao mới có thể làm được chuyện này? Chỉ có xin giúp đỡ từ kẻ thù của tội phạm, cùng người đứng ở cùng một chiến tuyến mới có thể hoàn thành, mà người này chính là Lăng Thiên Dục.
"Tiểu tử này..." Khóe miệng Lăng Thiên Dục nhếch lên ý cười, "Mặc kệ hắn có ý gì, cũng không thể để Lăng Thương Vũ nhơn nhởn ngoài vòng pháp luật, chuyện này do Hải Dụ đồng tâm hiệp lực với đội trưởng Tân, cần nhân lực tài lực cứ việc nói, Hải Dụ sẽ thỏa mãn trong phạm vi năng lực, không giải quyết được thì tới tìm tôi, nếu không tìm đại ca, anh ấy nhất định sẽ vui vẻ hỗ trợ."
"Tôi? Đại thiếu gia bên kia còn có rất nhiều chuyện chờ tôi." Hải Dụ trông có chút không tình nguyện, Lăng Thiên Dục híp mắt nhìn cô ấy: "Xem ra đội trưởng Tân không đủ sức hút, cô tình nguyện ở bên cạnh đại ca cũng không muốn cùng cô ấy kề vai chiến đấu? Thôi được, nếu đã như vậy, như vậy thì tôi..."
Hải Dụ vội ngắt lời cô: "Không phải không phải, nhị tiểu thư đừng nói lung tung, tôi đồng ý là được." Cô ấy đỡ trán, thật sự là chịu không nổi cách khích tướng này của nhị tiểu thư, chỉ có thể nhập bộ không thể trốn thoát.
Tân Nhiên nhìn Hải Dụ một cách sâu sắc, cô ấy vốn lạnh lùng, nhưng lúc này lại nở một nụ cười ngọt ngào, làm lộ ra hai lúm đồng tiền duyên dáng.
Sắp tới Lăng Thương Thiên vì bị thương ở tay nên đã bị gia đình chú ý, nhưng cậu ta không hé răng một lời về chuyện gì đã xảy ra, cậu ta chỉ mang theo một mối hận thù, dẫn dắt đội ngũ tiếp tục đối đầu với Thiên Lăng Net mới thành lập.
Cậu ta thật sự vừa đáng thương vừa đáng buồn, Liễu Tư Dực cảm thấy cậu ta thật ra vừa là địch vừa là bạn, bởi vì cố chấp quá mức mới làm ra hành vi cực đoan. Thật ra loại người như cậu ta có thể khống chế cũng khó có thể khống chế, phải đắn đo tốt độ kia, chỉ là không biết sau khi cậu ta bị đánh bại, sẽ làm ra hành vi cực đoan gì.
Sự tồn tại của cậu ta vẫn luôn là tai họa ngầm, nhưng lại không thể nào dùng thủ đoạn bình thường hủy diệt cậu ta, Liễu Tư Dực đến nay không biết làm thế nào triệt để thanh trừ chướng ngại vật Lăng Thương Thiên này.
Có lẽ Thiên Dục đã sớm có kế hoạch.
Cuộc sống của hai người không có hộ lý, cuộc sống bình thường của Liễu Tư Dực đều phải được Lăng Thiên Dục chăm sóc, chuyện động tay nàng có thể làm được, có thể dùng đến chân nàng cũng chỉ có thể dựa vào Lăng Thiên Dục.
Để cho cuộc sống hàng ngày thuận tiện, phòng vệ sinh lắp đặt bồn tắm lớn, mỗi ngày Lăng Thiên Dục đều xả nước cho nàng, bế nàng vào, sau khi tắm xong lại bế lên giường, cuối cùng mới vội vàng lo cho chính mình.
Mỗi ngày đều phải đến khuya, Lăng Thiên Dục mới có thể nghỉ ngơi.
Những chi tiết trang hoàng và sự tỉ mỉ của Lăng Thiên Dục, Liễu Tư Dực đều nhìn thấy.
Nàng mỗi ngày đều sẽ chờ Lăng Thiên Dục cùng ngủ, nhưng Lăng Thiên Dục tắm rửa xong sấy tóc xong lại dọn dẹp trong nhà một lần, thế cho nên thời gian chờ đợi càng ngày càng dài.
Liễu Tư Dực luôn tự hỏi mình, tại sao Thiên Dục lại trở thành người nội trợ, đeo tạp dề, cầm cây lau nhà đi vào phòng bếp, cuộc sống không nên như vậy, tất cả tiết tấu đều bởi vì nàng mà rối loạn.
"Em yêu, chị tới đây." Lăng Thiên Dục bận rộn xong vẫn làm không biết mệt, mặc dù mệt mỏi như vậy, cô vẫn duy trì trạng thái tinh thần thoải mái và lạc quan.
Có lẽ cô chỉ vì không muốn bản thân buồn mà thôi, Liễu Tư Dực nhìn cô, hồi lâu không trả lời.
"Uống ly sữa, có hỗ trợ giấc ngủ." Lăng Thiên Dục theo lệ thường bưng sữa tới, Liễu Tư Dực nhận đặt qua một bên, nắm tay cô, âm thanh hơi có vẻ trầm thấp: "Hiện tại chị mỗi ngày ngủ bên cạnh em, có phải ngay cả dục vọng cũng không có không?"
"Hả?" Lại nhắc tới đề tài nhạy cảm này, Lăng Thiên Dục biết nàng lại suy nghĩ nhiều, vội biết điều chui vào trong chăn, "Chờ nàng khá hơn một chút." Dứt lời, cô di chuyển chân Liễu Tư Dực, giúp nàng từ từ nằm xuống.
Liễu Tư Dực bỗng nhiên ôm lấy cổ cô, nhẹ nhàng kéo một cái, Lăng Thiên Dục cùng nàng dính chặt vào nhau, khăn tắm từ trên người chậm rãi rơi xuống.
Lại nhìn kỹ lại, Liễu Tư Dực đã cởi cúc áo, nàng mê ly nhìn Lăng Thiên Dục: "Nói cho em biết, chị có muốn hay không?"
"Chị đương nhiên muốn, nhưng mà..." Lăng Thiên Dục nuốt một ngụm nước miếng.
"Nhưng mà? Trước kia chị dính em như vậy, bây giờ thì sao, có phải đều không có ý tưởng?"
"Chị không có, chị đương nhiên muốn, chị chỉ là không đành." Lăng Thiên Dục đột nhiên nghèo từ ngữ, cô có thể ăn nói khéo léo, chịu không nổi loại khảo vấn đâm tim này của Liễu Tư Dực.
Cô yêu người phụ nữ này như vậy, sao lại không có suy nghĩ không an phận, nhưng cô quá sợ hãi, sợ Liễu Tư Dực ngay cả thân thể cũng không có cảm giác, vậy thì quá tàn nhẫn.
Sức lực trên tay Liễu Tư Dực tăng thêm chút ít, hai tay ôm lấy cổ cô, hai người môi miệng dính vào nhau, hơi thở nóng rực lan tràn ở lẫn nhau.
Lăng Thiên Dục trong lòng nóng bỏng, nhìn cô có chút thất thần, Liễu Tư Dực khẽ cắn vành tai cô, nỉ non nói: "Vậy chị muốn em..."