Chu Đình Vũ đang sắp xếp quần áo trong phòng ngủ, sáng mai cô sẽ lên đường đến thành phố S. Trong vali không nhiều đồ lắm, cô chỉ tính đi một ngày đêm, nên mang bộ quần áo để thay giặt và đồ dưỡng là đủ.
Đi ra phòng khách, trong phòng vệ sinh truyền ra tiếng nước chảy ào ào. Trước khi kết thúc tiệc chúc mừng nửa tiếng Hàn Linh Hi mới quay trở lại khách sạn. Lý Kha thì không biết đi đâu, sau khi về Hàn Linh Hi cũng không nói đến chuyện này.
Chu Đình Vũ nhìn chằm chằm cánh cửa xuất thần, cô thật sự không hiểu tâm trạng gần đây của người ấy. Giữa người yêu với nhau quan trọng nhất chính là tin tưởng lẫn nhau, không phải mình nên tin tưởng cậu ấy, bỏ qua chuyện nghe được đêm nay? Hay là phải nghe theo trái tim mình, hỏi cậu ấy về quan hệ với Lý Kha, hỏi xem buổi tối này hai người đã đi đâu?
Ầm.
Chu Đình Vũ bị tiếng vang lạ ở nhà vệ sinh làm hoảng sợ, nhanh chóng đẩy cửa, cửa bị khóa trái. Cô gõ cửa một cái hỏi: "Linh Hi, cậu sao vậy, xảy ra chuyện gì thế?"
Tiếng nước chảy vẫn đang tiếp tục, qua mấy giây sau Hàn Linh Hi mới trả lời: "Không sao, mặt đất trơn quá mình xém bị ngã xuống thôi."
Vòi hoa sen phun nước làm ướt tóc và sau lưng, Hàn Linh Hi quỳ trên mặt đất chịu đựng trận choáng váng qua đi mới đỡ bồn tắm chậm rãi đứng lên, đầu gối trái đập xuống ứ máu, may là không bị đập rách.
Chu Đình Vũ vẫn ở ngoài cửa hỏi, "Thật sự không có chuyện gì chứ?"
"Thật sự không sao mà." Hàn Linh Hi mở nước lớn hơn, "Cậu cứ làm chuyện của cậu đi, mình còn chưa tắm xong."
Chu Đình Vũ thở phào, xoay người về phòng. Hay là vì gần đây Hàn Linh Hi bị áp lực công việc quá nhiều mới có vẻ tâm sự nặng nề, cô gái ấy luôn hiếu thắng. Còn chuyện của cậu ấy với Lý Kha, dù sao người ngoài cũng không thể tin thật, chắc là sợ mình hiểu lầm mới không nhắc đến câu nào.
Như vậy, làm sao mới có thể xốc lại tinh thần cho Hàn Linh Hi đây?
Lấy ra một cái hộp nhỏ màu xanh nhạt trong ngăn kéo, đó là món quà cô đã tốn rất nhiều tinh lực để chuẩn bị, sắp tới nguyên đán rồi, có lẽ bây giờ là cơ hội thích hợp.
Trên mặt cô lộ ra vẻ tươi cười, chỉ mong món quà này có thể làm tâm trạng Hàn Linh Hi tốt hơn một chút.
Nhẹ chân nhẹ tay bước vào phòng ngủ Hàn Linh Hi, Chu Đình Vũ nghĩ để hộp này chỗ nào mới hợp lý thì thấy quần áo túi xách của Hàn Linh Hi để lộn xộn trên giường không khỏi nhíu mày, người này lại tái phát bệnh cũ rồi.
Tiện tay bỏ hộp vào trong túi, Chu Đình Vũ cúi người giúp Hàn Linh Hi dọn lại giường chiếu, xếp trải bằng ga giường, gấp từng món đồ ngay ngắn, mới dọn hết đống bừa bãi của cô.
Dung lượng túi đeo của Hàn Linh Hi khá lớn, nhưng hoàn toàn không hợp quy tắc, gì mà bút kẻ mi, sổ nhỏ, dây cáp sạc, ví tiền, thẻ nhân viên tất cả đều trộn chung một chỗ, Chu Đình Vũ lắc đầu bất đắc dĩ, để tiện thu dọn, tính đổ hết đồ vật trong túi của cô lên bàn.
Một cái hộp trang sức màu đỏ rơi ra từ trong túi xách, lăn vài vòng trên bàn sau đó rơi xuống đất, Chu Đình Vũ tò mò nhặt lên, là đồ trang sức Hàn Linh Hi mới mua sao?
Mở hộp ra, Chu Đình Vũ ngây ngẩn cả người. Đó là một chiếc nhẫn kim cương trong bộ sưu tập Trinity Ruban của Cartier, giá của chiếc nhẫn này vốn không nằm trong phạm vi tiêu dùng của Hàn Linh Hi.
"Cậu đang làm gì vậy?!"
Hàn Linh Hi chộp lấy chiếc nhẫn, nổi giận đùng đùng hỏi: "Sao lại lục túi xách của mình?"
Chu Đình Vũ nhìn cô, "Chiếc nhẫn này từ đâu ra?"
"Giữ giúp người ta thôi, không liên quan tới cậu." Hàn Linh Hi trả lời lạnh như băng, lại nhét đồ trên bàn vào trong túi, "Lần sau xin cậu đừng tự tiện lục đồ của mình."
"Mình chỉ thấy phòng cậu rất loạn, muốn dọn giúp cậu chút thôi." Chu Đình Vũ không nghĩ tới Hàn Linh Hi sẽ tức giận tới như vậy, cô dùng ánh mắt nghi ngờ đánh giá Hàn Linh Hi, đây là người cô biết sao?
"Không cần, mình có thể tự dọn."
"Gần đây tâm trạng cậu rất lạ, mình rất lo cho cậu." Trái tim Chu Đình Vũ hơi nhói lên, "Xin lỗi, không nghĩ là cậu sẽ không vui."
"Được rồi, do mình quá kích động. Nhưng lần sau cậu đừng làm như vậy." Hàn Linh Hi xoay người đối mặt với cô, "Gần đây trong lòng mình rất loạn, không kiểm soát được tâm trạng nên mới trở nên tệ."
"Linh Hi, rốt cuộc cậu làm sao vậy? Nếu như cậu có tâm sự, cậu có thể nói cho mình biết..."
"Mình nói trong lòng mình rất phiền." Hàn Linh Hi không nhịn được ngắt lời cô, "Cậu đi ra ngoài trước đi được không? Để một mình mình yên tĩnh một lúc."
Cô biết nói như vậy nhất định sẽ làm tổn thương Chu Đình Vũ, cô thấy đấy mắt Chu Đình Vũ dần xám xịt, nhưng vẫn ép mình, dùng ánh mắt lạnh băng nhìn thẳng vào mặt Chu Đình Vũ.
"Mình biết rồi." Chu Đình Vũ thở dài một tiếng thật bé, không hỏi nhiều nữa, "Cậu nghỉ ngơi thật tốt đi."
Cô xoay người khép cửa phòng lại, sau một lát, đèn phòng khách cũng tắt.
Hàn Linh Hi đi đến bên cửa, nghe được tiếng Chu Đình Vũ đóng cửa.
Cô dựa vào cửa trượt xuống sàn nhà, cuộn người lại nghĩ, cô gái ấy nhất định cảm thấy rất tủi thân.
Chiếc nhẫn này là mượn từ chỗ Lý Kha, chỉ là đạo cụ mà thôi, nhưng mà không nghĩ Chu Đình Vũ lại phát hiện nhanh như vậy. Bị cô phát hiện cũng tốt, dù sao cũng là chuyện sớm muộn. Hàn Linh Hi biết lúc mình và Lý Kha rời đi Chu Đình Vũ có nhìn thấy, nhưng dù như thế Chu Đình Vũ vẫn không nghi ngờ hỏi quan hệ của mình và Lý Kha.
Đây là dịu dàng của Chu Đình Vũ, chỉ cần mình giải thích cậu ấy sẽ chọn tin tưởng vô điều kiện, vì vậy hy vọng lần này cũng giống vậy? Không cần nghi ngờ, không cần giữ lại, cứ tin tưởng sự phản bội của mình là được rồi.
Hàn Linh Hi luôn cảm thấy Chu Đình Vũ là một cô gái rất kỳ diệu, mặc dù cậu ấy không có năng lực hóa thứ tầm thường thành thần kỳ, thế nhưng cậu ấy lại khiến một người từng rất ghét mình giao ra trái tim thật lòng.
Từng chuyện một của những ngày ấy tràn vào trong đầu, bữa sáng lấy đức báo oán, bị thương thì đưa cây nạng, còn tờ note dán trên đèn bàn... Cậu ấy từng làm vì mình nhiều như vậy, giống như một thân cây chắn gió che mưa, bất cứ khi nào mình cần đều làm chỗ dựa để mình tựa vào, thì ra chỉ có khi thật sự quyết định từ bỏ mới biết rốt cuộc có bao nhiêu không nỡ.
Gần đây Hàn Linh Hi luôn mơ thấy gương mặt trắng bệch của anh Quách và ánh mắt đau thương muốn chết của Hứa Hân. Cô nghĩ, chí ít Hứa Hân còn có đứa con làm nghị lực sống, chống đỡ để chị sống tiếp, còn mình có thể lưu lại gì cho Chu Đình Vũ, là tiền, con cái, hay chỉ là kỷ niệm ít ỏi? Cô không muốn Chu Đình Vũ lẻ loi bảo vệ đoạn thời gian ấy.
Từ đầu đến cuối mình chỉ là một kẻ nhát gan, vốn không xứng với cố gắng của cậu ấy, Chu Đình Vũ đáng giá gặp được người tốt hơn. Thay vì để cậu ấy chịu đựng nổi đau giống mình, không bằng trước khi đó đẩy cậu ấy ra, tuy rằng cảm giác bị phản bội không dễ chịu, nhưng lâu ngày Chu Đình Vũ vẫn sẽ hết đau, sau đó quên đi mình từng chút một.
Chính là như vậy.
Chu Đình Vũ, rời khỏi mình cậu mới có tương lai tốt hơn.
Đỗ Dật gửi đến một tin nhắn: Linh Hi, em còn đang kì kèo gì vậy?
Hàn Linh Hi tắt điện thoại, chôn mặt thật sâu vào hai đầu gối.
- -----------------------------------------
Ngày hôm sau lúc Hàn Linh Hi tỉnh dậy, Chu Đình Vũ đã lên đường rồi. Cô để lại một tờ giấy trên bàn ăn, đặt dưới chiếc hộp màu xanh.
Bữa sáng đã làm rồi, nếu lạnh nhớ bỏ vào lò vi sóng hâm lại. Mình rất xin lỗi chuyện tối hôm qua, mình biết tâm trạng cậu gần đây không tốt, hy vọng có thể san sẻ thay cậu. Đợi mình về, chúng ta nói chuyện thật tốt nhé.
Hàn Linh Hi buông tờ giấy, ánh mắt rơi vào chiếc hộp xanh biếc kia.
Cô chần chừ vươn tay, đầu ngón tay dừng lại trên nắp hộp, cuối cùng nắm thành nắm đấm, lại thu về.
Nếu như đã quyết định xong rồi, cần gì phải tạo cơ hội cho mình sinh lòng dao động.
Xoay người quay lại phòng ngủ, mở tủ quần áo cầm quần áo lấy ra từng món một ra xếp lại cùng với những ký ức về ngày tháng ấy vào trong hộp. Cô vẫn nhớ rõ ngày ấy dọn nhà náo nhiệt biết bao nhiêu, mẹ mình đem theo rất nhiều thứ, nhét đầy căn phòng này, bây giờ thu dọn lại chỉ có mấy hộp giấy.
Lý Kha đến khi cô dọn được một nửa, Hàn Linh Hi từ chối giúp đỡ của anh ta, cố ý tự mình trân quý, anh ta đành tựa vào cửa đứng một bên đánh giá bóng lưng Hàn Linh Hi.
Hàn Linh Hi cầm lên khung ảnh mình và Chu Đình Vũ chụp chung, chần chừ hồi lâu.
"Một tấm hình thôi mà, mang đi đi." Lý Kha nhìn ra được tâm sự của cô, nói ra câu sâu kín: "Quen nhau được bao lâu, xem như là kỷ niệm giữ lại."
Hàn Linh Hi không trả lời, một lát sau vẫn buông khung ảnh xuống. Cô không nên mang những thứ có liên quan đến Chu Đình Vũ. . ngôn tình tổng tài
Lý Kha lắc đầu thở dài: "Bị cô vứt bỏ nó sẽ khóc đó."
"Trả thứ này lại cho anh." Hàn Linh Hi vứt hộp trang sức vào ngực anh ta, "Cậu ấy thấy rồi."
"Hà tất gì phải nóng lòng trả tôi vậy. Nếu như cô thích có thể tặng cô." Lý Kha cầm hộp quăng trong tay chơi, cười nói: "Dù sao chỗ ba tôi còn nhiều lắm, đây chính là vũ khí hấp dẫn phụ nữ của ông ấy đó."
"Tôi không cần, chi bằng giữ lại cho anh sau này tự đeo đi? Đừng nói nhảm, nhanh mang hộp xuống lầu cho tôi đi."
Lý Kha nhún vai, ôm lấy cái hộp chuyển từng cái xuống lầu.
Hàn Linh Hi nhìn lại từng chỗ thay đổi trống không trong gian phòng, đột nhiên một trận chua xót đánh lên khó khống chế được. Đã biết làm thế thật sự rất tàn nhẫn, đợi đến khi Chu Đình Vũ quay về nhìn thấy căn phòng trống rỗng, nhất định sẽ rất khó chịu.
"Cô thật sự nghĩ kỹ rồi?" Lý Kha nhìn chăm chăm vào đôi mắt phiếm hồng của Hàn Linh Hi, "Bây giờ hối hận vẫn kịp, thoạt nhìn cô rất muốn khóc, đừng làm khó mình, nếu không... thì nói cho cô ấy biết đi."
"Nói cho cậu ấy biết cũng không thay đổi được gì." Hàn Linh Hi xoa khóe mắt, "Nếu như hôm nay đổi lại là cậu ấy, nhất định cậu ất sẽ lựa chọn giống như tôi."
"Vậy được rồi, đồ đạc đã chuyển hết xuống dưới rồi, chúng ta có thể đi rồi." Lý Kha quan sát Hàn Linh Hi một phen, phát hiện cô chỉ mặc một cái áo mỏng, kinh ngạc hỏi: "Cô mặc ít vậy không cảm thấy lạnh à?"
"Không lạnh, đợi tôi một chút."
Hàn Linh Hi lấy ra một cây viết trong túi xách, xé ra một tờ giấy trong sổ ghi chép, viết xong đặt trên tờ giấy Chu Đình Vũ để lại. Sau đó cô lại lấy ra bộ chìa khóa nhà, đặt bên cạnh hộp màu xanh. Từ đầu đến cuối, cô không hề động vào chiếc hộp màu xanh mà Chu Đình Vũ để lại.
"Đi thôi."
Quay đầu lại liếc nhìn nơi cô và Chu Đình Vũ từng sinh hoạt cùng nhau lần cuối, Hàn Linh Hi lùi lại lui ra ngoài, từ từ đóng cửa nhà lại.
***