Hàn Linh Hi cảm thấy mình sống hơn hai mươi năm, chưa từng thấy cô gái nào làm người ta phiền như Chu Manh Manh, nói vậy chắc lúc nhỏ càng khiến người ta ghét lắm.
Cô ta bắt đầu tìm Chu Đình Vũ bắt chuyện, nói hai người có duyên, lý do cho cái duyên này là vì các cô đều họ "Chu". Hàn Linh Hi ở một bên nghe được thì té xỉu vì logic này. Trong thiên hạ đầy người cùng họ đó, cũng có người cùng tên, phương thức tiếp cận cổ hủ vậy cũng được à.
Còn hơn cả Chu Manh Manh mặt dày, Hàn Linh Hi cực kỳ để ý thái độ của Chu Đình Vũ, hình như cậu ấy không bài xích Chu Manh Manh cố ý tiếp cận, còn cười tủm tỉm nói chuyện với đối phương nữa chứ, nhìn từ xa, bộ dáng hai người ở chung rất hòa hợp, đây là hình thức ở chung giữa tình địch nên có à, không nên, quá không nên.
Chỉ có điều... Nếu là vì mình cảm thấy chán ghét mà đi kiểm soát Chu Đình Vũ nên tiếp xúc với hạng người gì thì hình như hơi quá bá đạo.
Hàn Linh Hi thở dài, thảo nào nói lòng dạ phụ nữ như kim dưới đáy biển, suy nghĩ mâu thuẫn, mình cũng cảm thấy khó hiểu. Cô gái này cùng lắm thì quấn quít một chút, chỉ cần cô ta không tổn thương gì đến Chu Đình Vũ, tạm thời xem như cô ta như không khí là được, Chu Đình Vũ cũng không giống người dễ bắt nạt.
Xoay người nhìn sang chỗ khác, tầm mắt bỗng mơ hồ. Loại cảm giác khó chịu này khiến Hàn Linh Hi choáng đầu hoa mắt, lảo đảo vài bước về trước, suýt nữa đụng vào đèn, cô dứt khoát ngồi thẳng xuống đất chống tường, để duy trì cân bằng của cơ thể.
Sáng sớm vẫn còn ổn, sao vô duyên vô cớ bỗng chóng mặt, Hàn Linh Hi ngồi xổm dưới đất xoa ấn đường, nghĩ là gần đây cơ thể quá mệt mỏi, vừa rồi không ăn no. Phía sau lưng cô thấm ra một tầng mồ hôi, cơ thể không tự chủ được nóng lên, loại cảm giác này, bây giờ không thể nói được là khó chịu cỡ nào.
Rũ mắt xuống bỗng có thêm một đôi giày đen trong tầm mắt, giọng nói của tiểu Vân vang lên trên đỉnh đầu như có như không.
"Hình như mấy hôm nay chị rất thân cận với Manh Manh."
Không phải cô thân cận và Chu Manh Manh, mà là Chu Manh Manh thân cận với cô được không.
Cơ thể Hàn Linh Hi không khỏe, cô không muốn tốn miệng lưỡi với tiểu Vân. Tiểu Vân thấy Hàn Linh Hi khom người ngồi xổm dưới đất không nói lời nào, tiếp tục đặt câu hỏi: "Có phải chị thích cậu ấy không?"
"Tôi thấy, thật ra cô rất thích cô ta nhỉ."
Người ngồi xổm dưới đất lúc này mới từ tốn mở miệng, "Tôi nói đúng không?"
Tiểu Vân giật mình, quay mặt qua chỗ khác, còn có mất mát, lại quay mặt về, nói như không có gì: "Chúng tôi chỉ vui đùa thôi, Manh Manh là người có tính cách tự do, cho nên chị đừng coi là thật đối với cậu ấy, cậu ấy không thích chị thật đâu."
Cảm giác khó chịu của cơ thể giảm đi rất nhiều, Hàn Linh Hi vịn tường chậm rãi đứng dậy, liếc nhìn tiểu Vân, cười lạnh lùng hỏi ngược lại: "Vui đùa? Các cô chơi lâu dài thế, còn dám gửi gắm trái tim chân thành sao?"
Cô không có chút hứng thú tham gia trò chơi tình ái nào, rốt cuộc quan hệ của hai cô bé này là thế nào cô càng không muốn biết. Mặc kệ rốt cuộc Chu Manh Manh có ý đồ gì, người trong lòng Hàn Linh Hi không phải là cô ta.
Chu Đình Vũ bị mấy người đồng nghiệp vây quanh đang nói chuyện công việc, không có chú ý bên này, Hàn Linh Hi yên tâm, vịn tường đi về phía trước. Lại thấy tiểu Kim trước mặt, chị ta thấy mặt cô không tốt lắm, kỳ lạ hỏi: "Tiểu Hàn, em sao vậy, khó chịu à?"
"Không có gì, có chút chóng mặt, em đến phòng nghỉ ngồi một chút. Đợi lát nữa bắt đầu làm việc, chị gọi em nha."
"Ừ, được, chị biết rồi, vậy em đi nhanh đi."
Lại đi tập tễnh đến phòng nghỉ, Hàn Linh Hi cởi giày ngồi lên ghế, giơ tay lên sờ trán, toàn là mồ hôi. Cô rút khăn giấy lau sạch mặt, gục lên bàn nghỉ một lúc.
Mơ màng trong cơn buồn ngủ nghe thấy tiếng cửa phòng mở, ngay sau đó, có một bàn tay đặt lên vai mình. Trực giác nói với Hàn Linh Hi không phải Chu Đình Vũ, vừa thẳng lưng lên một nửa đã bị người ta ôm từ phía sau lưng.
"Chị, trên người chị thơm quá."
"Chu Manh Manh, buông tay ra cho tôi."
"Một lát thôi, để em ôm một lúc được không?"
Giọng nói của Chu Manh Manh không giống như trước, cô ta nhẹ giọng nói ra, mang theo giọng điệu cầu xin.
Hàn Linh Hi căng cứng lưng, cô nhìn thấy gò má ánh mắt ảm đạm của chu manh trong gương. Con bé này lại chơi chiêu gì nữa đây?
"Em vẫn luôn rất muốn có một chị gái, điều ước này đã có từ lúc nhỏ, em muốn giống những đứa trẻ khác, làm nũng trước mặt chị ấy, làm trò thế nào cũng được." Chu Manh Manh ôm Hàn Linh Hi, không để ý đối phương có nghe hay không, lẩm bẩm: "Nên khi ba mới của em dẫn theo chị ấy vào nhà, không biết em đã vui vẻ cỡ nào nữa. Nhưng mà, chị của em rất ghét em. Em thích chị ấy cỡ nào, thì chị ấy ghét em bấy nhiêu. Mẹ và bà ngoại em lần lượt qua đời, trên thế giới này chỉ còn một mình em."
Cô ta đối diện với Hàn Linh Hi trong gương, "Lần đầu tiên thấy chị, em đã cảm thấy chị rất giống chị ấy, xinh đẹp rung động lòng người ấy, xinh đẹp lạnh lùng cao quý ấy, chỉ có điều chị dịu dàng hơn nhiều so với chị em. Nếu như không có cách nào ôm lấy chị ấy, ôm chị cũng được. Em không cố ý muốn tìm chị gây phiền phức, chỉ là muốn mượn nó để chị chú ý đến em nhiều hơn mà thôi."
Những lời này làm Hàn Linh Hi xúc động, cô có chút lơ đãng, tứ chi cứng ngắc vô tức buông lỏng xuống, "Cho dù trong lòng có vết thương như thế, cũng không nên làm lý do để cô buông thả. Cô có thể tổn thương đến những người quan tâm cô."
"Tuy rằng lời này là trách em, nhưng em nghe ra được mùi vị đồng cảm." Vừa rồi Chu Manh Manh còn lộ ra biểu cảm nặng nề lúc này đã hoàn toàn thay đổi, thay thành một gương mặt tươi cười: "Chị bị chuyện xưa của em cảm động nhỉ, em đoán đúng mà, quả nhiên chị là cô gái mạnh miệng mềm lòng."
"..."
Hàn Linh Hi giận tái mặt, nói tới nói lui, là đang nói láo sao? Cái con nhỏ chết tiệt kia, vậy mà dám lấy chuyện đồng cảm của người khác ra để viết văn.
"Nhân lúc tôi chưa có tức giận, nhanh buông ra."
Chu Manh Manh tiếp tục chơi xấu: "Không buông không buông em không muốn buông đó."
Con cọp không ra oai cô tưởng tôi là cọp giấy à?
Trên mặt Hàn Linh Hi hoàn toàn là biểu cảm nghiêm túc, đang định dạy dỗ cô ta một chút, ngoài cửa truyền đến tiếng của Chu Đình Vũ.
"Linh Hi, cậu có ở trong không?"
Chu Đình Vũ không tìm được Hàn Linh Hi ở bên ngoài, hỏi tiểu Kim mới biết cơ thể của cô không cho đến phòng nghỉ nghỉ ngơi, lo lắng nên đi tìm để xem thử. Cô giơ tay lên vặn cửa phát hiện cửa không khóa, vì vậy trực tiếp đẩy cửa vào, thấy cảnh Chu Manh Manh như con bạch tuộc dính trên người Hàn Linh Hi.
"Hai người đây... đang làm gì?"
Hàn Linh Hi nhanh chóng đẩy Chu Manh Manh ra, xấu hổ đứng lên từ chỗ ngồi, "Không, không làm gì cả, vừa rồi mình hơi mệt, ở đây nghỉ ngơi một lúc."
Tầm mắt của Chu Đình Vũ rơi trên người Chu Manh Manh, cô đi sang bên cạnh tránh chỗ cửa ra: "Cô Chu, người đại diện của cô đang tìm cô đấy, tôi nghĩ cô nên ra ngoài xem sao đi."
"Ồ, em biết rồi, cảm ơn chị đã nói cho em biết."
Chu Manh Manh lại thay đổi cái hình dáng ngây thơ ngoan ngoãn kia của mình, nháy mắt một cái với Hàn Linh Hi, "Ở chung với chị rất vui vẻ, em ra ngoài trước đợi lát nữa sẽ tìm chị sau nha."
Lời này nghe thật dễ khiến người khác suy nghĩ liên miên, Hàn Linh Hi biết Chu Manh Manh cố tình nói cho Chu Đình Vũ nghe, cô liếc cô ta tàn bạo.
Chu Đình Vũ không có phản ứng đặc biệt nào, cô chỉ đứng đó đợi Chu Manh Manh đi ra ngoài, rồi sau đó đóng cửa lại.
Lúc cửa chỉ còn một cái khe hơi lớn, đột nhiên Chu Manh Manh xoay người, cười ha hả với Chu Đình Vũ nói: "Em chiếm thời gian của chị Linh Hi, chị Chu sẽ không tức giận chứ?"
Chu Đình Vũ mỉm cười, dùng giọng nói Hàn Linh Hi không nghe được nói với cô ta: "Cái tuổi này chắc cô Chu chưa học tới đại học, tiểu học cũng từng tốt nghiệp rồi nhỉ, vậy chắc cô từng nghe giáo viên nói qua, dùng đồ của người khác mà chưa được cho phép là hành vi bất lịch sự vô cùng nhỉ. Vì lẽ đó tôi tạm thời giữ quyền truy cứu trách nhiệm, xin chú ý lời nói và hành động của cô, đừng gây phiền cho người khác."
Cô nói xong liền nhốt Chu Manh Manh ở bên ngoài, xoay người nhìn Hàn Linh Hi.
"Chuyện đó, vừa rồi..." Hàn Linh Hi sợ Chu Đình Vũ sẽ hiểu lầm, suy nghĩ tìm từ, "Mình không có làm gì với cô ta cả, con nhỏ đó tính cách rất kỳ quái, cậu cũng chú ý một chút."
"Không cần giải thích, mình biết."
Hàn Linh Hi có chút bất ngờ, "Cậu biết?"
"Nói nhảm. Mình biết cô ta thích cậu."
Chu Đình Vũ tức giận liếc cô một cái, luôn có một loại cảm ứng với người mà thích giống bản thân, Chu Manh Manh biểu hiện rõ ràng như vậy, sao cô lại không nhìn ra, tới nói chuyện phiếm với mình, không phải là muốn nói mấy lời khách sáo sao.
Cô gái này tưởng là ai cũng không nhạy cảm như cô, cái gì cũng không biết sao.
Hàn Linh Hi bất mãn, "Vậy sao cậu còn trò chuyện vui vẻ với cô ta như vậy?"
"Không phải mình nghĩ nếu như cô ta đến nói chuyện với mình, cậu có thể yên tĩnh một chút sao. Vừa rồi làm việc xong không tìm được cậu, cũng không tìm được Chu Manh Manh, mình liền suy đoán cô ta lại ở cùng cậu chỗ nào đây."
Cô đi đến sờ sờ trán Hàn Linh Hi, "Cậu khó chịu chỗ nào? Chóng mặt à?"
"Có lẽ là tụt huyết áp, giờ đỡ rồi." Hàn Linh Hi cầm tay Chu Đình Vũ, "Cậu không cần lo lắng đâu."
"Mình cũng không muốn lo lắng, nhưng đây là bộ dáng không làm cho người ta lo lắng sao?" Chu Đình Vũ nắm cằm của cô, kiểm tra cẩn thận, thấy sắc mặt cô vẫn tốt, thoáng yên tâm, "Cô nhóc kia không xúc phạm cậu chứ."
"Hơ, nực cười, mình là người sẽ bị con nhóc kiểu đó bắt nạt à?" Hàn Linh Hi xì khẽ, "Cậu có hơi coi thường mình quá đấy."
"Được được được, mình không coi thường cậu, mình xem trọng cậu." Ánh mắt của Chu Đình Vũ chứa đầy ý cười, Hàn Linh Hi cảm thấy trong lòng ngứa ngáy vô cùng, kéo cổ áo Chu Đình Vũ khiến cô khom lưng, ngưỡng mặt lên hôn cô.
Chu Đình Vũ nuông chiều Hàn Linh Hi, ôm cô vào trong lòng, cẩn thận hôn cánh môi của Hàn Linh Hi, xúc cảm mềm mại và nhiệt độ hơi nóng hổi ủi thẳng mỗi ngóc ngách tâm hồn của cô.
Hôn say sưa đến nỗi quên mất mình đang ngồi trên ghế, Hàn Linh Hi ngửa ra sau suýt nữa thì kéo Chu Đình Vũ cùng ngã từ trên ghế xuống, cũng may Chu Đình Vũ phản ứng nhanh chóng đỡ góc bàn, hai người sửng sốt rồi cùng nở nụ cười.
Rút khăn giấy ra lau sạch son môi trên khóe miệng nhau, Chu Đình Vũ giúp Hàn Linh Hi sửa sang lại váy, lại nhặt giày cô về mang vào cho cô, "Chúng ta nên ra ngoài rồi, nếu không đợi lát nữa Vương Nguyệt lại lục tìm cậu khắp nơi nữa."
Hàn Linh Hi ngồi trên ghế nhìn cô, "Đình Vũ, cậu sẽ luôn đối tốt với mình như vậy sao?"
Chu Đình Vũ gật đầu, mỉm cười nói: "Chỉ cần cậu bằng lòng."
***