Chu Đình Vũ dừng bút trong tay.
Lần đầu tiên, người mà từ trước giờ đều phân biệt rõ ràng công việc và sinh hoạt riêng luôn luôn bận rộn bây giờ đang thất thần.
Sáng sớm hôm nay là sáng sớm thứ hai sau khi cô về, là sáng sớm trải qua cùng Hàn Linh Hi. Cô còn nhớ rõ mùi dầu thơm lưu giữ trong mái tóc và nhiệt độ nóng bỏng trên làn da cô gái ấy. Cô và Hàn Linh Hi ôm nhau ngủ, cùng chung mộng đẹp quấn quanh buổi tối.
Không nhớ rõ độ ấm trong lòng biến mất từ lúc nào, Chu Đình Vũ bị đánh thức bởi ánh nắng mặt trời, trời ngoài cửa sổ sáng bừng, ánh nắng chen lấn chui qua rèm cửa sổ đã được kéo ra, nhuộm đôi con ngươi đen nhánh của cô thành màu hổ phách. Chu Đình Vũ mở mắt trong ánh mặt trời rực rỡ, mà cô gái mở cửa sổ đang đứng đưa lưng về phía cô, tóc dài xõa vai, hai chân thon dài thẳng tắp.
Xoay người lại thấy Chu Đình Vũ mở mắt trên giường, Hàn Linh Hi kéo khóe miệng lên nở một nụ cười nhạt, cô từ từ đi về hướng Chu Đình Vũ, bước chân mềm mại không nghe thấy tiếng động. Ánh mặt trời đánh lên người cô, phác họa ra một đường viền màu vàng, Chu Đình Vũ cũng cười, vươn tay về phía cô.
Ngồi xuống bên giường, để tầm nhìn ngang bằng với đối phương, Hàn Linh Hi nắm chặt bàn tay đang mở của cô, giọng nói thanh thúy, êm tai tựa như tiếng chuông gió.
Cô nhấc tấm chăn bị tuột xuống đắp lên vai Chu Đình Vũ, nói với Chu Đình Vũ: Đình Vũ, chào buổi sáng.
Chu Đình Vũ nhìn vào đôi mắt của Hàn Linh Hi, rõ ràng đang cảm nhận được hạnh phúc, thế mà lại không hiểu sao sinh ra rất nhiều cảm xúc chua xót. Một câu chào buổi sáng đơn giản, thay thế cho vô số lời lẽ ngọt ngào, đó là sự yên bình cô vẫn luôn mong chờ bấy lâu nay.
Nếu như về sau có thể chia sẻ từng sáng sớm với nhau, cô nhất định sẽ cảm thấy rất hạnh phúc.
"Giám đốc, đây là dự án chị vẫn chưa chỉ định người phụ trách, em đã chỉnh sửa lại cho chị xem rồi."
Tiếng đập cửa dọa Chu Đình Vũ giật mình, cô ổn định tinh thần, đưa suy nghĩ về lại công việc.
Lệ Lệ bỏ một xấp tài liệu thật dày lên bàn làm việc của Chu Đình Vũ, bắt đầu báo cáo: "Gần đây Seven muốn tung ra dòng trang phục mới, nhờ chúng ta quay poster quảng cáo, hình ảnh sản phẩm, còn có quảng cáo một phút, đặt trong trang web chính thức và trang weibo của bọn họ. Tất cả thông tin của bảy người mẫu lần này đều ở đây, chị có thể xem trước, mấy hôm nay người phụ trách đến họp với chị nói chuyện. Còn có Lâm thị yêu cầu chúng ta làm phim quảng cáo cho trang trại hoa oải hương của bọn họ, ngoài ra còn có..."
Chu Đình Vũ lật xem tài liệu trước mặt, Seven phục vụ cho nhóm người tiêu dùng cao cấp, đặc biệt thiết kế trang phục cho các tiểu thư quý tộc, cho dù là áo vest lông thú cao cấp, hay là áo khoác nhung tuyết xa xỉ, hoặc là váy dạ hội tơ tằm lộng lẫy, từ may mặc đến thiết kế đều duy trì đường nét lưu loát, chuyển tiếp khéo léo, nhằm thể hiện đường cong cơ thể hoàn mỹ của phái nữ, phát huy vẻ đẹp gợi cảm đến cực điểm.
Mà các cô gái mặc trang phục xa xỉ, có đôi môi đỏ mọng gợi cảm và ánh mắt đa tình, cùng với vóc người có thể nói là hoàn mỹ, lộ ra phong tình trên vũ đài trong mắt người khác, phần lớn đều là các cô gái trẻ tuổi, giống như bảy người mẫu Seven lựa chọn lần này, nhỏ tuổi nhất là mười tám tuổi, lớn tuổi nhất là hai mươi ba tuổi, trong ngày thường có thể mộc mạc đơn giản, khi đứng dưới ánh đèn huỳnh quang liền như Medusha phủ phục, nên khen chuyên gia trang điểm thần kỳ hay là khen độ kiểm soát mạnh mẽ của các cô gái này đây?
"Chị biết rồi, những tài liệu em đã sửa chị sẽ xem qua, sau đó sắp xếp công việc xuống dưới, Lệ Lệ, mấy hôm nay vất vả cho em rồi."
"Không sao ạ, đều là việc em phải làm mà, vất vả nhất vẫn là giám đốc chị ạ." Lệ Lệ khẽ cười, "Chị chú ý thân thể nha, em ra ngoài đây, có việc cứ gọi em."
Chu Đình Vũ gật đầu, lại xem vài tờ, xoa xoa chân mày đứng dậy, định đến phòng trà pha ly trà nóng, ngồi đến trưa lưng eo đều đau nhức, đúng lúc ra ngoài dạo một lúc.
Đi qua bàn làm việc của Hàn Linh Hi, Chu Đình Vũ đứng xa xa nhìn lướt qua. Vương Tuấn đang ghé vào bên cạnh bàn Hàn Linh Hi, dùng vẻ mặt đau khổ nói gì đó với cô, mà Hàn Linh Hi thì nhìn chằm chằm máy tính không chớp mắt, chân mày chau lại một chỗ sít sao, có thể thấy đã không chịu nổi rồi.
Có một cô gái như thế, cô kiêu ngạo, hư vinh, hiếu thắng, nhưng Chu Đình Vũ thích cô hờn dỗi, dịu dàng lại bướng bỉnh. Bởi vì phần yêu thích lớn hơn so với phần đáng ghét, nên có thể trực tiếp xem nhẹ phần đáng ghét kia.
"Chị Linh Hi, em xin chị, chỉ lần này thôi, chị giúp em với được không?"
"Cậu không thấy tôi đang rất bận à, không rảnh để ý tới tên ranh xấu xa như cậu, còn nữa tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi không được kêu tôi là chị! Biến ngay cho tôi nghe chưa..."
Những lời đối thoại vụn vặt đó lọt vào tai Chu Đình Vũ, cô nghe thấy thì cười không ngừng. Với thái độ Hàn Linh Hi đối với người khác ra sao... đấy không phải chuyện cô quan tâm.
- -----------------------------------------
"Linh Hi."
Hàn Linh Hi đang nói chuyện đến đau cả miệng với Vương Tuấn, bỗng nghe thấy có người kêu tên mình. Cô vừa lên tiếng trả lời quay sang, có hơi bất ngờ, người đến là Khương Tử Doanh.
Lúc này Vương Tuấn mới thức thời ngậm miệng chạy đi, cười toe toét nói: "Chị làm việc trước đi, lát em quay lại sau."
Tiểu Lâm đi photo tài liệu, văn phòng của Tiếu Mặc trống không, ở đây chỉ có một mình Hàn Linh Hi, cô khách sáo nói: "Cô Khương, cô đến tìm Tiếu tổng à? Anh ấy có chuyện ra ngoài rồi, buổi chiều mới về."
Mặc dù biết Khương Tử Doanh đối xử với mọi người hòa nhã, thế nhưng trong lòng vẫn luôn để ý phần tình cảm đặc biệt kia của cô ta đối với Chu Đình Vũ, Hàn Linh Hi không làm được như Chu Đình Vũ, gọi cô ta thật thân thiết là Tử Doanh được.
"Vậy à, không sao, tôi đến tìm Đình Vũ trò chuyện về quảng cáo trước, tìm anh ấy sau cũng được."
Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng Khương Tử Doanh lại đứng yên không di chuyển, cô ta nhìn Hàn Linh Hi đăm chiêu, không thể nắm bắt được biểu cảm trên mặt. . Xin hãy đọc truyện tại || trumtruyen . n e t ||
"Sao... sao vậy?" Nói sao thì bị người ta nhìn chăm chăm vậy rất không dễ chịu, Hàn Linh Hi thắc mắc đặt câu hỏi, tuy rằng cô rất thích tình trạng được chú ý, nhưng người này là Khương Tử Doanh, nhìn dáng vẻ kia của cô ta, chẳng lẽ nhìn ra gì rồi.
Khương Tử Doanh buông lỏng hai tay đang ôm, đi vài bước đến cạnh bàn, đối diện với Hàn Linh Hi cách một cái bàn, ngay sau đó, cô ta cúi người về hướng Hàn Linh Hi vươn tay ra.
Cái cô này muốn làm gì?
Thân thể Hàn Linh Hi cứng đờ, nhưng nghe cô ta nhẹ giọng nói: "Trên tóc, dính đồ."
Dùng ngón tay đẩy sợi tóc ra, cô ta lấy một mảnh lá nhỏ từ trên tóc Hàn Linh Hi xuống, một nửa vàng khô, một nửa còn xanh. Có lẽ là lúc sáng đi qua dưới lầu, gió tinh nghịch mang nó tới.
Hàn Linh Hi thở phào một cái, mím môi nói cảm ơn: "Cảm ơn cô."
"Không có gì."
Khoảng cách kề gần như vậy, Khương Tử Doanh ngửi được hương nước hoa trên người Hàn Linh Hi, hương hoa hồng. Khóe miệng Khương Tử Doanh lộ ra nụ cười nhạt, cô ta vẫn nhìn Hàn Linh Hi như trước, bỗng nói ra: "Những ngày ở nước ngoài với Đình Vũ, chúng tôi ở chung rất vui vẻ. Em ấy tỏ ra rất vui vẻ, chỉ là, tâm trạng vui vẻ ấy hình như là đang nhớ thương người kia."
Trong lòng Hàn Linh Hi đã đoán được tám chín phần, cô nhìn chăm chằm Khương Tử Doanh đợi cô ta nói ra câu kế tiếp.
"Linh Hi, thứ cho tôi mạo muội, hai người, đã bên nhau sao?"
Vốn tưởng rằng đối phương sẽ hỏi Chu Đình Vũ nhớ thương ai, đối phương lại trực tiếp hỏi hai người bên nhau phải không, nói như vậy, Khương Tử Doanh đã biết mình thích Chu Đình Vũ.
Hàn Linh Hi không thể nghĩ ra ý nghĩa Khương Tử Doanh muốn nói lần này, cô trầm ngâm vài giây, gật đầu trả lời: "Phải, tôi và cậu ấy bên nhau rồi, nhưng mà cô Khương, tôi không có cướp gì từ trong tay cô cả..."
"Đình Vũ đã nói với tôi, em ấy rất thích cô, loại tình cảm này không liên quan gì đến yêu từ cái nhìn đầu tiên, là từ từ cảm nhận được khi ở chung. Nói thật, tôi rất ghen tị với cô."
Tuy rằng trước đó Khương Tử Doanh đã đoán được, nhưng bị Hàn Linh Hi chính miệng xác nhận, khó nén được khó chịu trong lòng.
Cô cho rằng ít nhất Chu Đình Vũ từng động lòng với cô, cô cho rằng người con gái như Hàn Linh Hi vốn sẽ không quá để ý đến Chu Đình Vũ, nói chi đến thích em ấy, mà bây giờ xem ra cảm giác đều là đơn phương của bản thân, cô quá tự phụ đối với trực giác của mình, cho nên mới thất vọng nhiều như vậy.
Rũ mí mắt xuống, che khuất cảm xúc trong mắt, sau đó Khương Tử Doanh lại ngẩng đầu lên, từ từ nói: "Tuy rằng đến tận bây giờ tôi vẫn cảm thấy, tôi mới là người thích hợp với Đình Vũ nhất, nhưng em ấy chọn cô, tôi không có gì để nói, nhưng mà... điều này không đại biểu cho việc tôi sẽ từ bỏ, tôi sẽ không chịu thua."
Cô ta thấy Chu Đình Vũ cầm ly, đang đi về phía bên này, cũng thấy cô ta, phát hiện mình và Hàn Linh Hi.
Nở nụ cười với đối phương, ánh mắt Khương Tử Doanh lại chuyển về trên người Hàn Linh Hi: "Nếu như tôi có được em ấy từ trong tay cô, tôi sẽ không cảm thấy đó là đang cướp đoạt đồ của người khác, người xuất sắc hay sự vật được thưởng thức đều có cơ hội cạnh tranh công bằng, họ cũng có quyền lựa chọn khác."
"Cô..."
Chu Đình Vũ đi đến mười bước, Khương Tử Doanh nhếch miệng, nói ra mấy câu cuối cùng: "Nên cô cẩn thận nhé~, nếu như tình cảm hai người có chút khe hở, tôi sẽ nhân cơ hội đó mang em ấy đến bên cạnh tôi. Từ lúc đầu tình cảm của tôi với em ấy đã sớm hơn cô, không thể ít hơn cô."
"Tử Doanh, sao chị lại tới đây."
Chu Đình Vũ đến gần trước mắt, lên tiếng là hỏi Khương Tử Doanh, nhưng ánh mắt lại rơi trên người Hàn Linh Hi, trong mắt mang theo ý hỏi và ân cần quan tâm. Cô không biết vì sao Khương Tử Doanh lại xuất hiện bên cạnh bàn làm việc của Hàn Linh Hi, vừa rồi hai người đang nói chuyện gì.
"Hai người vừa nói chuyện gì vậy?"
Đi đến gần, trên người Chu Đình Vũ, có thấm mùi hương rất dễ nhận ra. Em ấy không có thói quen dùng nước hoa, nguồn gốc phát ra mùi hương hoa hồng này...
"Không có gì." Khương Tử Doanh liếc nhìn Hàn Linh Hi với ý tứ sâu xa, trả lời vấn đề của Chu Đình Vũ: "Vừa rồi bọn chị trò chuyện thời tiết gần đây thay đổi thất thường thôi. Em tới thật đúng lúc, chị đang đợi em đây, có một số việc muốn bàn với em."
"Vậy đến văn phòng của tôi đi." Chu Đình Vũ nhìn Hàn Linh Hi, không phát hiện cô có khác thường gì, liền đi trước dẫn đường.
Hàn Linh Hi nhìn theo hai người một trước một sau rời đi, ngồi trên ghế đờ ra, lời Khương Tử Doanh với nói, là đang hạ chiến thư với mình?
Người phụ nữ này có xuất thân bối cảnh đáng tự hào, còn có sự nghiệp thành công, nếu sợ hãi vì ưu thế Khương Tử Doanh có, vậy thì đó không phải Hàn Linh Hi cô.
Cô không nghi ngờ bản thân, càng tin tưởng trái tim của Chu Đình Vũ, quan trọng nhất là, cô không thể chấp tay tặng cô gái này, tình yêu luôn luôn ích kỷ như thế.
Mặc dù cô ta nắm trong tay đất đai màu mỡ hơn người khác, nhưng vậy chưa chắc đó là nơi Chu Đình Vũ muốn đến.
***