"Này, Đình Đình, cái này, củ niễng này trông tốt đấy, dì lấy thêm một ít."
"Dì, không cần nhiều vậy đâu, chúng ta còn nhiều thứ khác phải mua lắm ạ."
Điện thoại trong túi áo vang lên ting ting, Chu Đình Vũ lấy ra nhìn, là Hàn Linh Hi gửi tin nhắn tới.
Đi dạo lâu vậy còn chưa mua xong à? Khi nào hai người về vậy?
Cô vểnh môi cười, di chuyển ngón cái trả lời thật nhanh: Về ngay đây.
Sáng nay nhận được điện thoại của Trương Phượng Lan, nói là lâu rồi không thấy mình, bảo cô tan làm đi chợ với mình, buổi tối mọi người ăn cơm cùng nhau, Chu Đình Vũ tính toán mấy hôm nay thật sự quá bận bịu bỏ quên mấy người lớn, nên vui vẻ đồng ý, cùng Hàn Linh Hi về nhà.
Từ trước đến giờ Trương Phượng Lan rất quý mến Chu Đình Vũ, bà bảo hai cha con Hàn Tục ở nhà chờ, kéo Chu Đình Vũ ra ngoài vào siêu thị lớn nhất ở gần mua đồ, chọn tới chọn lui các loại hàng hóa rực rỡ đủ loại, trong giỏ rất nhanh được chất đống.
Đi ở lối đi giữa hai kệ hàng, bà vuốt cánh tay Chu Đình Vũ nói thầm, "Đình Vũ à, gần đây có phải làm việc bận bịu lắm không, dì thấy con gầy đi không ít rồi, tối nay chú con nấu canh giò heo, uống nhiều một chút, bồi bổ nhiều vào."
"Dì, con không sao đâu ạ, nhưng thật ra dì và chú phải chú ý điều dưỡng nhiều hơn."
"Vẫn là Đình Đình hiểu chuyện, con nhìn Nhiễm Nhiễm nhà dì kìa, ngày qua ngày chỉ biết chơi bời, làm gì biết quan tâm đến cha mẹ nó đâu?"
Nhắc tới Hàn Linh Hi, ánh mắt Chu Đình Vũ tự nhiên trở nên rất dịu dàng, "Thật ra Linh Hi cũng rất quan tâm hai dì chú, chỉ là cậu ấy xấu hổ không biết biểu đạt mà thôi."
"Hừm, đúng là vậy thì tốt rồi, dì cũng không trông mong gì con bé hiểu chuyện hơn, tự chăm sóc chú ý tới bản thân là được rồi." Trương Phượng Lan có ý chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, bà dùng khóe mắt liếc qua Chu Đình Vũ, cười tủm tỉm hỏi: "Này, Đình Đình, gần đây... công việc và phương diện cuộc sống sao rồi, có thay đổi gì mới không? Về nước lâu vậy rồi, có phải nên nghĩ đến việc quan trọng trong cuộc sống của mình không?"
Những lời này, nghe thật quen tai, có vẻ tối hôm qua lúc mẹ gọi điện cho mình, cũng đã nhắc đến nhiều lần. Trương Phượng Lan và Lâm Ngọc Chi là bạn già quen biết mấy chục năm, tình như chị em tâm liền tâm, hai bên làm gì cũng báo cho nhau biết, xem ra dì Phượng Lan nói mời mình đến nhà dì ăn cơm, không phải chỉ đơn giản là ăn cơm.
Đẩy dây túi xách bị tụt xuống lên vai, Chu Đình Vũ không trả lời thẳng, chỉ lấy công việc ra nói qua loa: "Gần đây con bận nhiều việc, vẫn chưa có thời gian suy nghĩ đến điều này."
"Ồ, vậy à." Trương Phượng Lan gật đầu, lại hỏi: "Vậy, mỗi ngày con đều ở chung chỗ với Nhiễm Nhiễm, nó có gì... khác thường không, bên cạnh có bạn nam nào không? Nhiễm Nhiễm có thân thiết với người nào không?"
"Chuyện đó con cũng không có để ý, Linh Hi có chủ kiến riêng của cậu ấy, dì, dì không cần quá quan tâm lo lắng đâu."
Lời nói ẩn chứa hàm ý của đối phương, sao Chu Đình Vũ lại không hiểu, Trương Phượng Lan quan tâm đến cuộc sống của mình là chuyện nhỏ, quan tâm đến chuyện đại sự cả đời của Hàn Linh Hi hơn, nếu nói Hàn Linh Hi tương đối thân thiết với người đàn ông nào, thì Lôi Dương có thể nói là đi đầu, đứng ở lập trường bạn bè thì cô thật sự cảm thấy người đàn ông Lôi Dương này không tệ, nhưng nếu là thân phận bạn gái của Hàn Linh Hi, cô tuyệt không ngốc đến nỗi đi khen tình địch của mình.
Dựa theo tính cách của dì Phượng Lan, nếu như biết bên cạnh Hàn Linh Hi có một người đàn ông chất lượng tốt như thế, cho dù Hàn Linh Hi không có ý định thì bà cũng sẽ loại bỏ hết khó khăn để gán ghép. Cũng như chuyện mình và Hàn Linh Hi ở chung... nếu như không có bà ấy đơn phương đàn áp kháng nghị của Hàn Linh Hi, làm sao lúc đó cô gái kia có thể đồng ý đến ở chung với mình?
Chu Đình Vũ thở ra một hơi, đợi đến một ngày nào đó dì Phượng Lan biết dì trăm phương ngàn kế hy vọng hai đứa con của hai nhà trở thành bạn tốt, lại trời xui đất khiến kết nhân duyên cho con cái mình với con gái người ta, không biết đến lúc đó trên mặt sẽ có đủ loại biểu cảm gì nữa.
"Con bé quá chủ kiến, nên dì mới lo." Trương Phượng Lan ảo não nói: "Dì Lưu giới thiệu cho nó chàng trai có điều kiện tốt, người ta cũng là có lòng tốt mà đúng không, dì nói với nó chứ, là không muốn đi, nếu như nó đang yêu, dì cũng không miễn cưỡng, vậy nếu như cô đơn lẻ bóng, sao lại không chịu đi?"
Chu Đình Vũ sửng sốt, "Dì, dì muốn Linh Hi đi xem mặt?"
"Đúng rồi, để chị họ nó khuyên còn không khuyên được, con bé này, giờ càng ngày càng không chịu dạy dỗ mà." Trương Phượng Lan bất đắc dĩ dang tay ra, "Đình Đình à, bình thường con trông chừng nó thêm giúp dì, đừng để con bé làm loạn ở bên ngoài."
"Dì, con biết rồi ạ."
"Ôi này, trí nhớ dì thật là," Trương Phượng Lan vỗ đầu một cái, "Vừa rồi ở trên lầu quên mua rượu gia vị với nước tương rồi."
"Để con đi lấy, dì chờ ở đây một chút nha."
Chu Đình Vũ đưa xe đẩy cho Trương Phượng Lan. Đi thang cuốn một mình lên lầu. Lúc đang xem lướt qua một vòng mấy gian hàng gia vị, cô thuận lợi tìm được đồ muốn mua, nhìn hạn sử dụng, lúc rẽ thì đụng phải khuôn mặt quen thuộc.
"Tiếu tổng?"
"Đình Vũ?" Tiếu Mặc có hơi giật mình, ánh mắt đối mặt với Chu Đình Vũ có vài phần mất tự nhiên, khẽ cười chào hỏi, "Em cũng đến mua đồ à."
"Ừm, tôi cùng mẹ Linh Hi đến mua đồ ăn. Một mình anh đi?"
"Không phải, tôi đi với vợ và con gái, hai người ấy ở chỗ kia."
Nhìn theo hướng nhìn của Tiếu Mặc, bà Tiếu đang chọn lựa ở khu rau quả, tiểu Ngôn hoạt bát, đi tới đi lui trên lối đi, tuy rằng trong tay đã cầm hai cái túi, vẫn lưu luyến ở gian hàng hoa quả.
"Một nhà ba người hạnh phúc của Tiếu tổng, thật khiến người ta hâm mộ." Chu Đình Vũ dịu dàng nói, "Hơn nữa đây chính là động lực để cho anh không ngừng phấn đấu nhiều năm qua nhỉ."
"Đúng vậy, tôi rất hạnh phúc." Ánh mắt hiền lành hòa ái của Tiếu Mặc dừng trên con gái còn nhỏ, tự nói thầm: "Có người vợ khéo hiểu lòng người, còn có con gái hoạt bát đáng yêu, có gì mà chưa hài lòng đây..."
"Linh Hi từng nói với tôi, nói anh từng nói với cô ấy một câu, nếu như một người mang người khác vào cuộc sống của mình, phải chịu trách nhiệm với cô ấy, loại trách nhiệm này dù là bất cứ khi nào cũng không thể trốn tránh." Sắc mặt Chu Đình Vũ thản nhiên, nhìn Tiếu Mặc, "Cho đến giờ, lòng anh vẫn giống như trước đây chứ?"
"Đúng là quan hệ của em và tiểu Hàn rất tốt, đến cả những lời này em ấy cũng nói với em." Tiếu Mặc trố mắt chốc lát thì cúi đầu, lòng mang áy náy: "Tôi thừa nhận, tôi cũng là một người đàn ông sẽ mắc sai lầm."
"Không phải tôi muốn phê phán sai lầm của anh."
Chu Đình Vũ ngắt lời anh ta, "Trên đời này có rất nhiều cám dỗ, ai có thể đảm bảo mình vĩnh viễn sẽ không mắc sai lầm, nhưng lúc lạc lối, phải chăng nên suy nghĩ lại tâm niệm ban đầu của mình. Tiếu tổng, Linh Hi vẫn rất kính trọng ngưỡng mộ ông chủ là anh đây, cô ấy rất tin tưởng anh, nên mới không có chút phòng bị nào, vợ anh đối với anh không rời không bỏ, lại coi anh như chỗ dựa sinh kế, còn có tiểu Ngôn, con bé yêu người cha làm hết chức trách là anh. Tiếu tổng, có nhiều người tin tưởng anh như vậy, hy vọng anh đừng phụ lòng, càng đừng lợi dụng lòng tin của họ mà tổn thương họ."
Tiếu Mặc nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Chu Đình Vũ trầm mặc, mỉm cười chua chát, "Tôi biết, đây cũng phải cảm ơn một bạt tai kia của em đã thức tỉnh tôi, bây giờ, tôi rất quý trọng hạnh phúc mà mình có."
Đêm sinh nhật Ô Tử Ba, người vào cùng một căn phòng với Hàn Linh Hi không phải là Ô Tử Ba, mà là Tiếu Mặc. Lúc đầu anh ta chỉ có lòng tốt muốn đưa Hàn Linh Hi đang say rượu vào phòng nghỉ ngơi, nhưng mà nụ cười của cô gái ấy quá bỏng mắt...
Có lẽ là từ ngày đầu tiên Hàn Linh Hi nhận chức, Tiếu Mặc đã có ấn tượng rất tốt với cô gái xinh đẹp này, anh ta đánh giá cao sự xinh đẹp và ngay thẳng của cô, nhưng cũng biết tính cách như vậy của cô sẽ thiếu sót trong giao thiệp giữa người với người thế nào, cũng vì một loại tâm trạng thương tiếc nào đó, nên trực tiếp giữ cô bên người làm trợ lý của mình.
Cô gái ấy có một cơ thể trẻ trung và một khuôn mặt xinh đẹp, tản mát ra một mùi hương nồng đậm như hoa hồng, lúc cồn thiêu đốt, hương vị càng lên men càng nồng đậm, gương mặt cô đỏ lên càng lộ vẻ mịn màng mềm mại, đôi môi đỏ tươi mang theo nụ cười mê người, như là quả anh đào dụ người nhất ở đầu cành, đối mặt với làn gió phất tới lay động lá anh đào rơi rụng, quả anh đào đỏ thắm ấy cũng rung rinh theo cành lá xanh ngát, sáng chói đôi mắt của anh ta, quyến rũ trong im lặng.
Có lẽ do cồn làm say, mới có thể xung động muốn hái cô xuống từ đầu cành, vuốt ve làn da hơi lạnh của quả anh đào, miệng đắng lưỡi khô muốn nếm được thịt quả ngon ngọt kia.
Không nhớ được làm thế nào Chu Đình Vũ xuất hiện, chỉ nghe sau lưng nổ vang, ngẩng đầu lên liền thấy gương mặt tức giận của cô.
Gương mặt nhận một bạt tai bỏng rát khiến Tiếu Mặc mất cân bằng ngã xuống đất, anh ta thấy được đôi mắt đỏ hoe và khuôn mặt xấu xí tràn đầy dục vọng chiếm hữu trong góc gương lớn, bừng tỉnh trong hoảng hốt, sợ hãi vô cùng, xấu hổ tột đỉnh làm anh ta che mặt không dám nhìn nữa.
Lúc đầu chỉ là dùng tư thái tiền bối, như đại thụ che chở bông hoa nhỏ xinh xắn dưới bóng cây, Tiếu Mặc vẫn luôn cho rằng mình khác những tên đàn ông lạc lối với đủ loại cám dỗ, cũng ôm thái độ cực kỳ khinh bỉ. Nhưng vô tình, dường như anh ta cũng đã bị biến đổi ngầm ảnh hưởng, biến thành người giống như bọn họ.
Nếu như Chu Đình Vũ chưa từng xuất hiện, chuyện xảy ra sau đó không thể tưởng tượng nổi, Tiếu Mặc cảm thấy may mắn mình vẫn còn cơ hội quay đầu. Cô gái với cơ thể mảnh mai này, thật ra trong cơ thể chứa một sức mạnh và dũng khí không thể đoán được, từ khi sáng lập công ty và ngồi trên vị trí ông chủ này, cô là nhân viên đầu tiên có can đảm tát mình một bạt tai.
"Mỗi người đều có trách nhiệm mà bản thân phải gánh vác, tôi sẽ không phản bội sự tin tưởng của họ nữa."
Những lời này là nói cho đối phương nghe, cũng giống như đang nói với chính mình. Tiếu Mặc hít sâu một hơi, "Đường sau này còn dài, chúng ta đều nên quý trọng hạnh phúc trước mắt."
Chu Đình Vũ thấy tiểu Ngôn đã chọn kẹo xong, đanh nhìn xung quanh, cô hơi gật đầu với Tiếu Mặc, "Tôi còn có việc, đi trước, không làm lỡ anh sum họp với người nhà."
Tiếu Mặc gật đầu, "Cảm ơn em đã thay tôi giữ... bí mật mà tôi khó có thể mở miệng này."
"Anh muốn bảo vệ người anh quý trọng, tôi cũng muốn bảo vệ người tôi quý trọng mà thôi." Nói tạm biệt với Tiếu Mặc, Chu Đình Vũ cầm đồ xuống lầu, lúc cô đứng trong thang cuốn quay đầu lại, thấy Tiếu Mặc ngồi xổm xuống ôm lấy tiểu Ngôn.
Nếu biết người mình vẫn luôn kính trọng có suy nghĩ không trong sạch trong đầu đối với cậu ấy, chắc cô gái ấy sẽ cảm thấy bị đả kích rất lớn.
Chỉ là nếu nói về nguyên nhân ban đầu, cũng là do tự cậu ấy gây ra.
Giơ tay lên xoa xoa chân mày tê dại, Chu Đình Vũ có chút co thắt tim, dì Phượng Lan nói đúng, cô phải trông chừng Hàn Linh Hi thêm, tránh cho cô gái ấy lại làm bậy làm bạ.
***