Chuông cửa nhà vang lên ba tiếng, có người đi ra mở rộng cửa rất nhanh.
Mây Cẩn buộc tạp dề mở cửa thấy là Hàn Linh Hi, nụ cười trên mặt càng đậm hơn, "Nhiễm Nhiễm, đến rồi?"
"Chào dì ạ." Hàn Linh Hi lễ phép chào hỏi đi vào nhà tìm khắp nơi, "Chị con đâu ạ?"
Nghe thấy phòng bếp có tiếng vang, cô đoán là Dung Tĩnh Hi ở đó, lập tức đi vào, thấy trước cửa sổ có một dáng người nhỏ nhắn mềm mại, đeo tạp dề đang cắt thịt.
"Chị, em nói sao không tìm ra chị, thì ra chị trốn ở đây, em có chuyện muốn nói với chị, chị nhanh giúp em đi, em cảm thấy gần đây em bất thường lắm luôn đó."
Hàn Linh Hi vừa nói vừa đi qua, ôm chặt lấy đối phương từ phía sau, đo vòng eo cảm thấy kích thước không đúng, xúc cảm không đúng lắm, còn có mùi nước hoa xa lạ trên người...
"... Tôi nhìn ra rồi, cô là người đó?"
Nhìn xuống đỉnh đầu không phải là mặt của chị họ, tuy nói dung mạo đẹp tựa như ngọc, vẻ đẹp quyến rũ tự nhiên, nhưng hơi thở lãnh đạm quanh thân này lại không đáng yêu chút nào.
Hàn Linh Hi nhàm chán buông tay ra, "Nhận lầm không được à, tôi còn tưởng là chị tôi, nói chứ sao chị lại ở chỗ này, vậy mà đại tiểu thư mười ngón tay không dính nước lại xuống bếp, đúng là mặt trời mọc đằng tây mà."
"Mẹ nói hôm nay có khách, để tôi tới giúp, tôi liền tới, không nghĩ người khách này là cô."
Mộ Ngưng khẽ hừ một tiếng: "Sớm biết vậy tôi đã không tốn công tốn sức rồi."
"Nhiễm Nhiễm, chị con đi mua cá rồi, biết con thích ăn nên tới chợ chọn đồ tươi về." Mây Cẩn quay lại phòng bếp vỗ vai Hàn Linh Hi, ân cần nhã nhặn, "Con đi ra ngoài nghỉ ngơi chút đi, xong rồi dì gọi con."
"Khỏi đi dì, có gì cần con giúp không."
"Để cô giúp, đến cả cơm cô còn không nấu, có thể giúp gì?" Giọng nói của Mộ Dung không tránh được khinh miệt, "Cô đi ra ngoài thành thành thật thật làm khách của cô đi."
Hàn Linh Hi nhàm chán bĩu môi, quay trở lại phòng khách, Mộ Ngưng cúi đầu thì phát hiện Hàn Linh Hi không đổi giày, nhíu mày, đi theo Hàn Linh Hi.
"Này, việc đầu tiên vào nhà người khác là phải đổi giày, cô không biết à?"
Coi giọng nói lạnh như băng kia là không khí, Hàn Linh Hi đặt mông ngồi xuống ghế salon, bắt chéo hai tay nhìn Mộ Ngưng khiêu khích, từ lần đầu tiên gặp nhau cô gái này đã cho cô ấn tượng không tốt rồi, càng ở chung càng cảm thấy vô cùng tồi tệ, rốt cuộc dì bị chập dây thần kinh nào sao, có con gái ngoan ngoãn khéo léo như Dung Tĩnh Hi, còn muốn nhận một đứa con gái nuôi tính cách dở hơi thế này nữa.
Không phải chỉ đội trên đầu hào quang con gái thứ ba của Mộ thị thôi à, không phải chỉ là có một ông cha trùm bất động sản chống lưng thôi à, phú nhị đại không tầm thường cả ngày ngạo mạn, còn có tính sở hữu rất mạnh nữa, Hàn Linh Hi không thích ánh mắt cô ta nhìn Dung Tĩnh Hi, như thể chị họ cô là của riêng cô ta vậy, trước đây cô không có kiêng nể gì trêu chọc chơi đùa với Dung Tĩnh Hi, còn bây giờ vì Mộ Ngưng mà cô và chị họ không thể chơi đùa vui vẻ nữa.
"Tôi không biết."
Có hoa quả Vân Cẩn đã chuẩn bị sẵn trên bàn, Hàn Linh Hi lấy ra một trái vải ngâm đá trong đĩa trái cây, nhàn nhã lột vỏ thưởng thức phần vải bên trong.
"Cô không biết thì giờ tôi nói cho cô biết, thế nào cô cũng phải biết, còn nữa, ăn xong phải ném hột và vỏ vào thùng rác, đừng có để trên bàn."
Khi Mộ Ngưng nói ra những lời này, Hàn Linh Hi vừa ăn xong trái vải, cô không hề sợ con dao mà Mộ Ngưng thuận tiện mang ra ngoài, ở trước mặt cô gái mặt than băng sơn kia mở bàn tay ra, bỏ hột và vỏ trái vải lên bàn.
"Cô!"
"Dì ơi, dì nhanh tới nhìn con nuôi dì nè, có phải hôm nay chị nuôi khó chịu không vậy dì, con thấy mặt chỉ không bình thường đó..."
Hàn Linh Hi vừa nói vừa ưỡn ngực ngẩng đầu, hất cằm lên với Mộ Ngưng, đầy ý cô làm gì được tôi.
Nghe được tiếng động, Vân Cẩn đứng trong phòng bếp dịu dàng hỏi, "Sao vậy Ngưng Ngưng? Khó chịu ở đâu?"
"Không có, mẹ, con không sao."
Mộ Ngưng dùng giọng nói dịu dàng và ổn định trả lời câu hỏi của Vân Cẩn, Mộ Ngưng cầm con dao lên để trên chỗ cổ mình, làm động tác uy hiếp với Hàn Linh Hi, lập tức xoay người trở lại phòng bếp. Cô cũng không có chút cảm tình gì với em họ yêu tinh này của Dung Tĩnh Hi, ở trước mặt Dung Tĩnh Hi và Vân Cẩn ngoan ngoãn làm nũng như con nít, ở chung với mình thì lộ mặt thật ra, tên vô lại không chịu dạy dỗ.
Hai cô gái này, trên thực tế là ghét lẫn nhau.
Hàn Linh Hi lè lưỡi với bóng lưng của Mộ Ngưng, đến tủ giày bên kia đổi một đôi khác lại về sô pha ngồi.
Nhìn bốn phía không thấy Dung Thần Dật, đoán chắc là dượng lớn lại vất vả mất ăn mất ngủ trong Sở sự vụ rồi.
Trong lòng Hàn Linh Hi có chút cảm khái, nhớ năm đó dì Vân Cẩn và mẹ cô Trương Phượng Lan, khi ấy chính là hai đóa hoa vàng nổi tiếng trong dòng họ nhà cô, là đôi chị em họ tình cảm thắm thiết, đến cả hình mẫu người yêu cũng rất giống nhau. Hai bà cùng yêu người đàn ông tên Dung Thần Dật trung hậu thành thật kia, trình diễn một cuộc chiến hoa hồng đỏ và hoa hồng trắng.
Thật không may, Dung Thần Dật không thích gương mặt quá mức xinh đẹp của Trương Phượng Lan, lại chung tình với một Vân Cẩn tài đức dịu dàng ôn thuận. Sau đó hai người suôn sẻ bước vào thánh đường hôn nhân, người có tình sẽ thành thân thuộc, còn mẹ mình thì lại trải nghiệm lần đầu tiên thất tình trong cuộc đời mình, cuối cùng cơ duyên tác hợp kết làm vợ chồng với Hàn Tục là anh em tốt với Dung Thần Dật.
Chút tình cảm này mẹ cô vẫn luôn giữ bí mật tuyệt đối, đến cả Hàn Tục cũng không biết, chỉ là có một lần mẹ uống rất nhiều rượu tán gẫu với mình, trò chuyện đến hăng hái thì tiết lộ. Hàn Linh Hi muốn cảm ơn mẹ mình không vì tình yêu mà từ bỏ tình thân, càng may mắn hơn năm đó Dung Thần Dật không cưới Trương Phượng Lan, nếu không cô với Dung Tĩnh Hi ở đâu ra?
Hàn Linh Hi tháo dép ra cuộn mình trên ghế sô pha, cùng thế hệ thì từ nhỏ cô và Dung Tĩnh Hi là có quan hệ tốt nhất, có rất nhiều điều có thể chia sẻ với nhau và nhận được lời khuyên thích hợp, chỉ là bây giờ chị họ còn có thể hiểu cô như trước chứ?
Nếu biết mình thích một cô gái, chị ấy sẽ cảm thấy...
"Hi nhi, đến rồi à?"
Nhắc tào tháo tào tháo liền tới, Dung Tĩnh Hi cầm một cái túi đen vào cửa, trong túi là hai con cá sống, còn đang nhảy bành bạch.
"Chị, chị về rồi, em có chuyện muốn trao đổi với chị nè."
Dung Tĩnh Hi gật đầu, "Đợi chút, chị cũng có chuyện nói với em."
Đưa cá cho Mộ Ngưng trong bếp, nói với đối phương vài câu, Dung Tĩnh Hi đi ra phòng khách, ngồi xuống bên cạnh Hàn Linh Hi, "Sao vậy, có tâm sự gì hửm?"
"Có thì có, chúng ta có thể vào phòng chị nói không?"
Mặc dù cảm thấy kỳ lạ với đề nghị này của em họ, nhưng cô chỉ nghĩ là có chuyện khó nói không thể để người lớn biết, nên Dung Tĩnh Hi liền kéo cô vào phòng ngủ của mình.
Sau khi khóa trái cửa, Hàn Linh Hi ngửa mặt ngã xuống giường Dung Tĩnh Hi, ngước mắt thấy ảnh chụp chung của chị và Mộ Ngưng đặt trên tủ lùn, lòng đố kỵ quấy phá, vươn tay úp nó xuống.
Chị họ và chị nuôi này quan hệ tốt đến cỡ nào, trong phòng ngủ còn thấy chị ta.
"Được rồi, bây giờ chỉ có hai chúng ta, em có thể nói rồi."
Dung Tĩnh Hi ngồi xuống bên cạnh Hàn Linh Hi, lộ ra dáng vẻ chị cả, vuốt tóc dài của Hàn Linh Hi, dịu dàng nói: "Có tâm sự gì vậy."
"Là, chính là..."
Hàn Linh Hi suy nghĩ một lúc quyết định nói từ đầu: "Là ngày xưa có hai người, chị có thể gọi là A và B, hai người họ đã quen biết từ nhỏ, chỉ là không thân, B học tập luôn cầm cơ đi trước, A lại bị đem ra so sánh với B ấy, dần dà A cực kỳ ghét B, sau này B ra nước ngoài, A tưởng là chuyện này hẳn là chấm dứt ở đây, ai biết sau này B lại về, lúc đầu A vẫn rất bài xích B, nhưng từ từ cô bị sự dịu dàng và tinh tế của B hấp dẫn, trong vô thức, hình như đã thích người ấy. Chị nói xem, có phải chuyện này rất rắc rối không?"
Dung Tĩnh Hi nháy mắt một cái, không hiểu gì nhìn chằm chằm Hàn Linh Hi, "Yêu đơn phương, vậy có gì rắc rối?"
"Không phải, B cũng thích A."
"Vậy thì băn khoăn điều gì?"
"Em băn khoăn là vì..."
Đang rối rắm bỗng nói lộ ra miệng, Dung Tĩnh Hi lập tức hiểu, lộ ra nụ cười hiểu ý. Cô xoa xoa mặt Hàn Linh Hi, "Chị đoán, em chính là A băn khoăn kia nhỉ?"
Hàn Linh Hi không nói chuyện, coi như là ngầm thừa nhận.
Dung Tĩnh Hi đỡ vai Hàn Linh Hi kéo cô ngồi dậy, "Vậy mời cô A nói cho chị biết, cô ấy thích B, B cũng thích cô ấy, vậy cô A còn có gì băn khoăn đây, hai bên đều có tình cảm, bên nhau không phải tốt à, nếu như người lớn trong nhà không đồng ý, hai người phải cố gắng, thời gian lâu dài bọn họ thấy các em hạnh phúc, cũng sẽ không phản đối nữa."
"Vấn đề cũng không phải cái này." Hàn Linh Hi liếc Dung Tĩnh Hi một cái, thở dài, "Chị, em thích... một cô gái..."
Dung Tĩnh Hi sửng sốt, "Hi nhi, em chắc chứ?"
"Lúc đầu em cũng hoài nghi đó là ảo giác, chỉ là càng về sau, cảm giác đối với cô ấy ngày càng mãnh liệt, đến mức em không thể nào khống chế được." Hàn Linh Hi cúi đầu, "Thật ra, vừa rồi bọn em mới hôn nhau, khiến em sợ cảm giác này, em chưa từng thích một người nhiều đến thế, cũng là khi ở bên cạnh cô ấy sẽ có cảm giác hạnh phúc rõ rệt như vậy."
Em họ của cô lo lắng không yên tìm tới mình, chính là muốn nói với mình em ấy hôn một cô gái, cảm giác cũng không tệ lắm?
Dung Tĩnh Hi không nói nên lời, "Vậy rốt cuộc em đang lo lắng điều gì?"
Hàn Linh Hi kinh ngạc, cô cảm thấy mình biểu đạt rất rõ ràng, nói chứ thái độ của chị họ thật kỳ lạ, biết là tính cách chị luôn không nóng không lạnh, ngay cả xu hướng giới tính của mình không giống với người khác cũng không hề tỏ ra kinh ngạc, chẳng lẽ tính tình tốt dễ chấp nhận hơn sao.
"Em phức tạp là vì cô ấy là con gái đó?"
"Em thích cô ấy là vì cô ấy là con gái à." Dung Tĩnh Hi lắc đầu, "Em thích con người cô ấy, mà không phải vấn đề cô ấy có phải con gái hay không, đồng dạng, em phức tạp cô ấy là con gái, em có thể không thích cô ấy ư? Nói cho cùng, không phải vì cô ấy là con gái mà em bối rối, em chỉ băn khoăn người khác sẽ để ý cô ấy là con gái, cũng vì vậy mà không chấp nhận được."
Cô còn tưởng rằng phụ nữ toàn thế giới này đều cong ít ra còn em họ cô, cô gái này ỷ mình trẻ tuổi xinh đẹp được cưng chiều mà kiêu, bạn trai qua lại không giàu thì đẹp, gây họa cho đàn ông bao nhiêu năm, sao bây giờ lại phát hiện ra mình thích phụ nữ? Dung Tĩnh Hi không khỏi cảm thấy hiếu kỳ, rốt cuộc là cô gái nào thần thông quảng đại có thể bắt được cô em họ khó trị này của mình.
"Cô B mà em thích là ai?"
"Là con gái của bạn học cũ của mẹ em, bây giờ cô ấy đang thuê chung nhà với em." Ánh mắt Hàn Linh Hi lộ ra vẻ nghi hoặc, "Chị, con gái với con gái thật sự có thể bên nhau dài lâu sao? Em sợ em chọn nhưng không tiếp tục được, đến cuối cùng lại thương tổn cô ấy..."
"Đáp án này cần bản thân em thực hiện, người khác không giúp được gì."
Dung Tĩnh Hi giương khóe miệng, "Hi nhi, nói về sinh lý bẩm sinh thì không cách nào thay đổi, nhưng về tâm lý em có thể lựa chọn thay đổi mình hoặc là thay đổi người khác, tức là, có muốn hay không là vấn đề ở mình. Nhưng mà chị phải nhắc nhở em một câu, cho dù đau khổ hay là hạnh phúc đều do chính em cảm nhận, không liên quan nhiều đến người khác. Nếu muốn sống trong cái nhìn của người khác, em sẽ vĩnh viễn không dành được hạnh phúc thật sự."
Hàn Linh Hi sáng tỏ thông suốt, dường như trong nháy mắt suy nghĩ rõ ràng rất nhiều chuyện, cô cảm kích cầm tay Dung Tĩnh Hi, "Em biết rồi, chị, lời chị nói luôn có thể cho em động lực, trái lại em thật bất ngờ đó, chị không có chút kinh ngạc nào với chuyện em yêu con gái hết nha."
Dung Tĩnh Hi cười khẽ, thật ra em họ cô đã hiểu rõ từ lâu rồi, chỉ là đang tự đấu tranh thôi, nếu không tại sao lúc nói đến cô gái kia, trên mặt lại là dáng vẻ ấm áp yêu thương như vậy được.
Về phần không kinh ngạc... Cái này, thân là chị cả phải là người dẫn dắt ảnh hưởng, cô không thể thẳng thắn với Hàn Linh Hi, mình là "người trong giới" với em ấy được? Nếu không cẩn thận để dì nhỏ biết được, còn không nghĩ người làm chị như cô đây dụ dỗ em gái mới lạ đó.
"À, đúng rồi, chị nói có chuyện muốn nói với em mà, chuyện gì vậy?"
"Không có gì, chỉ là lâu rồi không gặp, nhớ em, gọi em đến ngồi chơi."
Dung Tĩnh Hi nói qua loa, thật ra cô muốn mời Hàn Linh Hi tới làm khách, là vì bị Trương Phượng Lan giao nhiệm vụ, nói là bạn giới thiệu một chàng trai tốt cho em họ, nhưng em họ không muốn gặp, Trương Phượng Lan biết Hàn Linh Hi rất nghe lời Dung Tĩnh Hi, nên gọi điện cho Dung Tĩnh Hi để cô khuyên Hàn Linh Hi đi xem mặt.
Nếu em ấy đã có người mình thích, thì không cần phải đi xem mặt, chỉ là... Dì nhỏ thật biết tìm người, dì quên là thật ra mình còn chưa kết hôn à, để cho người còn chưa cưới như cô đi khuyên em họ nhỏ hơn mình nên đi xem mặt, hợp lý không?
***