Chỗ sân cầu lông mà Lôi Dương nói đúng là không quá xa, diện tích sân chơi lớn, điều kiện lại tốt, đến nơi rồi Hàn Linh Hi mới biết mình từng lái xe qua, chỉ là bình thường ít đến loại nơi thế này nên có thể không chú ý.
Tất cả đều được đối phương chuẩn bị, Hàn Linh Hi chỉ thay đổi một bộ quần áo thể thao thoải mái, đeo vợt cầu lông trên lưng đi vào sân cầu lông với Lôi Dương, trước đó anh ta đã đặt trước, xếp sân số ba.
Bỏ nước và khăn mặt sang một bên, Hàn Linh Hi chuẩn bị đi lấy cầu lông, bị Lôi Dương cản lại, "Làm nóng người trước đã, giãn gân cốt, tránh lát nữa động tác quá mạnh sẽ làm cơ thể bị thương."
Hàn Linh Hi gật đầu, đứng tại chỗ giơ chân mở rộng tay phải, cổ tay trái cong theo hướng tay phải vừa chuyển động, thấy một gương mặt quen thuộc trên lối vào.
Đây không phải là Đỗ Dật à?
Phía sau anh còn hai cô gái trẻ tuổi, một là em gái anh Đỗ Nhất Nhu, người còn lại Hàn Linh Hi không biết. Sau khi Đỗ Dật đi vào thì nhìn khắp nơi, nhìn thấy Hàn Linh Hi rất nhanh, vẫy vẫy tay đi chầm chậm tới.
"Này, Linh Hi, sao em lại ở đây, anh còn tưởng nơi thế này em sẽ không đến chứ."
Đỗ Dật cười tủm tỉm chào hỏi, thấy Lôi Dương thì hỏi: "Vị này là..."
"Bạn, sống lầu trên em. Lôi Dương, đây là bạn thân lớn lên từ nhỏ với em, Đỗ Dật."
"Chào anh!"
"Chào anh."
"Chị Linh Hi!"
Phản ứng của Đỗ Nhất Nhu nhiệt tình hơn Đỗ Dật, xông tới chui vào lòng Hàn Linh Hi, đâm vào làm cô lui mấy bước, "Lâu rồi không gặp, người ta nhớ chị."
"Bé con, nhẹ chút, lớn vậy rồi còn sỗ sàng." Hàn Linh Hi quở trách, "Hôm nay các em cũng đến chơi cầu lông?"
"Vâng ạ, đây là chị em tốt nhất của em, Tiểu Ngư," Đỗ Nhất Nhu khoác cánh tay cô gái bên cạnh, "Hôm nay rảnh rỗi không có gì làm, nên năn nỉ anh hai lái xe đưa bọn em đi chơi cầu lông, không nghĩ tới lại trùng hợp gặp chị ở đây đó."
"Đúng đấy, chị Linh Hi của em hiếm lắm mới đến nơi thế này mà." Đỗ Dật đẩy đẩy Hàn Linh Hi, tiến đến bên tai cô cười hề hề nói: "Anh chàng này... quan hệ thế nào với em? Sao hai người lại cùng đi chơi cầu lông."
"Không có quan hệ gì cả, hôm nay chỉ đến đánh cầu lông chút thôi."
Hàn Linh Hi mặc kệ Đỗ Dật, "Tránh ra đi, tìm chỗ của mấy người đi."
"Chi vậy, làm gì không muốn thấy anh vậy," Đỗ Dật nhìn khắp nơi, "Chu Đình Vũ đâu, cô ấy không đi với em à?"
"Tại sao em phải đi với cậu ta." Hàn Linh Hi hỏi ngược lại, "Lẽ nào ở chung chỗ thì làm gì cũng đi cùng nhau à?"
Đỗ Dật lắc đầu, "Không cần làm gì cũng đi cùng nhau, chỉ là... hình như anh thấy cô ấy."
"Cái gì?!"
Hàn Linh Hi nhìn theo hướng ngón tay Đỗ Dật chỉ, kinh ngạc mở to hai mắt, không lầm chứ, hôm nay ngày tụ tập lớn à? Sân cầu lông toàn thành phố chỉ có một chỗ này à, sao tất cả mọi người lại chạy đến đây?
Chu Đình Vũ mặc một bộ áo thể thao và quần short màu trắng, trên vai đeo cây vợt, phía sau cô còn có Khương Tử Doanh mặc đồ phấn hồng. Hai cô gái này đều là người Hàn Linh Hi không muốn gặp nhất, cô giơ tay lên che mặt xoay người, Lôi Dương thì giơ tay lên bắt chuyện: "Này! Đình Vũ! Ở đây!"
"Lôi Dương? Mọi người cũng ở đây?"
Chu Đình Vũ rất bất ngờ, tất nhiên cô cũng thấy anh em nhà Đỗ Dật, còn có Hàn Linh Hi che mặt ở phía sau lưng họ.
Đỗ Nhất Nhu dùng cái ôm gấu như vừa nãy chào đón Chu Đình Vũ, hiếu kỳ quan sát Khương Tử Doanh, "Chị gái xinh đẹp này là ai ạ, trước giờ chưa thấy qua."
"Là bạn tốt của chị." Chu Đình Vũ giới thiệu với mọi người, "Khương Tử Doanh. Tử Doanh, đây là hàng xóm tầng trên của bọn tôi, anh Lôi Dương, vị này là Đỗ Dật, cô bé này là em gái anh ấy, Nhất Nhu."
"Đúng là trùng hợp, mọi người đều quen biết," Lôi Dương nhiệt tình mời, "Hẹn gặp nhau không bằng gặp ngẫu nhiên, nếu gặp nhau ở đây, chúng ta làm vài ván đấu thế nào?"
Đỗ Dật luôn là người thích chơi, có người đề nghị liền vui vẻ chấp nhận, lắc cánh tay muốn gia nhập, Đỗ Nhất Nhu ồn ào theo anh trai, Chu Đình Vũ và Khương Tử Doanh cũng không có phản đối gì, khổ nỗi Hàn Linh Hi yếu không địch lại mạnh, biết trước kháng nghị là vô ích, thẳng thắn im lặng không lên tiếng, vì vậy mọi người vui vẻ quyết định như vậy.
Để tăng thêm thú vị, ván đấu chia làm ba giai đoạn, giai đoạn đầu tiên là đấu một với một, hai đội cử người ra nghênh chiến, phần hai là hình thức chia đội, hai người một đội tiến hành đấu hai với hai, giai đoạn thứ ba là hình thức nước chảy, một người làm chủ nhà, những người khác đến khiêu chiến, thắng thì chuyển cho người tiếp theo, xoay vòng như vậy.
Bảy người tìm thêm một người tập chung, tập hợp đủ tám người vừa vặn chia làm hai đội, Lôi Dương, Hàn Linh Hi, Đỗ Dật, Đỗ Nhất Nhu một đội, Chu Đình Vũ, Khương Tử Doanh, Tiểu Ngư, người tập chung một đội, chơi bốc thăm để chọn đối thủ.
Vốn tưởng rằng trong mấy người này đánh khá nhất là Lôi Dương và Chu Đình Vũ, nhưng vài lần làm khán giả, Hàn Linh Hi phát hiện mình cả nghĩ quá rồi. Lôi Dương và Chu Đình Vũ đánh đúng là không tệ, Đỗ Dật và Khương Tử Doanh cũng không cam chịu tỏ ra yếu kém, coi như hai cô bé đều ra dáng, chỉ có mình...
Mặc kệ là hình thức một đấu một hay là đấu đội, cô đều chống đỡ không được bao lâu thì thua trận, giai đoạn đầu tiên cô bị Khương Tử Doanh chọn làm đối thủ, cầu lông cứ như bị vợt của cô ta hút vào, kiểm soát rất ổn, gần như là cô ta chỉ đứng tại chỗ không hề di chuyển, còn Hàn Linh Hi thì luống cuống tay chân chạy trái chạy phải trên địa bàn của mình, không phải đánh cầu vào lưới thì là không đón được, 3:0 thua vô cùng thảm.
Giai đoạn thứ hai Lôi Dương và Hàn Linh Hi một đội, đấu với Khương Tử Doanh và Chu Đình Vũ một đội, cho dù Lôi Dương săn sóc liều mạng cứu Hàn Linh Hi, nhưng đồng đội yếu thảm này lại kéo anh ta xuống nước ảnh hưởng đến hiệu quả chiến đấu của anh ta, hòa 1:1 thì ở hiệp ba bọn họ vẫn thua.
Hàn Linh Hi mệt mỏi đầu đầy mồ hôi, lưng đã ướt đẫm, cô khom lưng điều chỉnh hô hấp, đều tại bình thường mình không rèn thể lực, đến thời điểm quan trọng một chút tác dụng cũng không có.
Lôi Dương đưa khăn mặt và nước cho cô, ân cần hỏi: "Linh Hi, em khỏe không, chịu được chứ?"
"Không sao, em vẫn ổn." Cho dù tay và chân đã rất đau nhức, còn Khương Tử Doanh và Chu Đình Vũ ở đây làm sao cô có thể đào binh? Chiến sĩ có chết cũng phải chết trên sa trường.
"Vậy em nghỉ chút đi đợi lát nữa chúng ta lại bắt đầu, anh đi lấy thêm nước."
"Ừm."
Đỗ Dật nhìn theo Lôi Dương rời đi, kéo vợt bóng đi tới, cười toe toét hỏi Hàn Linh Hi: "Này, anh thấy anh Lôi này rất quan tâm em đó, lúc đấu anh ta vẫn luôn quan tâm em, hình như rất lo lắng cho em, chỉ là tiến sĩ Chu nha, cô ấy cũng nhìn em."
Hàn Linh Hi không đếm xỉa đến anh ta, lâu chút mồ hôi ngồi xuống ghế bên cạnh. Đỗ Dật không sợ chết đi theo, "Tội gì mà không để ý anh vậy, nói chuyện với em đó, sao anh cảm thấy không khí hôm nay không đúng lắm nhỉ, rốt cuộc em và Chu Đình Vũ nói chuyện chưa, cô ấy dẫn theo cái cô kia, là Khương Tử Doanh rất quan tâm cô ấy mà em nói à, hai người đánh rất ăn ý nha, kỹ năng quần vợt cũng không tệ, anh nhiều chuyện một chút, không phải cô ta có ý... với Chu Đình Vũ đó chứ?"
"Coi như mắt anh không có mù, vẫn nhìn ra được."
"Đó không phải tình địch của em à?!"
"Không liên quan đến em." Hàn Linh Hi tức giận nói, nhìn Chu Đình Vũ nói chuyện với Khương Tử Doanh ở xa xa, rũ mắt tự đấm cánh tay xoa chân.
"Em đã nói rõ với Chu Đình Vũ rồi... sau này bọn em vẫn là bạn bè bình thường."
"Hả, em từ chối cô ấy?"
Đỗ Dật thương tiếc không thôi, "Cô gái xuất sắc đầy chất lượng cỡ vậy, thế mà em lại không cần. Linh Hi, em có chắc em suy nghĩ kỹ rồi không? Cứ vậy mà lừa dối trái tim mình?"
"Sao anh biết em không phải xuất phát từ thật lòng mà là lừa gạt mình?"
Hàn Linh Hi cường điệu, "Em nghĩ kỹ rồi, loại cảm giác của em đối với Chu Đình Vũ chỉ là một loại say nắng nhất thời mà thôi, giống như anh ăn một món mà chán rồi sẽ thay đổi khẩu vị, qua một thời gian ngắn, lực chú ý vẫn có thể đảo ngược lại."
"Nếu như em đủ thản nhiên vậy, sao có thể nhìn chằm chằm Chu Đình Vũ và Khương Tử Doanh với gương mặt mất tự nhiên thế?"
Đỗ Dật nhíu mày, rõ ràng bản thân rất để ý mà, lúc đấu bị đánh sắp ngã rồi còn quyết chống đỡ không nhận thua.
"Chỉ là nói đến Khương Tử Doanh này nha, anh cảm thấy tính cách cô ấy và Chu Đình Vũ là cùng một loại người."
Anh ta sờ cằm phân tích cho Hàn Linh Hi, "Bàn về mặt mũi tuy rằng em nhỉnh hơn cô ta một chút, nhưng sau này già rồi tất cả mọi người đều không khác nhau là mấy, luận bối cảnh gia đình là cô ta ăn đứt, lại có sự nghiệp của riêng mình, bàn về quan hệ giao thiệp cô ta rộng hơn em, cho dù là nói về cuộc sống hay là sự nghiệp đều có thể giúp Chu Đình Vũ rất nhiều, nếu như Chu Đình Vũ có thể chấp nhận cô ta, hai người bọn họ sẽ là một đôi hoàn mỹ không biết chừng."
Biết mình khen người khác quá nhiều Hàn Linh Hi sẽ không vui. Đỗ Dật cười ha ha vài tiếng an ủi: "Chỉ là cũng không sao, cô ta xuất sắc như thế thì cứ để cô ta xuất sắc đi, dù sao em cũng không thích Chu Đình Vũ, hai người bọn họ có thế nào cũng không liên quan đến em đúng không."
Hàn Linh Hi trầm mặc không nói lời nào, anh ta lại vội bổ sung: "Coi như là bây giờ Chu Đình Vũ bên em, khó bảo toàn sau này sẽ không vì vấn đề thực tế mà chọn Khương Tử Doanh cao hơn, hơn nữa con gái với con gái yêu nhau khó như vậy, không có cơ sở kinh tế, nên em cứ thừa dịp bản thân đang tuổi trẻ xinh đẹp tìm một ông chồng tốt, đáng tin hơn với phụ nữ nhiều!"
"... Đỗ Dật, anh có chắc anh đang an ủi em mà không phải đang hại em không?"
Đỗ Dật phát hiện bầu không khí không đúng, phủi mông một cái lùi lại, "Đấu thôi."
Ánh mắt bén nhọn của Hàn Linh Hi đâm sau lưng Đỗ Dật, tên đàn ông này, lúc nào cũng không chọn lời hay mà nói! Lau mồ hôi trên trán, cô cầm vợt bóng lên đuổi kịp.
Vì suy nghĩ đến người yếu, ở hình thức đấu nước chảy Đỗ Dật để Hàn Linh Hi là người có sức chiến đấu và thể lực kém nhất lên trước, Khương Tử Doanh là người làm chủ nhà.
Sau một trận vận động kịch liệt vừa rồi cô chỉ chảy mồ hôi trên trán, trạng thái tinh thần vẫn rất tốt.
"Linh Hi, chuẩn bị xong chưa, tôi phát bóng." Khương Tử Doanh vẫy tay với cô, cười nói: "Hôm nay chỉ làm người chơi thôi, ngàn vạn lần đừng nhường tôi."
Hàn Linh Hi kéo gương mặt tạo nụ cười gượng gạo, mặc dù có Đỗ Dật đến bù lại chiến lược, ban đầu cũng có chút thuận buồm xuôi gió, nhưng khi Khương Tử Doanh phát cầu lần thứ ba Hàn Linh Hi đã cạn kiệt thể lực lại bắt đầu luống cuống tay chân.
Đỗ Dật ở một bên xem cuộc đấu không đành lòng che mặt, cô gái này đúng là làm mình mất mặt quá mà! Chạy loạn khắp nơi cô không mệt ai mệt?
Nên đợi đến khi Hàn Linh Hi lại một lần nữa thua cuộc không có chút bất ngờ nào, anh ta không nhịn được tiến lên vài bước đẩy Hàn Linh Hi tới chỗ Lôi Dương, "Cô ngốc nhà em, đúng là quá yếu mà! Để anh hai chơi!"
Khương Tử Doanh khẽ gật đầu với Đỗ Dật một lòng muốn giúp Hàn Linh Hi gả giận, làm tư thế mời.
Cao thủ quyết đấu, màn đấu vô cùng kịch liệt. Hàn Linh Hi nhìn chằm chằm trái bóng bay tới bay lui đến nỗi hoa cả mắt.
Đỗ Dật dần dần chiếm thượng phong, càng đánh càng hăng say, tóc trên trán Khương Tử Doanh đã ướt đẫm, ai ngờ lúc đi sang trái đuổi theo bóng sơ ý té ngã.
"Tử Doanh! Chị có sao không?"
Chu Đình Vũ lập tức dìu Khương Tử Doanh, "Có bị thương chỗ nào không?"
Đỗ Dật cũng không nghĩ tới cô ta sẽ té ngã, áy náy hỏi, "Xin lỗi, cô sao rồi?"
"Không sao, kỳ phùng địch thủ, tôi chơi rất vui." Khương Tử Doanh ôm cổ tay, "Chỉ trật tay chút thôi."
"Đỗ Dật, các anh chơi tiếp đi, em dìu cô ấy đến bên kia ngồi một chút."
Chu Đình Vũ đỡ Khương Tử Doanh đến cái ghế bên cạnh ngồi xuống, giúp cô kiểm tra cổ tay, Hàn Linh Hi thở phì phì đi tới đá Đỗ Dật một cước, "Anh làm gì thế, đánh bóng tích cực vậy!"
Mặc dù trong lòng để ý Khương Tử Doanh, nhưng loại chuyện lén ra tay hại người này Hàn Linh Hi không bao giờ làm, vả lại đối phương luôn thân thiện như vậy cô cũng không nhẫn tâm.
"Vừa rồi đánh quá hăng hái, không phải cố ý..." Đỗ Dật áy náy sờ đầu, vốn định giúp Hàn Linh Hi lấy lại mặt mũi, giờ hay rồi, ngược lại còn giúp "kẻ địch" có thêm cơ hội thân mật với Chu Đình Vũ.
***