Nếu như nói Hàn Linh Hi vẫn luôn mơ hồ mù mịt với những biểu hiện và phản ứng không bình thường nhiều ngày nay của mình, vậy thì chuyện phát sinh hai ngày sau đó khiến cô có một bước nhảy vọt vì có sự việc khiến mình nhận ra tình cảm của mình.
Trưa hôm nay cô vẫn đến nhà hàng nhân viên gọi xương sườn chua và hạt dẻ, bưng khay tìm được vị trí gần cửa sổ ngồi ăn.
Đi cùng còn có Hứa Hân, lúc này chị đang ngồi đối diện Hàn Linh Hi, như chị gái càm ràm em gái mà dạy dỗ Hàn Linh Hi: "Chị nói chứ gần đây rốt cuộc em xảy ra gì vậy, có phải mất tinh thần rồi không, hết thương lớn rồi đến thương nhỏ, không phải đau chân thì là dập đầu gối, em trật chân là vì té ngã ở công viên, vậy em dập đầu gối là vì gì vậy?"
"Không phải đã nói với chị rồi sao, đêm hôm đó về nhà gặp cướp." Hàn Linh Hi thờ ơ, dùng muỗng múc một muỗng canh bỏ vào trong miệng, "Gần đây có chút xui xẻo, chỉ là không sao đâu, trầy da chút thôi, không phải kết vẩy rồi sao."
"Em đó, còn không nhanh tìm một người đàn ông tốt..."
"Dạ dạ dạ, em biết rồi, chị tốt của em, chị có lòng tốt em xin nhận," Hàn Linh Hi vội ngắt lời Hứa Hân, gắp một miếng sườn vào trong chén chị, "Em gái em đây nhất định sẽ lấy hạnh phúc của chị làm tiêu chuẩn, đi tìm một người đàn ông tốt yêu thương em, bây giờ, chúng ta ăn cơm trước đi, ăn no em mới có sức đi lựa chọn thí sinh thích hợp chứ đúng không?"
Hứa Hân oán trách liếc cô, "Em đó, làm việc cũng có bài bản hẳn hoi, nhưng có đôi khi lại khiến người ta không bớt lo được."
Hàn Linh Hi cười rộ lên đùa: "Ý của chị Hân là em là kiểu cô gái thoạt nhìn rất khiến người ta thương tiếc à? Chị cũng bị sức hấp dẫn của em mê hoặc rồi à?"
"Này này này, em đứng đắn chút cho chị..."
Cô nghịch ngợm le lưỡi với Hứa Hân, giương mắt lên thấy người đi tới từ cửa nhà hàng thì cứng đờ, lập tức cúi đầu xuống.
Chu Đình Vũ thấy tất cả hành động của Hàn Linh Hi, lại không chủ động chào hỏi hay bắt chuyện, đến góc cầm khay đến khu thức ăn nóng chọn đồ ăn.
Đang ăn, hình như Hứa Hân ngửi thấy được mùi gì đó cháy, chị xoay người nhìn ra phòng bếp sau khu đồ ăn, tiếng xoong nồi bên trong chạm nhau không dứt.
"Linh Hi, em có ngửi thấy mùi gì khét không?"
"Có không? Chắc là hôm nay đầu bếp vô ý nấu món gì cháy thôi."
Đợi Hàn Linh Hi ăn no tám phần bưng khay rời khỏi vị trí, Chu Đình Vũ vừa xếp hàng lấy cơm. Hàn Linh Hi đi bộ với Hứa Hân đến nơi tái chế đồ ăn bỏ chén đũa thì cô lại đối diện với Chu Đình Vũ một lần nữa, cô xoay người đi rất nhanh.
"Linh Hi, em thấy giám đốc Chu sao không chào hỏi?" Hứa Hân đuổi theo từ phía sau, "Chị vừa thấy cô ấy, kỳ lạ thật, hôm nay giám đốc ăn một mình."
"Ồ, thật à?" Hàn Linh Hi trả lời hời hợt, "Em không thấy cô ấy."
"Thật sự không thấy?" Hứa Hân có chút không tin, "Vừa rồi em..."
Đùng!
Trong phòng ăn truyền tới một tiếng vang thật lớn, sau đó có người rống lên một câu: "Nổ, bốc cháy rồi!"
Tiếng rống này tựa như một quả lựu đạn ném lên mặt đất bằng phẳng, lỗ tai lập tức chứa đầy tiếng hét chói tai, mọi người đang ăn ở nhà hàng đều bỏ lại chén đũa chạy ra bên ngoài, mấy nhân viên cũng không kịp tháo tạp dề mà chạy trốn.
Mùi khét ngày càng rõ tràn ra từ cửa lớn bị phá, sau khi thấy phòng bếp bốc lửa, Hàn Linh Hi và Hứa Hân hoảng hốt lo sợ.
Trong bếp là ngọn lửa bùng cháy, nếu như ở đây cháy thì hậu quả khó lường được, tiếng cảnh báo trên đầu kêu chói tai, Hứa Hân sợ hãi kéo Hàn Linh Hi, "Linh Hi, chúng ta nhanh tìm nơi trốn đi!"
Hàn Linh Hi nhấc chân bước một bước muốn đi cùng Hứa Hân, chợt nhớ lại Chu Đình Vũ còn ở bên trong.
Cô gái kia đâu?!
Cô lập tức giãy tay Hứa Hân ra quay đầu đâm vào đám người hỗn loạn.
Phía sau là tiếng kêu to gấp gáp của Hứa Hân: "Này, Linh Hi, em đi đâu vậy?"
Cửa bếp có một nửa chốt cửa bị hư, không ai rảnh để cúi xuống mở nó, đám đông rải rác như nước sông vỡ đê, những người sợ hãi mọi người không đoái hoài nhau người đạp tôi tôi đè người, chen lấn chen ra ngoài, Hàn Linh Hi đi ngược dòng khó có thể tưởng tượng được, đi vào trong chen lấn bị đụng phải đến mấy lần.
Trong bếp khói dày đặc cuồn cuộn ra, tiếng cảnh báo bi bo vang lên không ngừng, chuông tự động mở cảm ứng được lượng khói lớn, chuyển động phun nước xuống. Hàn Linh Hi khó khăn di chuyển trong đám người, cả người đầy mồ hôi lại bị phun nước ướt một thân, rốt cuộc thấy được Chu Đình Vũ.
Cùng lúc Chu Đình Vũ cũng thấy được Hàn Linh Hi, trong mắt lóe lên kinh ngạc, lập tức đưa tay ra với Hàn Linh Hi.
Như là xuyên qua muôn trùng khó khăn, lúc nắm chặt được đầu ngón tay vẫn ấm áp như trước của Chu Đình Vũ, Hàn Linh Hi cảm thấy an tâm trước nay chưa từng có.
"Đi theo mình!"
Mỗi khi nghe được giọng nói của cô, đều luôn có một sức mạnh vô hạn. Chu Đình Vũ kéo Hàn Linh Hi gạt bỏ đống người, chạy theo hành lang bên trái ít người, đi vào nơi đầu tiên cô đến ngắm cảnh xung quanh trong tòa nhà, biết nơi đó gần lối đi phòng cháy chữa cháy.
Hàn Linh Hi không biết Chu Đình Vũ muốn đi đâu, chỉ là dốc hết sức chạy theo cô.
Cố gắng phá vỡ cửa phòng cháy bị đóng chặt, Chu Đình Vũ kéo Hàn Linh Hi vào rồi đóng cửa lại, đi vào không gian tạm thời an toàn này, cô như trút được gánh nặng thở phào nhẹ nhõm.
Hàn Linh Hi chống đỡ bức tường lạnh như băng phía sau, Chu Đình Vũ dán trước người, vừa chạy từ nhà ăn đến bị phun không ít nước, lúc này quần áo dính nửa nước dính nửa mồ hôi dán trên da, bây giờ nó thực sự không thoải mái.
Trải qua trận chạy trốn kịch liệt vừa nãy, hai người vẫn chưa ổn định được hô hấp, trong hành lang phòng cháy chữa cháy yên tĩnh mờ tối chỉ nghe được tiếng hít thở liên tiếp của hai cô.
Hàn Linh Hi thở hồng hộc ngẩng đầu lên, cô thấy tóc mái ướt đẫm và quần áo mất trật tự của Chu Đình Vũ, nhìn lại bản thân cũng chật vật, vẫn chưa hoàn hồn bắt lấy cánh tay cô nắm chặt lại.
"Chúng ta không cần chạy tiếp sao?"
"Ở đây chắc an toàn." Chu Đình Vũ vừa thở gấp vừa giải thích: "Nếu như mạch điện hay gas nhà bếp cháy, sẽ không cháy chậm như vậy, lửa cũng sẽ không nhỏ như vậy, tiếng nổ mạnh vừa rồi có hơi kỳ lạ."
"Sao cậu có thể chắc chắn?"
"Trực giác của phụ nữ."
Chu Đình Vũ giải thích vắn tắt, lúc này Hàn Linh Hi nghe vào tai có vài phần cảm giác hài hước, cô cũng tự trách mình lại có thể cười được trong thời khắc nguy hiểm lửa cháy đến nơi này. Thế nhưng cũng vì Chu Đình Vũ giải thích, trái tim bất ổn lập tức được vỗ yên, vào thời khắc này, lựa chọn toàn tâm toàn ý tin tưởng cô, dù sao nếu như phán đoán sai lầm, bị mắc kẹt lại không chỉ có mình.
"Không phải mình đã nói với cậu rồi sao, gặp loại tình huống này, phải nhớ tránh đi." Trong mắt Chu Đình Vũ có ý trách cứ. "Nhanh vậy đã quên rồi?"
Hai chân Hàn Linh Hi như nhũn ra nào có sức nghe cô giảng dạy, bình thường không chú ý rèn luyện, chợt chạy nước rút tám trăm mét, dưới chân lại còn đệm thêm giày cao gót mười phân, không bị trẹo đến tàn phế đã là kỳ tích rồi.
Lại mệt lả cả người, cô trượt xuống vách tường, bám trụ cánh tay Chu Đình Vũ ngồi xuống sàn nhà, thuận tiện tháo giày cao gót ra, nói ngắt quảng: "Kệ đi... cái đó, bây giờ, không phải bây giờ an toàn à..."
Vén sợi tóc ướt trên mặt ra sau tai, Hàn Linh Hi giương mắt, hô hấp hơi ngưng lại. Mặc dù ở trong hoàn cảnh mờ tối này, nhưng đáy mắt dịu dàng của Chu Đình Vũ vẫn rõ ràng, có thể xuyên qua khói vượt qua sương, đánh thẳng vào nơi sâu nhất trong đáy lòng cô.
Vì bị mình lôi kéo tay áo, cơ thể Chu Đình Vũ cũng hơi nghiêng xuống, độ ấm trên da cô xuyên qua vải áo hơi mỏng truyền đến mình, khăn mỏng khoác trên người, sưởi ấm Hàn Linh Hi.
Tim đập thình thịch, thình thịch, thình thịch, đập càng lúc càng nhanh, càng ngày càng vang, Hàn Linh Hi bị ánh mắt của Chu Đình Vũ siết chặt, không có cách nào rời mắt khỏi cô. Chỉ nghe thấy tiếng tim đập như trống trong lồng ngực, không hiểu sao sinh ra rất nhiều hồi hộp, sợ tiếng tim đập quá vang này sẽ khiến đối phương biết được cảm xúc chân thật của mình. Hoàn cảnh này bản thân không còn kiểm soát được nữa, cô có loại trải nghiệm trước nay chưa từng có, lại cảm thấy vô cùng thấp thỏm khi mất đi quyền chủ động.
Có phải là vừa rồi hít quá nhiều khói trúng độc rồi không, nếu không tại sao lại nhìn chằm chằm mặt của cô gái này mà không dời mắt đi được?
Chu Đình Vũ vẫn nhìn chăm chú vào đôi mắt Hàn Linh Hi không dời đi, dường như muốn nhìn thấu cô. Gương mặt ấy chậm rãi tới gần, gần thêm chút nữa, Hàn Linh Hi thấy mồ hôi trong suốt trên chóp mũi, cùng với môi mỏng hồng nhạt hơi hé mở dưới chóp mũi của cô.
Gần chút nữa, gần thêm chút nữa... Hàn Linh Hi mất đi khả năng suy nghĩ và né tránh, toàn thân cứng ngắc nhìn mặt Chu Đình Vũ đến gần ngày càng gần, cằm đã bị cô nắm trong lòng bàn tay. Hơi thở cực nóng của cô phun trên hai gò má, mà độ ấm trên môi cô, cũng đã gần đến bên môi...
Kiểu gì cũng sẽ có tình huống bất ngờ trong lúc yên tĩnh và gây cấn nhất, nên lúc Chu Đình Vũ gần hôn xuống đôi môi đỏ thắm của Hàn Linh Hi, cửa bên cạnh phòng cháy chữa cháy lại bị người ta phá mở lần nữa, đèn cảm ứng sáng lên.
Hai người một nam một nữ hốt hoảng chạy xuống theo cầu thang, cô gái đó vừa chạy vừa dùng giọng nói mang theo tiếng nức nở la hét: "Má ơi dọa chết người ta rồi dọa chết người ta rồi hu hu hu..."
Đầu óc bị đầu độc của Hàn Linh Hi lập tức tỉnh táo, ngay lúc Chu Đình Vũ không có phòng bị bỗng cô ra sức đẩy Chu Đình Vũ một cái, cũng may từ trước đến giờ Chu Đình Vũ đều phản ứng nhanh nhẹn, nếu không thì cũng đã lăn xuống cầu thang rồi.
"Linh Hi, cậu đi đâu vậy?"
Nhưng mặc dù đỡ lấy sàn nhà, Chu Đình Vũ vẫn bị ngã xuống, mà cô gái đẩy mình lúc này lại đi chân trần không mang giày đã chạy mất, lập tức mất bóng dáng.
Theo tiếng hét từ hành lang phòng cháy chữa cháy làm tinh thần rõ ràng, Hàn Linh Hi chạy xuống chạy đến nỗi thật sự không chạy được nữa, cô phù phù ngồi liệt ở một lớp cửa bên cạnh phòng cháy chữa cháy. Cô cuộn tròn hai tay che miệng chặt chẽ, chỉ lộ ra đôi mắt hoảng loạn.
Vừa rồi xảy ra chuyện gì, vừa rồi là tình huống gì, vừa rồi là sao? Nếu như không phải có người xuất hiện đột ngột, như vậy mình và Chu Đình Vũ đã... tại sao lại có kiểu khát vọng như vậy với cậu ta, tại sao lại có cảm giác như thế với cậu ta?
Loại suy nghĩ này cứ như một cái búa tạ đập thật mạnh vào đầu cô, khiến Hàn Linh Hi bỗng nhiên hiểu ra, liên tưởng đến hành động nổi loạn và suy nghĩ rối loạn nhiều ngày này, cô hiểu ra tất cả khác thường đều có quan hệ với Chu Đình Vũ, nhưng mà nguyên nhân căn bản nhất có liên quan đến điều này là...
Mình đã yêu Chu Đình Vũ?
***