Mưa to ngoài cửa sổ rơi xuống không ngừng, từng vệt nước nhỏ kéo dài trên thủy tinh, khiến thế giới bên ngoài hoàn toàn mơ hồ. Chu Đình Vũ kéo tấm rèm mỏng lại, nhìn mưa tuôn rơi bên ngoài thở dài. Vốn định mau chóng hoàn thành việc quảng cáo để sớm về nước, Paris lại gặp phải mùa mưa, hôm qua mưa nhỏ sàn sạt có thể đến trung tâm thành phố dạo mát, hôm nay thì trực tiếp biến thành mưa rào xối xả, lần này thì hay rồi, nơi nào cũng khỏi đi.
Chọn ra một chiếc CD trong ngăn kéo, bật âm thanh, tiếng nhạc du dương uyển chuyển réo rắt từ từ, giọng hát trầm thấp mà dịu dàng có thể chạm đến nơi sâu nhất trong trái tim. Chu Đình Vũ ngồi xuống thảm lông trên giường, lấy ra máy tính bảng xem ảnh chụp ngày hôm qua đến tháp Eiffel dạo chơi, chợt có ý nghĩ ấn vài tấm gửi cho Hàn Linh Hi. Bây giờ, đoán chừng cô gái kia không phải ở nhà ôm đồ ăn vặt xem ti vi thì là đang ăn cơm chiều.
Vốn tưởng rằng cô có thể không phản ứng với mình, nào ngờ Hàn Linh Hi trực tiếp gọi điện tới. Chu Đình Vũ còn chưa mở miệng ra nói tiếng alo, đối phương đã trực tiếp hỏi: "Cậu đang ở đâu?"
"Mình đang trong phòng khách sạn, hôm nay trời mưa to, không có ra ngoài."
"Cậu lấy giày của tôi làm gì rồi, vì sao khóa giày của tôi lại?"
"Cậu đi làm?"
"Tôi đang hỏi cậu, vì - sao - lại - khóa - giày - của - tôi - lại!"
"Vì lo lắng cho sức khỏe của cậu."
So sánh với Hàn Linh Hi dữ dằn, có vẻ Chu Đình Vũ bình tĩnh hơn nhiều, không cần nghĩ cũng biết loại tính bướng bỉnh này của Hàn Linh Hi, nếu như không áp dụng chút biện pháp cưỡng chế cô sẽ không biết ngoan ngoãn nghe theo sắp xếp. "Căng cơ có thể lớn có thể nhỏ, nếu như cậu không nghỉ ngơi thật tốt để nó khỏi hẳn hoàn toàn, rất có thể sau này sẽ lưu lại mầm bệnh."
Hàn Linh Hi tự động bỏ qua giảng dạy chân thành trung hậu của Chu Đình Vũ: "Tôi chỉ hỏi cậu, chìa khóa tủ giày ở đâu?"
Giả vờ không nghe thấy? Chu Đình Vũ nhíu mày, chậm rãi trả lời: "Ồ, ra nước ngoài gấp, lỡ đem theo chìa khóa ra ngoài, nếu như cậu muốn đổi giày, phải đợi mình về nước."
"Cậu!" Hàn Linh Hi nổi giận, đây rõ ràng là cố ý, nhưng nếu như Chu Đình Vũ cho rằng nói như vậy có thể kiềm chế lời của mình thì cậu ta quá ngây thơ rồi, cùng lắm thì đợi lát nữa trực tiếp đi mua vài đôi mới, xem cậu ta khóa thế nào được?
"Đình Vũ, tôi tắm xong rồi."
Đầu bên kia điện thoại, giọng nói tinh tế dịu dàng cuốn theo chiều gió vượt qua đại dương xuyên thấu qua sóng điện thoại truyền đến tai Hàn Linh Hi rõ ràng, cô ngẩn người, trong phòng Chu Đình Vũ còn có người khác? Giọng nói này nghe vào cực kỳ quen thuộc, suy nghĩ lại, là... Khương Tử Doanh?
Lời Khương Tử Doanh nói thật là làm cho người ta suy nghĩ liên miên. Cô ta tắm xong, tắm cái gì, tắm? Khoảng thời gian này hẳn là các cô đang ăn cơm trưa, thế nào cũng không phải thời gian tắm rửa mà. Quan hệ hai người này tốt đến mức nào mà vì đi công tác lại có thể ngủ chung một phòng.
"Cậu và Khương Tử Doanh... ở chung một phòng?"
Lời nói ra Hàn Linh Hi đã thấy hối hận, vốn chẳng có lấy nửa xu quan hệ với mình. Cô cũng không biết đang chú ý điều gì, chỉ nghĩ đến việc có thể Khương Tử Doanh đang khoác áo ngủ ngồi trên giường Chu Đình Vũ cùng Chu Đình Vũ nói cười nhàn nhạt đã cảm thấy kỳ lạ, đây là vòng tròn cuộc sống của hai người vốn không giống nhau.
"Không có, cô ấy..."
"Linh Hi! Thật ngại quá, trên đường kẹt xe, tôi đến muộn, để cô đợi lâu thật sự rất xin lỗi."
"À, không sao, ngồi đi."
Vốn muốn giải thích một chút, lại bị một tràng tiếng nói xin lỗi của Lôi Dương ở đầu bên kia điện thoại chặn lời, Chu Đình Vũ nghi ngờ hỏi: "Linh Hi, cậu ở ngoài?"
Hàn Linh Hi che microphone hạ thấp âm lượng, "Ừ, bọn tôi đang ở nhà hàng, được rồi không nói với cậu nữa, bye."
Nói dăm ba câu qua loa cho xong, Chu Đình Vũ cầm điện thoại đã bị cúp, con ngươi bình tĩnh không biết đang suy nghĩ gì.
Khương Tử Doanh cầm trên tay ly thủy tinh vừa rửa sạch, kèm theo rượu vang bưng tới bàn trà bên cạnh Chu Đình Vũ. Dùng dụng cụ mở chai vặn nút chai, cô tự rót nửa ly rượu cho mình và Chu Đình Vũ, đầy hứng thú nói: "Loại thời tiết này ở trong phòng nếm chút rượu, tâm sự một chút là phù hợp nhất, tôi đã gọi điện gọi người của khách sạn chuẩn bị cơm trưa đợi lát nữa bọn họ sẽ mang tới."
Tiếng mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ, vừa hợp với bầu không khí trong phòng. Rượu ngon và người đẹp, lúc này đều có thể đưa tay là chạm tới.
Hai ngón tay nâng ly rượu, chuyển động cổ tay lắc nhẹ trong lòng bàn tay, chất rượu màu đỏ sậm đảo qua từng vòng từng vòng gợn sóng trên mép ly. Cô cúi xuống, tựa vào một bên băng ghế cuối giường, mặt mũi khẽ giương lên, dáng vẻ đoan trang, trong lúc giơ tay nhấc chân đều có khí chất con gái nhà danh môn nên có.
Chu Đình Vũ ngước mắt nhìn, cũng không nhịn được sinh lòng than thở, người phụ nữ như vậy, chẳng biết là đã từng lấy đi trái tim của bao nhiêu người đàn ông rồi.
Khương Tử Doanh hướng mặt về phía Chu Đình Vũ nâng ly rượu lên: "Trước đó thì uống với tôi một ly, cầu chúc mọi điều tốt đẹp."
Chu Đình Vũ cười một tiếng, nói phụ họa: "Mọi điều tốt đẹp."
- -----------------------------------------
"Linh Hi, hoa này tặng cô."
Lôi Dương đưa bó hoa cho Hàn Linh Hi, "Tôi cảm thấy những cây hoa hồng nhạt rất đẹp, nên muốn mua tặng cô, hoa tươi phối mỹ nhân, rất hợp."
Hôm nay, Hàn Linh Hi mặc một bộ váy dài lộ vai, lộ ra bờ vai mượt mà và xương quai xanh xinh đẹp, dây chuyền pha lê với mặt dây chuyền con ngươi đen trên cổ. Lôi Dương bước vào nhà hàng thì tầm mắt đầu tiên đã nhìn thấy cô, cô gái này mặc dù chỉ ngồi yên tĩnh không nói một lời, vẫn là đóa hoa dáng dấp yểu điệu, xinh đẹp làm động lòng người, cũng khiến kẻ khác thương tiếc, sự vật xinh đẹp như thế, ví như bức tranh mỹ nữ lưu danh thiên cổ trong phòng sách vậy, vĩnh viễn dừng lại ở thời gian phong hoa tuyệt đại nhất của các cô, vậy thì tốt biết bao.
"Cảm ơn, thật sự rất đẹp."
"Thế nào, chân cô khá hơn chút nào chưa?"
"Ừm... đỡ nhiều rồi..."
Hàn Linh Hi nhận lấy bó hoa bỏ vào chỗ trống bên cạnh, rõ ràng là cô chủ động hẹn Lôi Dương ra ngoài, lại có chút phân tâm, cầm cái thìa khoáy hai vòng vòng trên ly không, mới hiểu chậm mà bổ sung: "Đã tan sưng rồi, cảm ơn lần trước anh đã đưa tôi đến bác sĩ khám. Hôm nay vừa lúc rảnh rỗi, nên muốn mời anh ăn cơm, thuận tiện trò chuyện đôi chút."
"Chỉ tiện tay thôi mà, hàng xóm với nhau vốn nên giúp đỡ lẫn nhau." Nói đến đây, trên mặt Lôi Dương mang theo xấu hổ, "Trong thời gian cô xin nghỉ bệnh, vốn là tôi nên đi thăm cô, kết quả sau đó lại đúng lúc có hạng mục phải làm, phải đi xa nhà."
Hàn Linh Hi trêu chọc: "Bình thường nhìn anh nhàn nhã vậy, vẫn có thời gian bận rộn."
"Ha ha, tôi tự mở một công ty khoa học công nghệ, chủ yếu là nghiên cứu hệ thống trí tuệ nhân tạo của máy tính, may mắn có được vài tướng tài đắc lực, chia sẻ không ít áp lực với tôi." Lôi Dương cảm kích nói: "Những người này đều là bạn tốt của tôi."
Quả nhiên mình đoán không sai, người đàn ông này đâu chỉ là thanh niên tài giỏi đẹp trai, phải nói là tuổi trẻ tài cao.
"Không sao, tôi hiểu điều này, thăm hỏi của anh tôi có nhận được." Hàn Linh Hi cong khóe môi, ánh mắt trong veo, nói ẩn ý: "Anh Lôi là người rất có tình nhỉ, nếu ai làm bạn gái anh, chắc là sẽ cảm thấy hạnh phúc lắm."
Lôi Dương choáng váng vì nụ cười rạng rỡ của cô, giọng nói càng dịu dàng hơn: "Ha ha, cô bị thương ở nhà, nhất định là cảm thấy rất buồn chán, tôi chỉ muốn mua hoa tươi đến trang trí một chút cho căn phòng của cô, để tâm trạng cô tốt hơn, không khéo lúc tôi đến cô còn đang nghỉ ngơi, không thể làm gì khác hơn là nhờ cô Chu làm thay tôi."
"Cái gì?"
Hàn Linh Hi ngừng lại, "Anh vừa nói gì, lúc anh đến tôi đang nghỉ ngơi?"
Lời này và phiên bản lời Chu Đình Vũ nói ngày hôm đó không chung đường nha, không phải cậu ta nói Lôi Dương có việc bận nên đi luôn à.
Lôi Dương không rõ ràng cho lắm: "Đúng vậy, vốn là tôi muốn tự mình đến nhà thăm hỏi, dù sao cô trật chân cũng có một phần trách nhiệm của tôi trong đó, nếu như tôi có thể nhắc nhở cô cẩn thận dưới chân, có lẽ cô đã không ngã xuống. Nhưng mà cô Chu nói buổi tối hôm trước cô nghỉ ngơi không tốt vì chân đau, nên ban ngày ngủ bù, bảo tôi tốt nhất là không nên quấy rầy cô."
Hàn Linh Hi lập tức hiểu ra, Chu Đình Vũ tên kia vậy mà trắng trợn nói lời bịa đặt!!! Trong ấn tượng, cô gái đó nên thuộc về loại người chững chạc đàng hoàng có nguyên tắc nhất định không linh hoạt con đà điểu, không nghĩ tới việc tung ra lời nói dối mặt không đỏ tim không đập nhanh, ngay cả mình còn bị dáng vẻ giả vờ đứng đắn của cậu ta lừa gạt.
Rõ ràng lúc cậu ta ôm bó hoa quay về mình đang nằm trên ghế đọc sách, vậy mà nói với Lôi Dương mình đang ngủ, uổng phí hết thời cơ có thể tiếp tục vun đắp tình cảm. Hàn Linh Hi bắt đầu hoài nghi Chu Đình Vũ rắp tâm hãm hại, tại sao lại ngăn cản Lôi Dương với mình gặp mặt, chẳng lẽ cậu ta cũng có hứng thú... với Lôi Dương?
"Mà phải nói lại, con người của cô Chu cũng không tệ."
Vào lúc này hết lần này đến lần khác, Lôi Dương lại khen Chu Đình Vũ, "Hai cô ở chung với nhau chắc là sống rất hòa hợp nhỉ."
Cảm giác có nguy cơ xảy ra, Hàn Linh Hi dò xét ánh mắt của anh ta: "Anh rất hiểu cô ấy?"
Lôi Dương lắc đầu: "Chỉ là khi tập thể dục buổi sáng có tán gẫu qua vài lần với cô ấy, riêng tôi cảm thấy cô gái này tính tình ôn hòa, có suy nghĩ rất sâu sắc với nhiều việc, cô gái hiểu được cả trong lẫn ngoài cũng hiếm khi thấy, nói một cách công bằng, tôi đánh giá cao cô ấy, sau này mới biết được hai người quen nhau. Linh Hi, tính cách của cô và cô Chu không giống nhau, nhưng mà lại cho tôi cảm giác rất giống nhau."
"Cảm giác?" Hàn Linh Hi hỏi: "Cảm giác gì?"
"Điều này tôi cũng không nói lên được." Lôi Dương nâng hai tay lên ra dấu, "Ừm, là, là cảm thấy nếu như hai cô ở chung một chỗ, hẳn là có thể biến thành bạn rất tốt."
Trong lòng Hàn Linh Hi xí một tiếng, ai muốn làm bạn tốt với cậu ta, nếu không phải vì tầng quan hệ của mẹ mình và mẹ cậu ta, đến giờ có thể các cô còn đang làm người xa lạ quen thuộc nhất. Đều do mẹ cô Trương Phượng Lan, làm cái gì cũng xả trên người Chu Đình Vũ, đã sinh Hi tại sao còn sinh Vũ, thích cậu ta như thế, trực tiếp nhận cậu ta làm con gái nuôi đi, chỉ có điều, trong lòng bà đã sớm coi Chu Đình Vũ tên kia là con gái thứ hai rồi.
"Đúng rồi, thiếu chút nữa quên."
Lôi Dương lấy ra hai tấm vé trong cặp xách, "Cuối tuần sau ở quảng trường Thời Đại có đợt ca kịch, tôi kiểm tra trên mạng, đánh giá không tệ, cô có thời gian, đồng ý đi nghe với tôi chứ?"
Hàn Linh Hi đang có ý đó, làm sao lại không muốn, nhưng mà đồng ý đối phương nhanh như vậy sẽ làm cho đối phương cảm thấy hẹn mình dễ chẳng mấy chốc sẽ mất đi lực hấp dẫn, vì vậy cô sờ sờ vành tai, giả vờ trầm tư nói: "Cuối tuần à, tôi không biết có sắp xếp gì không..."
"Không sao, vậy thứ sáu cô trả lời chắc chắn cho tôi là được." Lôi Dương tỏ ra vô cùng thân sĩ, gắp thức ăn cho Hàn Linh Hi, "Tôi chờ tin cô. Nói lâu vậy rồi, hẳn là đã đói bụng, ăn chút gì đi."
***
Tác giả:
Hàn: Vì sao cậu nói dối!
Chu: Có à?
Hét: Trả lời tôi!
Chu: "Thời tiết hôm nay thật đẹp.
Hàn:...