"Linh Hi, Linh Hi?"
Khi đang ngủ mông lung, Hàn Linh Hi cảm giác trên vai có một cái tay đang xô đẩy, khó chịu nâng mí mắt.
"Linh Hi, thức dậy đi, nhanh dậy ăn sáng."
Nghe tiếng nói cũng biết là Chu Đình Vũ, mấy hôm nay cô đều đúng giờ đến gọi mình dậy mỗi ngày, nói cái gì mà tập thói quen làm việc nghỉ ngơi tốt mới có thể giúp tứ chi mau lành, nhưng mà mộng đẹp của Hàn Linh Hi đang ngọt, vốn không muốn, tốt nhất là không ai quấy rối đến khi nào ngủ đủ tự nhiên tỉnh, đó mới là cuộc sống cô nên có.
Lật người đắp chăn lên mặt, Hàn Linh Hi muốn chặn tiếng nói phiền não của người kia, nhưng mà tất nhiên Chu Đình Vũ không hề từ bỏ, giật lại tấm chăn cô vừa đắp lên, lại đắp lên, lại giật lại.
"Cậu đứng lên cho mình, nhanh."
Chu Đình Vũ đứng bên giường tiếp tục la Hàn Linh Hi, rõ ràng tối hôm qua leo lên giường ngủ lúc chín giờ rưỡi, tại sao còn chưa ngủ đủ? Cô gái này cũng thật là, cả ngày ăn uống linh tinh, bữa sáng là bữa quan trọng nhất không biết sao, cứ như thế mãi, thời gian lâu dài nhất định ủ ra bệnh bao tử mất.
Nếu như không trông coi cô, chắc chắn cô lại ăn đại gì đó qua loa rồi, không được, nhất định phải để Hàn Linh Hi tập thành thói quen ăn uống tốt.
"Cho tôi năm phút nữa, không, mười phút... tôi ngủ đủ rồi sẽ dậy... Ừ, ngủ đủ sẽ dậy..."
"Không được, đứng lên cho mình!"
Chu Đình Vũ thấy người trên giường vẫn cứng đầu nắm tấm chăn chống cự như trước, còn để cho mình bóng lưng, cô dứt khoát khom lưng xuống vén tấm chăn của cô xuống muốn kéo người lên, vậy mà đúng lúc này Hàn Linh Hi bị Chu Đình Vũ làm phiền ảo não không thôi, lại chống gối đầu đột nhiên ngồi dậy.
"Ôi trời, cậu lấy hay không lấy..."
Hai người, một người hướng lên một người hướng xuống. Đôi mắt Hàn Linh Hi vẫn chưa mở hoàn toàn, bỗng nhiên cảm giác môi bị cái gì đó đè lại.
Vật kia mềm mềm hơi ấm, còn có mùi thơm thoang thoảng, cô kinh ngạc nâng mí mắt lên, thấy gương mặt phóng to của Chu Đình Vũ, trong khoảnh khắc này cơn buồn ngủ chợt tỉnh táo hoàn toàn.
Mình và Chu Đình Vũ... hôn môi?
Tất nhiên Chu Đình Vũ cũng không ngờ rằng sẽ đột nhiên sinh ra biến cố như vậy, cô chỉ muốn gọi Hàn Linh Hi thức dậy, vốn không nghĩ tới sẽ hôn cô. Nhanh chóng thẳng người dậy lui về phía sau hai bước, hai người một trên giường một dưới giường đối diện nhau, bầu không khí ngoại trừ xấu hổ chỉ có xấu hổ.
"Vậy... mình ra ngoài trước, cậu nhanh lên rồi ra ăn cơm sáng."
Chu Đình Vũ quay đầu ra ngoài, để lại Hàn Linh Hi vẫn còn sững sờ làm tổ trên giường, điều ngoài ý muốn này kéo dài vài giây, xúc cảm trên môi lại rất rõ ràng. Cô nháy nháy mắt, vuốt đầu tóc bị rối vì ngủ ra sau đầu, lại sờ sờ môi, lẩm bẩm nói: "Dậy thì dậy thôi... sao... còn hôn vào..."
Đợi đến khi rửa mặt xong đến phòng ăn, Chu Đình Vũ đã cất hết chén đũa.
Hàn Linh Hi sờ sờ môi ngồi xuống, đặt cây nạng bên tường.
Vì để tránh bầu không khí lúng túng mới vừa nãy không tiếp diễn, cô cố ý đổi chủ đề, "Tài nấu ăn của cậu không tệ, ai mà cưới được cậu đúng là người may mắn."
Chu Đình Vũ không nói lại, múc canh bí đỏ đổ vào bát bên tay Hàn Linh Hi, "Nhanh ăn đi."
"Ừm."
Hàn Linh Hi cầm cái muỗng, liếc đại xung quanh, phát hiện bên tường có một cái vali đứng thẳng, mấy thứ này trước đó đều để trong phòng chứa đồ, đột nhiên Chu Đình Vũ lấy ra làm gì.
"Cậu muốn đi xa nhà?"
"Ừ, Tiếu Tổng giao toàn quyền phụ trách quảng cáo đồ trang sức Alice cho mình, Khương Tổng rất coi trọng sản phẩm của cô ấy, hy vọng mình có thể tham dự từng khâu làm quảng cáo. Lần này loạt quảng cáo muốn lấy cảnh ở bốn nơi, đến lúc đó mình sẽ theo chân bọn họ ra nước ngoài."
"Không phải chỉ một quảng cáo thôi sao, đến mức phải tốn công tốn sức như vậy sao, còn phải để một giám đốc sáng tạo như cậu đích thân đi, công việc khác không cần làm à?" Hàn Linh Hi chẹp chẹp miệng, không vừa lòng nói: "Khương Tổng cũng quá soi mói rồi."
"Khương Tổng vì muốn tác phẩm của mình đạt đến hoàn mỹ, không thể trách được." Chu Đình Vũ mỉm cười, "Ngoại trừ hạng mục Alice Kiss, sau này sẽ có hàng loạt vật phẩm trang sức đi ra, dù sao cũng là tâm huyết của mình, Khương tổng hy vọng nhận được thật lòng thích của người ta, cảm nhận được dụng ý của tác giả, mà không phải chỉ coi nó là một vật phẩm xa xỉ có thể khoe khoang."
Hàn Linh Hi khẽ xì: "Nếu quan tâm như vậy, sao không tự mình đi đi."
"Hành trình đến nước Pháp lần này, Khương tổng thật sự muốn đi cùng bọn mình."
"Cái gì?"
Hàn Linh Hi tắt nụ cười, có chút không hiểu nổi Khương Tử Doanh này, không phải chỉ là một đồ trang sức thôi sao, thật sự đến nỗi tự thân đi làm? Cô nhớ lúc trước tiểu Kim từng nói Khương Tử Doanh và Chu Đình Vũ rất thân thiết, vậy quyết định của cô ta có phải liên quan đến Chu Đình Vũ không?
Nói cái gì mà vì tác phẩm vì yêu cầu hoàn mỹ, còn chưa biết là đi ra ngoài làm việc hay là ra ngoài chơi nữa, mấy thiên kim tiểu thư đó, chỉ biết lấy công việc ra mượn cớ.
Hàn Linh Hi nâng cằm lên ăn từng ngụm từng ngụm cháo, tiểu Kim cũng khen cô ta, Chu Đình Vũ cũng khen cô ta, người phụ nữ đó rốt cuộc tốt chỗ nào chứ, đúng là, hừ.
Chu Đình Vũ nhìn Hàn Linh Hi, "Ừm... có lẽ mình phải ra ngoài vài ngày, cậu ở nhà phải chú ý đến bản thân nhiều hơn, thuốc đưa cho cậu phải thoa đúng giờ đó. Biết cậu không giỏi nấu ăn, mình đã bắt chuyện với nhà hàng bên kia rồi, sẽ giao thức ăn tới đúng giờ cho cậu."
Dựa theo thông tin Đỗ Dật cung cấp, đối với một người coi trọng chất lượng cuộc sống, tất nhiên chế độ ăn uống cũng là một phần vô cùng quan trọng. Chu Đình Vũ sàng lọc xung quanh nhà một chút, vệ sinh kém không được, cơm không thể ăn không được, quá dầu mỡ không được, cuối cùng chọn trúng một cửa hàng, môi trường không tệ, món ăn phong phú, hương vị thiên về thanh đạm, vừa khéo thích hợp với giai đoạn này của Hàn Linh Hi.
"Cậu đối với ai cũng cẩn thận tỉ mỉ như vậy sao?"
Bỗng nhiên Hàn Linh Hi đặt câu hỏi, hỏi han ân cần, cẩn thận tỉ mỉ chu đáo, nên nghĩ tới đều nghĩ tới, không nghĩ tới cô cũng nghĩ ra được, kiểu "Nàng tiên ốc" này chắc là tình nhân trong mộng của không ít đàn ông. Vừa xinh đẹp lại thông minh, dịu dàng khéo léo, phí mười hai năm bên người một người đàn ông, cuối cùng còn bị bắt cá hai tay, quá đáng tiếc.
"Còn tùy." Chu Đình Vũ trầm tư trong chốc lát rồi giải thích: "Có thể là từ nhỏ đến lớn được mẹ mình chăm sóc quá nhiều, mưa dầm thấm đất, thấy cậu không biết chăm sóc bản thân, thì bất giác muốn quan tâm nhiều hơn."
"Ai nói tôi không biết chăm sóc bản thân?" Hàn Linh Hi không thích nhất là bị coi thường, vốn còn muốn phản bác, đầu óc xoay chuyển tự phân tích một phen, lại cảm thấy lời cô ấy nói hình như không có gì sai. Khoa tay múa chân, tứ chi ít vận động, ngay cả mẹ ruột mình còn nói vậy.
Chậm rãi lột cái trứng gà trong dĩa, Hàn Linh Hi bĩu môi, vậy thì sao, cũng không thể khiến bản thân chết đói được, cùng lắm thì tìm một người chăm sóc ở nhà sống qua ngày nha, đây gọi là bổ sung.
- -----------------------------------------
Ngày lên đường đến rất nhanh, sau khi Chu Đình Vũ và Khương Tử Doanh cùng với những đồng nghiệp khác gặp nhau tại sân bay, cùng nhau đăng ký.
Điều hòa trong khoang máy bay mở rất đủ, ngồi lâu sẽ khó tránh khỏi cảm thấy có chút lạnh. Khương Tử Doanh lấy hai cái chăn mỏng từ trong túi ra, đưa một cái cho Chu Đình Vũ.
"Cảm ơn."
Chu Đình Vũ thấy lạ hỏi: "Cái này có chuẩn bị trên máy bay, sao chị lại tự mang đi?"
"Tôi quen dùng đồ của mình, lên máy bay thấy những đồ vật công cộng, luôn cảm thấy không vệ sinh lắm." Khương Tử Doanh mở chăn ra đắp kín lại, "Tất nhiên, chỉ là một người ưa sạch sẽ, tôi cũng không phải chỉ trích ngồi máy bay vệ sinh không đủ tốt."
Cô hiếu kỳ đánh giá bìa sách trong tay Chu Đình Vũ, "Em đang xem gì vậy?"
"'Lắng nghe gió', kể câu chuyện về một thanh niên lớn lên ở vùng núi với cuộc đời đầy huyền thoại. Cuộc sống rất triết lý."
"Nghe có vẻ hay, không ngờ em xem loại sách như vậy." Khương Tử Doanh giơ cuốn tạp chí thời trang trong tay lên, "Công việc của tôi chính là sở thích của tôi. Tiếp xúc ngày thường cũng có liên quan đến chúng."
"Đọc sách không nhất thiết phải có một mục đích, chỉ đơn giản là thư giãn tâm tình và làm sạch tâm hồn, không hẳn không phải là một loại hưởng thụ tốt."
Chu Đình Vũ khép cuốn sách lại, "Máy bay còn rất lâu mới bay đến Paris, không đọc chút gì đó giết thời gian, luôn cảm thấy trôi qua quá chậm, hiếm khi có thời gian thư giãn một chút, không muốn làm những việc liên quan đến công việc, không thể làm gì khác hơn là đọc một cuốn sách tùy thích."
Khương Tử Doanh đồng ý, gật đầu: "Nói có đạo lý, này, em đọc xong rồi thì cho tôi mượn đọc."
"Được thôi, chỉ có điều, kết thúc của cuốn sách này không được đẹp lắm."
Chu Đình Vũ thương tiếc nói: "Thanh niên dựa vào sức mạnh của chính mình để đạt được ước mơ, đồng thời để tìm về với người con gái thay đổi cuộc đời của anh, thúc đẩy anh ta rời khỏi núi cao. Nhưng cuối cùng không thể cùng người yêu bên nhau trọn đời. Trước khi đối mặt với đêm chia ly, anh ta chưa từng sợ chết như vậy."
"Tình yêu, không phải nên cho anh ta sức mạnh tiếp tục sống sao." Khương Tử Doanh rất kinh ngạc, "Theo lời em nói, nếu như nói người con gái này thay đổi cuộc đời anh ta, để anh ta có dũng khí cố gắng vì ước mơ, không phải cũng giống như cố gắng sống vì người mình yêu sao?"
"Yêu một người sẽ khiến người ta có can đảm cố gắng sống tiếp, nhưng yêu một người cũng sẽ làm người ta sợ chết."
Chu Đình Vũ vuốt ve vài kiểu chữ xinh đẹp trên trang sách, bùi ngùi: "Anh ta từng một mình đấu trí đấu dũng với mấy chục con sói đói trong đêm khuya, đến cuối cùng lại bị bệnh tật nho nhỏ đánh bại. Cuộc sống là sự tương phản, từng nếm được cay đắng, mới biết cái gì là ngọt, chưa từng nếm trải cay đắng, tất nhiên sẽ không biết hương vị của hạnh phúc. Cuộc sống quá khứ có hạnh phúc nhường nào, khi đau khổ đến, tất nhiên sẽ càng đau khổ hơn. Trước mặt người yêu, anh ta lựa chọn chết vì danh dự, mà không phải sống không có tôn nghiêm."
"Rất lãng mạn, rất cảm động, cũng rất bi thảm." Khương Tử Doanh cho ra đánh giá, "Tình cảm trải qua được khó khăn trắc trở không qua nổi giản đơn, có lẽ rất nhiều người trẻ tuổi đang mong mỏi có được một tình yêu cảm động trời đất khắc cốt ghi tâm như vậy."
"So với khắc cốt ghi tâm, tôi càng thích hạnh phúc giản đơn hơn." Chu Đình Vũ nâng khóe mắt mỉm cười, "Ai nói giản đơn thì không phải là một niềm hạnh phúc chứ."
"Mặc kệ là bình thường hay không bình thường, miễn là tìm đúng người, đều có thể cảm nhận được hạnh phúc." Khương Tử Doanh nhìn chằm chằm gò má của Chu Đình Vũ một hồi, chỉnh ghế tựa sau lưng, đeo kính ngủ.
"Chặn đường khá dài, em nghỉ ngơi nhiều hơn đi."
"Ừm, tôi biết rồi."
Lực chú ý của Chu Đình Vũ đã bị đám mây ngoài cửa sổ lôi cuốn, cô cất sách đi, chống cằm quan sát những đám mây phát ra ánh sáng kỳ lạ dưới ánh chiều ta đó, mạch suy nghĩ bay bổng không biết đã đến nơi nào.
***