"Đến đây đến đây, em gái Linh Hi, nếm thử cá anh làm xem."
Người đàn ông trước mặt buộc tạp dề đeo găng tay, cẩn thận đặt bát lên bàn. Anh nhiệt tình bảo Hàn Linh Hi mau động đũa, mồ hôi trên trán lấp lánh dưới ánh đèn.
Hứa Hân rút khăn giấy ra cười ha ha giúp anh lau mồ hôi, "Nhìn anh xem, làm đồ ăn mà y như ra chiến trường, mau ngồi xuống ăn cơm đi."
"Đừng gấp đừng gấp, vẫn còn món canh trong nồi nữa, anh phải trông chừng, các em ăn trước đi."
"Này, này, lão Quách!"
Gọi hai lần không trả lời, Hứa Hân bất đắc dĩ lắc đầu, nói với Hàn Linh Hi: "Em xem, anh ấy là người như vậy đấy, cứng đầu, nghe nói em sẽ sang đây, nhất định phải đích thân xuống bếp làm cơm, thật phiền phức, Linh Hi này, chờ lâu vậy có đói bụng không, chúng ta ăn trước đi."
"Em không sao đâu, chỉ là làm khổ anh Quách rồi." Hàn Linh Hi cười tủm tỉm nhìn Hứa Hân, "Đợi anh ấy thêm chút nữa, bây giờ em cũng không đói."
Vì sự chú ý của Hứa Hân đã chuyển lên người con gái nên chị không thể nói chuyện với Hàn Linh Hi. Hàn Linh Hi đến làm khách, lấy lòng là việc tốt, tặng một bộ búp bê Barbie, làm con gái vui vẻ không thôi. Chị đẩy nhẹ hai món ăn, thấy đồ ăn vẫn chưa lên đủ, lại chạy đến thay quần áo búp bê cho cô bé.
Chị cúi người xuống nói chuyện với con gái, dỗ dành một lúc, cô bé mới đồng ý ăn cơm trước, lưu luyến nắm tay mẹ quay lại bàn ăn.
Hàn Linh Hi buồn cười nhìn cô bé, "Gần đây Tinh Tinh béo lên nhiều nha, nói dì nghe, mẹ thường làm món ngon gì cho con ăn nào?"
"Không phải mẹ làm, là ba ba mới làm ạ!"
Cô bé nháy mắt, ghé vào bên cạnh bàn ăn vui vẻ nói chuyện cùng Hàn Linh Hi, "Ba ba mới biết nấu ăn, mỗi ngày làm món ăn không giống nhau, làm ngon hơn so với mẹ ạ."
"Vậy, con thích ba ba mới này không?"
"Thích ạ!" Cô bé xoay một vòng tại chỗ kéo váy trên người mình, "Ba ba mới mua thật nhiều quần áo đẹp cho Tinh Tinh mặc, ba ba mới rất tốt với Tinh Tinh."
Nghe con gái khen, Hứa Hân có chút ghen tị, chị chỉ vào đầu nhỏ của con gái, giận trách: "Ba ba mới ba ba mới, mẹ nuôi con năm sáu năm, làm cho con bao nhiêu đồ ăn ngon, mua bao nhiêu quần áo đẹp, sao không thấy con khen mẹ như thế hử?"
Tinh Tinh cười cười tiến đến gần Hứa Hân, "Không phải mẹ thích ba ba mới sao? Mẹ thích, con cũng thích, chúng ta không phải người một nhà sao ạ? Mẹ đừng tính toán nữa nha."
"Tiểu nít ranh!"
Hứa Hân tươi cười rạng rỡ, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của con gái, thì thầm hỏi Hàn Linh Hi: "Này, Linh Hi, em nghĩ lão Quách thế nào?"
"Tính tình không tệ, xem ra, còn rất biết làm con nít vui vẻ." Hàn Linh Hi nâng cằm, "Chỉ có điều là, em thật sự không nghĩ tới, chị Hân sẽ tìm kiểu đàn ông này, không phải chị cảm thấy tự ti vì mình từng ly dị đấy chứ?"
Hàn Linh Hi cảm thấy, mặc dù Hứa Hân có con gái, nhưng mà điều kiện bản thân và năng lực kinh tế của chị cũng không kém, người rất xinh đẹp tính tình lại tốt, với điều kiện của chị, không khó tìm được một người đàn ông tốt ăn mặc khéo léo sự nghiệp thành công, nếu như năm đó không phải đã bắt đầu yêu đương với chồng cũ từ lúc đi học, chưa chắc Hứa Hân sẽ cùng kiểu đàn ông này.
Nhìn lại lão Quách này, có lẽ là vì dốc sức nhiều năm trên thương trường, có vẻ già hơn bạn cùng lứa tuổi với anh, cơ thể cũng có hơi mập, ăn mặc tuy là gọn gàng sạch sẽ, nhưng trong nụ cười lại làm Hàn Linh Hi cảm thấy như mang theo hơi thở ngốc ngếch.
"Có phải em nghĩ người như lão Quách, trông có hơi ngốc không? Cảm thấy hai người bọn chị không xứng?"
Hứa Hân trực tiếp nói ra lời trong lòng Hàn Linh Hi, chị xoa đầu con gái, chậm rãi nói với Hàn Linh Hi: "Thật ra lần đầu tiên khi gặp anh ấy, chị cũng không có cảm giác gì, nhưng sau khi bên nhau, dần dần cảm thấy người đàn ông này không tệ. Anh ấy không phải người đàn ông trên miệng thì nói ngọt biết cách dỗ người, mà dùng hành động thực tế để quan tâm chị. Đêm hôm chị bị đau bao tử, hơn nửa đêm anh ấy lái xe ra ngoài chạy qua mấy con phố mua thuốc. Nghe nói chị thích ăn kem ly của hiệu nào đó, anh ấy đặc biệt bảo bạn bè mua để trong hộp giữ nhiệt mang đến cho chị, còn dặn chị không nên ăn nhiều, nếu không dạ dày sẽ khó chịu. Làm chị cảm động nhất là lần Tinh Tinh bị phát sốt, anh ấy ngồi với chị ở bệnh viện cả buổi tối. Việc này đối với các thanh niên trẻ như các em trông có vẻ rất vặt vãnh, không sánh được với một chiếc nhẫn một bó hoa tươi lãng mạn, nhưng mà đối với chị, anh ấy khiến chị cảm thấy vô cùng an tâm và thực tế, dần dần thích loại quan tâm này của anh ấy."
"Thích?" Hàn Linh Hi không tin lắm, "Chị Hân, chị thật sự nghĩ chị thích anh ấy? Vậy hôm nay chị nói với em, công việc sau này có thể sẽ giao cho em làm, là vì anh ấy à, anh ấy không đồng ý chị tiếp tục làm trong công ty?"
"Không phải, lão Quách rất quan tâm suy nghĩ của chị, chỉ cần chị hạnh phúc, việc gì anh ấy cũng bằng lòng. Đây là ý nghĩ của riêng chị." Ánh mắt Hứa Hân trở nên rất ôn hòa, "Chuyện làm ăn của lão Quách cần nhân viên, mẹ già trong nhà lại phải có người chăm sóc, chị muốn nghỉ việc để giúp anh ấy, ít nhất không để anh ấy lo chuyện trong nhà, với lại, bọn chị muốn sinh một đứa, làm bạn với Tinh Tinh."
Hàn Linh Hi không nghĩ đến nữ cường nhân bình tĩnh thanh lịch ở nơi làm việc này lại chuyển về nhà giúp chồng dạy con, lo toan cuộc sống cơm ăn áo mặc, không phải chị rất thích công việc của mình sao, tình yêu thật sự có thể khiến một người hy sinh nhiều như vậy sao?
"Chị Hân, chị thật sự là một cô gái tốt, vì anh ấy sẵn lòng từ bỏ sự nghiệp của mình."
"Ha ha, bởi vì anh ấy là một người đàn ông tốt đáng được quý trọng." Hứa Hân hơi ngừng, "Nhìn chị kìa, chỉ lo nói tới mình. Linh Hi này, em cũng nói với chị Hân một chút đi, chuyện tình cảm gần đây tiến triển thế nào rồi? Lúc trước không phải có người đang theo đuổi em à?"
"Vẫn vậy thôi chị."
Hàn Linh Hi gắp một miếng khoai tây, hờ hững nói: "Người đàn ông đó, em không có cảm giác với anh ta, tiếp xúc vài lần rồi thôi."
"Em cũng đừng quá kén chọn, coi chừng bỏ lỡ người thích hợp, thời điểm thích hợp, cũng nên thoải mái, nghiêm túc tìm hiểu đối phương."
Hứa Hân nói lời thật lòng, "Một người và một người khác bên nhau không phải là coi trọng ngoại hình có xứng hay không, không phải quen em sau đó làm em thay đổi, cũng không phải sau khi bên em lại khiến em trở nên ưu tú hơn, mà là vì bên em nên bằng lòng yêu tất cả khuyết điểm của em, bằng lòng chấp nhận tất cả về em."
Bầu không khí bữa cơm tối vô cùng hài hòa, lão Quách đúng là một người đàn ông chu đáo, trong bữa cơm vẫn luôn gắp thức ăn cho Hứa Hân và Tinh Tinh, còn cẩn thận lấy sạch xương cá ra. Hàn Linh Hi và Hứa Hân nói chuyện rất nhiều, ngoại trừ công việc còn có sinh hoạt, lúc nói chuyện có đề cập đến nhà cửa trước kia.
Căn nhà bây giờ là lão Quách mua vì bọn họ mới kết hôn, sau đó Hứa Hân dẫn theo con gái đến sống với anh, gian nhà lúc trước tất nhiên là bỏ trống, chị định vài hôm nữa sẽ dán quảng cáo cho thuê nhà, cho người có nhu cầu thuê nhà với giá rẻ.
"Này, tiểu Hân, lúc trước không phải em nói em gái Linh Hi định dọn ra ngoài sống một mình sao?" Lão Quách có lòng tốt đề nghị: "Chúng ta cứ giao gian nhà đó cho em ấy là được rồi, thứ nhất là người quen có thể tin tưởng, giúp em trông coi, thứ hai là em ấy cũng tiết kiệm được một khoản chi tiêu."
"Anh quách, nhà của chị Hân thật sự không tệ, nhưng mà tiền vẫn phải đưa, nếu không em không dám ở đâu, vốn nó không đắt, làm sao dám chiếm tiện nghi được." Hàn Linh Hi phiền não nhíu mày, "Trước em cũng có nghĩ đến nhà chị Hân, quan trọng là mẹ em, chết sống không đồng ý cho em dọn ra ngoài sống."
Hứa Hân cười khanh khách không ngừng, "Em nhanh tìm một tên đàn ông đáng tin về nhà đi, mẹ em lập tức thả em đi."
"Chị Hân! Chị cũng cười em!..."
- -----------------------------------------
Tạm biệt một nhà ba người Hứa Hân, Hàn Linh Hi lái xe về nhà, cô cầm túi xách vừa đi vừa hát trong khu cư xá, suy nghĩ về những lời Hứa Hân nói.
Thích một người sẽ bằng lòng yêu tất cả khuyết điểm của mình, bằng lòng chấp nhận tất cả về mình? Nói như vậy, là vì mình vẫn chưa tìm được tình yêu, nên mới luôn nghĩ đến việc đặt mình ở trên đối phương?
Không biết thế nào, Hàn Linh Hi bỗng nhớ lại lời Chu Đình Vũ nói hôm ấy, thích một người có cảm giác gì?
Vì điều gì và cái gì chứ.
Cô cố gắng lắc lắc đầu, quên hết những suy nghĩ hỗn độn này đi, đời người ngắn ngủi tận hưởng lạc thú trước mắt, cùng một người bên nhau cảm thấy vui vẻ là được rồi, cần gì nghiêm túc như vậy, suy nghĩ thích hay không thích dâng hiến hay không hiến dâng làm gì. Với lại tại sao cô phải nghĩ đến Chu Đình Vũ?
Nghĩ tới đây Hàn Linh Hi lại bắt đầu khó chịu, chuyện này tuyệt đối không thể để mẹ biết, đến lúc đó chắc chắn lại muốn mình chăm sóc cô ta, tính theo số tuổi, rõ ràng là cô ta lớn hơn mình mà.
Đồ đáng ghét đúng là đồ đáng ghét, qua bao nhiêu năm vẫn làm người ta không thích như vậy.
Đi thang máy lên lầu, Hàn Linh Hi đứng bên ngoài cửa thì nghe thấy tiếng khóc của Trương Phượng Lan.
Cô bình tĩnh lấy chìa khóa để mở cửa, cũng biết lại là chuyện gì.
Trong ti vi chiếu bộ phim Hàn nổi tiếng nhất gần đây, Trương Phượng Lan ôm khăn giấy ngồi ở trên ghế sa lon lau nước mắt nước mũi. Quý bà tuổi đã cao, còn bắt chước mấy bé gái người ta theo đuổi phim tình cảm, xem đến đoạn xúc động khóc còn thảm hơn người ta.
"Mẹ, mẹ nhỏ giọng một chút đi, để hàng xóm nghe được, còn tưởng là nhà chúng ta có chuyện nữa."
Hàn Linh Hi đá rơi giày thay dép, "Ba con đâu?"
"Ba... ba con đi tìm... mấy người bạn học cũ của ông ấy đánh bài rồi... hu hu... tối nay... không về nhà."
Trương Phượng Lan vừa khóc thút thít vừa trả lời, quay đầu mặt xanh lè dọa Hàn Linh Hi giật mình, "Mẹ, mẹ bôi gì thế?"
"Dì lớn của con ra ngoài chơi đem đến cho mẹ... mặt nạ dưỡng ẩm..." Trương Phượng Lan lau nước mũi, "Con nói xem sao cái vai nữ thứ này... lớn lên xấu như vậy, có phải cô ta không phẫu thuật thẩm mỹ không?"
Hàn Linh Hi nghe không hiểu nó có nghĩa là gì, ngẩn người mới kịp phản ứng được là mẹ đang thảo luận với mình về nội dung bộ phim, cô không vui liếc nhìn ti vi, "Vậy... hôm nay dì Năm có gọi điện cho mẹ không?"
"Không có." Trương Phượng Lan nghi ngờ mở mắt ra, "Làm sao vậy?"
"À, không có gì, vậy thì tốt." Hàn Linh Hi thở phào thật mạnh, "Con vào phòng đây."
"Con bé này... nói năng lộn xộn gì vậy."
Trương Phượng Lan nhìn theo bóng con gái vào phòng, lầm bầm lầu bầu, hít hít mũi tiếp tục tập trung vào bộ phim.
***