Buổi thử vai được sắp xếp vào buổi chiều một tuần sau.
Lúc Kỷ Tòng Kiêu và Diệp Trác đến, trong đại sảnh đã có khá nhiều người. Hình tượng nam nữ khác nhau, thoạt nhìn có vẻ cần lựa chọn nhiều vai diễn.
Người trong đại sảnh thấy cậu đến thì bàn tán sôi nổi. Kỷ Tòng Kiêu cũng không quan tâm nghe ngóng mấy câu từ linh tinh đó, đi thẳng sang bên kia chọn một vị trí ngồi xuống. Thời tiết càng ngày càng nóng, cậu không muốn ăn trưa nên buổi trưa chỉ ăn một hộp kem, giờ chắc tiêu hóa cũng gần hết rồi, dạ dày thấy hơi cồn cào.
Kỷ Tòng Kiêu nhận trà Cố Ương Ương đã chuẩn bị kỹ càng, miễn cưỡng uống một chút cho nhuận họng. Cậu đang nghĩ xem gần đây có nhà hàng nào không, thử vai xong cậu sẽ qua đó giải cứu cho miếu ngũ tạng của mình. Nhưng còn chưa nghĩ ra được gì, chỉ nghe thấy cánh cửa bị mở ra "xoạch" một tiếng, một người đàn ông trẻ mang vẻ mặt vã mồ hôi lạnh đi ra, ngoài ra còn có tiếng nói giận dữ vọng ra từ sau lưng anh ta.
"Nam chính là hiệp khách chứ không tên thô lỗ! Hoàng đế là một kẻ tâm cơ chứ không phải tổng tài bá đạo! Với cái kiểu diễn này mà cậu còn dám nói khoác không biết ngượng với người khác là Giang Chấp Bùi chắc cốp thuộc về mình rồi sao? Tưởng tôi mù, mù, mù sao?!"
Rất rõ ràng, vị này chẳng những thử vai thất bại, hơn nữa còn chọc đạo diễn nổi trận lôi đình.
Kỷ Tòng Kiêu không thông cảm gì với chuyện này cả, chỉ hiếu kỳ nhìn lướt qua cánh cửa vào bên trong, ngay sau đó bị chạm mắt với người ta.
Đạo diễn trẻ tuổi đứng cạnh cánh cửa với điếu thuốc chưa ngậm vào miệng, giữa lông mày hắn nhăn thành hình chữ Sơn (山), trên gương mặt viết đầy hai từ giận dữ và bất mãn, có thể thấy tâm trạng hắn thật sự chẳng ra sao.
Kỷ Tòng Kiêu đặt cốc xuống, cười với hắn. Dù sao cũng là đạo diễn, vẫn cần có chút lễ phép.
Hàn Lược mắng cái kẻ vừa tham gia thử vai trước đó, chớp mắt một cái thì nhìn thấy Kỷ Tòng Kiêu ngồi cạnh cửa uống nước, nhìn cốc là biết bên trong không phải nước đun sôi để nguội bình thường. Còn cậu ta thì cũng chẳng khát mấy, uống hớp này đến hớp khác, khiến cho cái người gào thét suốt cả buổi chiều đến nước cũng không thể uống là hắn đây nhìn đến đỏ cả mắt.
Đúng là khiến người ta căm tức!
Hàn Lược thầm mắng trong lòng, sau đó hếch lông mày về phía Kỷ Tòng Kiêu, "Đến sớm thế, vậy tiếp theo đến cậu."
Kỷ Tòng Kiêu có gì đâu mà không được, sửa sang lại trang phục rồi theo sau hắn đi vào.
...
Bên trong phòng thử vai có rất nhiều người, đi qua một dãy bàn, những người ngồi sẵn đó thấy Hàn Lược dẫn Kỷ Tòng Kiêu vào thì sửng sốt. Phải biết rằng ban đầu cũng có người đề xuất mời Kỷ Tòng Kiêu đến diễn Giang Chấp Bùi, dù sao vị này đang nổi như cồn, mà bọn họ cũng đang cần một ngôi sao hot để bảo đảm cho doanh số phòng vé. Nhưng Hàn Lược vừa nghe đến ba chữ Kỷ Tòng Kiêu, chưa thèm ngẩng đầu lên đã bác bỏ luôn, đồng thời cũng không muốn bàn bạc gì cả. Những người khác đều thầm đoán có phải hai người này có hận thù gì sâu đậm không. Nếu không sao đạo diễn có thể ra sức chối lấy chối để cậu ấy như vậy.
Chỉ là tình hình hiện tại...
Nhận được cái nhìn sang của trợ lý đạo diễn và biên kịch, Hàn Lược phẩy tay, tự thú luôn: "Đi cửa sau, không từ chối được."
Giọng nói vẫn tỏ ra ghét bỏ như trước.
Các vị ở đây: Sao nói thẳng như thế ngay trước mặt người ta dzị cha?
Kỷ Tòng Kiêu: Ha ha.
Khúc nhạc đệm trôi qua, buổi thử vai chính thức bắt đầu. Hàn Lược dựa lên bàn, vuốt ve cây bút trong tay, mở miệng vào thẳng vấn đề, "Kỷ Tòng Kiêu đúng không? Cậu nói thử xem Giang Chấp Bùi và Lý Cảnh Việt khác nhau ở đâu."
Lý Cảnh Việt là tên của tân đế.
Kỷ Tòng Kiêu nhếch môi, không nói cho người ta kinh ngạc đến chết thì không chịu thôi, "Điểm khác nhau lớn nhất không phải một người là con ruột tác giả, một người là con rơi sao?"
Hàn Lược hỏi lâu như thế, lần đầu tiên nghe thấy đáp án này, lập tức tỏ ra hứng thú, tỏ ý cậu nói tiếp.
Kỷ Tòng Kiêu: "Là cặp sinh đôi nên xuất phát điểm ban đầu của Giang Chấp Bùi và Lý Cảnh Việt là hoàn toàn tương đồng. Nhưng vận mệnh của Giang Chấp Bùi không tốt, bị mẹ vứt bỏ, bị người trong lòng lợi dụng, bị huynh trưởng truy sát, vinh hoa phú quý không được hưởng, công phu trên thân không được dùng, đến ngay cả tình cảm cũng là giả tạo. Thứ duy nhất có thể được gọi là may mắn của y đơn giản là chết sớm, không biết được đại sư phụ một tay nuôi dưỡng y cũng phản bội mình. Y thật sự không còn gì cả, bị cô lập hoàn toàn."
"Đúng là vậy." Hàn Lược gật đầu.
Kỷ Tòng Kiêu còn nói: "Cả đời Giang Chấp Bùi gần như phải làm gạch lót đường cho Lý Cảnh Việt. Nhưng Lý Cảnh Việt thì sao? Tuy nói sức khỏe hắn không tốt, không còn gì cả, tất cả những câu nói đó đều nhảm nhí. Ban đầu hắn có cha xót mẹ thương, sau đó còn có cô gái luôn chủ động chung thủy với hắn, cuối cùng không uổng một binh tốt, sở hữu giang sơn, quả thật là tiêu chuẩn của người chiến thắng cuộc đời này."
"Hoàn toàn không có vấn đề gì." Hàn Lược phụ họa.
Cuối cùng Kỷ Tòng Kiêu tổng kết, "Cho nên truy tìm nguyên nhân ban đầu, sự khác biệt chủ yếu của hai người họ là do sự bất công của tác giả! Tôi nghi ngờ khoảng thời gian đó có phải tác giả bị cái gì kích thích không, nếu không sao lại viết thành tiểu thuyết tòa soạn thế?"
Bốp!
Bút bi đột nhiên bị đập lên mặt bàn, đồng tử Kỷ Tòng Kiêu co rút lại, cậu chưa kịp nghĩ nhiều thì đã thấy Hàn Lược mắt sáng ngời, giọng điệu phấn khích, "Cuối cùng cũng có người nghĩ giống tôi..."
"Khụ!"
Sau một tiếng ho nhẹ, trong nháy mắt Hàn Lược dừng câu nói lại ngay. Hắn vuốt mặt, trở mặt thu lại biểu cảm, khôi phục vẻ nghiêm túc, "Thì... cho dù cậu hiểu rõ nhân vật như thế nào, kỹ thuật diễn vẫn là quan trọng nhất. Thử hai cảnh này đi, cho cậu mười phút chuẩn bị."
Đương nhiên Kỷ Tòng Kiêu không có vấn đề gì. Lúc nhận kịch bản, cậu nhìn lướt qua người vừa lên tiếng ban nãy, chỉ thấy một người phụ nữ trẻ đội mũ. Cô chỉ tầm 22, 23 tuổi, trông như sinh viên mới ra trường, không biết có thân phận gì mà lại có thể khiến tên đạo diễn Hàn Lược này im mồm.
...
Hai cảnh phim, một đoạn là Giang Chấp Bùi thầm tỏ tình với nữ chính, một đoạn là Lý Cảnh Việt trang điểm giúp nữ chính.
Trước tiên thử vai Giang Chấp Bùi đã.
Kỷ Tòng Kiêu từ từ nhắm mắt, đến khi mở to mắt ra, đôi mắt ấy đã sáng lấp lánh, ý cười đong đầy con ngươi.
Cậu giơ tay lên làm động tác đẩy ra. Mặc dù xem trực tiếp có vẻ kỳ cục, nhưng những ai đã đọc kịch bản gốc đều hiểu, cậu đang đẩy cành khô chặn đường ra giúp Cố Hoành Khê.
"Bất tri bất giác đã đến mùa đông rồi." Cậu hơi cúi đầu, nhìn về phía Cố Hoành Khê đi bên cạnh, "Trước đây ta rất thích mùa đông."
Nói xong, cậu lại tiến về phía trước vài bước, mặt mày bỗng nhiên giãn ra, nhận được lời người bên cạnh đáp rằng——Trước đây? Vậy bây giờ huynh không thích sao?
"Không hẳn, chỉ là bây giờ không thích nhất thôi. Bây giờ ta thích mùa xuân hơn, bởi ta gặp được một cô nương vào mùa xuân." Cậu hơi dừng lại, ngước mắt nhìn về phía phương xa, ánh mắt đăm chiêu, lông mày hơi cong lên, nét mặt dịu dàng, "Ta còn nhớ rõ khi ấy đúng mùa hoa nở, nàng mặc một thân áo trắng đứng dưới tán hoa, gió vừa thổi, cánh hoa buông mình bay xuống khắp người, trông vô cùng đẹp đẽ."
Cậu dừng bước, khom lưng phủi nhẹ tuyết rơi trên vai Cố Hoành Khê, đôi mắt nhân cơ hội nhìn sâu vào tròng mắt nàng sáng long lanh, lại toát lên vẻ dè dặt lẫn sự chờ mong không giấu được, "Khi đó ta chỉ biết giết chóc đến đỏ mắt, đầu óc suốt ngày chỉ có kẻ thù và trượng nghĩa. Dù sao cũng không thể ngờ rằng, nếu như cô nương ấy mà mở miệng, ta sẽ tình nguyện rửa tay gác kiếm vì nàng, từ đó về sau sẽ chỉ bảo vệ một mình nàng, che chở nàng cả đời."
"Dừng!"
Kỷ Tòng Kiêu ngước mắt, nhìn thấy Hàn Lược vừa nói nhỏ gì đó, vừa ra hiệu cho cậu đổi cảnh quay tiếp theo.
Cậu gật đầu đáp lại, hơi dừng một chốc rồi nhập vai khác.
Cậu kéo một băng ghế sang rồi đứng thẳng tắp sau nó, ngón tay vờ làm cây lược chải vào hư vô, chuyển động lên xuống trong không khí, ánh mắt thi thoảng hơi dừng lại ở vị trí phía trước, cứ như nơi đó thật sự đặt một cái gương đồng, cứ như thật sự đang có một Cố Hoành Khê ngồi trước mặt, chốc lát lại nhìn cậu mỉm cười.
Chỉ có nụ cười trên khóe môi cậu là thật, động tác tay dịu dàng, dáng người vẫn ưỡn thẳng như vậy, chải đi chải lại nhưng không bao giờ chải đến đuôi tóc.
Đột nhiên Kỷ Tòng Kiêu hiểu ra lý do Hàn Lược chọn hai cảnh này——Để so sánh. Dùng sự thâm tình của Giang Chấp Bùi dành cho Cố Hoành Khê để làm nổi bật sự vô tình mà Lý Cảnh Việt đối xử với Cố Hoành Khê. Tách riêng ra thì chẳng có gì, nhưng nếu đặt cạnh nhau thì lại là phương pháp kiểm tra kỹ thuật diễn tốt nhất.
Kỷ Tòng Kiêu hiểu ra, tiếp tục ghi nhớ lời thoại.
"Nghe nói hắn tỏ lòng với nàng rồi?" Giọng điệu cậu bình thản, động tác không nhanh cũng không chậm, dường như chẳng để tâm chút nào.
Cây lược gỗ được chải đi chải lại, bỗng nhiên Kỷ Tòng Kiêu cau mày, giơ tay lên hư không, "Đừng nhúc nhích, ta còn chưa chải xong."
Nhưng vừa dứt lời, động tác chải của cậu cũng dừng lại theo, nếp nhăn giữa lông mày chưa từng giãn ra. Cậu lại nhìn vào chiếc gương hư vô, lần này nhìn rất lâu mà vẫn chưa dời mắt, cứ như đang đối diện với Cố Hoành Khê.
Một lát sau, cậu mới cúi người xuống, nghiêng người từ tốn làm động tác ôm người, giọng điệu thân mật, "Nhưng nàng không được phép đồng ý, trái tim Hoành Khê đang ở đâu, không ai có thể biết rõ hơn trẫm."
...
Khi Kỷ Tòng Kiêu đến, Thịnh Hoài đã đặc biệt nhắc nhở cậu, Hàn Lược quan trọng nhất là kỹ thuật diễn, kỹ thuật diễn mà qua thì không còn gì đáng lo ngại nữa.
Thế nhưng cho dù tự tin tuyệt đối với kỹ thuật diễn của mình đến đâu, cậu cũng không ngờ đến cuối cùng kết quả buổi thử vai lại là thế này——
Hàn Lược đã chọn cậu ngay tại chỗ, thậm chí còn mời cậu ở lại tham gia casting vai nữ chính và sư phụ của Giang Chấp Bùi.
So với vị đạo diễn trưng ra vẻ mặt ghét cậu lúc trước thì cứ như hai người khác nhau.
Tuy vẫn còn nghi hoặc với sự thay đổi thái độ của Hàn Lược dành cho mình, nhưng đạo diễn đã mở miệng, tất nhiên Kỷ Tòng Kiêu cũng không thể từ chối. Cậu đành phải lặng lẽ rút điện thoại ra, nhắn tin thông báo cho Diệp Trác, tiện thể bảo Cố Ương Ương mua chút đồ ăn lót dạ cho mình. Cậu định lát sẽ tìm cớ ra ngoài vài phút, xơi thật tốc độ để xoa dịu cơn đau dạ dày.
"Bánh chay lạnh Hán Lê ngon lắm."
"Anh muốn uống nước ô mai, ra rả cả buổi chiều khàn cả giọng rồi."
Kỷ Tòng Kiêu run tay, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Hàn Lược và cô gái ban nãy đang đứng bên cạnh nhìn chòng chọc vào di động của cậu.
Cậu không còn gì để nói, đành phải bảo Cố Ương Ương mua mười phần trà chiều đem tới, đến cả những người tham gia thử vai đợi bên ngoài cũng có phần, có thể nói là làm tròn vai một con người tình cảm.
"Mấy người thật sự cảm thấy Lý Cảnh Việt là người chiến thắng cuộc đời sao?" Hà Lưu Lưu - cũng chính là cô gái kia đang bưng bánh chay lạnh Hán Lê mở miệng nói.
Kỷ Tòng Kiêu nhờ sự giới thiệu của Hàn Lược mới biết, cô gái này chính là tác giả nguyên tác và biên kịch của "Thay mận đổi đào". Chẳng những vậy, cô còn là người sở hữu Vân Đỉnh, chính là cô chủ nhà họ Hà có sở thích chơi trốn tìm, lộn, thích "liễu rủ hoa cười" kia. Đồng thời, cô cũng là nhà đầu tư lớn nhất của bộ phim này.
Câu hỏi này vừa hỏi ra, Kỷ Tòng Kiêu và Hàn Lược đều không lên tiếng, chỉ cùng nhìn cô bằng ánh mắt——Chẳng lẽ không đúng sao?
Hà Lưu Lưu suýt chút nữa nghẹn bánh ngọt ở cổ họng, bèn xắn tay áo lên ngồi xổm xuống cùng hai người, căm phẫn trào dâng nói: "Mấy người không thấy Lý Cảnh Việt mới là kẻ đáng thương nhất sao? Hắn chưa bao giờ hiểu được tình yêu là gì, từ nhỏ đến lớn chỉ biết cái gì có thể lợi dụng, cái gì không hề có tác dụng. Cho dù hắn nắm giữ thiên hạ giang sơn lẫn người tình đẹp như hoa, thế nhưng nội tâm vẫn cô độc như thế."
"Có câu nói rằng ai yêu nhiều hơn sẽ chịu tổn thương nhiều hơn, ví dụ như Giang Chấp Bùi." Kỷ Tòng Kiêu đút bánh ngọt vào miệng rồi đáp: "Ngược lại, những kẻ máu lạnh khi yêu vào mới là người không bị tổn thương gì nhất. Ví dụ kiểu người như Lý Cảnh Việt không hiểu được tình yêu là gì, hắn sẽ không thấy thống khổ. Cái gọi là sự cô độc, có lẽ còn chẳng quan trọng bằng một bản tấu chương của hắn."
"Suy cho cùng, nếu cô nghĩ điều đó đáng buồn thì đó cũng chỉ là suy nghĩ của cô mà thôi."
Nói xong câu cuối cùng, Kỷ Tòng Kiêu quay đầu đi lấy đồ uống, ăn bánh ngọt hơi ngấy. Nhưng cậu vừa quay lại thì thấy Hàn Lược đang nhìn mình chằm chằm bằng vẻ mặt kỳ quặc, cánh tay đang định vươn ra cũng khựng lại.
"Trên mặt tôi... có gì sao?" Cậu thăm dò.
Hàn Lược lắc đầu.
"Thế... chắc anh tự dưng phát hiện ra tôi đẹp trai quá à?"
Hàn Lược: "..."
"Tôi chỉ cảm thấy có lẽ cậu cũng là một người không hiểu tình yêu là gì, không ngờ lại nhìn lầm." Hàn Lược cắt ngang lời tự luyến của cậu. Đối với kiểu cậu ấm đào hoa phong lưu bên ngoài như Kỷ Tòng Kiêu, xưa nay Hàn Lược cho rằng bọn họ không thể hiểu được chân tình là gì, nếu không sao có thể đổi bạn gái nhiều lần như thế? Điển hình của việc đi thận không đi lòng... Đây cũng là nguyên nhân ban đầu hắn không đồng ý để Kỷ Tòng Kiêu diễn vai Giang Chấp Bùi. Người không hiểu tình cảm sao có thể diễn ra được một Giang Chấp Bùi chân thành thâm tình?
Kỷ Tòng Kiêu suýt thì phun nước lên mặt Hàn Lược, vẻ mặt cậu ngỡ ngàng tột đỉnh, "Hóa ra đây thực sự là lý do anh từ chối tôi à? Tôi còn tưởng anh viện cớ qua loa với người đại diện của tôi..."
"Thế cậu cho rằng vì sao tôi không cho cậu tới thử vai? Tôi chỉ cần độ nổi tiếng của cậu thôi không được à?" Hàn Lược khó hiểu nhìn cậu.
"Tôi biết." Hà Lưu Lưu bên cạnh tỉnh táo lại, giơ tay lên, "Tôi, à không, bọn họ đều cho rằng Kỷ Trùng Trùng giành giật người trong lòng với anh."
Hàn Lược: "..." Người trong lòng tôi từ đâu ra vậy? Sao đến tôi cũng không biết?
Kỷ Tòng Kiêu: "..." Kỷ Trùng Trùng là cái khỉ gì thế? Tôi không nghe thấy, không nghe thấy! Không thừa nhận, tuyệt đối không!