Thời gian thấm thoát trôi, thoáng cái Vu An Kỳ đã bước vào tháng thứ năm của thai kỳ. Tần suất ốm nghén đã giảm đi nhiều. Bụng cô cũng nhú ra một chút, người khác nhìn vào có thể thấy rõ là một thai phụ. Khoảng thời gian này cô bắt đầu ăn nhiều hơn, dường như bất cứ lúc nào cũng sẽ cảm thấy đói. Chính vì thế mà cân nặng của cô cũng…
“Đã năm mươi tám kí rồi!”
Vu An Kỳ nhìn con số hiển thị trên chiếc cân điện tử mà chán nản thở dài. Mặc dù cô biết khi mang thai thì cơ thể người mẹ sẽ rất dễ tăng cân. Nhưng mà tăng tận mười kí trong vòng năm tháng, cô vẫn là có chút khó mà chấp nhận được.
Phải biết rằng cân nặng và tuổi tác là hai thứ rất nhạy cảm đối với phụ nữ đấy. Cho dù là mang thai nhưng nhìn thấy mình béo lên, có ai mà chịu nổi chứ?
Vu An Kỳ ảo não dùng chân đẩy chiếc cân vào sát góc tường. Cô lại quay người đi đến trước bàn trang điểm, tự ngắm nghía bản thân ở trong gương. Chiếc bụng của người phụ nữ trong gương đã sớm to như quả bóng rổ, phần bụng dưới dần xuất hiện những vết rạn dài sẫm màu mờ nhạt. Khuôn mặt ban đầu vốn thanh tú nay cũng trở nên tròn trịa hơn hẳn. Hơn nữa còn nổi lên những nốt mụn li ti.
Hức, cô thực sự sắp không nhận ra nổi bản thân nữa rồi!
Cốc! Cốc! Cốc!
Lúc này bên ngoài phòng ngủ bỗng truyền tới tiếng gõ cửa, liền theo đó là giọng nói của Phong thái thái – Vân Uyển.
“Tiểu Kỳ, mẹ mang đồ đến cho con. Bây giờ mẹ vào được không?”
“Vâng ạ.”
Vu An Kỳ nói vọng ra ngoài. Cô vội vàng kéo áo che đi chiếc bụng to, hai tay đỡ bụng đi tới bên giường: “Mẹ mau vào đi ạ.”
Cạch một tiếng, cửa phòng ngủ được mở ra. Phong thái thái chậm rãi bước vào, trên tay bà còn bưng thêm một cốc sữa. Vu An Kỳ thoáng liếc qua, cốc sữa vẫn còn bốc lên hơi nóng, hẳn là vừa mới pha xong.
“Mẹ mang sữa tới cho con.” Phong thái thái đi tới ngồi xuống cạnh con dâu. Bà đưa cốc sữa đến trước mặt cô, mỉm cười hiền từ: “Con mau uống đi kẻo nguội.”
Kể từ ngày biết tin con dâu có em bé, Phong thái thái tựa như biến thành một “Mama tổng quản” chính hiệu. Bà mời một chuyên gia dinh dưỡng hàng đầu lên thực đơn cho Vu An Kỳ trong thời gian mang thai, lại tự mình giám sát việc nấu nướng của đầu bếp, cứ như thể chỉ cần bà rời mắt một chút thì sẽ có chuyện tồi tệ nào đó xảy ra. Thậm chí mỗi lần mang đồ ăn lên phòng cho con dâu thì cũng là đích thân bà làm như thế này.
Đó là còn chưa kể tới, trong nhà ngoài vườn theo yêu cầu của Phong thái thái, là phải dọn dẹp thật sạch sẽ, đảm bảo một không gian thoáng mát trong lành, tránh để ảnh hưởng xấu đến sức khỏe của thiếu phu nhân và em bé trong bụng. Những đồ vật có góc cạnh hơi nhọn một chút cũng cần được sắp xếp gọn gàng, ngộ nhỡ thiếu phu nhân đi đứng sẽ vấp phải.
Có thể nói rằng Vu An Kỳ bây giờ chính là ưu tiên hàng đầu của một nhà trên dưới Phong gia. Cho tới khi em bé chào đời, mọi thứ dành cho cô phải được đảm bảo ở mức tốt nhất.
Thực ra đến ngay cả đối tượng ưu tiên là Vu An Kỳ cũng bị cách làm của mẹ chồng nhà mình khiến cho thụ sủng nhược kinh. Tuy rằng cô biết bản thân mang thai lần đầu, đương nhiên sẽ được cả nhà quan tâm thật kĩ. Thế nhưng Phong thái thái thậm chí còn kĩ lưỡng hơn cả tưởng tượng của cô.
Bởi vì từ lúc Vu An Kỳ bắt đầu lộ bụng, mẹ chồng yêu cầu việc lên xuống cầu thang của cô cần phải có người đi cùng giám sát, cốt để tránh những tình huống như chuột rút xảy ra. Thêm vào đó, ngay cả người đứng đầu gia đình là ba chồng và anh chồng Phong Dực của cô cũng đều bị mẹ chồng cấm không được hút thuốc trong nhà. Nguyên nhân đơn giản là vì khói thuốc vô cùng độc hại đối với thai nhi trong bụng con dâu.
Thú thật thì Vu An Kỳ cũng cảm thấy hơi áp lực. Bởi vì mẹ chồng để ý quá kĩ. Cô cũng từng hỏi anh chồng nhà mình có thể hay không bảo mẹ hãy thoải mái một chút, đừng nên căng thẳng quá. Thế nhưng Phong Dực chỉ khẽ mỉm cười rồi ‘tạt ngay một xô nước lạnh’ khiến cô đành phải câm nín: “Trừ khi em bây giờ lập tức sinh con, còn không thì đừng mơ khuyên được mẹ.”
Tất nhiên, không thể không thừa nhận cách làm của Phong thái thái rất hiệu quả. Bằng chứng là Vu An Kỳ suốt từ khi biết tin mang thai đến bây giờ, sinh hoạt cá nhân của cô hầu như không có quá nhiều thay đổi. Chỉ trừ việc ăn nhiều hơn và lên cân.
Mà lúc này đây…
Vu An Kỳ nhìn cốc sữa trên tay mẹ chồng, tâm trạng có hơi chán nản. Cô theo thói quen lại rúc vào trong lòng Phong thái thái, bắt đầu làm nũng với bà: “Mẹ ơi, hay là hôm nay con không uống sữa nữa được không? Con đã mập lắm rồi!”
Phong thái thái quả thật rất yêu quý cô con dâu nhỏ này. Bà vốn thích con gái, luôn muốn có một đứa. Thế nhưng ông trời lại không như ý nguyện, khiến bà liên tiếp sinh ra hai thằng tiểu quỷ. Cho nên Vân Uyển luôn xem Vu An Kỳ như con gái mà đối đãi, cưng chiều cô hết mực, gặp chuyện gì cũng sẽ bênh cô đầu tiên.
Mà Vu An Kỳ từ nhỏ đã không được mẹ ruột xem trọng. Tình yêu vụ lợi của Thẩm Chi Lăng chỉ dành cho con trai duy nhất An Vỹ và cô con gái có dung mạo xinh đẹp An Tình. Lớn hơn một chút thì có Lâm Nhã An, nhưng cô cũng chẳng thể tùy ý thân cận. Dẫu sao bà ấy cũng là mẹ của chị cả, không phải mẹ của cô.
Thực ra Vu An Kỳ vốn đã xác định rằng cả đời này cô sẽ là một người vô duyên với tình thương của mẹ. Thế nhưng cô lại may mắn gả cho Phong Dực, gặp được mẹ chồng. Lần đầu tiên trong cuộc đời có một người gọi là ‘mẹ’ sẽ vì cô bỏ bữa mà quan tâm, sẽ vì cô ốm mà lo lắng. Lần đầu tiên có một người mẹ sẽ nhắc cô không được thức quá khuya hay luôn miệng dặn cô phải biết giữ sức khỏe.
Trái tim tủi thân của Vu An Kỳ lần đầu tiên được sưởi ấm. Chính vì vậy mà cô khá ỷ lại vào Phong thái thái, cũng rất hay tỏ ra nhõng nhẽo với bà tựa như một cô con gái nhỏ làm nũng với mẹ mình. Ví dụ như bây giờ.
Tuy nhiên Phong thái thái chẳng phải người dễ mềm lòng. Những việc khác bà có thể chiều theo ý An Kỳ, chỉ riêng việc liên quan đến em bé trong bụng thì không. Nhưng bà vẫn vươn tay vuốt nhẹ sống lưng cô, dịu giọng dỗ dành: “Tiểu Kỳ ngoan nào. Phải uống sữa thì em bé mới khỏe được. Con không muốn em bé khỏe mạnh ư?”
Tất nhiên là cô muốn…
“Nhưng con lại tăng cân nữa rồi!”
Vu An Kỳ hơi phụng phịu. Vẻ mặt cô vẫn có chút hờn dỗi: “Mẹ không sợ con mập lên sẽ xấu xí, anh Dực sẽ không cần con nữa sao?”
Quả nhiên mang thai đều sẽ khiến tâm trạng người phụ nữ thay đổi. Một người hiểu chuyện như Vu An Kỳ cũng sẽ có lúc nhõng nhẽo không thôi.
“Thằng Dực dám chê con?”
Vân Uyển nghe thấy lời con dâu nói thì cũng vội hùa theo. Bà vờ trừng mắt quát nạt: “Nếu nó dám không cần con, mẹ sẽ bảo ba đánh gãy chân chó của nó.”