“Thông tin này có chính xác không?” Trình Đế Uy đặt tập tài liệu trong tay lên bàn làm việc. Hai tay đan nhau, hắn bình tĩnh hỏi người đàn ông đang đứng xoay lưng với mình.
“Cậu nghi ngờ năng lực của tôi?” Lục Nghị có vẻ không hài lòng với mấy lời này của hắn. Chỉ nói riêng về khả năng điều tra, trong tổ chức nếu anh ấy nhận thứ hai thì chẳng có ai dám là thứ nhất đâu.
Nhưng Trình Đế Uy lại chẳng đáp lời. Hắn vẫn trầm tư nhìn vào những báo cáo được gửi tới. Khuôn mặt cương nghị gần như không lộ ra bất kì biểu cảm nào, càng khiến người khác khó mà đoán được suy nghĩ trong lòng hắn.
Lục Nghị thấy vậy thì cũng chỉ biết lắc đầu thở dài. Anh ấy dụi tắt điếu thuốc trong tay, tiện thể rút từ trong một tập tài liệu khác ra một tấm ảnh rồi đẩy nó đến trước mặt Trình Đế Uy: “Đây là khẩu súng được dùng để tấn công Vu tiểu thư. Mặc dù hai tên sát thủ đã bỏ trốn, tuy nhiên nếu may mắn, chúng ta vẫn có thể dựa vào khẩu súng này để tìm được thông tin của kẻ đứng sau.”
Nói đoạn, Lục Nghị lại khẽ ho một tiếng, trong giọng nói có chút ngượng ngập: “Tiếc là tôi vẫn chưa thể tra ra.”
Theo thói quen điều tra của anh ấy, bình thường có thể dựa vào thông tin của vũ khí để khoanh vùng đối tượng mà tìm kiếm. Thế nhưng bận rộn cả mấy ngày nay đều không tra được chút da lông gì, khả năng cao khẩu súng này vẫn chỉ là sản phẩm thử nghiệm, chưa hề được tuồn ra ngoài.
Chính vì thế, manh mối về kẻ đã tấn công Hắc Ly xem như cũng bị đứt đoạn.
Hiện tại Lục Nghị vẫn đang để thuộc hạ bên dưới truy lùng hai kẻ bỏ trốn kia, cũng chỉ có thể hi vọng sớm bắt được bọn chúng. Nếu không với tính cách của Trình Đế Uy, đụng đến người phụ nữ của hắn…
Chà, anh ấy chẳng dám tưởng tượng đến hậu quả nữa.
Trình Đế Uy vừa nghe Lục Nghị nói liền tiện tay cầm lấy tấm ảnh đặt trên mặt bàn. Một bàn tay của hắn vẫn nhàn rỗi vuốt ve chú cá sấu ú nu đang ngon giấc trên đùi. Mắt phượng hơi nheo, dù trên khuôn mặt tuấn dật không có bất kì thay đổi nhưng có vẻ như hắn đã nhận ra gì đó.
Vừa vặn lúc này…
“Reng!”
Điện thoại của Lục Nghị bất ngờ rung lên trong túi quần. Anh ấy còn đang cho rằng là Nghi Nghi gọi điện làm nũng, không nghĩ tới trên màn hình lại hiển thị một cái tên ngoài dự đoán.
“Tôi đây. Nói đi.”
Chẳng biết ở đầu kia nói gì, Lục Nghị dường như có chút kích động: “Sao? Tìm được rồi?”
Giọng điệu sửng sốt của anh ấy cũng đã thành công thu hút Trình Đế Uy nhìn về phía này. Bàn tay hắn bất giác siết chặt, vô thức cũng vò nát cả tấm ảnh trong tay.
[…]
Tầng hầm trong biệt thự dường như đã lâu không được sử dụng. Trên tường trắng đã xuất hiện không ít những mảng xanh rêu lớn nhỏ. Sàn nhà lát gỗ dưới chân bởi vì chẳng mấy khi đi lại mà bị phủ một lớp bụi dày. Ngay cả trong không khí cũng có thể dễ dàng cảm nhận được mùi ẩm mốc khó chịu. Rõ ràng là ban ngày nhưng trên hành lang chẳng hề có một khung cửa sổ, chỉ lắp mấy cái đèn với ánh sáng yếu ớt. Toàn bộ khung cảnh đều u ám, mang lại cho người khác cảm giác hít thở không thông.
Ngoại trừ căn biệt thự trên núi mà Trình Đế Uy hay ở, hắn còn sở hữu một nơi bí mật này nữa. Đây là chỗ hắn thường lui tới để xử lý công việc, nằm ở ngoại ô thành phố, cũng rất ít người quen của hắn biết được vị trí.
Cả một hành lang dài hẹp đều tĩnh lặng như tờ khiến cho tiếng bước chân của hai người đàn ông đặc biệt càng trở nên rõ ràng. Trình Đế Uy đi trước, hoàn toàn không mở miệng. Lục Nghị theo sau, dường như cũng đang suy nghĩ gì đó.
Kẹttt
Cánh cửa gỗ nặng nề ngăn cách căn hầm với bên ngoài bị đẩy vào, phát ra tiếng dít chói tai. Chờ sẵn bọn họ tại nơi này là hai gã thuộc hạ của Lục Nghị, còn có hai kẻ bị trói chặt dưới đất.
“Chủ nhân! Trình gia!”
Hai tên thuộc hạ vừa thấy người tiến vào liền tự động đứng gọn sang một bên. Ông chủ đều đã ở đây rồi, nhiệm vụ của bọn hắn cũng tạm coi như xong.
Lục Nghị thoáng liếc sang Trình Đế Uy, xem phản ứng của hắn. Nhưng người đàn ông chỉ kéo ghế ngồi xuống, thuận tiện rút một điếu thuốc ngậm vào trong miệng, hoàn toàn không có ý định xử lý chuyện này.
Rất rõ ràng, lại là anh ấy phải lết cái thân già ra tay.
Lục Nghị có chút không cam tâm bước đến bên một trong hai tên, nửa ngồi nửa quỳ xuống trước mặt gã. Nhìn mấy vết xây xát trên mặt gã, anh ấy đại khái cũng đoán được là do giằng co với thuộc hạ của mình.
“Chà! Người anh em, tôi nghĩ anh cũng biết vì sao anh lại bị đưa đến đây. ”
Lục Nghị thoáng chép miệng, lại còn vỗ vai gã sát thủ. Anh ấy đột nhiên khẽ cười, đưa tay len lén chỉ về chỗ Trình Đế Uy, giọng điệu cợt nhả thì thầm với hắn ta: “Anh đụng vào người phụ nữ của quý ông ngồi phía sau tôi. Và hiện tại cậu ta đang rất tức giận. Dù sao thì cũng phải chết, không thì anh ngoan ngoãn nói ra tên của kẻ đứng sau, tôi sẽ để cho anh…”
“Phụt!”
Hai chữ “toàn thây” còn chưa kịp thốt ra, gã sát thủ không hề báo trước liền phun luôn một miếng nước bọt lên khuôn mặt điển trai của Lục Nghị.
“Mày giết chết tao đi. Dù tao có chết cũng sẽ không khai!” Ánh mắt gã long lên sòng sọc, không hề che giấu vẻ giận dữ. Gã tựa hồ như muốn dùng ánh mắt của mình để giết chết Lục Nghị.
Hiện trường gần như chết lặng.
Hai tên thuộc hạ được một phen sốc đến há mồm. Dù sao thì cũng là lần đầu tiên, không, có lẽ là lần duy nhất trong cuộc đời, bọn họ được tận mắt chứng kiến ông chủ của họ, vị chủ nhân mà họ vẫn luôn tôn kính, bị người ta nhổ nước bọt vào mặt.
Ngoài ra, còn có tên trợ thủ bị bắt cùng với gã sát thủ tới đây đã sớm bị dọa đến tái mặt. Anh ta là lính mới, cũng chỉ mới thực hiện một vài phi vụ đơn giản, nào ngờ liền bị tóm sống nhanh thế này.
Trình Đế Uy từ đầu đến cuối đều ở một bên quan sát tất cả. Hắn vẫn chưa châm thuốc, chỉ lặng lẽ ngồi mân mê chiếc bật lửa hình con rồng trên tay. Từ trong miệng rồng không ngừng phát ra ánh lửa bập bùng, lúc mạnh lúc yếu, hắt lên khuôn mặt tuấn dật chẳng rõ thần sắc.
Đối với hành động thô lỗ của gã sát thủ, Lục Nghị dường như chẳng mấy bận tâm. Anh ấy chỉ từ tốn rút từ trong túi áo ra một chiếc khăn tay, cẩn thận lau sạch thứ kia, rồi lại bắt đầu thở dài: “Thật đúng là…”
Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Ngay sau đó…
Lục Nghị đột nhiên giơ tay giáng mạnh một quyền vào mặt gã sát thủ. Lực đạo mạnh tới nỗi khiến cho hắn ta đau đến hoa cả mắt, thậm chí còn có máu tươi trào ra từ khóe miệng. Chứng kiến cảnh này, ngay cả hai tên thuộc hạ đứng một bên cũng không dám thở mạnh. Bởi vì bọn họ còn nghe rõ cả tiếng răng và xương mũi của gã sát thủ bị ông chủ của mình đánh gãy.
Lúc này, khuôn mặt của Lục Nghị đã chẳng còn giữ lại vẻ hòa nhã ban đầu, sắc mặt lạnh lùng báo hiệu một hồi giông tố sắp ập tới. Anh ấy đứng dậy, chậm rãi xắn tay áo. Dần dần, bắp tay rắn chắc bắt đầu lộ ra dưới lớp áo sơ mi được may đo cẩn thận.
Gã sát thủ bị túm tóc kéo lên một cách vô tình. Đối diện với hắn ta vẫn là Lục Nghị, nhưng lần này anh chỉ hỏi duy nhất một câu: “Tao cho mày cơ hội cuối cùng. Nói, hay là không?”
“Tao không biết!”
Thái độ cứng rắn của gã sát thủ đã chọc vào giới hạn kiên nhẫn cuối của Lục Nghị. Hắn ta một lần nữa bị quật mạnh xuống nền gạch lạnh buốt đầy bụi bẩn, liền theo đó chính là những nắm đấm đủ để giết người giáng xuống cơ thể.
Tên trợ thủ bị trói một bên nhìn thấy đại ca như vậy thì không khỏi lạnh toát sống lưng. Gã không phải sát thủ lâu năm, thể lực cũng chẳng tốt như đại ca. Giả sử những quyền kia là đánh xuống người mình, e rằng gã sẽ bị đánh chết luôn.
Chẳng biết đã qua bao lâu…
“Nghị, được rồi!”
Trình Đế Uy lúc này mới chậm rãi mở miệng, ra hiệu cho Lục Nghị ngừng tay. Cũng may hắn lên tiếng vừa kịp lúc, chỉ sợ nếu chậm thêm chút nữa liền có kẻ phải bỏ mạng.
Lục Nghị phủi phủi tay đứng dậy. Khuôn mặt anh lạnh tanh nhìn tên sát thủ đang nằm bất động, cũng chẳng biết gã có thực sự còn sống không.
Tuy nhiên mọi chuyện vẫn chưa kết thúc. Ánh mắt sắc bén của Lục Nghị chậm rãi lướt sang chỗ của tên còn lại. Hắn ta hiện tại đã bị dọa sợ đến tái mét mặt mày, thậm chí tay chân còn run rẩy không ngừng.
“Xin đừng đánh tôi! Tôi…tôi sẽ khai ra hết.”