Một thời gian sau đó, Hắc Ly cuối cùng cũng được xuất viện. Trong thời gian này, cả Trình Đế Uy lẫn Tiểu Kiều Kiều đều lấy lí do thăm cô để thường hay chạy tới bệnh viện. Tuy nhiên Hắc Ly biết rõ, thăm cô chỉ là cái cớ, mục đích chính là muốn bồi dưỡng tình cảm giữa hai người họ.
Tiểu Kiều Kiều đã bắt đầu gọi Trình Đế Uy bằng “ba”, hơn nữa dần dần còn gọi vô cùng thuận miệng. Hắc Ly nghe nhiều nhưng cũng lười quản. Chủ yếu là vì cô nghĩ dù sao bọn họ cũng thật sự có quan hệ huyết thống với nhau. Gọi sớm một chút, sau này nhận thân đỡ bỡ ngỡ.
“Mẹ, chào mừng mẹ trở về nhà!”
Bạn nhỏ Kiều Kiều từ sáng sớm đã được bà ngoại đưa trở về biệt thự. Cô bé vẫn luôn quanh quẩn trong nhà cùng dì Phi. Tới khi thấy Hắc Ly cùng Trình Đế Uy từ ngoài cửa bước vào, nhóc con mới từ trên sofa trèo xuống, vui mừng nhảy chân sáo đến bên hai người.
“Mẹ ơi!”
Tiểu Kiều Kiều tới trước mặt Hắc Ly, gọi một tiếng “mẹ” vô cùng ngọt ngào khiến trái tim ai kia không khỏi mềm nhũn. Nhưng lúc cô đang định giơ tay ôm lấy con gái thì cô nhóc lập tức lướt qua, chạy vòng ra sau ôm trầm lấy Trình Đế Uy: “Ba ơi, bế con!”
Ba mẹ nào đó: “…”
Con với chả cái, nuôi tốn cơm tốn gạo.
Khuôn mặt Hắc Ly thoáng sa sầm vì không vui. Lúc này Sabrina bỗng từ dưới thảm lông đứng dậy, bốn chân ngắn cũn lon ton chạy nhanh tới bên cô. Cái đầu nhỏ cọ cọ vào bắp chân của chủ nhân. Nàng mèo mở miệng ngao ngao vài tiếng, dường như đang muốn được bế.
Trong lòng tìm được niềm an ủi nho nhỏ, Hắc Ly liền cúi xuống ôm lấy nhóc mèo mà vuốt ve. Sabrina được cô nhận nuôi từ khi còn là một chú mèo con nhỏ xíu, tính đến giờ cũng đã gần sáu năm. Thời gian so với một chú mèo Ba Tư cũng khá dài nhưng nó vẫn giữ điệu bộ quấn quýt cô chủ y hệt những ngày đầu về đây. Chẳng bù cho cô con gái nào đó…
Hắc Ly càng nghĩ càng cảm thấy dường như mình đang bị ba con Trình Đế Uy cùng Tiểu Kiều Kiều cho ra rìa. Cảm giác mất hứng lan tràn, cô liền bế theo Sabrina đi thẳng lên tầng, cũng chẳng thèm đếm xỉa tới hai người kia nữa.
“Mẹ con làm sao thế nhỉ?”
Trình Đế Uy nhìn theo bóng lưng Hắc Ly, vẻ mặt nghi hoặc. Mà Tiểu Kiều Kiều trên tay hắn cũng lắc đầu nguầy nguậy. Bé nào có biết đâu…
[…]
Trình Đế Uy ở lại chơi với Hắc Ly và Tiểu Kiều Kiều buổi sáng. Sau đó một nhà ba người lại cùng nhau dùng bữa trưa.
Khi Hắc Ly từ trên cầu thang bước xuống, Trình Đế Uy và Tiểu Kiều Kiều đang ngồi dưới thảm lông trong phòng khách cùng chơi xếp hình. Là bộ xếp hình nghìn mảnh mà Trình Đế Uy mới mua cho Tiểu Kiều Kiều hôm trước. Bên cạnh hai ba con lúc này còn có thêm nàng mèo Sabrina và chú cá sấu ú Croco.
Hôm nay, một ngày đông có nắng. Ánh hoàng hôn của buổi chiều tà chiếu xuyên qua cửa sổ bằng kính thủy tinh, chiếu rọi cả căn phòng. Từng tia vàng kim phủ khắp nơi, khiến cho mọi thứ bỗng trở nên rực rỡ. Khung cảnh quá đỗi dịu dàng làm cõi lòng Hắc Ly bất giác cảm thấy dịu đi.
Ba ba với con gái ngồi chơi cùng nhau trong phòng khách ấm áp giữa ngày đông của tháng mười hai. Bên cạnh họ có thêm cô mèo nhỏ và chú cá sấu ngồi xem. Đây chính là khung cảnh mà cô đã từng tưởng tượng vô số lần kể cả khi ở trong giấc mơ, một gia đình thuộc về chính cô.
“Tối nay anh ở lại ăn tối luôn nhé!” Hắc Ly chậm rãi đi tới bên Trình Đế Uy, khẽ giọng hỏi.
Lời vừa dứt, người đàn ông theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên. Hắn giơ một tay để cô nắm lấy, kéo cô ngồi xuống cạnh mình: “Để xem nào, tối nay anh không có lịch bận gì. Chắc là có thể…”
“Một con vịt xòe ra hai cái cánh. Nó kêu rằng…”
Trình Đế Uy còn chưa kịp nói hết câu, điện thoại đặt trên bàn nước bỗng nhiên đổ chuông. Hắn đành tạm dừng cuộc trò chuyện để ra ngoài nghe điện thoại.
“Alo con đây.”
Trình Đế Uy cất giọng không lạnh không nhạt. Người gọi tới lại chẳng phải ai xa lạ, chính là ba của hắn – ngài chủ tịch Trình Chấn Nam.
“Tối nay con về nhà một chuyến đi.”
Trình Chấn Nam nói ở trong điện thoại, không phải đang hỏi ý kiến mà là trực tiếp ra lệnh. Ông từ trước đến nay vẫn luôn như vậy. Chẳng cần quan tâm đối phương có bận bịu hay không, chỉ cần là yêu cầu của ông thì đều bắt buộc phải theo.
Càng già càng độc đoán!
Đầu mày Trình Đế Uy thoáng chau lại. Hắn đưa tay niết nhẹ mi tâm: “Có chuyện gì sao ạ?”
“Chẳng mấy khi nhà ta có dịp mọi người cùng rảnh rỗi. Anh cả con và Tiểu Hi đều đã đồng ý, con cũng nên cố gắng thu xếp một chút.” Trình Chấn Nam ở đầu bên kia khẽ ho một tiếng.
Chủ yếu là vì chủ tịch Trình phát hiện vừa rồi bản thân quên kiềm chế ngữ khí lại. Đối với cậu quý tử ăn mềm không ăn cứng này, ông đã đúc rút một kinh nghiệm rằng nói chuyện với nó phải luôn luôn lựa lời nhẹ nhàng uyển chuyển.
Trước đề nghị của ba, vẻ mặt Trình Đế Uy bất giác trở nên trầm tư. Hắn nhìn về phía mẹ con Hắc Ly đang ngồi xếp hình trong phòng khách, lúc nãy cô đã hỏi có thể ở lại cùng ăn tối không. Nhưng quả thật bản thân hắn cũng đã khá lâu chưa về nhà.
“Được rồi. Con sẽ cố gắng thu xếp.”
Mất khoảng nửa phút suy nghĩ, cuối cùng Trình Đế Uy cũng gật đầu đồng ý với Trình Chấn Nam. Hắn đã lựa chọn trở về nhà họ Trình dùng bữa. Dẫu sao anh em bọn họ từ trước tới nay vẫn luôn bận rộn với công việc của mình, hiếm khi về nhà. Bây giờ anh cả cùng Liên Hi có thời gian rảnh rỗi, hắn cũng không muốn làm ba mất hứng.
[…]
“Ly à, chắc tối nay anh không thể ở lại cùng em và con được rồi!” Trình Đế Uy ôm lấy Hắc Ly từ phía sau. Hắn tựa cằm lên vai cô, nhỏ giọng thì thầm.
“Sao lại vậy?”
Hắc Ly quay mặt đối diện với người đàn ông. Trên khuôn mặt xinh đẹp thoáng qua vẻ ngạc nhiên. Chẳng phải hắn vừa bảo tối nay không bận ư?
“À thì…” Vẻ mặt Trình Đế Uy có chút rối rắm. Dường như hắn đang không biết nên nói với cô thế nào cho ổn: “Ba anh mới gọi điện. Ông ấy bảo anh tối nay về nhà ăn cơm, chủ yếu là vì muốn các con có mặt đông đủ.”
“Thế mà nhìn anh, em còn tưởng có vấn đề gì nghiêm trọng lắm!” Hắc Ly khẽ cong môi. Cô lại dùng ngón tay vẽ vẽ trên lồng ngực rắn chắc của người đàn ông: “Ba anh gọi về thì cứ về thôi. Ăn tối với mẹ con em để hôm khác cũng được.”
Cô cũng không phải người không hiểu lý lẽ. Hắn vì sao lại tỏ ra căng thẳng như vậy?
“Chỉ là, mối quan hệ giữa anh và chủ tịch Trình…?”
Hắc Ly lo lắng nhìn sang Trình Đế Uy. Trong trí nhớ của cô thì mối quan hệ giữa hai cha con hắn dường như không được tốt lắm.
“Không sao.” Trình Đế Uy ôm vai Hắc Ly. Hắn khẽ hôn nhẹ lên trán cô, lại dịu giọng chấn an: “Sau khi em đi có một vài chuyện đã xảy ra. Bây giờ mối quan hệ giữa anh với ba đã ổn hơn rồi.”
Vậy thì tốt!
“Thế, tối nay anh có thể về đây không?” Cô gái ngẩng đầu đối diện với người đàn ông, trong đôi mắt đen tràn ngập chờ mong cùng hi vọng.
Vẻ mặt cún con của Hắc Ly khiến cho Trình Đế Uy không kìm được tiếng cười trầm ấm. Hắn lại ôm cô, trong giọng nói mang theo bông đùa: “Sao? Tại hạ còn chưa đi khỏi mà Vu đại tiểu thư đã bắt đầu ôm nhớ nhung rồi ư?”
“Hỏi thừa.” Hắc Ly trừng mắt lườm kẻ tự luyến nào đó, giơ tay đánh nhẹ vào người hắn: “Nếu em không quan tâm anh thì sẽ để ý mấy chuyện này sao?”