Trong phòng tắm, Trình Đế Uy đứng dưới vòi sen để cho nước từ từ xối khắp cơ thể. Nước nóng dần gột rửa đi cái mùi tanh tưởi của của máu tươi, cũng là đang xoa dịu sự mệt mỏi nơi đáy lòng người đàn ông. Hắn nhắm mắt rồi thả lỏng người, giống như muốn tự thư giãn bản thân sau một đêm dài đằng đẵng.
Cánh cửa phòng tắm được mở từ bên trong. Người đàn ông khoác áo choàng tắm bước ra. Trên bắp chân rắn rỏi vẫn còn đọng nước. Những giọt nước li ti trượt dài rồi rơi vào tấm thảm lông dày dưới chân. Hắn cầm lấy chiếc khăn trên bàn, bắt đầu lau khô mái tóc vừa mới gội trong lúc lặng lẽ ngồi xuống mép giường.
Chú cá sấu mập ú Croco lại chui ra từ sau tấm rèm cửa dài gần sát đất. Dường như nơi đó đã trở thành chỗ trốn ưa thích của nó. Con vật mũm mĩm dùng bốn chân ngắn cũn bò tới bên Trình Đế Uy. Nó khẽ cọ cọ cái mõm dài vào chân cậu chủ, như một lời ra hiệu rằng mình đang muốn được bế lên.
Người đàn ông hơi cúi đầu nhìn chú cá sấu béo tròn bên chân. Sau một tiếng thở dài ảo não, hắn liền vươn tay nhấc con vật đặt lên giường.
Có lẽ đã quá mệt mỏi sau một đêm dài, Trình Đế Uy cuối cùng cũng không chịu được mà nằm gục xuống chiếc giường rộng lớn. Croco thông minh cũng nhận ra tâm trạng của “ba ba” đang không tốt, thế nên nó rất biết điều nằm ngoan ở bên cạnh. Hắn bỗng đưa tay sờ sờ lên thân con vật, nhỏ giọng tâm sự, giống như đang nói chuyện với chú cá sấu, hoặc đang tự nói với chính mình: “Croco à, ba lỡ làm mẹ con giận rồi. Bây giờ mẹ con còn không thèm gặp ba. Con bảo ba phải làm thế nào đây?”
Croco sao có thể hiểu được mấy chuyện thế này. Chú cá sấu mũm mĩm thở khè khè vài tiếng, lại rúc vào người Trình Đế Uy. Đôi mắt bắt đầu lim dim, rất nhanh một mắt đã nhắm lại.
Trình Đế Uy nhìn nó vô lo vô nghĩ như vậy, trong lòng đột nhiên có chút ghen tị với “cậu con trai” của mình. Hắn vươn tay cầm lấy hộp quà nhỏ đặt trên tủ đầu giường lên ngắm nghía.
Lúc cảnh sát kiểm tra, ngoài túi xách của Hắc Ly thì còn phát hiện một chiếc bánh kem và món quà này trong xe. Túi xách của Hắc Ly đã được giao lại cho Lâm phu nhân, bánh kem thì không dùng được nữa. Còn món quà này…
Trình Đế Uy đặt lại hộp quà lên tủ đầu giường. Dường như sực nhớ đến chuyện gì, hắn liền lấy điện thoại ra, gọi cho một cái tên trong danh bạ.
“Lục Nghị, có lẽ tôi phải xen ngang kì nghỉ của anh rồi. Điều tra giúp tôi một việc…”
[…]
“Tiêu tổng, hy vọng lần hợp tác này của chúng ta sẽ diễn ra tốt đẹp.”
“Tất nhiên rồi. Tôi vốn định mời Phong tổng dùng bữa nhưng lại có việc đột xuất. Đành hẹn anh khi khác vậy.”
“Không vấn đề gì. Tôi chờ lời mời của anh.”
Phong Dực mỉm cười bắt tay với người đàn ông đứng đối diện mình. Anh ta tên Tiêu Cẩn, còn tập đoàn Tiêu Viễn của anh ta là một trong những đối tác lớn của Phong thị. Hai người họ cũng vừa mới bàn bạc xong một hợp đồng mới.
“Vậy, để tôi tiễn Tiêu tổng về.”
Phong Dực làm một động tác mời. Anh đang định đi theo Tiêu Cẩn nhưng người đàn ông kia đã vội cản lại. Anh ta khẽ xua tay: “Không sao, tôi tự về được. Phong tổng cứ tiếp tục làm việc đi.”
“Thế thì để tôi bảo thư ký của tôi đưa anh xuống.”
Phong Dực sao có thể mặc kệ đối tác tự ra về. Anh nhanh tay cầm lấy điện thoại gọi cho một trong những thư ký của mình. Tiêu Cẩn nghe vậy cũng chỉ đành nói một câu “Làm phiền Phong tổng.” rồi thôi. Người ta đã có nhã ý, chẳng lẽ lại cứ từ chối mãi.
Năm phút sau, nữ thư ký Tiểu Lan đi vào. Nhận lệnh của boss tổng, cô ấy liền dẫn Tiêu Cẩn rời đi. Bây giờ Phong Dực mới yên tâm trở về bàn làm việc.
“Tổng giám đốc, báo cáo anh cần đây.”
Chưa được bao lâu, Nguyễn Cẩn Mai đột nhiên mở cửa đi vào. Trên tay cô nàng là một tập báo cáo khá dày.
Nhận lời mời của Phong Khải, Nguyễn Cẩn Mai đã chính thức trở thành trợ lý của Phong Dực thay cho trợ lý cũ nghỉ thai sản. Bởi vì sở hữu kinh nghiệm từ trước, cô nàng bắt nhịp với công việc rất nhanh. Từ tác phong đến cách xử lý công việc đều khiến anh vô cùng hài lòng.
“Được rồi. Em để trên bàn giúp anh.”
Phong Dực chính là kiểu người một khi đã tập trung vào công việc thì tuyệt đối sẽ không để ý tới mọi thứ xảy ra xung quanh. Anh chẳng buồn nhìn Nguyễn Cẩn Mai lấy một cái, chỉ ra hiệu bảo cô nàng để báo cáo lại trên bàn.
Thái độ của Phong Dực dường như chẳng ảnh hưởng quá nhiều đến Nguyễn Cẩn Mai. Cô nàng lặng lẽ liếc mắt xung quanh căn phòng tổng giám đốc, cuối cùng dừng lại ở bàn nước.
“Anh Dực, em giúp anh mang hai cái tách ra ngoài nhé.”
Đó là hai tách cà phê Phong Dực và Tiêu Cẩn đã dùng trong lúc bàn bạc công việc. Nhưng vừa rồi anh chưa kịp nhờ người vào mang đi nên chúng vẫn nằm trên bàn.
“Nếu em tiện.” Phong Dực nhàn nhạt đáp, vẫn rất chuyên tâm làm việc.
Tuy nhiên Nguyễn Cẩn Mai cũng chỉ cần có thế liền nhanh chóng đi tới đem hai cái tách ra ngoài. Hành động này của cô ta rõ ràng có chút kì quái, tiếc là chẳng ai để ý.
Nguyễn Cẩn Mai mang hai cái tách đi tới chỗ bồn rửa. Bởi vì lúc nãy cũng là cô ta mang cà phê vào cho Phong Dực với Tiêu Cẩn nên biết rõ tách nào của ai. Tiêu Cẩn là một người nghiện cà phê, tách của anh ta đã sớm hết sạch từ lâu. Còn tách của Phong Dực vẫn dư lại một chút.
Nguyễn Cẩn Mai đưa chiếc tách còn dư lên gần mũi. Cô ta cẩn thận hít một hơi, vẻ mặt thỏa mãn.
A, đây là mùi của anh Dực…
Rất nhanh sau đó, Nguyễn Cẩn Mai cũng tìm thấy trên mép tách có một vệt cà phê. Có lẽ là chỗ Phong Dực đã uống. Cô ta không do dự ngậm vào chỗ mép cốc, một hơi uống cạn chỗ cà phê còn sót lại.
Đặt tách vào trong bồn rửa, trên đôi môi được tô son đỏ của Nguyễn Cẩn Mai bỗng chốc lộ ra nụ cười quỷ dị.