Chờ đợi hai tuần, rốt cuộc ngày ra mắt bộ sưu tập đầu tay của Vu An Kỳ cũng đến. Tối hôm ấy, bên trong resort Sunshine được thắp sáng bằng những chiếc đèn led cỡ lớn. Toàn bộ không gian như sáng bừng lên giữa trời đêm.
Tại vị trí tổ chức buổi trình diễn, các khách mời gần như đã tới đủ. Ai nấy đều là những gương mặt quen thuộc của làng thời trang trong nước. Đương nhiên cũng không thể thiếu sự xuất hiện của cánh truyền thông báo giới.
"Chị cả, thành công của em hôm nay đều nhờ hết vào chị đấy!" Trong hậu trường, Vu An Kỳ đang nắm chặt hai tay chị gái mình, không quên nói lời "gửi gắm hy vọng" cho cô.
"Được rồi được rồi, cứ yên tâm đi." Hắc Ly phải nén lại cảm giác buồn cười, gật đầu để bảo đảm với em gái.
Con nhóc từ lúc đến đây đã ở bên tai cô không ngừng nhắc đi nhắc lại mấy câu này suốt, giống như không hoàn toàn yên tâm về bà chị của nó vậy.
Mà, thực ra Vu An Kỳ có biểu hiện như vậy cũng chẳng phải điều gì quá kì lạ. Chủ yếu vì đây là lần đầu tiên con bé ra mắt bộ sưu tập thời trang trước công chúng, đương nhiên sẽ xuất hiện căng thẳng cùng sốt sắng.
Nhớ lại bản thân năm đó cũng thế. Lần đầu chuẩn bị bước lên sàn catwalk, Hắc Ly đã vô cùng lo lắng. Thậm chí trong lòng còn loạn cào cào hết cả lên. Nhưng may mắn là khi ấy được sư phụ ở bên động viên, cô có thể bình ổn lại được tâm trạng mà hoàn thành tốt công việc.
Hắc Ly bỗng đưa tay vỗ vai Vu An Kỳ, dịu dàng trấn an em gái: "Thả lỏng chút đi nào. Nghĩ mà xem, chúng ta đã chuẩn bị mọi thứ rất tốt. Nhiệm vụ còn lại hãy để cho chị và các người mẫu. Giờ em chỉ cần tin rằng buổi trình diễn ngày hôm nay sẽ thành công, được chứ?"
"Được ạ." Vu An Kỳ kiên định gật đầu. Có sự động viên của chị gái, ánh mắt cô ấy cũng trở nên tự tin hơn hẳn.
Đây cũng chính là điều mà Hắc Ly muốn thấy. Khuôn mặt quyến rũ trong thoáng chốc lộ ra một nụ cười hài lòng.
Đúng lúc này, đạo diễn catwalk Vi An đột nhiên xuất hiện trước mặt hai chị em Vu gia. Chẳng biết chị đã thì thầm với Vu An Kỳ điều gì, cô ấy liền quay sang xin phép Hắc Ly rời đi trước. Nghe loáng thoáng, hình như là mấy người mẫu bên kia gặp vài vấn đề về trang phục. Nhưng xem chừng chuyện cũng không phải quá nghiêm trọng.
[...]
Lúc này chỉ còn lại mình Hắc Ly. Cô cẩn thận ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh bàn trang điểm, tránh làm nhăn nhúm bộ trang phục đang mặc, thuận tay cầm lấy điện thoại đặt trên bàn. Màn hình khoá là hình chụp của cô và Tiểu Kiều khi hai mẹ con đi chơi Disneyland.
Chẳng biết từ khi nào Hắc Ly lại như vậy. Rằng trước khi lên sàn diễn, cô sẽ mở hình của con gái ra nhìn ngắm một lần. Điều này dường như đã trở thành thói quen ăn sâu vào máu, cũng giống như con gái sớm trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của cô.
"Irina!"
Nghe tên mình bỗng dưng có ai gọi, Hắc Ly không khỏi giật mình, vội vội vàng vàng úp màn hình điện thoại xuống. Tuy thế, trên khuôn mặt được trang điểm tinh xảo của cô lại không lộ ra quá nhiều biểu cảm, tránh để cho người khác chú ý.
"Đào Nhi, có việc gì sao?" Hắc Ly mỉm cười nhìn cô gái đang bước đến chỗ mình, chủ động lên tiếng trước.
"Không. Chẳng có việc gì cả." Lý Đào Nhi tựa người vào bàn trang điểm, khẽ lắc đầu: "Chỉ là cảm thấy nhàm chán, muốn tìm chị nói chuyện chút thôi."
"Vậy à..."
Hắc Ly hơi kéo dài giọng, rồi đột nhiên lại hỏi: "Thế...em nghĩ sao về đề nghị của chị?"
Đề nghị, có lẽ hai người bọn họ đều biết đó là gì.
Lý Đào Nhi thoáng chau mày trong chốc lát, khẽ thở dài: "Sau khi buổi trình diễn kết thúc, tôi sẽ trả lời đề nghị của chị."
"Chuẩn bị thôi. Buổi trình diễn của chúng ta sắp bắt đầu rồi đấy." Cô ấy giơ tay xem đồng hồ, thuận miệng bảo với Hắc Ly.
[...]
"Đang yên đang lành, buổi ra mắt bộ sưu tập của vợ chú, chú gọi anh đến đây làm gì?" Trình Đế Uy ngồi xuống vị trí của mình. Hắn vừa hỏi lại liếc nhìn sang người anh em thân thiết Phong Dực ở bên cạnh.
"Thì buổi ra mắt bộ sưu tập của vợ em, anh đương nhiên phải đến để ủng hộ chứ." Phong Dực ngả hẳn người ra ghế, giọng điệu cà lơ phất phơ: "Đến ngồi cho hết ghế. Chứ tình hình là mấy hàng ghế có hơi trống trải."
"Dở hơi!"
Trình Đế Uy tỏ ra bực dọc, đấm nhẹ một cái vào vai Phong Dực. Xong, hai anh em lại nhìn nhau bật cười.
"Nói thì nói thế thôi. Hôm nay gọi anh tới quả thật là vì có thứ muốn cho anh xem đấy!" Phong Dực thôi không đùa nữa. Lúc này anh ấy mới nghiêm túc nói với Trình Đế Uy.
"Là thứ gì?" Người đàn ông có vẻ hiếu kì, lập tức quay ra hỏi anh em tốt.
Thế nhưng Phong Dực dường như không định tiết lộ luôn bây giờ, chỉ thần thần bí bí mỉm cười: "Cứ bình tĩnh đi, Trình ca. Đảm bảo thứ này sẽ làm anh bất ngờ cho xem."
Câu trả lời đầy ẩn ý của anh ấy lại càng kích thích người đàn ông thêm tò mò. Bí mật như vậy, chẳng biết là điều đặc biệt gì đang chờ hắn đây?