Trình Đế Uy tựa người lên thành cầu cao nơi giữa hồ, trong tay lúc này là một bịch thức ăn dạng viên cho cá. Ánh mắt hướng xuống dưới khoảng mấy giây, ngay sau đó, hắn dùng bàn tay còn lại lấy ra một nắm thức ăn, ném chúng vào mặt hồ phẳng lặng.
Thức ăn rơi xuống, va chạm bất ngờ khiến cho mặt hồ bỗng chốc xao động. Tức thì, cả khoảng nước dưới chân cầu đột nhiên trở nên náo loạn. Hàng chục con cá Koi lớn nhỏ đủ màu từ khắp nơi bơi đến tranh nhau đớp lấy mấy viên thức ăn trôi nổi.
Ánh mắt của người đàn ông trên cầu bất giác trở nên nhu hòa. Thực ra Trình Đế Uy cũng thích nuôi cá Koi. Nhìn cảnh chúng nó tụ thành một đàn, bơi qua bơi lại trong hồ như thế này quả thật cũng khá vui mắt.
Chỉ tiếc là nhà của hắn chẳng được rộng rãi như nhà ba nuôi, nuôi một con cá sấu liền hết luôn cả chỗ. Hơn nữa con cá sấu đó lại ăn rất nhiều, một tháng ngốn không biết bao nhiêu tiền của hắn. Giờ chắc vòng hai còn to hơn heo mẹ rồi.
Trình Đế Uy thở dài ngao ngán. Làm thì không đủ chi tiêu. Cuộc sống ngày ngày toàn phải lo nghĩ cơm áo gạo tiền còn vác thêm một cái cục nợ to đùng đúng là quá mệt mỏi.
Hay là sau này cưới nhau về, hắn ở nhà ăn bám Ly Ly cho khoẻ nhỉ? Chăm chỉ làm một ông chồng nội trợ, để cho vợ kiếm tiền, còn có thể nịnh cô nuôi thêm con heo béo kia.
Trình Đế Uy không ngừng suy tính trong đầu. Nếu mà để Hắc Ly biết được ý đồ vô liêm sỉ của hắn lúc này, chẳng biết có bị làm cho tức ngất luôn không nữa.
"Anh Đế Uy!"
Một giọng nói dịu dàng của phụ nữ đột nhiên vang lên sau lưng người đàn ông. Trình Đế Uy quay đầu, hờ hững nhìn về phía cô gái đang chậm rãi đi về phía mình.
"Em không ngờ sẽ gặp anh ở đây." Cô gái bước đến trước mặt hắn, vẫn chất giọng dịu dàng như nước.
Cô ta tên Liên Diệu Linh. Là con gái cưng duy nhất của Liên Vỹ Ngạn, một trong ba đại trụ nguyên lão của Hoàng Ảnh Môn.
"Cô tới đây làm gì?" Trình Đế Uy không còn nhìn cô ta. Chỉ là tiện tay lấy một nhúm thức ăn ném xuống hồ cá, lại thuận miệng hỏi một câu.
"Em cùng ba tới thăm bác Khải Tường." Liên Diệu Linh mỉm cười, nhỏ nhẹ đáp. Đôi mắt cô ta vô thức hướng về phía trà thất trước mặt, rồi lại quay sang người đàn ông bên cạnh: "Không nghĩ tới là em có thể gặp được anh ở đây."
Nói xong, gương mặt xinh đẹp của Liên Diệu Linh thoáng ửng đỏ. Cô ta vội vàng cúi đầu che giấu vẻ ngại ngùng, nhưng thỉnh thoảng vẫn len lén liếc mắt nhìn qua ai kia.
Loại biểu cảm thiếu nữ thẹn thùng như thế này, e rằng dù là ai trông thấy cũng dễ dàng đoán được tâm tư của Liên Diệu Linh dành cho Trình Đế Uy. Không sai, Liên Diệu Linh ái mộ hắn. Từ lần gặp mặt đầu tiên vào bảy năm trước, cô ta đã thích người đàn ông này rồi.
Yêu đơn phương bảy năm...
Nếu giờ Hắc Ly biết chuyện ba ba của con gái mình được người ta dành cho tình cảm mãnh liệt đến thế, chắc chắn sẽ phải kinh ngạc đấy. Dù sao cũng khó thấy ai có thể duy trì được lâu tới mức này, bảy năm cơ mà. Nhất là khi ở thời điểm đó, Trình Đế Uy còn lên mặt báo hơn cơm bữa chỉ vì mấy tin tức tình ái yêu đương hỗn loạn.
Badboy đáng đánh như vậy mà vẫn yêu. Cmn, chẳng lẽ Liên tiểu thư này không đọc báo à?
Đương nhiên là có chứ. Liên Diệu Linh chưa từng bỏ qua bất cứ tin tức gì về Trình Đế Uy. Biết gã đàn ông hồi ấy đào hoa có tiếng, cô ta vẫn thích. Thậm chí không màng hình tượng thục nữ, chủ động tiếp cận hắn.
Nhưng rõ ràng gã đàn ông đầu gỗ ấy hoàn toàn không hiểu tâm tư của con gái nhà người ta, hoặc là đang cố tình ngó lơ rồi tỏ vẻ chẳng biết gì. Dù cho Liên Diệu Linh có lén lút bày tỏ thế nào, ngấm ngầm thể hiện ra sao, hắn vẫn mắt điếc tai ngơ làm như không thấy.
Thực ra Liên Diệu Linh đối với thái độ tảng lờ của Trình Đế Uy sớm đã thành quen. Chẳng qua cô ta cũng rất kiên trì, đưa tay chỉ mấy bông Tịnh Đế ở đằng xa rồi nói tiếp.
"Anh Đế Uy, anh xem sen Tịnh Đế trong hồ nở đẹp chưa kìa?"
Lần này thế mà người đàn ông lại ngẩng mặt lên nhìn. Phía xa xa ven bờ là cả một vùng Tịnh đế xinh đẹp. Sen Tịnh Đế không bao giờ nở riêng lẻ, trên cùng một đế hoa bao giờ cũng có hai bông hoa.
Từng đôi sen trắng tinh khiết đối xứng nở bung rực rỡ dưới ánh trăng nhu hòa, tắm mình trong những giọt sương đêm mát mẻ. Gió lay bông sen, đưa hương bay khắp khoảng vườn rộng.
Hương sen Tịnh Đế rất thơm, thậm chí đượm hơn hương thơm của hoa sen bình thường. Nhưng dù cho hương có đượm thì sen Tịnh Đế vẫn có sức quyến rũ mê hoặc lòng người bằng thứ cảm giác êm dịu chứ không gây cho người ta phải thấy hắc nồng và đau đầu.
"Anh Đế Uy, anh có biết ý nghĩa của sen Tịnh Đế là gì không?" Liên Diệu Linh tiếp tục lân la gợi chuyện. Nhưng lần này...
"Là gì?" Thế mà Trình Đế Uy lại đáp lời cô ta.
Liên Diệu Linh hơi bất ngờ. Tuy nhiên cũng chỉ là thoáng qua. Cô ta mỉm cười dịu dàng, nhỏ giọng tiết lộ: "Sen Tịnh Đế có hình dáng rất đặc biệt: hai bông hoa cùng chung một chồi. Dáng vẻ này khiến người ta liên tưởng ngay đến hình ảnh một cặp tình nhân quấn quýt, vấn vương."
"Bởi lý do đó, sen Tịnh Đế còn được coi là hoa của tình nhân."
Hoa của tình nhân ư?
Trong đầu người đàn ông bỗng thoáng qua hình ảnh ai đó. Cô gái với mái tóc nhuộm thành đỏ hung đứng trên tầng hai ban nãy. Dù là bốn năm hay bao nhiêu năm đi chăng nữa thì khuôn mặt ấy cũng sớm đã ăn sâu vào trong tâm trí của hắn, có làm thế nào cũng chẳng thể xoá nhoà.
Trình Đế Uy nghĩ rồi lại lắc đầu cười tự giễu. Còn chưa gặp cô mà đã thế này, nếu như thật sự đối mặt...vậy hắn phải làm sao đây?