"Rốt cuộc em và ba em đã nói với nhau cái gì mà lại biến thành bộ dạng này?" Trình Đế Uy ở trong xe chờ đợi khá lâu. Đến khi Hắc Ly đi xuống, hắn bất ngờ thấy được cặp mắt hơi đỏ lên của cô. Cõi lòng bỗng chốc trở nên lo lắng cùng xót xa.
"Anh đừng lo. Em không sao đâu." Hắc Ly chẳng muốn để Trình Đế Uy nhìn bộ dạng khó coi của mình. Cô vội quay mặt đi, cốt để che giấu đôi mắt đỏ ửng, lại cố tỏ ra bình tĩnh đáp: "Chỉ là do cảm xúc có chút khó kìm nén mà thôi."
Trình Đế Uy ít nhiều hiểu tính Hắc Ly. Nếu cô đã trả lời như vậy, cùng với ánh mắt lảng tránh kia thì tức là cô không muốn bị hỏi thêm bất cứ điều gì. Dù sao cuộc nói chuyện giữa cô và Vu Kính Trung vốn là việc riêng của ba con bọn họ. Hắn không nên can thiệp quá sâu.
Tuy thế, Trình Đế Uy vẫn im lặng nhìn theo Hắc Ly. Hồi lâu sau, hắn mới lần nữa mở miệng: "Bây giờ về Trình gia với anh!"
"Để làm gì ạ?" Nghe Trình Đế Uy nói, Hắc Ly có chút ngạc nhiên. Cô nghiêng đầu, khó hiểu hỏi hắn.
"Đương nhiên là để thực hiện giao kèo giữa chúng ta rồi." Trình Đế Uy nhếch môi khẽ đáp, ý cười trên mặt như có như không: "Ba em đã xong. Giờ tới lượt ba anh!"
...
"Nhị thiếu, vị này là..." Từ quản gia thấy Trình Đế Uy trở về, tất nhiên phải ra chào đón. Nhưng khi phát hiện còn có một người nữa đi cùng, ông liền lên tiếng dò hỏi, vẻ mặt ngỡ ngàng nhìn cô gái đang tay trong tay với cậu chủ nhà mình.
Đây chẳng phải là lệnh thiên kim nhà họ Vu hay sao? Chuyện tày đình của cậu chủ, ông cũng có nghe qua. Hiện tại cậu chủ lại còn cố tình đưa con gái Vu gia về Trình gia. Không lẽ cậu chủ định chọc cho ông chủ tức chết mới vừa lòng?
"Cô ấy là bạn gái tôi!" Trình Đế Uy lạnh nhạt trả lời nghi vấn của Từ quản gia. Dứt lời, mặc kệ thái độ ông ta ra sao, hắn nắm lấy tay Hắc Ly, nhanh chóng kéo cô vào bên trong.
"Cứ ngồi chơi tự nhiên. Anh đi tắm một chút đã." Dẫn Hắc Ly lên phòng ngủ của mình, Trình Đế Uy để cô ngồi chơi trên giường trong khi hắn thì mở tủ sửa soạn một bộ quần áo.
"Trình thiếu yên tâm. Em vốn chẳng ngại gì đâu. Phòng của anh cũng như phòng của em thôi." Hắc Ly nhún vai. Cô cất lời bông đùa khiến người đàn ông kia chỉ biết lắc đầu cười khổ.
Tiếng cửa nhà tắm khoá trái kêu lên 'cạch, cạch' hai tiếng. Lúc này, Hắc Ly bất ngờ đứng dậy, ý định đi loanh quanh xem xét trong phòng một lượt.
Trên bức tường đối diện giường ngủ, cô thấy những tấm ảnh được đóng khung treo lên cẩn thận. Màu ảnh đã hơi ngả vàng, chứng tỏ chúng được chụp từ rất lâu. Đếm sơ qua cũng phải đến hai mươi tấm. Nhưng dù là bối cảnh trong ảnh ra sao, hay tư thế tạo dáng thế nào thì nhân vật trung tâm của tất cả các bức ảnh đều chỉ có hai người duy nhất: một cậu bé tầm ba, bốn tuổi và một người phụ nữ trẻ.
Dựa vào đường nét trên khuôn mặt, cậu bé hẳn là Trình Đế Uy hồi nhỏ. Còn người phụ nữ...?
Hắc Ly từng gặp qua Thanh Nhã phu nhân. Cho nên cô chắc chắn đây không phải bà ấy. Huống hồ, quan hệ giữa Trình Đế Uy và người nhà họ Trình luôn không mấy tốt đẹp, chứ đừng nói tới việc chụp hình chung.
Có lẽ người trong ảnh chính là bà mẹ ít ai biết đến của hắn, Lữ Y Vân!
Nhan sắc của Lữ Y Vân không được tính là xinh đẹp, chỉ dừng lại ở mức thanh tú. Nhưng ngũ quan của bà vô cùng sắc sảo. Về điểm này, Trình Đế Uy di truyền không lệch một li.
(Miêu: Anh Trình giống bố nhưng ngũ quan lại sắc sảo giống mẹ chứ không phải anh giống mẹ đâu nhá :>)
Vì muốn có thể nhìn rõ hơn, Hắc Ly hơi kiễng chân, tháo một tấm hình xuống. Trong hình, cậu bé Trình Đế Uy được mẹ bế trên tay. Tóc đen cắt thành đầu nấm, thoại nhìn có chút khôi hài. Hai tay bé nhỏ ôm lấy cổ người mẹ, cậu bé cười tít cả mắt.
Ngẫm lại, ở bên Trình Đế Uy sắp tròn một năm, Hắc Ly rất ít khi thấy được một nụ cười đúng nghĩa từ hắn. Bởi con người chỉ thật sự cười, khi ý cười xuất phát không phải từ đôi môi mà là trong mắt của người đó.
Cậu bé Tiểu Uy trong ảnh mỉm cười rất tươi. Trên khuôn mặt non nớt hiện lên nét vô âu vô lo. Hắc Ly thầm nghĩ, chắc hẳn khoảng thời gian Trình Đế Uy sống với người mẹ ruột Lữ Y Vân chính là khoảng thời gian yên bình và hạnh phúc nhất của hắn suốt hai mươi ba năm qua.
Khẽ thở dài một tiếng, cô đặt bức hình về lại chỗ cũ. Đôi mắt lơ đãng vô tình liếc qua mấy quyển album ảnh trên kệ.
...
Hơi thở nam tính đặc trưng của đàn ông luẩn quẩn đâu đây. Trình Đế Uy chẳng biết đã tắm xong từ lúc nào. Hắn ngồi xuống bên cạnh Hắc Ly, trong lúc cô đang xem từng tấm ảnh trong quyển album gia đình khổ lớn.
"Căn phòng này của anh gọi là phòng ngủ mà chẳng có tí hơi người gì cả, cảm giác có chút lạnh lẽo." Hắc Ly không quay lại nhìn Trình Đế Uy, chỉ bâng quơ nói với hắn một câu.
"Vậy à?" Trình Đế Uy hơi ngạc nhiên tự hỏi. Xong, hắn chép miệng, lại tự trả lời: "Tính ra cũng phải gần bảy năm rồi anh không về ngủ ở đây."
"Anh ra ngoài tự lập từ sớm thế ư?" Vẻ mặt Hắc Ly trở nên ngạc nhiên. Tính ra lúc ấy hắn mới chỉ có mười sáu tuổi thôi mà.
"Tự lập gì chứ? Chẳng qua anh và ngài chủ tịch cãi nhau một trận chỉ vì anh không thích học ở trường cao trung ông ấy định sẵn. Thế là tức giận bỏ nhà." Trình Đế Uy dửng dưng kể lại. Hắn nhún vai: "Nếu không có chị Hồng cho ở nhờ một thời gian chắc anh chết đói lâu rồi!"
"Rồi chị Hồng giới thiệu anh với một vài 'người quen' làm công việc liên quan đến vũ khí. Chuyện sau đó chắc em cũng đoán ra được."
Thái độ thản nhiên như không phải chuyện của mình khiến Hắc Ly á khẩu. Cô coi như bản thân chưa nghe thấy gì mà tiếp tục tập trung vào cuốn album trên tay.
Một lúc sau...
"Trình Đế Uy!" Hắc Ly lần nữa mở miệng gọi người đàn ông đang nằm nhắm mắt vắt tay lên trán ở bên cạnh.
Hắn không ngủ, cho nên khi cô nhắc đến tên mình thì vẫn nghe thấy để đáp lại: "Có chuyện gì?"
Hắc Ly đóng cuốn album, tiện tay đặt nó lên bàn. Cô nằm xuống bên Trình Đế Uy, nói nhỏ với hắn: "Anh có từng nghĩ đến việc...làm hòa với chủ tịch Trình"
Vừa dứt lời, Trình Đế Uy liền mở mắt. Hắn chống tay, nghiêng người nhìn Hắc Ly chằm chằm. Đôi mắt dường như đang thăm dò khiến cô hơi mất tự nhiên, vội vàng lảng tránh.
Nhưng Trình Đế Uy sao có thể cho phép Hắc Ly né tránh. Hắn nâng cằm để cô đối diện với mình, chậm rãi hỏi: "Tại sao lại nói thế?"
Hắc Ly ngồi dậy. Khẽ hít một hơi, cô bình tĩnh nói ra suy nghĩ của chính mình: "Em không thể hiểu hết toàn bộ quá khứ đời trước. Nhưng em nghĩ rằng cái chết của mẹ anh vốn chẳng phải điều mà chủ tịch Trình mong muốn. Huống hồ, chuyện đã xảy ra ngần ấy năm. Bây giờ mẹ anh cũng mất rồi."
"Oán hận vô ích, vậy sao anh không thử tha thứ cho chủ tịch Trình một lần? Dù gì...ông ấy cũng rất yêu thương anh."
Hắc Ly tin chắc chủ tịch Trình rất yêu cậu con trai thứ của ông. Bởi trong cuốn album gia đình cô xem, ngoài bà mẹ trẻ Lữ Y Vân và cậu bé Trình Đế Uy, thì còn có cả Trình Chấn Nam. Những bức ảnh họ chụp chung, người ba đều nhìn đứa con bằng một ánh mắt trìu mến, đủ thấy tình cảm ba dành cho con lớn đến mức nào.
Một người ba như vậy, cô cho rằng ông không đáng phải chịu sự lạnh nhạt của đứa con mình yêu nhất mãi thế. Hơn nữa, chuyện từ thời trẻ, cả ba người bọn họ đều sai.
Nghe lời Hắc Ly, vẻ mặt Trình Đế Uy thoáng trở nên trầm mặc. Sao hắn có thể không hiểu được sự bù đắp của Trình Chấn Nam và Thanh Nhã phu nhân dành cho mình cơ chứ?
Thanh Nhã phu nhân đối với hắn thường cảm thấy thương xót và áy náy. Cho nên bà yêu thương hắn như con đẻ. Thậm chí thiên vị hắn hơn Trình Trạch Dương, lúc nào cũng nhắc nhở Trình Trạch Dương phải luôn nhường nhịn hắn. Về phần ba của hắn ~ Trình Chấn Nam, có lẽ không cần nói nhiều làm gì nữa.
Nhưng như vậy thì sao?
Dù họ có cố gắng tới đâu, thì Trình Đế Uy vẫn nhớ như in cái khoảnh khắc Trình Nhu Nhi cất tiếng khóc đầu tiên. Đó cũng là lúc Lữ Y Vân buông thõng tay trên bàn đẻ, trút xuống hơi thở cuối cùng.
Im lặng hồi lâu, Trình Đế Uy bất ngờ gục đầu lên vai Hắc Ly. Khẽ thở dài, giọng điệu hắn có chút bất lực và mệt mỏi: "Ly à, có những việc không phải anh không muốn quên, mà là không thể quên!"