"Chủ tịch, Vu tiên sinh đã tới." Người thư ký trẻ đi vào thông báo.
Trình Chấn Nam đang phê duyệt văn kiện. Nghe vậy, ông liền ngẩng đầu lên hỏi một câu: "Uy thiếu gia đến chưa?"
"Nhị thiếu chưa đến thưa ngài." Nữ thư ký thành thật đáp. Nhưng câu trả lời này lại khiến Trình Chấn Nam không hài lòng chút nào: "Cái thằng này..."
"Thôi được rồi. Cô cứ mời Vu tiên sinh vào phòng tiếp khách, bảo ông ấy chờ tôi một lát." Ông thở dài, chỉ đành phân phó thư ký đón khách trước. Còn bản thân mình thì phải đợi thằng con trời đánh kia.
May mắn là mười lăm phút sau đó, Trình Đế Uy đã có mặt trong văn phòng chủ tịch. Mặc dù hắn và Trình Chấn Nam luôn bất hòa, nhưng ở bên ngoài vẫn chừa cho ông chút mặt mũi.
Không còn bộ dáng ăn chơi thường ngày, Trình Đế Uy hiện tại đã diện âu phục phẳng phiu. Hắn ngồi xuống đối diện Trình Chấn Nam, giọng điệu cợt nhả: "Sao thế ngài chủ tịch? Hôm nay gọi tôi tới có việc gì không?"
Trình Chấn Nam nhìn chằm chằm đứa con mình luôn ưu ái nhất. Ông thật sự bó tay với cậu quý tử bất trị này. Nhưng biết sao được, bản tính của nó vốn di truyền từ ông, chẳng lệch đi một phân nào.
Đưa tay xoa xoa mi tâm, Trình Chấn Nam đứng dậy. Chất giọng nghiêm nghị lần vang lên: "Theo ba đi gặp một người."
...
Trình Đế Uy theo Trình Chấn Nam bước vào phòng tiếp khách. Tức khắc, hắn liền nhìn thấy một người đàn ông dường như đã ngồi chờ ở đây từ lâu. Người này, Hắc Ly từng giới thiệu qua cho hắn.
Là chú họ bên đằng nội của cô, Vu Hạo Đông.
Đầu mày Trình Đế Uy hơi cau lại. Cả thương trường đều rõ hai nhà Trình - Vu vốn bằng mặt không bằng lòng. Nếu như chẳng muốn nói thẳng ra họ là đối thủ của nhau.
Vậy mà hiện tại, người của Vu thị lại chủ động tới xin gặp chủ tịch Trình thị. E rằng tám phần không phải loại chuyện gì tốt đẹp.
Vu Hạo Đông liếc thấy Trình Chấn Nam. Ông ta vội đứng lên, giơ tay ra, vẻ mặt niềm nở: "Chủ tịch Trình, hân hạnh được gặp ngài."
"Vu tiên sinh, chào cậu." Trình Chấn Nam cũng mỉm cười, bắt tay ông ta.
Lúc này, Vu Hạo Đông mới để ý sau lưng Trình Chấn Nam còn một người nữa. Ông ta dò hỏi: "Vị đây là?"
"À!" Trình Chấn Nam quay đầu nhìn Trình Đế Uy. Ông tự hào giới thiệu: "Đây là con trai thứ của tôi, Trình Đế Uy."
"Hoá ra là Trình thiếu. Nghe danh đã lâu." Vu Hạo Đông tỏ vẻ nịnh bợ. Nhưng Trình Đế Uy vẫn một thái độ bất quan tâm khiến ông ta có chút ngượng ngập.
"Được rồi. Chúng ta ngồi xuống nói chuyện đã." Cuối cùng, Trình Chấn Nam vẫn phải lên tiếng phá bỏ bầu không khí khó xử này.
"Vu tiên sinh, không biết hôm nay cậu tìm tôi có việc gì?" Trình Chấn Nam nhấp một ngụm trà lài, thuận miệng hỏi.
Vu Hạo Đông đan hai tay. Ông ta cũng chẳng dông dài mà đi thẳng vào vấn đề: "Chủ tịch Trình cùng anh họ tôi từ lâu đã không vừa mắt nhau. Trình thị Vu thị vẫn luôn đấu đá không ngừng. Liệu chủ tịch Trình có nghĩ tới việc thu phục Vu thị?"
Đôi mắt Trình Chấn Nam thoáng một tia xao động. Ông bình tĩnh hỏi lại: "Vu tiên sinh nói cụ thể ra xem nào."
"Giúp tôi cướp vị trí chủ tịch từ tay ông anh họ của tôi. Sau đó Vu thị sẽ không còn đối địch với Trình thị nữa." Vu Hạo Đông lập tức tiết lộ dã tâm của bản thân. Khuôn mặt ông ta trở nên tàn độc.
Trình Chấn Nam có chút giật mình. Theo những gì ông biết được, Vu Hạo Đông ở Vu thị từ trước tới nay đều an nhàn làm cái chức tổng giám đốc của ông ta. Cho dù trong tay ông ta có cổ phần, nhưng cũng chưa từng có ý đồ giành giật như nhiều cổ đông khác. Vậy mà hôm nay lại lén lút đến Trình thị đàm phán với ông?
Trình Đế Uy vốn ở một bên im lặng ngồi nghe. Khi lời của Vu Hạo Đông lọt vào tai, bàn tay đang nâng tách trà lên uống của hắn cũng bất giác khựng lại giây lát. Khoé môi lặng lẽ tạo thành một nụ cười giễu cợt.
Chao ôi, tâm tư con người đúng là khó đoán. Tri nhân, tri diện, bất tri tâm.
Nếu Ly của hắn mà nghe thấy chuyện này, chắc chắn sẽ tức giận lắm đây!
Vẻ mặt Trình Chấn Nam tỏ ra suy tư. Ông xoa xoa cằm, nhìn thẳng Vu Hạo Đông: "Muốn tôi thực hiện nguyện vọng của Vu tiên sinh, cũng không phải không thể. Nhưng cậu hiểu đấy! Chúng ta đều là dân kinh doanh. Chỉ dựa vào một lời hứa của cậu thì..."
Vu Hạo Đông tất nhiên rất nhanh liền hiểu. Ông ta cẩn trọng thăm dò: "Chủ tịch Trình cần một thứ để đảm bảo chắc chắn hơn, tôi hiểu. Ngài muốn thế nào?"
"Chà, muốn thế nào à?" Trình Chấn Nam ngẫm nghĩ một hồi. Rồi ông ngả lưng ra ghế, liếc sang cậu con trai: "Đế Uy, con nói thử cho ba và Vu tiên sinh nghe xem."
Trình Đế Uy bị gọi tên, đương nhiên không thể giả điếc. Hắn chống cằm suy tư. Rồi chẳng biết nghĩ ra cái gì, khuôn mặt hiện lên vẻ gian xảo: "Nghe bảo Vu tiên sinh đang nắm giữ 18% cổ phần của Vu thị. Không bằng ngài đưa một phần ba số cổ phần đó làm đặt cọc đi."
"Ý tưởng không tồi." Trình Chấn Nam gật gù tán đồng.
"Cái này..." Vu Hạo Đông cảm thấy khó xử.
"Không thì thôi vậy."
"Cho tôi ba ngày suy nghĩ đã." Vu Hạo Đông cắn răng.
"Được."
...
Đợi khi Vu Hạo Đông đi khỏi, Trình Chấn Nam mới hỏi cậu con trai: "Đế Uy, theo con, chúng ta có nên hợp tác với Vu Hạo Đông hay không?"
"Nếu ông muốn Trình thị mang thù với cả Lâm gia thì cứ việc." Trình Đế Uy rút một điếu thuốc, vừa châm lửa vừa đáp: "Giả sử Vu Hạo Đông đủ khả năng ngồi vào ghế chủ tịch Vu thị, thì ông ta đã ngồi lâu rồi."
Nhả ra ngụm khói dày đặc, hắn nói tiếp: "Hoặc cứ cho là Vu Hạo Đông và Vu Kính Trung ngang tài ngang sức. Nhưng Vu Kính Trung vẫn còn Lâm gia chống lưng. Bởi vì, để đảm bảo quyền thừa kế cho hai đứa con của mình, Lâm Nhã An sẽ chẳng trơ mắt nhìn Vu Hạo Đông được như ý đâu."
"Lời của con cũng chính là suy nghĩ của ba. Đế Uy, con có thể nhìn nhận như vậy, hay là về Trình thị làm việc đi." Trình Chấn Nam uống nốt tách trà, vẫn chưa buông tha chuyện lôi kéo cậu con trai về tập đoàn.
Nhưng nghe những lời này, thái độ của Trình Đế Uy luôn trước sau như một: "Không!"