Quan khách trong phòng tiệc gần như hóa đá. Không một ai tin vào lỗ tai mình, tin tức vừa rồi khiến họ sốc toàn tập luôn.
Tiệc sinh nhật năm ngoái của Vu lão phu nhân, họ đã được chứng kiến cảnh li hôn trong truyền thuyết của Vu tiên sinh và phu nhân Lâm Nhã An.
Những tưởng năm nay sẽ yên bình trở lại. Nhưng không. Phu nhân Lâm Nhã An về nước, đối đầu trực tiếp với tình nhân của chồng cũ, Thẩm Chi Lăng.
Mà Lâm Nhã An không chỉ đi một mình, còn dẫn theo một thiếu niên trẻ về cùng. Liền đó, đích thân đại tiểu thư Vu An Nhiên đứng lên tuyên bố với quan khách, thiếu niên chính là em trai song sinh của cô.
Trong chốc lát xảy ra nhiều sự kiện như vậy, chỉ e não bộ của từng người ở đây đều khó mà tiếp thu ngay được.
Lâm Tử Hạo đi đến chỗ lão phu nhân Triệu Bích Lệ, lễ phép cúi đầu: "Cháu trai Tử Hạo ra mắt bà nội!"
Triệu Bích Lệ run rẩy. Đôi mắt già nua ẩn chứa sự vui mừng. Bà đỡ Lâm Tử Hạo đứng thẳng: "Cháu trai ngoan!"
Bà cùng đứa cháu trai này từng gọi điện cho nhau không biết bao nhiêu lần. Nhưng kể từ khi thằng bé ra đời, đây mới là lần đầu gặp lại.
Lâm Nhã An vỗ vai Lâm Tử Hạo, hướng cậu về phía người đứng sau Triệu Bích Lệ, nhỏ giọng: "Tiểu Hạo, chào ba con đi."
Lâm Tử Hạo nhìn Vu Kính Trung hồi lâu, rốt cuộc cũng nói: "Chào ba."
"À ừ, chào con." Vu Kính Trung đáp lại nhát gừng. Rồi, ông nhìn xung quanh phòng tiệc. Tất cả đều kinh ngạc, trừ bỏ người nhà Lâm gia, mẹ ông và Nhiên Nhiên. Họ đã biết rồi sao?
...
Mọi sự chú ý của khách mời nhanh chóng đổ dồn lên Lâm Tử Hạo. Sẽ chẳng ai chú ý hai vị phụ huynh của cậu đã lén lút lên thư phòng nói chuyện.
"Chuyện Lâm Tử Hạo là thế nào hả Nhã An?" Vu Kính Trung cau mày, mở miệng hỏi người vợ cũ đang ngồi trước mặt.
Sống với nhau gần hai mươi năm trời, vậy mà bây giờ ông mới biết bản thân còn một đứa con chung với bà. Thử nghĩ xem, ai có thể tiếp nhận nổi chuyện này cơ chứ!
Lâm Nhã An nhấp một ngụm trà lài. Vị thanh của trà lan trong khoang miệng. Bà bình thản đáp: "Chẳng thế nào cả. Như Nhiên bảo nói, Tiểu Hạo là em trai sinh đôi của nó."
"Nhã An, em nghiêm túc cho anh!!!" Vu Kính Trung có chút không kiềm chế được cảm xúc. Bây giờ không phải lúc đùa đâu.
"Đừng có tức giận với em. Chuyện này vốn là do anh gây nên đấy!" Lâm Nhã An cũng sớm chẳng chịu nổi. Bà cao giọng bật lại.
Thái độ của bà ngay lập tức khiến Vu Kính Trung ngây người.
Hôn nhân lâu dài, hai người họ chưa bao giờ cãi vã nhau lần nào. Hay nói đúng hơn, mỗi lần Vu Kính Trung cáu gắt, Lâm Nhã An đều lựa chọn im lặng hoặc nhẹ nhàng khuyên giải để êm xuôi cửa nhà.
Đây là lần đầu tiên bà tỏ thái độ với ông. Do bà nhất thời khó kiềm chế cảm xúc, hay do không bị ràng buộc bởi hôn nhân nên liền thoải mái tỏ ra bất mãn?
Lâm Nhã An cũng nhận ra bản thân đã lớn tiếng. Bà vuốt tóc, khẽ thở dài: "Xin lỗi. Em quá lời rồi."
"Năm đó em sinh thiếu tháng, vốn dĩ là cặp song sinh một trai một gái. Nhiên bảo là chị, Tiểu Hạo là em. Nhưng hai đứa nó vừa chào đời sức khỏe đã không ổn, nhất là Tiểu Hạo. Cho nên em đưa thằng bé ra nước ngoài, vừa cải thiện sức khoẻ vừa học tập bên đó luôn."
"Vậy tại sao không nói cho anh?" Vu Kính Trung không thể hiểu nổi. Con trai mình xảy ra chuyện lớn như thế, người làm ba là ông đáng lẽ phải được biết chứ. Thế mà ông lại chẳng hay chút gì.
"Nói cho anh?" Lâm Nhã An nghe xong, khoé môi nhếch lên đầy giễu cợt: "Chồng cũ thân yêu, thế anh có biết nguyên nhân vì đây vợ cũ của anh lại sinh non không?"
Vu Kính Trung nhướn mày. Chẳng phải mẹ nói là do Nhã An bất cẩn trượt cầu thang sao? Không lẽ còn có ẩn tình?
"Anh thật sự tin lời mẹ à!" Lâm Nhã An dường như đoán được suy nghĩ của ông, cười khẩy một tiếng. Bà gõ gõ lên mặt bàn, lại nói tiếp: "Năm đó em trượt cầu thang, đúng là sự thật. Nhưng bởi vì em đã nhìn thấy một hình ảnh cực kì kinh tởm..."
"Chính là cảnh anh cùng ả đàn bà họ Thẩm đó, GIAO HOAN TRÊN GIƯỜNG."
Khi ấy, bà chỉ là một người phụ nữ mới bước vào ngưỡng cửa hôn nhân, mang thai thì lại được cả gia đình chồng chăm sóc rất tận tình. Làm gì nghĩ tới chuyện chồng có tình nhân bên ngoài?
Cho nên khoảnh khắc bức ảnh kia đập vào mắt, đầu óc quả thực choáng váng. Bà không cẩn thận trượt chân, té ngã ba bậc cầu thang.
Nghĩ lại chuyện cũ, lòng Lâm Nhã An bất giác trùng xuống. Nếu lúc đó đến bệnh viện muộn thêm chút nữa, chỉ sợ hai đứa nhỏ trong bụng liền sớm thành thai chết lưu.
Quá nhiều sự thật tới tận bây giờ mới được tiết lộ khiến Vu Kính Trung chẳng nói nên lời. Ông chưa từng nghĩ, vợ và con mình suýt nữa liền bị chính bản thân hại cho mất mạng.
Thảo nào, Nhã An có thể bình tĩnh ký vào đơn li hôn mà khuôn mặt không mảy may xao động. Hoá ra, bà đã biết chuyện của ông và Chi Lăng từ lâu.
"Xin lỗi!"
Hiện tại ông mới biết được như chuyện như vậy. Tuy nhiên, biết thì làm được gì chứ. Mọi thứ đã xảy ra quá lâu, chẳng thể cứu rỗi nổi. Tất cả chỉ đành hóa thành tiếng thở dài và lời xin lỗi vô dụng.
Lâm Nhã An vẫn giữ khuôn mặt chẳng tia cảm xúc. Bà nhấp một ngụm trà, nói tiếp: "Chuyện cũ, em sẽ không truy cứu. Nhưng Kính Trung, anh sống với em gần hai mươi năm, hẳn phải hiểu rõ tính cách của người vợ cũ này."
"Em về nước, vì việc của Nhiên bảo. Con gái em bị người ta hạ độc. Em nhất định phải tìm ra hung thủ." Lâm Nhã An đứng dậy, mở túi xách đặt lên bàn chiếc USB. Bà gằn giọng: "Kính Trung, bất cứ ai hại con em, đều không đáng được tha thứ!"
(Miêu: Bác gái trở về phản công. Nghe câu 'Chồng cũ thân yêu' mà thấy quá xá ngầu!)