Hoa Hồng Đen: Nổi Loạn Và Sa Đọa

Chương 54



Hai ngày trôi qua, sức khỏe của Hắc Ly rốt cuộc cũng trở nên khá hơn.

Bởi vì buổi sáng thường có Vu lão phu nhân hoặc Hoắc Dật Minh tới thăm, cho nên Trình Đế Uy sẽ không xuất hiện.

Nhưng khi tối đến, tầm khoảng 10 ~ 11 giờ thì hắn đều có mặt để chơi với Hắc Ly, rồi ôm cô ngủ. Sáng sớm lại lẳng lặng rời đi.

Cứ thế, hai người hưởng thụ cảm giác giống như một đôi tình nhân lén lén lút lút, không ai biết, không ai làm phiền. Vui vui vẻ vẻ. Và tuyệt nhiên, Trình Đế Uy cũng chẳng đề cập đến loại chuyện kia thêm một lần nào nữa.

Bây giờ đã gần mười giờ đêm. Hôm nay Hắc Ly tự dưng lại cảm thấy thèm ăn khuya. Nhưng nếu hiện tại cô ra ngoài, chắc chắn sẽ bị mợ Y Ninh biết được. Số phận bi thảm cứ xác định là bị ăn mắng.

Thôi vậy, đành làm khó Trình soái ca nhà mình một phen.

Nghĩ rồi, Hắc Ly rút điện thoại ra, gửi đi một tin nhắn.

Ly Ly: "Anh yêu, sắp đến chưa?"

Không biết Trình Đế Uy đối với tin nhắn của người khác thì thế nào. Nhưng của Hắc Ly, hầu như toàn chưa đến nửa phút sau hắn đã xem rồi trả lời.

Trình ca: "Anh đang ở Hoan Lạc. Chuẩn bị đi đây."

Ly Ly: "Vậy anh có thể..."

Trình ca: "???"

Ly Ly: "Cục cưng của anh thèm ăn khuya. Mua cái gì cho cục cưng ăn đi."

Trình ca: "Icon mặt cười. Nói đi, có yêu cầu gì về đồ ăn không?"

Ly Ly: "Không cay là được."

...

Hơn nửa tiếng sau, Trình Đế Uy cuối cùng cũng xuất hiện để 'cứu rỗi cuộc đời' Hắc Ly. Vừa nhìn thấy túi giấy trên tay hắn, hai mắt cô quả thật như đang phát sáng luôn.

"Em đói đến thế à?" Trình Đế Uy đặt túi giấy lên bàn, bật cười xoa tóc cô.

"Em cũng không hiểu vì sao nữa. Tự dưng hôm nay bao tử biểu tình dữ dội." Hắc Ly vừa gật đầu trả lời hắn, vừa lấy chiếc bát được đậy nắp ra khỏi túi giấy.

Mùi đồ ăn thơm phức lọt vào mũi càng khiến cái bụng nhỏ càng thêm cồn cào, thậm chí phát ra tiếng kêu kháng nghị.

"Muốn ăn thì nói thẳng, còn kiếm cớ này nọ. Bất quá, ăn khuya không sợ mập ư? Bình thường anh thấy em giữ dáng lắm mà." Trình Đế Uy ngồi xuống ghế, mở miệng trêu chọc cô.

Hắc Ly lột vỏ đũa, thản nhiên đáp: "Yên tâm đi. Cục cưng của anh không phải người vì miếng ăn liền phát phì ngay được đâu. Nhưng mà này, lúc nãy anh đi vào có gặp mợ em không đấy?"

"Không có." Trình Đế Uy lắc đầu, ngạc nhiên hỏi: "Sao vậy?"

"Không. Chỉ là hôm nay mợ đột xuất phải ở lại bệnh viện. Em sợ anh gặp phải mợ rồi để mợ phát hiện ra chúng ta thì toi đời."

Hắc Ly đáp lại rồi mở nắp tô thức ăn. Chẳng biết Trình đại thiếu gia mua cái gì cho cô đây.

Căn phòng bất ngờ im lặng một cách kì quái. Trình Đế Uy thấy Hắc Ly ngồi trên giường. Cô không nói, nhưng biểu cảm khi nhìn hộp đồ ăn có vẻ hơi sai sai thì phải.

Mấy giây sau, Hắc Ly liền nhìn sang hắn, chậm rãi hỏi: "Lão Trình, sao anh lại mua hoành thánh?"

"Hoành thánh thì có vấn đề gì sao? Có lần em bảo anh là thích ăn hoành thánh còn gì. Giờ không thích nữa à?" Trình Đế Uy nhướn mày khó hiểu.

Hắc Ly lấy đũa chọc nhẹ vào một miếng hoành thánh, đột nhiên hỏi một câu chẳng liên quan: "Anh nhớ vì sao em phải vào phòng cấp cứu không?"

"Do ngộ độc?"

"Nói đúng hơn là nhiễm độc cấp tính do có thạch tín trộn trong hoành thánh."

Trình Đế Uy dường như đã hiểu ra vấn đề. Đây có được coi là một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng không nhỉ?

Quả là giống suy nghĩ của hắn. Hắc Ly cứ nhớ tới cảnh mình ngộ độc, nghe người ta nói hai chữ hoành thánh thôi cũng đã nổi da gà.

Nhưng đồ ăn đều đã mua cả, cũng không thể không ăn. Trình Đế Uy đành cầm chiếc hộp lên, gắp một miếng hoành thánh, dỗ dành cô: "Ngoan, há miệng ra. Anh đút cho em ăn."

Hắc Ly lúc đầu ngún nguẩy không muốn ăn, cuối cùng dưới sự dỗ dành của hắn vẫn phải ngoan ngoãn há miệng.

Được rồi, dù sao cũng là món yêu thích, Hắc Ly vừa ăn một miếng liền không cưỡng lại được mùi vị của nó. Do đó, người đàn ông kia gắp miếng nào, cô há miệng ăn luôn miếng ấy.

"Uy, anh không muốn ăn à?" Hắc Ly vừa nhai vừa hỏi.

"Mua cho em, anh ăn làm gì." Trình Đế Uy lấy ngón tay vuốt nhẹ sống mũi cô, mỉm cười: "Với lại anh ăn tối chưa lâu, vẫn còn đang no."

Hắc Ly nghe thế thì không hỏi thêm nữa, tự cầm bát hoành thánh cúi đầu cặm cụi ăn hết sạch.

Sau khi cô ăn xong, Trình Đế Uy mới mượn tạm phòng tắm để tắm rửa.

Tầm tối khoảng gần tám giờ, một quán bar khác của hắn xảy ra chuyện không hay bị cảnh sát phát hiện. Thế là cả hắn, Phong Dực lẫn An Nhã Lệ đều bị kéo lên đồn ngồi nguyên buổi. Căn bản vừa mới được ăn lúc nãy chứ chưa tắm rửa gì.

Đợi Trình Đế Uy tắm táp xong xuôi, khi hắn mở cửa bước ra thì thấy cô gái nhỏ đang nằm trên giường xoa xoa bụng. Đôi mắt bất giác đong đầy ý cười. Hắn tiến tới ngồi xuống cạnh cô, chóp mũi cạ nhẹ vào mái tóc mềm mà hỏi nhỏ: "No lắm à?"

Hắc Ly gật gật đầu. Đột nhiên, cô xoay người vòng hai tay ôm cổ hắn, hỏi ngược lại: "Có đói không?"

Trình Đế Uy nhíu mày. Lúc nãy rõ ràng hắn đã nói là hắn đang no. Bây giờ cô lại...

Nhận ra người đàn ông kia đã hiểu nhầm ý mình, Hắc Ly nâng người ngồi lên đùi hắn, đôi môi câu lên đầy ý vị ghé vào tai hắn thì thầm "Trình thiếu gia à, em không hỏi anh có đói không. Mà em đang hỏi, 'em trai anh' có 'đói' không?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv