Sau đó thì, Hắc Ly cũng chẳng biết tên cuồng dâm chết tiệt kia đã phát tiết trên người cô bao lâu. Chỉ biết rằng, khi cô được nằm xuống giường nghỉ ngơ thì đồng hồ điện tử trên tủ cạnh giường hiện lên con số "02:48".
Hắc Ly ngay lập tức câm nín. Cô thật sự rất khâm phục bản thân mình lúc này. Bọn họ ít nhất đã cùng nhau gần ba tiếng thời gian. Không hiểu sao cô lại có thể chịu được nữa.
Nhưng hậu quả là bây giờ xương cốt của Hắc Ly rã rời đến mức như vừa bị nghiền qua một lượt. Ngay cả động đậy cánh tay cũng thấy khó khăn.
May mắn, Trình Đế Uy tên đàn ông đó vẫn còn thương hoa tiếc ngọc. Hắn đã đem cô tắm rửa sạch sẽ thơm tho rồi, chưa có mặc quần áo thôi.
Thực ra Hắc Ly chẳng để tâm lắm đến vấn đề này. Cảm giác da thịt trần trụi tiếp xúc với chăn đệm mềm mượt, cọ qua cọ lại cũng không quá tệ.
Trình Đế Uy lúc này mới từ phòng tắm đi ra. Trên người hắn chỉ quấn một chiếc khăn trắng ngang hông. Từng múi cơ bụng màu đồng lộ ra trong không khí. Do hắn vừa tắm xong nên mái tóc vẫn còn ướt sũng nước nhỏ giọt lên xương quai xanh quyến rũ.
Nhìn thấy cô gái nhỏ của mình vùi người vào trong chăn đệm ngủ đến ngon lành, đôi mắt Trình Đế Uy không giấu được ý cười nồng đậm. Hắn đi tới, nằm xuống giường.
Hắc Ly vốn mới chỉ lim dim ngủ, căn bản là chưa được sâu giấc. Nhưng sau lưng đột nhiên truyền tới một cảm giác lành lạnh, khiến cho cô khẽ co rụt người, cũng ngay lập tức tỉnh táo trở lại.
"Đừng. Em mệt lắm rồi!" Hắc Ly đẩy bàn tay đang chạm vào vai mình ra. Hiện tại hắn mà muốn nữa thì thà giết cô luôn còn hơn.
Trình Đế Uy cười khổ một tiếng. Xem ra cô thực sự mệt. Chỉ là ôm một chút cũng thành phản xạ có điều kiện.
Hắn ngồi dậy, châm lửa hút điếu thuốc.
Điện thoại trên tủ đầu giường rung lên từng hồi. Là của Hắc Ly. Phần lớn hiển thị thông báo của các app ứng dụng. Nhưng có một tin nhắn được gửi tới hơn năm tiếng trước từ Phong Dực.
"Phong Dực nhắn tin, nói đã đưa cô em gái An Kỳ của em về nhà an toàn rồi." Trình Đế Uy đưa điện thoại tới cho Hắc Ly. Cô hé mắt, cầm lấy điện thoại, cũng chẳng nói gì, chỉ liếc qua một cái rồi lại đặt về tủ đầu giường.
Trình Đế Uy từ đầu tới cuối đều quan sát Hắc Ly. Hắn nhả ra một ngụm khói, bâng quơ hỏi một câu: "Lúc nãy có cơ hội dạy dỗ cô 'em gái ngoan' kia, sao em lại không ra tay?"
Hắc Ly chưa vội trả lời. Cô biết, 'em gái ngoan' mà Trình Đế Uy nhắc tới chính là Thẩm An Tình.
Quả thật, khi cô ta xé rách váy của Thẩm An Kỳ, cô hoàn toàn có thể nhân cơ hội này giáo huấn cô ta. Nhưng, cô đã không làm thế...
Hắc Ly chống tay ngồi dậy. Cô dựa người vào Trình Đế Uy, ngón tay thon dài lướt nhẹ trên vòm ngực của hắn.
Cô nhếch môi kiêu kì, thản nhiên đáp: "Anh cảm thấy, so với việc làm bẩn tay vì một con tiện nhân, thì để chị em bọn họ tự cấu xé nhau, không phải tốt hơn sao?"
Trình Đế Uy tất nhiên rất nhanh cũng hiểu ý tứ của cô. Hắn mỉm cười hôn nhẹ lên trán Hắc Ly nhưng giọng nói mang đầy sự bỡn cợt cùng châm chọc: "Xem ra, cô nhóc Thẩm An Kỳ đó cũng chỉ là vật chơi đùa của em mà thôi. Thật đáng thương cho một đứa nhỏ mong muốn chút tình cảm gia đình, cuối cùng lại bị em lợi dụng không thương tiếc. Hắc Ly à, em đủ ác độc đấy!"
Hắc Ly nghe thế liền ngẩng phắt dậy, nâng mắt lườm Trình Đế Uy một cái. Tuy vậy, cô không phủ nhận lời của hắn, bình đạm nói: "Đứa nhỏ không được quyền lựa chọn cha mẹ của mình, ai bảo cô ta là con gái của Thẩm Chi Lăng cơ chứ. Có trách thì phải trách cô ta đầu thai nhầm chỗ ấy, sinh ra bởi một bà mẹ tiểu tam đê tiện!"
Khuôn mặt Trình Đế Uy đối với suy nghĩ này của Hắc Ly dường như không lộ ra quá nhiều cảm xúc. Đây vốn là gia sự nhà họ Vu. Hắn có quan tâm cũng chẳng giải quyết được gì, huống hồ cũng không liên quan tơi hắn. Chỉ là...
"Vậy mà Phong Dực nói em đối với cô em gái đó hình như là thật tâm đối xử. Làm anh thực sự mừng hụt một phen. Còn tưởng sắp có một màn chị em tình thâm đoàn kết xử lí em út đê tiện nữa chứ." Trình Đế Uy tỏ vẻ tiếc nuối như vừa bỏ lỡ một phần kịch đặc sắc.
Hắc Ly mím môi, đưa tay nhéo mạnh vào eo hắn, khiến Trình Đế Uy kêu la một phen. Cô cười lạnh, nhẹ nhàng vuốt tóc: "Đối xử thật tâm? Chỉ mới nghĩ đến thân phận của cô ta là em đã cảm thấy ghê tởm, làm gì có chuyện đối xử thật tâm."
Thẩm An Kỳ, mặc dù cô cũng khá tội nghiệp khi bị kìm kẹp vô cơ giữa tôi với Thẩm Chi Lăng. Nhưng mà, chớ đừng oán hận tôi lợi dụng cô như vậy. Có oán thì hãy oán mẹ cô cướp chồng của mẹ tôi ấy, khiến cho cô rơi vào tình cảnh này. Nợ mẹ con trả vốn là lẽ đương nhiên rồi, không phải sao?