Hoa Hồng Đen: Nổi Loạn Và Sa Đọa

Chương 130: Ngoại truyện 17 ~ Xung đột





"Tôn Diệc, cậu đúng là lớn gan thật nha. Tối muộn thế này rồi mà còn không về nhà, dám ở đây trái ôm phải ấp. Không sợ cô bạn gái thiên kim của cậu biết được sẽ làm loạn lên sao?"

Lưu Hào để một nữ tiếp viên quán bar rót rượu cho mình. Đôi mắt gian xảo liếc nhìn sang tên bạn thân đang ngồi đối diện hai tay ôm hai em tiếp viên khác. Gã cười giả lả, lớn giọng hỏi.

Còn tên bạn thân của Lưu Hào vốn đâu phải ai xa lạ. Chính là anh chàng người yêu của cô hai Vu An Kỳ ~ Tôn Diệc.

Câu nói của gã bạn nối khlúc vìhiến Tôn Diệc bật cười. Hắn ta vênh váo đáp: "Vu An Kỳ sao dám có ý kiến gì chứ? Cô ta đối với tôi ấy à, ngoan ngoãn như một con mèo!"

Ngoan ngoãn như một con mèo? Nếu Vu An Kỳ có mặt ở đây, chắc chắn sẽ chẳng nén nổi phải cười khẩy.

Nhìn Tôn Diệc hiện tại và bộ dạng khúm núm, nịnh bợ lấy lòng cô lúc trước rõ ràng là đối lập nhau một trời một vực. Tỏ vẻ để ai xem chứ, thực ra hắn ta chỉ đang khoác lác với Lưu Hào cho oai mà thôi.

"Chà chà Tôn Diệc, số cậu đúng là sướng!" Lưu Hào nghe xong, gã không nhịn được mà xuýt xoa: "Chẳng những trở thành con rể tương lai của chủ tịch Vu, còn có cô bạn gái ngoan ngoãn như vậy. Tôi cảm thấy hâm mộ cậu lắm đấy!"

"Có gì phải hâm mộ chứ?" Lưu Hào vừa dứt câu, Tôn Diệc liền khẽ hừ lạnh: "Vu An Kỳ đó chẳng qua cũng chỉ là một con nhỏ nhan sắc bình thường mà thôi. Được hẹn hò cùng người đẹp trai như tôi mới là vinh hạnh của cô ta. Còn không á, xấu xí như cô ta, có chó mới theo."

(Dực ca, có đứa bảo anh là chó kìa:>>>)

"Đúng đúng đúng. Tôi nói nhầm rồi. Phải là vinh hạnh của cô ta mới đúng." Lưu Hào cũng mau chóng hùa theo. Kẻ trước mặt gã khả năng cao tương lai sẽ trở thành con rể của chủ tịch Vu thị, gã đương nhiên phải nịnh bợ tạo chút quan hệ mới được.

"Ấy, nhưng nghe nói cô tiểu thư đó trước giờ chưa từng có bạn trai, cậu là người đầu tiên. Tôn Diệc, vậy lần đầu của cô ta...?" Lưu Hào liếc mắt sang Tôn Diệc, úp mở hỏi hắn.

Gã thân đột nhiên nhắc tới chuyện này khiến tâm trạng Tôn Diệc bỗng chốc trở nên khó chịu. Hắn ta buồn bực đáp: "Quen nhau lâu như thế, cô ta còn chưa từng cho tôi đụng vào người lần nào. Làm sao tôi biết được cô ta có phải lần đầu tiên hay không. Nhưng mà nếu là lần đầu tiên..."

Tôn Diệc xoa xoa cằm. Hai tên đàn ông cùng lúc nhìn nhau. Trong mắt đều lộ ra ý cười không mấy sạch sẽ.

"Tôn thiếu, thật là trùng hợp!"

Đằng sau lưng bọn họ bỗng vang lên một giọng nói của đàn ông. Tôn Diệc quay đầu nhìn, nụ cười trên môi hơi cứng lại.

"Dực thiếu?"

"Phải. Là tôi." Phong Dực mỉm cười chào hỏi. Anh chọn chỗ phù hợp cho mình, cách xa một khoảng với Tôn Diệc và Lưu Hào rồi ngồi xuống.

Chân trái vắt chéo chân phải, Phong Dực đưa tay niết nhẹ mi tâm. Anh nhìn thẳng Tôn Diệc, nói tiếp: "Vốn dĩ tối nay tôi định đến đây dạo chơi một chút. Không nghĩ tới trùng hợp gặp Tôn thiếu ở đây."

"Haha, tôi cũng bất ngờ lắm!" Sau khi sửng sốt khoảng mấy giây, Tôn Diệc cũng đã lấy lại bình tĩnh. Hắn ta bật cười cùng Phong Dực nói chuyện: "Hay là Dực thiếu ngồi đây uống với anh em tôi mấy ly."

"Nếu Tôn thiếu không phiền." Phong Dực hơi nhếch môi mỉa mai, khẽ đáp. Đôi mắt lạnh nhạt chuyển hướng sang hai nữ tiếp viên quán bar trong lòng Tôn Diệc, anh dò hỏi: "Tôn thiếu thế này, không biết Vu tiểu thư..."

Nghe người khác nhắc đến cô bạn gái trời đánh kia, giọng điệu Tôn Diệc trở nên hơi mất tự nhiên: "Dực thiếu đừng để tâm mấy chuyện này. Đàn ông chúng ta ấy à, ai mà chẳng mập mờ với em này em kia."

"Vậy ư?" Giọng điệu Phong Dực bâng quơ, dường như còn ẩn chứa ý giễu cợt khó nhận thấy. Anh ngồi tựa lưng vào ghế, bày ra một bộ dáng biếng nhác: "Tôi đang định bàn với Tôn thiếu một chút về chuyện của hai tập đoàn."

Vừa nghe đến ba tiếng 'hai tập đoàn', hai mắt Tôn Diệc như sáng lên. Hôm trước hắn ta vốn tưởng Phong Dực không muốn hợp tác nên mới tìm đủ mọi cách né tránh việc này. Không ngờ tới, hôm nay anh lại chủ động đề cập.

Nhưng Phong Dực chưa vội bắt đầu vấn đề. Anh liếc qua chai rượu trên bàn, sau đó nhìn Tôn Diệc. Hắn ta tức khắc hiểu ý, vội lớn giọng bảo một trong hai nữ tiếp viên: "Kìa, còn ngây ra đó làm gì. Mau đến rót rượu cho Dực thiếu đi!"

Trông thấy thái độ của tên bạn thân phút trước phút sau thay đổi 180°, Lưu Hào cũng được một phen kinh ngạc không thôi. Gã chưa từng tiếp xúc với Phong Dực, chỉ biết anh ta quyền tiền đều có, chẳng ngờ lại đủ uy để khiến Tôn Diệc trở nên khép nép như vậy.

Về phần nữ tiếp viên được Tôn Diệc ra hiệu, cô ta vốn định lại gần Phong Dực để rót rượu cho anh. Nhưng còn chưa chạm vào chai rượu, giọng nói trầm đều của người đàn ông đã vang lên lần nữa: "Từ từ đã!"

Nữ tiếp viên giật mình ngước mắt. Cô ta hơi run, dường như sợ mình sơ ý chỗ nào lại làm phật lòng Phong Dực. Tuy nhiên anh không nhìn cô ta, mà chậm rãi liếc qua Tôn Diệc.

Ngón trỏ cùng ngón giữa kết hợp gõ nhịp nhịp lên thành ghế theo một quy luật nhất định. Phong Dực cười, bâng quơ hỏi: "Hình như Tôn thiếu nên bày tỏ chút thành ý của mình thì phải. Tới đây và rót rượu cho tôi, thế nào?"

Lời anh vừa dứt, khuôn mặt Tôn Diệc liền biến sắc. Hắn ta đâu ngờ người đàn ông đang ngồi kia lại ra cái yêu cầu oái oăm như thế này. Rõ ràng xung quanh có rất nhiều tiếp viên, Phong Dực lại cố tình chỉ mặt bảo hắn rót rượu. Thật sự xem hắn như một kẻ phục vụ sao?

Nhưng vì cái ghế tổng giám đốc, Tôn Diệc đành nhẫn nhịn. Hắn ta dịch lại chỗ Phong Dực, cầm lấy cái chai nằm trong xô đá. Chỉ là rượu còn chưa được rót vào trong cốc thì...

"Ràoooo!"

"Aaaaa..."

Cả chiếc xô đá đang đặt trên bàn bỗng bị người ta nhấc lên. Sau đó chẳng thèm nghĩ ngợi thêm một giây phút nào, người kia liền đổ thẳng cái xô lên đầu Tôn Diệc. Đá viên và cả nước đá tan bất ngờ dội xuống người khiến hắn ta không nhịn nổi, phải hét lớn vì lạnh.

"Dực thiếu, anh làm cái quái gì thế?"

Tôn Diệc bị chọc cho tức giận. Hắn giờ chẳng còn để ý hình tượng, gắt gỏng quát lớn mặc cho người trước mặt có địa vị ra sao. Từ khi sinh ra đã là quý tử được ba mẹ cưng chiều, hắn ta chưa từng bị kẻ nào coi thường mà đối xử như vậy. Tạt cả xô đá, là tạt cả xô đá vào đầu đấy!

Một vài vị khách khác trong bar cũng đã bắt đầu nhìn về phía họ. Lúc này Phong Dực mới chậm rãi đứng dậy, thuận tiện đặt luôn cái xô trở lại vị trí cũ. Anh rút ra một điếu thuốc từ trong bao nhưng chưa vội hút.

"Những lời ban nãy Tôn thiếu nói với người bạn của anh, hẳn là giờ vẫn chưa quên đâu nhỉ?" Phong Dực chăm chú mân mê điếu thuốc trên tay. Giọng điệu bình thản hỏi.

Lời? Lời nào? Tôn Diệc ngơ ngẩn mất một lúc lâu vì chưa hiểu gì. Nhưng rồi hắn ta chợt nhớ đến mấy lời mà bọn họ nói về cô bạn gái của hắn ngay trước khi Phong Dực xuất hiện. Chẳng lẽ là vì Vu An Kỳ? Phong Dực đã nghe thấy tất cả?

Có vẻ Tôn Diệc đoán đúng rồi đấy. Bởi vì biểu cảm trên gương mặt người đàn ông kia tuy không có nhiều biến đổi, nhưng đôi mắt bỗng lạnh lùng hơn vài phần.

Phong Dực tháo cúc ở hai bên tay áo sơ mi, chậm rãi xắn tay áo lên. Điệu bộ ung dung, anh khẽ mỉm cười tóm cổ áo Tôn Diệc, xách hắn đứng dậy. Sau đó...

"Bốp!"

Một quyền chẳng hề khoan nhượng đấm thẳng vào mặt Tôn Diệc khiến hắn ta choáng váng ngã vật ra ghế.

Xung quanh có tiếng người 'Ồ' lên rất to, nhưng chủ yếu toàn kẻ đứng hóng hớt là chính, nào ai rảnh để can ngăn. Lưu Hào thì tái xanh cả mặt. Một đấm vừa rồi của Phong Dực, gã nhìn thôi cũng cảm thấy lạnh người. Về phần tên bạn thân Tôn Diệc, dường như đã bị cho ăn đòn đau tới mức không kêu nổi. Chỉ còn tiếng rít qua kẽ răng cùng khuôn mặt nhăn nhó.

Phong Dực đứng thẳng người. Vì đã hơi say, bước chân anh có chút lảo đảo. Khuôn mặt điển trai chẳng hề che giấu lộ ra một nụ cười giễu cợt, anh lạnh nhạt bảo với Tôn Diệc: "Tôn thiếu có lẽ không hiểu. Thực ra cái sai nguy hiểm của cậu chính là nhắc đến An Kỳ trước mặt tôi bằng một thái độ như vậy."

Vốn dĩ uống rượu xong, Phong Dực tính cùng Trình Đế Uy ra về, chẳng ngờ trùng hợp thế nào lại tận mắt thấy gã bạn trai của An Kỳ trái ôm phải ấp hai em tiếp viên, cười cười nói nói. Anh định tiến tới chào hỏi, kết quả lại vô tình nghe được một đoạn đối thoại khiến bản thân cũng cảm thấy ghê tởm.

Nhớ tới những lời bất nhã mà Tôn Diệc và Lưu Hào bàn luận về Vu An Kỳ, lửa giận trong lòng Phong Dực bất giác bùng lên. An Kỳ, cô gái anh muốn trân trọng còn không đủ, lại bị hai tên khốn trước mặt cợt nhả bằng hàng loạt từ ngữ hạ lưu như vậy.

Một đấm vừa rồi vẫn chưa đủ làm cho Phong Dực hả giận. Anh túm tóc gã trai đểu kia, trừng mắt nhìn hắn ta: "Tôn Diệc, khuyên cậu nếu biết khôn thì tự động cút khỏi An Kỳ. Còn để tôi thấy cậu quanh quẩn bên em ấy, lần sau gặp lại sẽ không chỉ là một đấm này thôi đâu."

(Miêu: Thực ra không phải anh Dực oánh nhau vì chị Kỳ đâu mọi người ạ. Chẳng qua thanh niên này sống hai mươi mấy năm cuộc đời, lần đầu tiên bị người ta chửi là chó, cay quá nên đấm nó một phát cho bõ ghét!?)

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv