"Vu An Tình do rối loạn di truyền, dẫn tới ung thư bạch cầu."
Không thể nào!
Câu kết luận của Tô Y Ninh tựa như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào đầu Vu An Kỳ. Cô ấy nghe xong mà sắc mặt thoáng trở nên trắng bệch. Cả người phút chốc cảm thấy vô lực, rồi bất ngờ ngã khuỵu xuống.
"Cẩn thận!" May thay, Phong Dực đã kịp thời tiến lên đỡ lấy cô ấy. Anh lo lắng hỏi thăm: "Kỳ, em không sao chứ?"
Vu An Kỳ chẳng buồn đáp. Cô ấy cứ nhìn chằm chằm Tô Y Ninh, giống như đang muốn hỏi: "Bác sĩ Tô, cô đang đùa đúng không?"
Ngay cả Phong Khải cũng chẳng tin nổi vào tai mình. Anh ấy vội đứng dậy, tiến tới chất vấn Tô Y Ninh: "Không thể nào! Viện trưởng Tô, Tiểu Tình trước giờ chẳng hề có biểu hiện gì của một người mắc bệnh. Sao đùng cái cô lại tuyên bố em ấy bị ung thư được?"
Ý muốn nói là liệu có phải đã nhầm lẫn ở đâu rồi không?
Tô Y Ninh lắc đầu thở dài. Đây vốn là phản ứng thường thấy ở các bệnh nhân lẫn người nhà sau khi nghe kết luận của bác sĩ. Đột nhiên phát hiện mình sắp chết, ai mà chẳng khó tin.
Tuy nhiên, sự thật thì cũng không thể thay đổi: "Các triệu chứng của bệnh bạch cầu thường mờ nhạt và không điển hình. Chính vì vậy mới không ai nhận ra điều bất thường."
Đúng lúc này, Vu Kính Trung và Lâm Nhã An từ xa đi đến. Vẻ mặt Vu Kính Trung đầy lo lắng, vội hỏi Tô Y Ninh: "Em dâu, Tiểu Tình nhà anh..."
Tô Y Ninh liếc sang mấy người trẻ vẫn còn đứng đó, rồi bà nhìn thẳng Vu Kính Trung, lại bảo: "Tạm thời con gái anh đã ổn. Anh với chị An hãy theo em đến văn phòng để nói chuyện cho rõ ràng."
...
Vu An Tình được các y tá chuyển về phòng dành cho bệnh nhân. Khi chị em Hắc Ly, An Kỳ và Phong Khải bước vào, cô ấy đã sớm tỉnh từ bao giờ.
Nghe có tiếng động, Vu An Tình liền nghiêng đầu nhìn qua. Trông thấy bọn họ, cô ấy cất tiếng, suy yếu gọi: "Chị cả An Nhiên! Chị Tiểu Kỳ!"
"Hiện tại cảm thấy trong người thế nào rồi?" Hắc Ly đi tới bên đầu giường, cúi đầu hỏi thăm. Tuy rằng ngữ điệu của cô lạnh nhạt nhưng vẫn thể hiện sự quan tâm không hề giả tạo.
Nếu đã coi An Kỳ như chị em, Hắc Ly nghĩ mình cũng nên tập chấp nhận An Tình. Dù sao thì con nhỏ ngốc nghếch này vốn không đáng ghét như cô tưởng. Hơn nữa, tốt xấu gì An Tình vẫn là em gái cô.
"Em thấy khá hơn rồi." Vu An Tình mỉm cười yếu ớt. Xong, cô ấy quay sang Phong Khải và Vu An Kỳ, khẽ hỏi: "Anh Khải, chị Kỳ, chắc hai người đã lo lắng lắm đúng không?"
"Em làm anh sợ phát khiếp luôn ấy chứ!" Phong Khải để cho An Tình nắm lấy tay mình. Anh nhỏ giọng trêu cô ấy, tuyệt đối không để lộ tâm trạng buồn bã kể từ lúc nghe kết luận của Tô Y Ninh.
Nhưng Vu An Kỳ thì không che giấu được như vậy. Vẻ mặt cô ấy đã trầm xuống, thậm chí còn chẳng dám lại gần Vu An Tình. Lời nói của Tô Y Ninh cứ không ngừng vang vọng bên tai.
Tất nhiên, biểu cảm của Vu An Kỳ chẳng tránh được khỏi ánh nhìn của cô em gái. Vu An Tình hướng tầm mắt lên trần phòng, bỗng bâng quơ hỏi một câu: "Bệnh của em nặng lắm rồi phải không?"
Câu hỏi đột ngột khiến cho mọi người đều trở nên mất tự nhiên. Hắc Ly gượng cười một tiếng, vội đáp: "Nói linh tinh cái gì vậy. Cô chẳng qua chỉ là..."
"Em đã nghe thấy tất cả những lời của bác sĩ Tô!" Vu An Tình cắt ngang Hắc Ly. Cô ấy không nắm tay Phong Khải nữa mà chậm rãi rút vào trong chăn mỏng.
Lúc nằm trong phòng cấp cứu, ý thức Vu An Tình gọi là đã thanh tỉnh đôi phần. Cô ấy chính tai nghe thấy từng lời Tô Y Ninh nói với các y tá bên cạnh.
Hóa ra cô ấy mắc bệnh bạch cầu rồi. Hơn nữa, dựa trên âm điệu của Tô Y Ninh, có vẻ bệnh của cô ấy vô cùng nghiêm trọng.
"Chị cả An Nhiên!" Vu An Tình nghẹn ngào gọi tên Hắc Ly: "Em sắp chết ư?"
Trông đôi mắt Vu An Tình ngập nước, trong phút chốc, Hắc Ly chẳng còn chán ghét cô ấy nữa. Tất cả chỉ là thương cảm và xót xa.
Đến tận cùng, Vu An Tình vẫn chỉ là một thiếu nữ mười bảy tuổi. Ở cái tuổi đẹp như thế, lại phải đứng trên ranh giới sinh tử, dù là ai e rằng cũng sẽ cảm thấy tuyệt vọng.
"Chớ nghĩ quẩn!" Hắc Ly dịu dàng lau nước mắt An Tình, nhỏ giọng an ủi: "Tiểu Tình, cô vốn phúc lớn mạng lớn, chắc chắn sớm qua khỏi đại nạn. Mợ Y Ninh nhất định có cách cứu cô."
"Đúng đấy, Tình à!" Phong Khải cũng lên tiếng dỗ dành: "Em đừng nghĩ lung tung. Mọi thứ rồi sẽ ổn thôi mà."
"Vâng." An Tình sụt sịt đáp. Cô ấy không muốn để mọi người quá lo lắng cho mình.
Nhìn cảnh này, Vu An Kỳ càng thêm đau lòng. Cô ấy xoay bước, vội vàng rời khỏi phòng.
Hành lang vắng tanh, An Kỳ dựa vào bờ tường. Nước mắt chẳng thể kìm nén, bắt đầu tuôn rơi. Một tay cô gái lấy tay che miệng lại, cốt để người trong phòng không thể nghe thấy tiếng khóc nức nở.
Thực ra kết quả cuối cùng như thế nào, có lẽ mọi người đều đã lờ mờ đoán được. Chỉ là chẳng một ai tình nguyện đối mặt với sự thật quá đỗi phũ phàng này.
Tại sao? Tại sao lại là Tiểu Tình cơ chứ?
Một bàn tay chậm rãi đặt lên vai Vu An Kỳ từ phía sau. Phong Dực xuất hiện ngay bên cạnh cô ấy. Bàn tay vỗ nhẹ bờ vai cô tựa như đang an ủi trong im lặng. Anh không nói gì, chỉ khẽ trút một tiếng thở dài nặng nề.
Vận mệnh, đúng là quá ngang trái!
...
"Hiện tại bệnh tình của con gái anh đã biến chuyển khá nghiêm trọng. Lượng lympho thừa đang lấn át các tế bào hồng cầu, dẫn đến thiếu máu. Các hạch bạch huyết, gan, lách cũng sưng to và sẽ còn tiếp tục tăng kích thước."
"Hơn nữa mức độ hồng cầu và tiểu cầu có dấu hiệu giảm xuống dưới mức trung bình. Phổi cũng bắt đầu bị ảnh hưởng. Con bé đang ở cuối giai đoạn ba, đầu giai đoạn bốn rồi."
"Không phải em không cứu được, chỉ là xác suất thành công quá thấp. Nếu như phát hiện sớm hơn thì chắc chắn đã tăng phần trăm hy vọng sống."
Cuộc đối thoại với Tô Y Ninh cứ văng vẳng trong tâm trí Vu Kính Trung kể từ lúc ông bước ra khỏi cổng bệnh viện cho đến tận bây giờ.
Mấy từ chuyên ngành ông không rành, cho nên Tô Y Ninh đã tóm lược một cách dễ hiểu nhất. Dựa theo lời bà ấy, mạng sống của Vu An Tình lúc này chẳng khác nào thập tử nhất sinh.
Càng nghĩ càng nhức đầu, Vu Kính Trung hơi nhíu mày. Ông đưa tay day day hai huyệt thái dương.
"Anh yên tâm. Em tin An Tình sẽ qua khỏi thôi." Bỗng nhiên có một bàn tay nắm lấy tay Vu Kính Trung. Là của Lâm Nhã An.
Thấy hành động này, Vu Kính Trung liền ngẩng đầu nhìn vợ cũ. Lâm Nhã An khẽ mỉm cười với ông, dịu dàng đáp: "Hay là chúng ta thu xếp đưa con bé ra nước ngoài đi anh."
"Đi nước ngoài?" Vu Kính Trung hơi ngạc nhiên: "Liệu có thể cứu được Tiểu Tình không em?"
"Sinh tử khó lường. Chúng ta không thể đoán được." Lâm Nhã An khe khẽ lắc đầu: "Nhưng anh phải tin, chỉ cần con bé còn sống thì tức là vẫn còn hi vọng. Em có quen một vị giáo sư chuyên nghiên cứu các căn bệnh ung thư máu. Tối nay em sẽ gọi điện cho ông ấy, kể về trường hợp của An Tình thử xem sao."
Nghe Lâm Nhã An nói thế, vẻ mặt Vu Kính Trung lại càng thêm phức tạp. Người phụ nữ này, rõ ràng là ông đã phản bội bà, còn ép bà li hôn. Vậy mà tại sao trong lúc nguy cấp, bà vẫn giúp đỡ ông mà chẳng hề tính toán?
"Vì sao em lại giúp đỡ anh?" Ánh mắt Vu Kính Trung bất ngờ trở nên nghiêm túc. Ông đột ngột hỏi: "Sau những gì anh làm với em, vì sao em vẫn có thể đối tốt với anh như vậy?"
Bị chồng cũ nhìn chằm chằm, Lâm Nhã An liền cảm thấy hơi mất tự nhiên. Bà quay mặt đi chỗ khác, bình tĩnh trả lời: "Em và anh tính ra đã mười mấy năm cùng chung chăn gối, thậm chí còn sinh tới hai mặt con. Lâu ngày như thế, dù cho không có tình thì cũng phải có nghĩa chứ."
Ngừng một chút, bà lại nói tiếp: "Hơn nữa, anh là ba của Nhiên Bảo với Tử Hạo. Li hôn rồi, hẳn các con vẫn muốn ba mẹ hòa thuận."
Tất nhiên, Lâm Nhã An tuyệt đối chẳng thừa nhận lí do bà giúp đỡ Vu Kính Trung, một phần vì xuất phát từ tình cảm dành cho ông chồng cũ.
Hôn nhân của họ vốn là liên hôn thương mại, vì lợi ích. Ông không yêu bà, nên tình cảm của bà, ông cũng không cần biết.
Nghe câu trả lời của Lâm Nhã An, Vu Kính Trung bỗng thấy hổ thẹn. Mười mấy năm vợ chồng, bà luôn giữ trọn đạo hạnh của người vợ. Li hôn rồi lại vẫn giúp đỡ ông lúc khó khăn. Còn ông...
Ông nỡ vứt bỏ người vợ dịu dàng để lựa chọn người phụ nữ hám tiền kia.
Thật đáng xấu hổ!