"Anh Trạch Dương, sao anh lại ở đây?"
Khi Phong Dực vừa bước ra khỏi cửa Hoan Lạc, liền bắt gặp Trình Trạch Dương đã đứng bên ngoài từ lúc nào. Anh ấy cứ chốc chốc lại nhìn vào trong quán bar tựa như đang kiếm tìm ai đó, nhưng lại không dám đi vào.
Nghe Phong Dực gọi, Trình Trạch Dương mới giật mình để ý cạnh mình đã xuất hiện thêm một người.
"Sao anh không vào? Anh tới tìm Trình ca ư?" Phong Dực bước tới trước mặt Trình Trạch Dương, gặng hỏi.
Tuy rằng quan hệ giữa Trình Đế Uy và ba của hắn không được tốt. Nhưng với người anh Trình Trạch Dương này thì lại vô cùng thân thiết. Vì thế, anh ấy và Phong Dực xem như cũng có quen biết với nhau.
"Không phải. Hôm nay anh tới không phải để tìm Tiểu Uy." Phong Dực vừa dứt lời, Trình Trạch Dương vội vàng xua tay phủ nhận. Xong, anh ấy nhìn anh, thoáng ngập ngừng hỏi: "Dực, có phải chỗ bọn em có một người tên An Nhã Lệ đúng không?"
"À, anh tới tìm Tiểu Lệ hả?" Phong Dực hơi ngạc nhiên: "Em ấy đang ở bên trong bar đấy!"
"Vậy...em có thể bảo cô ấy gặp riêng anh một lát được không?"
...
"Anh trai của Trình ca muốn gặp em sao?" Đứng trước cái gương to treo trong phòng nghỉ của quản lý, An Nhã Lệ vừa tô lại lớp son đã nhạt bớt vừa đánh mắt qua chỗ Phong Dực: "Em với anh ta không quen không biết, gặp em làm gì?"
"Anh nào rõ chứ." Phong Dực ngồi trên ghế sofa. Anh khẽ nhún vai tỏ ý chẳng liên quan đến mình: "Nhưng người ta đã chỉ đích danh em rồi. Ở Hoan Lạc này, ngoài em ra thì còn ai tên An Nhã Lệ nữa đâu."
Sâu xa ý của Phong Dực chính là, người ta đã điểm mặt chỉ tên rõ ràng như vậy rồi. Thôi thì mau mau đi gặp đi cho xong chuyện.
"Anh ta ở phòng số mấy?" An Nhã Lệ đóng nắp thỏi son, hơi mím nhẹ đầu môi. Cô quơ vội chiếc túi xách đặt trên bàn, thuận miệng hỏi Phong Dực.
Dù sao gặp mặt nhìn nhau một cái cũng chẳng mất miếng thịt nào. Hơn nữa, người đó là anh trai của Trình ca. Cô có thể không nể mặt anh ta thì vẫn nên nể mặt Trình ca.
"Vip 302." Phong Dực vừa ngồi chơi điện thoại vừa nói ra số phòng. Anh còn chẳng thèm để ý đến An Nhã Lệ.
Thấy vậy, An Nhã Lệ cũng không buồn cảm ơn hay gì. Cô hừ nhẹ tỏ vẻ mất hứng, đóng cửa đến 'rầm' một cái, bỏ đi.
...
Chậm rãi bước trên hành lang sáng đèn, An Nhã Lệ cứ vắt óc suy nghĩ đến một trăm lẻ một khả năng cô và anh trai của Trình Đế Uy có thể liên quan đến nhau. Nhưng dù nghĩ tới đau cả đầu, cô vẫn chẳng tài nào tìm được bất kì điểm chung gì giữa bọn họ.
Khác với cậu em dăm hôm ba bữa lại xuất hiện trên mặt báo, người anh trai này của Trình Đế Uy sống rất kín tiếng. Thậm chí cánh truyền thông còn không thể chụp được một bức ảnh của anh ta.
Tên anh ta là gì An Nhã Lệ chẳng biết, mặt anh ta cô cũng không hay luôn. Thế nhưng tại sao hôm nay lại đến Hoan Lạc, còn chỉ đích danh muốn gặp cô đây?
Chìm vào dòng suy nghĩ của bản thân, rất nhanh, An Nhã Lệ đã đứng trước cánh cửa có đề biển '302'. Chẳng hiểu vì lí do gì mà ngay lúc này, cô đột nhiên cảm thấy căng thẳng. Giống như rất sợ phải đối mặt với người trong đó.
Không thể nào!
An Nhã Lệ tự trấn an chính mình. Người bên trong với cô hoàn toàn là hai kẻ xa lạ chưa từng gặp nhau bao giờ. Sao cô phải lo lắng chứ?
Hít một hơi sâu để bình ổn cảm xúc, An Nhã Lệ đặt tay lên tay nắm cửa, kéo xuống.
"Trình đại thiếu gia, tôi là An Nhã Lệ. Không biết anh tìm tôi..."
An Nhã Lệ vừa đẩy cửa vào vừa nói. Nhưng khi cô ngẩng đầu nhìn trực diện người đàn ông kia, tất cả những lời định thốt ra liền nghẹn lại nơi cổ họng.
Là Trình Trạch Dương!
Sao anh ấy lại ở đây?
Khoan, từ từ đã!
Trình Trạch Dương...Trình Đế Uy...Cùng họ Trình...
Tuyệt đối không thể nào có sự trùng hợp đến vậy. Chẳng lẽ, anh ấy là người anh trai kín tiếng kia của Trình ca ư?
Đứng hình mất ba giây, xác định người trong phòng chính là Trình Trạch Dương, An Nhã Lệ chẳng chần chừ thêm một phút nào nữa. Cô quay ngoắt người, ý đồ bỏ chạy.
Tuy nhiên, Trình Trạch Dương cũng trông thấy An Nhã Lệ. Chỉ ba bước chân, anh đã tóm được tay cô.
"A Lệ, em định đi đâu?"
"Đi đâu là việc của tôi. Anh mau bỏ tôi ra!" An Nhã Lệ giãy giụa, muốn thoát khỏi Trình Trạch Dương. Cô không muốn nhìn thấy anh.
Nhưng Trình Trạch Dương càng không để An Nhã Lệ được như ý. Anh nhanh chóng giữ lấy tay còn lại của cô, ép cô vào tường: "Bỏ em ra? Đừng mơ tưởng! Anh tuyệt đối không để em bỏ chạy thêm lần nữa đâu."
Một lần thôi là quá đủ rồi. Chỉ vì Trình Trạch Dương không để ý một chút, An Nhã Lệ liền biến mất khỏi anh, biến mất suốt ba năm. Nếu chẳng phải hôm đó anh vô tình gặp cô trong bữa tiệc của Vu gia, thì còn không biết bản thân sẽ tìm người con gái này đến bao giờ nữa.
Hiện tại, An Nhã Lệ đã lấy lại sự bình tĩnh. Cô ngẩng đầu nghênh đón trực diện ánh mắt của Trình Trạch Dương, lạnh nhạt đáp: "Anh không có quyền đó đâu. Trình Trạch Dương, chúng ta đã chia tay lâu rồi!"
"Đừng có nói linh tinh. Em còn chưa tận miệng nói với anh. Anh cũng chưa đồng ý. A Lệ, chúng ta vẫn chưa chia tay." Trình Trạch Dương lắc đầu phủ nhận. Lời nói cứ nhất quyết phải đối nghịch An Nhã Lệ.
"Thì sao chứ?" Nghe xong, An Nhã Lệ cười lạnh một tiếng: "Tôi sớm có bạn trai mới rồi!"
Cô không nói dối. Phong Dực chính là bạn trai cô. Tuy rằng chỉ trên danh nghĩa mà thôi: "Trình Trạch Dương, anh thích đội nón xanh à..."
Còn chưa để An Nhã Lệ nói dứt câu, Trình Trạch Dương liền cúi đầu, lập tức che kín môi cô. Tính cách An Nhã Lệ rất đanh đá. Mấy lời khó nghe của cô luôn khiến anh bực mình, chi bằng dứt khoát không nghe nữa.
An Nhã Lệ run rẩy nhìn khuôn mặt người đàn ông phóng đại ngay trước mắt. Cảm giác này, đã bao lâu rồi...
Lực phản kháng của cô dưới cái hôn của anh dần dần trở nên yếu ớt. Cuối cùng, hai tay cô hoàn toàn buông lỏng.
Trình Trạch Dương cảm giác An Nhã Lệ đã nghe lời. Anh cũng từ từ buông tay cô, giữ lấy gáy, ép cô thừa nhận nụ hôn càng thêm sâu. Đầu lưỡi khẽ liếm nhẹ lên viền môi, đổi lại sự run rẩy rõ ràng của cô gái.
Sau một hồi quyến luyến, rốt cuộc, Trình Trạch Dương cũng chậm rãi thả An Nhã Lệ ra. Lúc này, anh mới thấy được đôi mắt cô đã sớm trở nên phiếm hồng.
"A Lệ, chúng ta quay lại được không?"
Quay lại?
An Nhã Lệ ngỡ ngàng ngẩng đầu nhìn Trình Trạch Dương, giống như đang muốn tìm kiếm một sự đùa cợt nào đó trên gương mặt người đối diện. Nhưng không, vẻ mặt anh vô cùng nghiêm túc, còn xen lẫn...một chút chờ mong.
"Xin lỗi! Chúng ta đã kết thúc rồi!" An Nhã Lệ bình thản đáp. Thực ra, cô đang cố gắng đè nén giọt nước mắt chỉ chực trào. Xong, chẳng đợi Trình Trạch Dương kịp phản ứng lại, cô liền đẩy anh sang một bên, vội vàng rời đi.
Còn lại mỗi mình Trình Trạch Dương đứng đó. Anh buồn bã nhìn bóng lưng An Nhã Lệ xa dần.
Anh làm cô khóc rồi ư?
...
"Hóa ra anh Dương chính là gã bạn trai cũ mà em hay kể với anh sao?" Phong Dực ngậm điếu thuốc trong miệng. Anh vừa hỏi vừa đưa gói giấy ăn cho An Nhã Lệ.
"Phải." Cô sụt sịt đáp, thuận tay rút một tờ giấy lau nước mắt: "Em không nghĩ sẽ gặp lại anh ấy."
Phong Dực tựa người vào bàn, im lặng nhìn An Nhã Lệ chằm chằm. Quen biết cô ba năm, đây là lần đầu tiên anh thấy cô khóc.
Có lẽ người bạn trai đó, không, nên gọi là Trình Trạch Dương mới đúng. Anh ấy hẳn phải có một vị trí quan trọng không hề nhỏ trong lòng An Nhã Lệ.
"Em còn yêu anh Dương đúng không?" Phong Dực chậm rãi nhả ra một làn khói trắng.
An Nhã Lệ gật đầu, nét mặt buồn bã.
"Thế tại sao không quay lại?" Anh lại tiếp tục hỏi: "Anh ấy không tốt với em ư?"
Lần này, cô lắc đầu: "Không phải."
Câu trả lời nhát gừng của An Nhã Lệ làm Phong Dực hơi khó chịu. Anh mắng cô: "Còn yêu mà không dám quay lại. Em là đồ ngốc à?"
"Anh thì khác chắc." Được rồi, tuy An Nhã Lệ đang buồn tình, nhưng vẫn chẳng quên trả treo Phong Dực. Cô trừng mắt nhìn anh: "Anh cũng thích em gái của chị Ly còn gì. Nhưng cuối cùng có dám theo đuổi người ta đâu. Đúng là chó chê mèo lắm lông!"
Nghe An Nhã Lệ bất ngờ nhắc đến Vu An Kỳ, Phong Dực phút chốc liền im lặng. Vẻ mặt anh thoáng trầm xuống.
Tính ra cũng khá lâu rồi họ chưa gặp nhau. Chẳng biết...cô ấy dạo này thế nào nhỉ?
"Em...cảm thấy mình không hợp với Trạch Dương." An Nhã Lệ nằm bò ra bàn, giọng điệu ưu phiền: "Anh cũng hiểu mà. Mẹ em là một ả gái bán hoa. Thậm chí em còn chẳng biết ba mình là ai."
Còn Trình Trạch Dương. Năm xưa, khi nghe anh nói anh là con một gia đình khá giả, cô đã rất lo ngại về xuất thân của mình. Hiện tại anh trở thành Trình đại thiếu gia. Cô càng chẳng đủ can đảm lại gần anh.
"Dực ca, anh đoán mọi người sẽ nghĩ sao nếu biết Trạch Dương có một cô bạn gái được sinh ra bởi gái bán hoa?" An Nhã Lệ vuốt tóc, khẽ cười khổ: "Em chưa từng ghét bỏ xuất thân của mình. Chỉ là cảm thấy vô cùng tự ti."
"Cạch!"
Phong Dực đặt xuống trước mặt An Nhã Lệ một cốc rượu Rum đầy. Trên tay anh lại là một cốc khác. Vẻ mặt anh đã lặng đi: "Uống đi. Hôm nay anh uống cùng em tới say thì thôi."