Editor: Dì Annie
"Phí bảo kê?"
Tần Mặc còn tưởng mình nghe lầm, mấy năm nay nhà nước càn quét tệ nạn, triệt phá rất nhiều băng đảng mà vẫn còn chuyện phạm pháp trắng trợn, rối loạn kỷ cương thế này tồn tại.
Quả nhiên là ở trấn nhỏ phép vua thua lệ làng.
Vừa nghĩ đến chuyện ba vợ mở cửa tiệm nhỏ này để kiếm sống, ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn con gái, còn phải dâng đồ cúng cho bọn du côn lưu manh, anh liền không kiềm được cơn giận.
Là con rể tương lai, nhất định anh phải thay ba vợ giải quyết mớ phiền toái này.
Nhưng mà người ta là rắn đầu đất*, nếu trực tiếp xung đột, người xui xẻo chắc chắn là mình.
*địa đầu xà: là những tên cường hào, ác bá địa phương
Anh nheo mắt đánh giá thanh niên trước mặt, đúng là uổng phí cho một gương mặt tiểu bạch kiểm.
"Nhiêu tiền?" Anh lạnh lùng hỏi.
Triệu Hiểu Đông duỗi một ngón tay: "Mỗi tháng một ngàn."
Tần Mặc thầm chửi tục, cửa tiệm nhỏ như thế, mỗi tháng kiếm được chừng mấy ngàn tệ, tên vương bát đản này đúng là ác độc.
Anh quay đầu nhìn cửa mở, lại nhìn ra sau nhà , quay người đóng cửa lại, phóng qua quầy, vỗ vai Triệu Hiểu Đông, nói: "Người anh em, chúng ta ra ngoài nói chuyện."
Triệu Hiểu Đông cười cười nhìn anh, yên lặng theo anh ra ngoài.
Ra đến ngoài, Tần Mặc lạnh mặt, nhìn thẳng tên tóc dựng cà lơ phất phơ, gằn từng tiếng: "Ra điều kiện đi, sau này không được đến thu phí bảo kê nữa."
Triệu Hiểu Đông lấy điếu thuốc trên môi xuống, cười nói: "Wow! Cậu con rể Diệp gia này đúng là không tệ nha!"
Tần Mặc: "Nghiêm túc chút đi, đừng nói giỡn."
Triệu Hiểu Đông vui vẻ: "Ai nói giỡn với cậu đâu? Đây là trấn Thanh Hòa, không phải thành phố lớn của cậu, đây là địa bàn của tôi! Cậu có còn muốn sống sót rời khỏi đây không?"
Tần Mặc hít sâu một hơi, nén lửa giận nói: "Chú Diệp lớn tuổi rồi, làm ăn nhỏ không dễ dàng gì, tôi không hi vọng sau này chú còn bị quấy rối, điều kiện của cậu là gì cứ nói."
Hai mắt Triệu Hiểu Đông cong cong, nói: "Được, vậy tôi cũng không nhiều lời, để tôi ra một cái giá, cậu đưa tôi mười vạn, tôi đảm bảo sẽ không đến đây quấy rối chú Diệp."
Tần Mặc gật đầu: "Được, tôi đưa cho cậu."
Triệu Hiểu Đông thấy anh cầm điện thoại chuẩn bị chuyển khoản thì càng cười tươi hơn.
Đúng lúc này, Diệp Thắng Văn đi ra từ trong tiệm, thấy hai người ở cửa, ồ lên một tiếng: "Hiểu Đông! Về khi nào đấy? Sao không vào nhà chơi."
Triệu Hiểu Đông vội cười ha hả nói: "À... Chú Diệp, con đi công chuyện ngang qua nhà chú, thấy bạn trai của Mân Mân nên hàn huyên vài câu, con còn có việc, khi khác lại đến thăm chú nha."
Nói xong, cậu ba chân bốn cẳng vọt ra xe máy đậu ở cửa, nhanh chóng phóng đi.
Diệp Thắng Văn cười lắc đầu: "Cái thằng này, sao vừa thấy chú đã chạy mất, chú đã nói không đánh con nữa rồi mà."
Tần Mặc nghe vậy, khó hiểu nhìn bóng lưng tên tóc dựng rời đi.
Vừa đến góc đường, Triệu Hiểu Đông liền đụng phải Diệp Mân đi mua dây điện về.
"Mân Mân!"
"Hiểu Đông, sao không đến nhà ngồi một lát?"
"Còn có việc, khi khác lại đến."
"Được!"
Tần Mặc quay đầu: "Không phải chứ, chú, chuyện là sao vậy ạ?"
Diêp Thắng Văn nói: "À, nó là bạn học sơ trung của Mân Mân, hai đứa nó cũng coi như lớn lên cùng nhau đấy."
"Vậy cậu ta... Vừa rồi cậu ta nói với con muốn thu phí bảo kê." Tần Mặc hoàn toàn há hốc mồm.
Diệp Thắng Văn nhíu mày: "Thu phí bảo kê?" Một lát sau, ông hiểu ra, cười nói: "Chắc nó thấy con là bạn trai Mân Mân nên đùa con đó. Nếu nó dám thu phí bảo kê thật, chú sẽ đánh gãy chân nó."
Tần Mặc: "..."
Mẹ nó, uổng công vừa rồi anh ghi âm lại, định chuyển khoản xong, đợi người rời đi thì báo cảnh sát xử lý việc này, không ngờ cậu ta lại đùa giỡn anh.
Mặc dù chuyện không thu phí bảo kê khiến anh thoáng thở phào, nhưng bị tên tóc dựng trêu đùa, hơn nữa còn trêu những hai lần, anh liền giận không có chỗ nào phát tiết.
"Sao vậy?" Diệp Mân đi tới cửa, thấy khuôn mặt tuấn tú của Tần Mặc đen sì, kỳ quái hỏi.
Tần Mặc nói: "Tên tóc dựng năm ngoái cướp quà của anh vừa mới chạy tới đây đòi thu phí bảo kê."
Diệp Mân sửng sốt, cười nói: "Không phải anh định đưa tiền thật chứ?"
Tần Mặc: "Anh ghi âm lại, định chuyển khoản xong thì báo cảnh sát."
Diệp Mân dở khóc dở cười: "Sao anh không động não gì hết vậy hả? Xung quanh đây đều là hàng xóm mấy chục năm, ai dám thu phí bảo kê chứ?"
Tần Mặc bĩu môi, theo cô vào nhà, nhỏ giọng làu bàu: "Tốt nhất đừng để anh gặp lại, nếu không anh không tha cho cậu ta đâu."
Diệp Mân nói: "Hiểu Đông là bạn em, mấy năm nay em đi học ở thành phố khác, cậu ấy chăm sóc ba em nhiều lắm, cậu ấy chỉ miệng mồm thế thôi chứ không có ác ý, anh so đo với cậu ấy làm gì?"
Tần Mặc xùy một tiếng: "Em còn có người bạn thế này hả? Trông như phần tử tội phạm ấy."
Diệp Mân nguýt anh: "Đừng có nói lung tung."
Tần Mặc suy nghĩ một chút, nói: "Năm ngoái cậu ta cướp quà của anh, năm nay lại cố ý trêu chọc anh, chuyện này cứ để thế à?"
Diệp Mân nói: "Không phải em đã nói rồi sao, năm ngoái cậu ấy cướp quà của anh cũng đưa cho ba em, vừa rồi cũng không thật sự muốn thu tiền của anh."
"Vậy thì vẫn khó chịu."
Diệp Mân buồn cười nhìn anh: "Vậy anh muốn xử lý thế nào?"
Tần Mặc nói: "Em giúp anh đánh cậu ta đi."
Diệp Mân cười gượng hai tiếng.
Mặc dù biết tên tóc dựng này là bạn không phải địch, nhưng Tần thiếu gia vẫn nuốt không trôi cục tức này. Tiếc là đây là địa bàn của người ta, đến đây còn đánh người thì hình như không được hay cho lắm?
Mà hơn nữa tên này là bạn của Diệp Mân, nếu anh đánh cậu ta, đoán chừng về nhà mình sẽ bị Diệp Mân đánh.
Bụng dạ anh có tâm địa gì gian xảo, Diệp Mân nhìn một chút là ra: "Anh đã bao lớn rồi, đừng nghĩ tới chuyện muốn đánh nhau với người ta, anh đánh không lại đâu."
Tần Mặc: "..."
Làm sao bây giờ? Càng muốn đánh người hơn rồi.
Rất nhanh ông trời lại mang đến cơ hội.
Một nhà ba người vừa ăn trưa xong thì có họ hàng Diệp gia đến chúc tết, con rể tương lai Tần Mặc bị xem mặt một hồi, Diệp Mân thấy anh hơi mất kiên nhẫn nên đuổi anh ra trông tiệm điện.
Tần Mặc đang cầm điện thoại, đắc ý khoe khoang chuyện mình ra mắt ba vợ trong nhóm bốn người, một chiếc radio vỏ gỗ bỗng nhiên được đặt trên quầy: "Phiền cậu sửa giúp tôi với!"
Âm thanh quen thuộc khiến Tần Mặc lập tức ngẩng đầu.
Hừ, con mẹ nó cậu còn có mặt mũi đến đây?
Anh đứng lên, nheo mắt nhìn người đối diện, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu đùa tôi vui lắm hả?"
Triệu Hiểu Đông chớp chớp đôi mắt đào hoa xinh đẹp, vô tội nói: "Bạn trai Mân Mân đúng không? Cậu nói gì tôi không hiểu?"
Tần Mặc nắm cổ áo cậu ta: "Sao? Định giả ngu với tôi hả?"
Triệu Hiểu Đông giả vờ bừng tỉnh: "À tôi biết rồi, nhất định là cậu hiểu lầm quan hệ của tôi với Mân Mân. Dù tôi là mối tình đầu của Mân Mân, nhưng đó là chuyện mười năm trước rồi, bây giờ bọn tôi chỉ là bạn bè, cậu đừng để ý nha."
"Mối tình đầu?" Mắt Tần Mặc trợn to.
Triệu Hiểu Đông cao giọng kêu lên: "Mân Mân, cứu mạng! Bạn trai cậu đánh tôi!"
Tần Mặc vô thức buông tay.
Cửa sau bị đẩy ra, Diệp Mân đi tới, nhíu mày nhìn Tần Mặc: "Không phải em nói Hiểu Đông chỉ trêu anh thôi à? Sao lòng dạ anh hẹp hòi thế?"
Triệu Hiểu Đông giả vờ ôm ngực kêu đau: "Ai da, đau chết mất."
Tần Mặc đưa tay chỉ vào mũi cậu: "... Con mẹ nó, cậu đủ rồi nha!"
Diệp Mân tức giận đẩy tay anh, hỏi Triệu Hiểu Đông: "Cậu không sao chứ?"
Triệu Hiểu Đông khoát khoát tay, nói: "Tính tình bạn trai cậu không tốt chút nào, sau này sẽ không có bạo lực gia đình chứ?"
Diệp Mân nghiêm mặt liếc cậu, cậu ta lại vội vàng cười hì hì: "Tôi tới sửa cái đài cậu tặng tôi, nó theo tôi vào nam ra bắc bao nhiêu năm trời vẫn còn tốt, tự dưng mấy ngày trước không có tín hiệu."
Ánh mắt Tần Mặc rơi vào chiếc radio nho nhỏ vỏ gỗ trên bàn, nhớ Diệp Mân từng nói lúc sơ trung đã tự làm được radio, còn tặng cho người khác.
Thì ra là tặng cho tên này.
Vừa rồi gia hỏa này còn nói cậu ta là mối tình đầu của Diệp Mân, dù anh cảm thấy không có khả năng nhưng vẫn không nhịn được có chút ghen ghét.
Chỉ trách mặt mũi tên tóc dựng này rất đẹp trai.
Diệp Mân cầm radio lên nhìn, cười nói: "Cậu còn dùng nữa hả? Cái này hỏng rồi, để tôi đưa cậu cái đài thông minh."
Triệu Hiểu Đông nói: "Không phải cái này mới có kỷ niệm sao? Đài thông minh tự tôi mua cũng được."
"Được rồi, vậy để ở đây, cậu có rảnh thì tới lấy."
"Được."
Triệu Hiểu Đông nhìn người đàn ông mặt đen như đít nồi, nhướng mày khiêu khích, thu lại dáng vẻ cười nói vui vẻ vừa rồi, ra vẻ hung hăng rất hợp với phong cách ăn mặc của cậu: "Tên họ Tần kia, đối xử với Diệp Mân tốt một chút, nếu để tôi biết cậu bắt nạt cô ấy, tôi dẫn người đến Giang Thành xử lí cậu!"
Rốt cuộc Tần Mặc cũng bùng nổ: "Có tin tôi xử lý cậu ngay bây giờ luôn không?"
"Đến đây!"
"Mẹ nó, cậu tưởng tôi không dám chắc!"
Diệp Mân đưa tay tách hai con gà chọi đang kề mặt vào nhau ra: "Được rồi, đều đã lớn như vậy, có ngây thơ không chứ!"
Con ngươi Tần Mặc đảo một vòng, bỗng nhiên tựa lên vai cô, làm nũng: "Vất vả lắm anh mới đến được nhà em, em cứ trơ mắt nhìn anh bị người ta bắt nạt thế à!"
Diệp Mân: "..."
May mà ở đây không có người ngoài, nếu không mặt mũi của mình biết ném đi đâu đây.
Triệu Hiểu Đông xùy một tiếng, làm động tác nôn mửa, khoát tay: "Mân Mân, tôi đi đây, mấy ngày nữa đến lấy radio."
Đợi người rời đi, Diệp Mân duỗi tay chọc chọc người còn dựa trên vai mình: "Anh đủ rồi đó!"
Tần Mặc đứng thẳng người, bĩu môi nói: "Anh không phải bạn trai em à? Không đứng về phía anh chút nào cả."
Diệp Mân: "Anh có thể bớt ngây thơ một chút được không!"
Tần Mặc xùy một tiếng, nhìn radio trong tay anh, chua xót nói: "Thì ra em nói lúc sơ trung em làm radio tặng người khác là tặng cho tên vương bát đản này!"
Diệp Mân mặc kệ anh, loay hoay sửa radio.
Tần Mặc lại nói: "Tên lưu manh kia vậy mà nói cậu ta là mối tình đầu của em, đúng là không biết xấu hổ. Hẳn là cậu ta có ý đồ với em, em phải cẩn thận một chút, nhưng mà may là em cũng không ở nhà thường xuyên."
Diệp Mân ngẩng đầu nhìn anh, lãnh đạm nói: "Cậu ấy là mối tình đầu của em."
Tần Mặc: "..." Anh mở to mắt, "Cậu ta là mối tình đầu của em?"
Diệp Mân không ngẩng đầu, nói: "Mười mấy tuổi biết yêu, thích người ta cũng đâu phải chuyện lạ gì đâu, đã là chuyện của bao nhiêu năm trước rồi."
"Không phải cậu ta là tên lưu manh sao?"
Diệp Mân dường như nhớ đến gì đó, cười nói: "Anh không cảm thấy dáng dấp Hiểu Đông rất đẹp trai à? Lúc sơ trung còn đẹp trai hơn bây giờ, mỗi ngày đều có mấy tiểu cô nương chạy đến lớp đưa thư tình cho cậu ấy."
Tần Mặc không tin nổi: "Cho nên vì dáng dấp cậu ta đẹp trai mà em yêu đương với cậu ta hả?"
"Thế thì cũng không phải, sao em có thể yêu sớm được chứ. Con người em luôn làm việc có kế hoạch, lúc đó xác định rất thích cậu ấy, muốn sau này được ở bên cậu ấy. Lúc sơ tam, mỗi ngày sau khi tan học em đều sang nhà sát vách kéo cậu ấy đi học bổ túc, hi vọng cậu ấy có thể cùng em thi đỗ trường cao trung ở thành phố."
"Sau đó thì sao?"
Diệp Mân nói: "Học bổ túc được tầm hai tháng thì cậu ấy không học nữa, vừa thấy em đã trốn, cuối cùng bị em bắt được, đưa bài thi toán hai mươi điểm ra, sụp đổ trước mặt em khóc lóc, nói cậu ấy không phải người ham học, em đừng bắt cậu ấy học bổ túc nữa, bọn em không phải người cùng đường, còn nói sau này em nhất định có thể tìm được một nam sinh giỏi giang cùng em học tập." Nói đến đây, bản thân Diệp Mân cũng thấy vui, "Lúc đó em không hiểu nổi, toán sơ trung đơn giản như vậy, em làm bừa cũng được điểm tối đa, làm thế nào mà cậu ấy thi được mỗi hai mươi điểm?"
Nói rồi cô thở dài: "Thật không ngờ tới, vậy mà mối tình đầu của em lại chết yểu vì đề toán."
Tần Mặc một bụng chua chát, nghe đến đây thì vui vẻ ra mặt, nhếch miệng nói: "Hóa ra tên này thiểu năng, sơ trung mà thi được mỗi hai mươi điểm. Nhưng mà cậu ta nói đúng, em sẽ tìm được người giỏi giang cùng em học tập, đó chính là anh. Anh được huy chương vàng Olympic lận đó." Nói rồi anh thoải mái khoát tay, "Vậy anh không so đo với cậu ta nữa."
Diệp Mân liếc anh: "Nghề nào cũng có trạng nguyên, mặc dù Hiểu Đông không đọc sách được, nhưng đầu óc lại linh hoạt vô cùng, hai mươi tuổi đã tự mình kiếm tiền mua nhà mua xe, lợi hại hơn anh nhiều."
Tần Mặc không thèm để ý mấy lợi đả kích lòng vòng của cô, vểnh khóe môi nói: "Toán sơ trung mà thi được có hai mươi điểm thì đầu óc linh hoạt cỡ nào? Đúng là buồn cười mà!"
Diệp Mân nói: "Thành tích cậu ấy có tốt hơn nữa cũng không liên quan đến anh."
Tần Mặc lơ đễnh nói: "Đáng tiếc quá, sự thật vẫn là cậu ta thi toán sơ trung được hai mươi điểm, cuối cùng cũng không đỗ lên cao trung cùng em, mà anh thì lại là bạn học cùng giáo sư hướng dẫn với em."
Diệp Mân nhìn mặt anh đắc ý, buồn cười lắc đầu.
Bây giờ nghĩ lại, cái gọi là mối tình đầu này cũng có chút buồn cười, nhưng cũng từ lúc đó cô bắt đầu hiểu rõ nửa kia của mình trong tương lai nhất định phải là người có thể sóng vai với cô, ngang tài ngang sức, cùng cô vượt qua khó khăn phía trước.
Đương nhiên, dáng dấp cũng phải đẹp một chút.
May mà vận khí của cô cũng không tệ lắm.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Ha ha ha mối tình đầu không làm nam chính được, nếu không sẽ thành ngôn tình hài hước* mất!
*Nguyên văn là cát điêu văn, là kiểu ngôn tình hài hước. 沙雕 (shādiāo) trong cát điêu văn nghĩa là điêu khắc cát, cũng là ngôn ngữ mạng, có cách đọc gần giống với 傻吊 (Shǎ diào): ngớ ngẩn, hài hước.