Editor: Dì Annie
Một tuần sau, chuyến công tác dài nửa tháng cuối cùng cũng kết thúc.
Chuyến bay của Diệp Mân vào ngày thứ bảy, bên ngoài cổng ra sân bay có rất đông người đi đón người thân, đa số là những nam nữ thanh niên mặc quần áo trẻ trung. Tần Mặc chỉ mặc áo thun đơn giản và quần jeans vẫn là hạc giữa bầy gà như cũ.
Từ xa Diệp Mân đã nhìn thấy anh.
Thấy anh vẫy tay với mình, cô cũng giơ tay lên cười đáp lại, kéo hành lý bước nhanh ra ngoài.
Thật ra mới có mấy ngày không gặp, nhưng trong lòng tha thiết muốn gặp nhau, tựa như xa cách đã lâu.
Mới vừa đi ra, Tần Mặc đã ba chân bốn cẳng tiến lên ôm lấy cô, không để ý đến người xung quanh, hôn lên môi cô một cái rõ kêu.
Mặc dù chuyện gì nên làm cũng đã làm, nhưng với cử chỉ thân mật trước đám đông này Diệp Mân vẫn thấy rất thẹn thùng, lúc anh đặt cô xuống đất, gương mặt trắng nõn đã không nhịn được ửng hồng.
Một tay Tần Mặc kéo vali của cô, một tay nắm tay cô: "Đi thôi, chân anh tê cứng cả rồi."
Diệp Mân hỏi: "Anh đến sân bay lúc nào?"
Tần Mặc nói: "Lúc em gửi tin nhắn đang check-in, anh đã đến rồi."
Diệp Mân: "...Sau đó anh cứ đứng ở đây chờ à?"
Tần Mặc: "Anh sợ máy bay sẽ tới sớm hơn mà."
Diệp Mân dở khóc dở cười: "Máy bay hạ cánh đúng giờ, sao mà sớm hơn được? Còn sớm hơn nhiều như vậy?"
Tần Mặc: "Không phải tại anh muốn gặp em sao? Lúc nào cũng mong em sớm trở về."
Diệp Mân: "Cho em xin đi, chúng ta mới không gặp nhau có mấy ngày."
Thật ra cô cũng rất muốn gặp anh.
Tần Mặc: "Một ngày không gặp như cách ba thu, em tính xem chúng ta đã xa nhau bao nhiêu thu rồi."
Diệp Mân cười lắc đầu.
Lên xe, sau khi lái ra khỏi sân bay, Diệp Mân phát hiện đi sai đường, kỳ quái hỏi: "Có phải anh đi nhầm hướng rồi không?"
Tần Mặc nói: "Không nhầm đâu, trước tiên chúng ta về nhà ba mẹ ăn tối, sau đó mới về chung cư."
Trước đó có nói qua chuyện ra mắt ba mẹ, không ngờ động tác của anh lại nhanh như vậy.
Diệp Mân có chút sửng sốt, nói: "Sao anh không nói trước, em chưa kịp chuẩn bị quà gì cả."
"Em về nhà cùng anh đã là món quà lớn nhất rồi."
"Lần đầu tiên ra mắt mà như thế thì không tốt đâu."
Tần Mặc: "Em yên tâm, anh đã giúp em chuẩn bị rồi, ở cốp sau đó."
Diệp Mân ra vẻ kinh ngạc: "Anh mà cũng chu đáo thế hả?"
Tần Mặc nói: "Chứ sao, bạn trai của em có rất nhiều ưu điểm."
Diệp Mân xùy một tiếng: "Anh đúng là được một tấc, tiến một thước mà."
Sau khi Tần gia phá sản, đa số tài sản đã được bán đấu giá để trả nợ, bây giờ vợ chồng Tần thị sống ở biệt thự cũ ở ngoại ô, mặc dù không phải là khu cao cấp nhưng cảnh quan thanh tĩnh, thích hợp để Tần Thụ Nhân tịnh dưỡng thân thể.
"A, Tiểu Diệp tới rồi sao!"
Vừa đi vào sân, cô đã nhìn thấy ba Tần đang chăm cây cảnh. Thần thái của ông đã khá hơn lúc nằm viện rất nhiều, có điều hai bên tóc mai hoa râm nên trông già hơn trước.
Diệp Mân nói: "Con chào chú!"
Tần Thụ Nhân cười tủm tỉm gật đầu.
Tần Mặc đi lên trước, nhận cây kéo trong tay ông, nói: "Ba à, trời vẫn còn nắng lắm, ba đừng ở ngoài nhiều."
Tần Thụ Nhân nói: "Không phải là ba đang hoạt động gân cốt một chút sao?"
"Con thấy ba lao lực thì có."
Tiết Thanh nghe tiếng, đi ra ngoài nói: "Các con về rồi! Mẹ vừa rửa đồ ăn xong rồi, Tần đại bảo đến phòng bếp nấu đi."
Tần Mặc xùy một tiếng: "Con trai người ta dẫn bạn gái về nhà, mẹ người ta đã làm một bàn thức ăn ngon chiêu đãi, còn mẹ thì ngược lại, muốn con tự nấu."
Tần Thụ Nhân vội nói: "Để ba làm, con với Tiểu Diệp ngồi nghỉ ngơi đi."
Tiết Thanh nói: "Anh nuông chiều nó thế làm gì?"
Tần Mặc cười: "Ba nghỉ ngơi đi, để con làm cho."
Diệp Mân đuổi theo anh: "Em giúp anh."
Cũng không phải cô đoan trang hiền lành gì, chủ yếu là vì Tần Mặc ở trong bếp để cô lại ngoài phòng khách với hai bậc trưởng bối thì có chút xấu hổ.
Tần Mặc gật đầu, giơ hai hộp quà nhét vào tay Tiết Thanh: "Tiết nữ sĩ, Diệp Mân mang cho ba mẹ ít quà đây ạ."
Tiết Thanh cười tủm tỉm nói: "Tiểu Diệp khách sáo quá rồi."
Diệp Mân cười nói: "Con cũng không biết hai người thích gì, đều là do Tần Mặc giúp con chuẩn bị đấy ạ."
Tiết Thanh liếc nhìn con trai: "Nó cũng biết giúp chuẩn bị quà nữa à? Vậy thì đúng là mặt trời mọc hướng tây rồi."
Tần Mặc bị mẹ nói xéo mãi cũng thành quen, liếc mắt kéo Diệp Mân đi vào phòng bếp.
"Cần em giúp gì không?"
Tần Mặc đeo tạp dề lên, kiểm tra nguyên liệu nấu ăn Tiết Thanh đã rửa xong, nói: "Em ở bên cạnh thưởng thức tài nghệ nấu ăn của đầu bếp Tần là được! Anh đã nói là làm đại tiệc đãi khách, sao để em động thủ được?"
Khỏi phải nói, nhìn cách anh cầm dao khứa cá đúng là rất ra dáng đầu bếp.
Diệp Mân cười: "Đây là thành quả mà anh luyện tập mỗi tối à?"
"Còn không phải sao? Lúc trước nghe em nói tài nghệ nấu ăn của Chu Văn Hiên rất tốt, anh nhất định không thể thua kém. Nhưng mà vẫn chưa có cơ hội thể hiện với em, ngon dở gì đều vào bụng Lâm ca cả."
"Anh cũng hiếu thắng ghê."
"Còn không phải vì theo đuổi em à, anh đâu có dễ dàng gì?"
Diệp Mân cười: "Khó khăn quá."
Mấy tháng qua thỉnh thoảng luyện tập, mặc dù có khi cũng lười biếng nhưng đại khái Tần Mặc di truyền phương diện này từ ba anh, nên có chút thiên phú.
Ít ra thì tư thế nấu nướng rất ra dáng.
Diệp Mân cảm thấy anh nấu cơm cũng có mị lực đặc biệt hơn lúc bình thường.
Cô nhịn không được cầm điện thoại hướng về phía anh.
Tần Mặc liếc thấy động tác của cô còn rất phối hợp tạo dáng.
Nấu xong một món, Tần Thụ Nhân lại đến quan sát tình hình.
"Ai da, ba đến thật đúng lúc, giúp con mang món tôm xào hành tây này ra bàn đi ạ."
Ba Tần nhận đĩa tôm, vui mừng cảm thán: "Haiz, không ngờ con trai ba lúc trước chỉ biết nấu mì tôm vậy mà bây giờ biết làm món ăn ngon rồi."
Tần Mặc nói: "Con có nói khoác đâu ba, hiện tại tài nghệ nấu ăn của con không chỉ tăng lên một bậc đâu, chỉ sợ ba phải thua tâm phục khẩu phục con đó."
Tần Thụ Nhân cười nói: "Chịu thua chịu thua."
Diệp Mân nhìn ba Tần đi ra ngoài, lại nhìn Tần Mặc đang tiếp tục lao động, cười nói: "Anh đúng là không biết khiêm tốn chút nào."
Tần Mặc nói: "Con người anh luôn luôn cầu thị*."
*实事求是 miêu tả chí hướng học tập, nghiên cứu. Thành ngữ này có nghĩa là "giải quyết vấn đề dựa trên tình hình thực tế", "tìm kiếm bản chất vấn đề từ những thứ xác thực".
Diệp Mân nhìn nhiều nguyên liệu nấu ăn, nghĩ ngợi, nói: "Hay là em làm vài món tượng trưng nha."
Tần Mặc nhìn cô, nói: "Được, em cứ làm vài món đi."
Diệp Mân hiểu rõ tài nghệ nấu nướng của mình, quyết định luộc rau và xào khoai tây sợi chua cay*.
*rau luộc có thêm nước tương, dầu mè, đậu phộng chứ không phải chỉ luộc không nha mọi người
Món rau luộc vẫn còn ổn, còn sợi khoai tây thái to cỡ lóng tay, thực tế không được đẹp mắt cho lắm.
Bốn người, sáu món mặn một món canh.
Lúc mang thức ăn lên, hai người cũng không nói có hai món Diệp Mân trổ tài.
Thấy Tần Mặc liên tục gắp rau luộc và khoai xào, Tần Thụ Nhân nói: "Con trai, khoai tây sợi với rau luộc của con không ngon lắm, còn cá mè sốt cà, tôm xào hành tây với rau xào thịt bò không tệ, Tiểu Diệp, con ăn nhiều một chút."
Diệp Mân gật đầu, hơi ngượng ngùng húp một ngụm canh.
Tần Mặc nhìn cô, nghiêm túc nói: "Con thấy khoai sợi xào với rau luộc là ngon nhất."
Diệp Mân dưới bàn đạp anh một cuộc.
Tần Thụ Nhân nhíu mày, thật thà nói: "Sao lại thế? Khoai này cắt hơi thô, cũng cho hơi ít giấm, rau thì luộc hơi chín. Những món khác thì không có vấn đề gì."
Tiết Thanh hắng giọng, gắp một đũa khoai xào nói: "Mẹ cũng thấy khoai tây xào không tệ."
"Thật à?" Nghe vợ nói thế, Tần Thụ Nhân không khỏi hoài nghi có phải khẩu vị của mình có vấn đề rồi không.
Tần Mặc cười nháy mắt với Tiết Thanh: "Đúng là mẹ có khẩu vị tốt."
Diệp Mân rốt cuộc không nhịn được cười nói: "Chú ơi, hai món đó là con làm đó, bình thường con không hay xuống bếp nên tay nghề không được tốt."
Tần Thụ Nhân hơi bất ngờ, nhanh chóng gắp một đũa rau, nói: "Không có không có, vì gần đây tịnh dưỡng chú toàn ăn thanh đạm nên bây giờ cảm thấy đồ ăn của Tần Mặc đậm đà đủ vị ngon mắt, thật ra vẫn nên ăn thanh đạm một chút thì tốt cho sức khỏe." Lại nói với Tần Mặc, "Về sau con học Tiểu Diệp một chút, nấu ăn nêm ít gia vị lại."
Diệp Mân buồn cười nói: "Quả thật Tần Mặc nấu ăn ngon hơn con nhiều."
Tiết Thanh cười: "Mặc kệ nó có nấu ăn ngon hay không, đàn ông đều nên xuống bếp nhiều một chút, về sau để Tần Mặc nấu cho con ăn. Ở nhà này ba Tần Mặc cũng toàn xuống bếp, bây giờ dì cũng biết làm mỗi dưa leo chấm tương."
Diệp Mân nhìn Tần Mặc bên cạnh, cười nói: "Thỉnh thoảng nấu ăn là được rồi ạ."
Trong lòng cô không muốn đùn đẩy cho người khác, bản thân cô không có hứng thú với chuyện bếp núc, đương nhiên cũng sẽ không cần ép Tần Mặc hao tổn tâm tư với phương diện này.
Tần Mặc nhướng mày cười với cô, nói: "Em thích thì anh thường xuyên nấu."
Tần Thụ Nhân nhìn đôi vợ chồng trẻ anh anh em em, mặt mũi tràn đầy vẻ vui mừng, tựa như nhớ đến điều gì, hỏi: "Đúng rồi, các con định khi nào thì kết hôn? Để trưởng bối chúng ta chuẩn bị một chút."
Diệp Mân hơi lúng túng.
Tiết Thanh nhìn ra sự khó xử của cô, cười giải vây: "Ôi, con cái đã lớn bao nhiêu đâu anh, công ty vừa mới hoạt động, sao có thể kết hôn nhanh như vậy?"
Tần Thụ Nhân nhìn vợ nháy mắt với mình, hiểu ra, nhanh chóng cười nói: "Đúng đúng, nhân lúc còn trẻ phải lo cho sự nghiệp trước, không vội kết hôn. Hẹn hò yêu đương trước cũng tốt."
Tần Mặc nói: "Đúng vậy, bây giờ con không thể ăn bám ba mẹ nữa, bản lĩnh cưới vợ con còn chưa có, chuyện kết hôn phải đợi hai ba năm nữa." Nói xong cảm thấy không đúng, nhanh chóng sửa lại, "Một năm rưỡi thôi."
Diệp Mân buồn cười, gật đầu nói: "Bây giờ chúng ta còn trẻ, có một số việc từ từ sẽ đến."
Tần Thụ Nhân nói: "Phải phải phải, Tiểu Diệp nói rất đúng."
Oái, cô có nói gì đâu.
Một bữa cơm vui vẻ hòa thuận, thỉnh thoảng có chút không được tự nhiên, chỉ cần ba Tần mẹ Tần cảm nhận được sẽ lập tức giải vây cho cô, lúc đầu Diệp Mân có hơi xấu hổ, chẳng mấy chốc liền cảm thấy hòa nhập.
Ra khỏi Tần gia, trời đã tối đen.
Ba mẹ Tần đưa hai người ra xe rồi mới trở vào nhà.
Tần Mặc vừa cài dây an toàn vừa nói: "Em thấy đó, em đã gặp ba mẹ anh rồi, lúc nào thì mang anh về gặp ba em đây?"
Diệp Mân liếc nhìn anh, lãnh đạm nói: "Không phải anh đã gặp rồi à?"
Tần Mặc: "...Anh gặp lúc nào?"
Diệp Mân cười lạnh, hừ hai tiếng.
Tần Mặc thăm dò hỏi: "Em... biết chuyện anh mùng một đến nhà em rồi à?"
Diệp Mân nói: "Trấn bọn em lớn như thế, anh cho rằng có thể lặng lẽ đến rồi đi à?"
Tần Mặc biết chuyện ngu ngốc của mình đã bị phát hiện, buồn rầu nói: "Không phải tại anh nhìn thấy em và Chu Văn Hiên ở cùng nhau à? Suýt nữa thì tức chết. Đúng rồi, còn bị cái tên tóc dựng nào đấy cướp đồ anh tặng ba em."
Diệp Mân đồng cảm nhìn anh: "... Không sao đâu, rượu ba em đã uống rồi, có điều không biết là anh tặng thôi."
Tần Mặc nói: ???
*
Tác giả có lời muốn nói:
Bấm ngón tay tính toán thì còn tầm năm chương nữa là hoàn chính văn.