Editor: Dì Annie
Bốn mùa trôi qua, thời gian vụt qua khe cửa nhanh như chớp, nháy mắt đã tới cuối năm, mùa đông đến tiết trời rét đậm.
"Oa! Tuyết rơi rồi!"
Hơn 10 giờ, phòng thí nghiệm đang yên tĩnh, Giang Lâm bỗng kêu một tiếng làm mọi người đang vùi đầu vào máy tính đồng loạt ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ.
Còn không phải sao?
Chẳng biết từ lúc nào mà ngoài trời tuyết đã rơi rất nhiều, bông tuyết phất phơ đầy trời khiến cho bầu trời đêm vốn đen kịt được bao phủ bởi một màn trắng xóa.
Tần Mặc vươn vai: "Được rồi, hôm nay về sớm một chút, đợi tuyết đọng lại sẽ không dễ đi đâu."
Mọi người cũng nghĩ vậy.
Lúc mọi người ra khỏi phòng thí nghiệm mới phát hiện trận tuyết đầu mùa này đã rơi rất lâu rồi, một lớp tuyết trắng xóa dày phủ lên mặt đất.
Diệp Mân đội mũ áo khoác lên, cẩn thận bước trên nền tuyết đi vào màn đêm tuyết bay trắng xóa.
Chưa đi được mấy bước phía sau đã có tiếng cười đùa, cô quay đầu nhìn ba người kia dưới ánh đèn đường, chẳng biết từ lúc nào trên bãi cỏ ven đường đang diễn ra một trận ném cầu tuyết.
Ngây thơ!
Vừa nói thầm câu này xong, một quả cầu tuyết đã bay về phía cô, muốn né cũng không kịp, quả cầu tuyết lạnh băng trực tiếp nện thẳng lên mặt cô.
Quả cầu tuyết nhỏ xốp, nện xuống không đau chỉ có chút lạnh làm cô rùng mình.
"Tần Mặc!" Cô hét lớn.
Tần Mặc nhìn cô cười ha hả.
Diệp Mân lau mặt, nheo mắt nhìn anh, trong đầu bỗng có chút ngây thơ muốn báo thù. Cô gom hai quả cầu tuyết dưới gốc cây sồi xanh ven đường, chạy như bay đến bãi cỏ ném thẳng quả cầu tuyết vào mặt anh.
Tần Mặc phản ứng rất nhanh, hai quả cầu tuyết chỉ nện trúng quần áo anh.
Vừa rồi Lâm Khải Phong và Giang Lâm đều dính thủ đoạn nham hiểm của anh, lúc này thấy Diệp Mân gia nhập liền kéo cô thành lập mặt trận chống giặc.
Lâm Khải Phong: "Diệp Mân, tôi với Lâm ca bắt cậu ấy, cậu phụ trách ném nhé."
Tần Mặc: "Không phải chứ! Ba chọi một có công bằng không vậy!"
"Đánh bại giai cấp tư sản chính là công bằng chính nghĩa."
Lâm Khải Phong và Giang Lâm cười hì hì tiến lên vật anh ngã xuống xuống, kêu lên: "Diệp Mân, nhanh lên!"
Tần Mặc bị ép trên bãi cỏ, vừa nhướn mắt đã thấy cô ôm một quả cầu tuyết to như chậu rửa mặt, trợn mắt chửi "Fuck!" một tiếng, "Nữ hiệp, xin cô thủ hạ lưu tình!"
Lâm Khải Phong và Giang Lâm cũng bị quả cầu tuyết của cô làm hết hồn, hưng phấn gọi: "Nhanh lên nhanh lên! Nện cậu ta đi!"
Diệp Mân bước lên, từ trên cao nhìn người nằm dưới đất.
Tần Mặc ngừng giãy dụa, buồn cười nhìn cô: "Không phải chứ, tôi chỉ không cẩn thận ném trúng cậu một quả cầu tuyết to bằng quả trứng gà, cậu không cần ác vậy đâu nhỉ?"
Diệp Mân gật đầu: "Ừ cũng đúng."
"Vẫn là học bá biết phải trái, không giống hai con rùa này..."
Ầm!
Quả cầu tuyết nện xuống cắt ngang câu kế tiếp của anh, không chút lưu tình phủ lên khuôn mặt tuấn tú kia.
Anh cũng ngây thơ quá rồi.
Học bá làm gì cũng tương tối hung ác.
"Các cậu chết chắc rồi!" Tần thiếu gia nổi giận gào lên, ngồi dậy từ trong đống tuyết, lắc đầu mấy cái để tuyết rơi xuống.
Lâm Khải Phong kêu to: "Chạy mau!"
Đáng tiếc cậu ta là người đứng mũi chịu sào, bị Tần Mặc ấn xuống đất, nhét tuyết đầy cổ, cóng đến gào khóc thảm thiết.
Sức chiến đấu của Tần thiếu gia quả nhiên hơn người, nhanh chóng giải quyết xong Lâm Khải Phong, một tay tóm lấy Giang Lam đang thừa dịp hỗn loạn tẩu thoát vật cậu ta xuống bên cạnh.
"Anh à, tha mạng!"
"Vừa rồi cậu làm gì tôi hả?"
Trong lúc Giang Lâm còn đang gào khóc, Tần Mặc đã nhét tuyết đầy cổ áo cậu.
Giang thiên tài đáng thương tử trận.
Tốc độ phản kích của anh quá nhanh, chỉ mười mấy giây đã giải quyết xong hai tên. Dĩ nhiên vừa nãy bị áp đảo là do anh cố ý nhường nên bọn họ mới được như ý.
Tần thiếu gia bỏ qua Giang Lâm, bước mấy bước đã đuổi kịp Diệp Mân nhanh chóng chuồn khỏi bãi cỏ, kéo mũ áo cô xuống: "Muốn chạy hả?"
Diệp Mân bỗng nhiên có chút hối hận vì vừa rồi đã tham gia trò đùa ngây thơ này, than thở cam chịu số phận, cô xoay người, tuyết rơi đây trời, ngẩng đầu nhắm mắt, khuôn mặt không sợ chết: "Được rồi, cho cậu trả thù đấy!"
Tần Mặc cúi đầu, nương theo đèn đường ngắm khuôn mặt cô, nhìn bông tuyết rơi trên lông mày, trên chóp mũi, trên môi cô, trầm thấp cười khẽ, nâng quả cầu tuyết trong tay lên nhưng lại chầm chậm thả xuống, chỉ nhẹ nhàng để sát gương mặt trắng nón ấy rồi vứt đi, kéo mũ áo lên lại cho cô.
Sau đó anh vỗ tay hài lòng quay đi.
Cảm giác lạnh buốt trên mặt cũng sự ấm áp trên đầu làm Diệp Mân hơi ngẩn ra.
Cô chậm rãi mở mắt, bóng lưng cao lớn của người đàn ông trong đêm tuyết trắng hiện ra trong tầm mắt.
Trong đêm tuyết giá lạnh, đáy lòng cô bỗng dưng rung động.
Không biết vì trò đùa ngây thơ vừa rồi hay là vì hành động ôn nhu của anh.
Một lúc lâu sau cô mới mở miệng: "Hiếm khi tuyết rơi nhiều như vậy, bọn mình đắp người tuyết đi!"
Lâm Khải Phong lạnh run nói: "Tôi không được đâu, chết rét mất."
Giang Lâm hà hơi phụ họa: "Tôi cũng vậy, lão Tần ác quá, nhét tuyết đầy người tôi, tôi phải nhanh chóng về tắm nước nóng đây."
Tần Mặc cười nói: "Hai con gà còm các cậu cút mau đi."
Hai người họ cười hì hì rời đi, bởi vì đi quá nhanh nên lúc bước lên vỉa hè suýt chút thì ngã sấp mặt.
Diệp Mân bật cười lắc đầu.
Buổi đêm náo nhiệt bỗng khôi phục lại sự yên tĩnh, hai người không ai nói lời nào.
Tuyết đã vơi dần nhưng xung quanh sớm bị bao phủ trong làn áo bạc.
"Nhiều năm rồi không thấy tuyết lớn như vậy!" Tần Mặc lên tiếng phá vỡ sự im lặng.
"Ừ!" Hơn 5 năm ở thành phố này, đây là lần thứ hai Diệp Mân thấy tuyết lớn như vậy.
Lần đầu là ba năm trước, cô về ký túc xá sau tiết tự học buổi tối, đang đi trong sân trường, vì đường trơn nên cô té ngã một phát, vừa lúc thấy anh lái xe chở một cô gái lướt qua cô.
Cô khom người nâng đống tuyết trên mặt đất: "Không còn sớm nữa, tranh thủ đắp xong rồi về thôi."
Tần Mặc đứng yên nhìn cô, ngập ngừng muốn nói gì đó, lời đến miệng lại thôi, yên lặng ngồi xuống.
Đêm tuyết mênh mông, không gian im ắng.
Chờ đến khi người tuyết dần thành hình mới có người mở miệng.
"Sáng mai nó không bị tan đấy chứ?"
"Hẳn là không đâu, dự báo thời tiết nói ngày mai lạnh."
"Cậu lạnh không?"
"Cũng bình thường."
...
Diệp Mân đứng lên xoa đôi bàn tay lạnh cóng.
Người tuyết đầu tròn tròn, không có mũi đỏ tô điểm quả thật hơi thiếu nhưng cũng không ảnh hưởng đến buổi tối trọn vẹn hôm nay.
Từ trước đến nay ngoại trừ việc học, cuộc sống của cô chẳng có gì khen. Trong mắt người ngoài, nữ sinh Độc Cô Cầu Bại* khoa kỹ thuật như cô giống như Diệt Tuyệt sư thái hay Lý Mạc Sầu không dính dáng gì đến tình yêu.
*Độc cô cầu bại là tên một nhân vật trong tiểu thuyết của Kim Dung, ở đây ý nói cô đơn
Nhưng cô chưa bao giờ như vậy.
Cô không nhớ đã bao lâu rồi mình không buông thả bản thân như vậy.
Cô không muốn thừa nhận, hình như từ lúc đến phòng thí nghiệm 603 nhiều thứ đã vô tình thay đổi.
Tần Mặc nghiêng đầu nhìn kiệt tác chẳng ra sao trên mặt đất, khóe môi giật giật: "Tiếc là thiếu một chiếc mũi đỏ."
"Đành chịu vậy."
Tần Mặc nhún vai: "Ừ, đi thôi!"
Hai người ra khỏi bãi cỏ, bước lên vỉa hè, im lặng sóng vai một đoạn đến ngã rẽ.
Tần Mặc lười biếng rút tay khỏi túi áo, vẫy vẫy: "Mai gặp."
"Ừ, mai gặp."
Diệp Mân trùm mũ lên đầu, cẩn thận bước trên nền tuyết trơn ướt đi về phía ký túc xá.
Đi được vài bước chợt nghĩ đến gì đó, cô dừng lại quay đầu nhìn bóng dáng cách đó không xa.
Hai tay Tần Mặc đút trong túi áo, đi chầm chậm, dáng vẻ hờ hững lười biếng.
Giữa tuyết trắng và ánh đèn đường trong đêm đông mênh mông, dáng người cao lớn trông có chút cô độc.
Cô vẫn nhìn anh, dĩ nhiên anh không hề biết, vẫn chầm chậm bước đi.
Đến khi bóng người biến mất trong màn đêm Diệp Mân mới quay đầu đi.
*
Một đêm mộng đẹp.
Tuyết đã ngừng từ lúc nào chỉ còn lại một tầng tuyết mỏng đọng trên cành lá.
Diệp Mân nhìn ánh sáng ngoài cửa sổ, nghĩ thầm không biết người tuyết hôm qua có còn đó không?
Ăn sáng ở ký túc xá xong, cô đeo cặp lên lớp, nhìn trên bàn có một túi kẹo trái cây chưa ăn hết, cô nghĩ ngợi, lấy hai viên bỏ vào túi áo khoác.
Lớp học cách phòng thí nghiệm rất gần, cô lượn qua phòng thí nghiệm trước, chuẩn bị gắn một viên kẹo cho cái mũi đỏ của người tuyết hôm qua để nó hoàn chỉnh trước khi bị tan ra.
Cô tự tặng chút lãng mạn cho tâm hồn thỉnh thoảng bộc phát tính trẻ con của mình.
Lúc này vẫn còn sớm, hầu như không có ai đến dãy phòng thí nghiệm, cô vừa liếc mắt đã nhìn thấy dưới ánh nắng nhàn nhạt buổi sớm có một người đàn ông đang khom lưng trước mặt người tuyết.
Bước chân cô chậm lại, dừng một lúc mới tiến lên trước.
Buổi sớm yên tĩnh, tiếng giày đạp lên cỏ phát ra tiếng vang khe khẽ.
Tần Mặc lại không hề hay biết.
Đến gần hơn cô mới phát hiện anh đang trang trí mặt mũi cho người tuyết, tối hôm qua hai người lấy nhánh cây làm mắt, bây giờ lại đổi thành hai viên kẹo màu tím, khoảng trống dưới hai mắt gắn một củ cà rốt nhòn nhọn.
Biểu cảm của anh nghiêm túc như đang tỉ mỉ hoàn thành một tác phẩm nghệ thuật, còn có chút đắc ý.
Diệp Mân ho nhẹ, anh hoàn hồn.
Anh quay đầu nhìn cô, có hơi bất ngờ, cười hỏi: "Sao cậu ở đây?"
Diệp Mân nói: "Đến lớp nên đi ngang đây, nhìn xa thấy giống cậu."
Tần Mặc cong môi, chỉ vào người tuyết: "Sao? Rất ra dáng đúng không?"
Hai mắt tròn màu tím, cà rốt nhọn làm mũi, nhánh cây cong cong làm miệng.
Tay Diệp Mân để trong túi vân vê viên kẹo hoa quả, gật đầu cười: "Ừ rất ra dáng đấy."
Dĩ nhiên Tần Mặc rất hài lòng với kiệt tác của mình, lấy điện thoại chụp ảnh người tuyết, nhíu mày tự nhủ: "Vẫn thiếu thiếu gì đó nhỉ?"
Vừa dứt lời dường như nhớ gì đó, quay đầu nhìn Diệp Mân, con ngươi màu hổ phách mang theo ý cười xấu xa, vươn tay đến trước mặt cô.
"Cậu làm gì đấy?" Diệp Mân chưa kịp phản ứng, kính đã bị anh lấy đi.
"Mượn chút." Anh đeo mắt kính lên cho người tuyết, cười nói: "Nhìn này, có sáng tạo hơn không?"
Diệp Mân im lặng trước sự sáng tạo này.
Lần này Tần Mặc hoàn toàn hài lòng, vừa chụp ảnh người tuyết vừa nói: "Lát nữa mặt trời lên thì tan rồi cậu không chụp một tấm làm kỉ niệm hả? Dù sao cũng là tác phẩm của hai chúng ta mà."
Diệp Mân hơi ngẩn ra.
Tác phẩm của hai chúng ta?
Không sai, đây là tác phẩm của cô và Tần Mặc.
Người tuyết rồi cũng sẽ tan mất nhưng cô sẽ nhớ kỹ trận tuyết đầu mùa năm nay, cô cùng người con trai mình thích đắp người tuyết.
Cô lấy di động chụp người tuyết đang cong môi cười.
Tần Mặc chụp xong, nhìn ảnh chụp trên điện thoại, pha trò: "Sao tôi thấy cái dáng vẻ này giống cậu ghê."
Diệp Mân xì một tiếng.
"Tôi nói thật đó."
"Trả mắt kính lại cho tôi nhanh lên!"
"Được rồi được rồi."
Tần Mặc khẽ cười lấy mắt kính trên mặt người tuyết, tiện tay dùng áo mình lau hơi nước, nghiêng người đưa tay cho cô đeo vào.
Vì anh đột nhiên tới gần, Diệp Mân vô thức lui về sau, mắt mở to nhìn anh.
Khoảng cách giữa hai người chưa tới nửa mét, ánh nắng ban mai nhẹ rơi trên mặt.
Lần đầu tiên Tần Mặc thấy đôi mắt của người bạn học này.
Con ngươi đen láy trong suốt như viên thủy tinh được gột rửa, tròng trắng lại trắng hơn bình thường, màu sắc trắng đen rất rõ ràng khiến cho đôi mắt sạch sẽ trong veo, ẩn chứa sự ung dung trầm tĩnh.
Tần thiếu gia nghĩ thầm, hóa ra mắt cô ấy lại đẹp như vậy.
Lúc anh đang ngơ ngác Diệp Mân đã cau mày lấy lại mắt kính đeo vào, đôi mắt đẹp bị ngăn cách sau tròng kính.
Tần Mặc hoàn hồn, thẳng người ngượng ngùng cười, nói: "Tôi đến phòng thí nghiệm đây."
"Ừ, tôi cũng phải lên lớp rồi."
Hai người ra khỏi bãi cỏ, đi về hai hướng khác nhau. Diệp Mân bỗng nhớ tới gì đó, móc hai viên kẹo hoa quả không được tận dụng kia, xoay người nói: "Tặng cậu này!"
"Hả?" Tần Mặc quay đầu.
Diệp Mân nhìn anh, cong môi cười, ném kẹo trong tay cho anh.
Tần Mặc nhanh tay lẹ mắt chụp lấy viên kẹo đang rơi xuống theo hình vòng cung.
"Đi đây!" Dưới nắng sớm Diệp Mân vẫy tay với anh.
Tần Mặc cười nhún vai, đợi cô xoay người đi mới từ từ mở bàn tay ra, hai viên kẹo hoa quả mang theo nhiệt độ cơ thể ấm áp. Anh cười khẽ, tiện tay lột một viên ném vào miệng, xoay người đi về phía phòng thí nghiệm.
Ngọt thật đấy!
*
Tác giả có muốn nói:
Chương mới lại được đăng lúc 8 giờ tối này, bất ngờ chưa?
Còn không mau khen mỗ đi ~