" Hiện Hiện không ở đó sao?" Minh Tự nằm ngửa trên thành bồn tắm, di động đang được bật loa lớn đặt sang một bên,âm thanh Thừa Vũ cứ vậy mà phát ra ngoài.
Minh Tự nghe vậy tức giận nói: "Tôi đang tắm, cậu nghĩ anh ta có thể xuất hiện ở đây sao?"
"Azi,xíu nữa thì quên mất. Vốn dĩ tưởng cậu ấy ở bên cạnh nên muốn nhờ cậu đưa điện thoại qua cho tớ nói lời cáo biệt với Hiện Hiện."
Minh Tự nghe mà nhất thời không nói nên lời "Chi nhánh của cậu bên kia vốn dĩ cách Bình Thành không xa, nếu muốn cuối tuần trở về,tùy thời đều có thể quay lại bất cứ lúc nào"
Rõ là không bao xa nhưng qua lời nói giống như cậu ta qua đó là sẽ không quay trở về nữa.
"Ở bên kia nếu tính ra thì tớ cũng được xem là nhân vật rất quan trọng cho nên làm gì có được đãi ngộ mỗi ngày đều có thể chạy trở về " Giọng của Thừa Vũ đột nhiên nghiêm túc hẳn lên, một bộ giống như đang thực sự chuẩn bị làm chuyện đại sự gì to lớn, vừa nói vừa nhìn thời gian rồi hét to "A! Không nói nữa, tớ phải nhanh chóng lên máy bay rồi."
"Tạm biệt" Sau khi nói xong lời này,Minh Tự thuận tay chọn lấy một quả dâu tây trên chiếc đĩa sứ bên cạnh.
"Cậu giúp tớ nói lời tạm biệt với Hiện Hiện. Nói......" Thừa Vũ suy nghĩ "Nói không cần quá nhớ thương tớ, lần sau tớ sẽ lặng lẽ xuất hiện cho cậu ấy một kinh hỉ."
Minh Tự cắn một miếng dâu tây "Ờ"
Những lời này, Thừa Vũ cũng đã nói với cô trước đó, một hình thức copy paste và phỏng chừng là ngay cả Dụ Xuyên cùng Kha Lễ Kiệt cũng không thoát khỏi mấy lời này.
"Còn một chuyện nữa, cậu với Hiện Hiện, lúc hai người các cậu ở chung,cậu đừng chọc giận cậu ta nữa, Hiện Hiện vốn dĩ không phải là kẻ chuyên chấp nhặt với phụ nữ" Thừa Vũ bổ sung.
Minh Tự cầm lấy miếng dâu tây đang ăn dở trong miệng, liếc nhìn điện thoại "...... Lời này của cậu, nói với tớ, cậu thấy thích hợp sao?"
Bên kia trầm mặc hai giây giống như đột nhiên nhận ra.
"Cụp"
Treo máy.
Minh Tự đối với chuyện treo máy ngang của Thừa Vũ cũng không quan tâm lắm, cô ăn hai quả dâu tây, nhìn con vịt nhỏ màu vàng bằng cao su đang nổi trên mặt nước một hồi liền đứng dậy lau khô.
Lương Hiện vẫn chưa trả lời tin nhắn ban nãy khiến cho tâm tình của cô có chút phức tạp.
Vốn dĩ hy vọng anh sau khi nhận được tin nhắn này, có thể trả lời một cái gì đó lại cho cô. Nhưng cụ thể hy vọng anh trả lời như thế nào thì Minh Tự cũng không biết.
Mà sau khi suy nghĩ kỹ thì nội dung tin nhắn hình như cũng hơi có chút xấu hổ khiến người ta có chút mơ màng không rõ.
Minh Tự gõ gõ đầu mình,cảm thấy hình như chính mình ngâm trong nước nóng đến hỏng, mới có thể tùy ý gửi tin nhắn cho Lương Hiện một cách đầy cợt nhả như thế.
Từ trong phòng tắm bước ra, Minh Tự bấm một phím trên màn hình điện tử trên tường để gọi người đến dọn dẹp.
Trong biệt thự của họ ở Guanlan Mansion, phòng bảo mẫu nằm tách biệt với nhà chính cho nên sự riêng tư ở đây được bảo vệ rất tốt. Không giống như ở Shui yun wan, phòng bảo mẫu nằm cạnh ga ra và có một cầu thang dẫn đến phòng khách.
Và bản thân cô cũng cảm thấy rằng, càng sống ở đây thì càng cảm thấy ở đây tốt hơn so với bên kia, và thậm chí,chính cô còn hối hận vì đã không thể chiếm giữ nơi này sớm hơn.
Minh Tự ngâm nga một bài hát, nhìn Hạ Tuế đang đứng bên ô cửa sổ bên hông phòng khách, cố ý đi lại gần với ý đồ muốn dạy nó nói một điều gì đó khác.
Kết quả phát hiện nó trừ bỏ cái câu "Chúc mừng năm mới" ra thì không chịu nói thêm một câu nào khác cho nên đành phải từ bỏ.
Lúc Lương Hiện đi đến phòng khách, đúng lúc nhìn thấy Minh Tự từ trong phòng khách bước ra.
Cô mặc một chiếc áo choàng tắm bằng vải bông màu trắng với nút thắt ở phần eo khiến dáng người trông khá mảnh khảnh kết hợp với gấu áo choàng tắm dài dưới đầu gối, mỗi khi di chuyển bước đi, Lương Hiện nhìn thấy bắp chân nho nhỏ trắng nõn của Minh Tự thấp thoáng như ẩn như hiện.
Mái tóc dài đã được buộc bằng một chiếc chun buộc tóc, nhưng khi bước đi, cô ấy đã tháo nó ra mặc kệ mái tóc buông xõa ngang vai như một lớp sa tanh, đối lập rõ rệt với làn da trắng ngần.
Cùng lúc đó, ánh mắt Minh Tự cũng liếc nhìn về phía này, kinh ngạc nói "Lương Hiện?"
Vô thức muốn đưa tay lên nhìn đồng hồ nhưng lại nhìn thấy cổ tay mình lúc này trống không, có lẽ cô đã cởi nó ra trước khi bước vào bồn tắm, mà trong khoảng thời gian ngắn này, eo đột nhiên bị một bàn tay cứng cáp ôm chặt kéo cả người vào trong lòng ngực.
Chóp mũi ngửi thấy được mùi gỗ quen thuộc, giống như lúc nào nó cũng vây lấy Lương Hiện.
Minh Tự chôn đầu ở trong lòng ngực anh dùng sức ngửi ngửi, cảm thấy hơi có chút kỳ quái "Anh đâu có uống rượu?"
Hai người đã chung sống với nhau được một thời gian và ấn tượng của cô về Lương Hiện sớm cũng đã thay đổi từ sau khi trở về Trung Quốc, từ một người tản mạn tùy ý buông thả một bước trở thành một người đàn ông tốt, biết kiếm tiền, dành nhiều thời gian cho gia đình và mỗi khi anh xã giao từ bên ngoài trở về, hiếm khi nào có được một ngày không uống rượu.
Lương Hiện hơi buông tay xuống nhìn cô "Em chê anh hôm nay uống ít à?"
"Nhưng cho dù em nói như thế, anh sẽ thật sự làm theo sao?" Minh Tự lẩm bẩm.
"Sẽ" Lương Hiện hơi nhướng mày
Minh Tự mỉm cười, giơ tay xoa lấy mặt anh đầy dỗ dành rồi nghiêng người nói "Ồ,thì ra là vậy."
Chiếc áo choàng tắm cô mặc là loại áo choàng rộng, có vạt chéo phía trước và chỉ được thắt bằng một cái nút thắt ở eo.
Lúc này nâng tay sau đó lại buông xuống, đường viền cổ áo vì vậy mà đã được mở rộng ra để lộ một vùng da trắng ngần xinh đẹp gần xương quai xanh và càng nhìn xuống dưới, vừa đủ để người đối diện có thể nhìn thấy được đường cong nhẹ nhàng được che chắn bên trong.
Lương Hiện vươn tay kéo cổ áo cô lên một chút, giọng lúc này hơi có chút khàn khàn "Lần sau mặc cao cổ hơn một chút."
Minh Tự: "?"
Bạn đã bao giờ thấy ai mặc áo choàng tắm mà cổ cao chưa?
Thì ra Lương Hiện cũng là một người đàn ông khá bảo thủ?
Ở ngoài thì sống khá tùy ý buông thả nhưng khi ở nhà,anh còn quản vợ mình nên mặc cái gì sao?
"Tại sao chứ??" Minh Tự đưa tay chọc chọc gương mặt anh, đối nghịch tuyên bố "Áo choàng tắm này em thích cho nên em muốn mặc thì mặc, anh không thể ngăn cản."
"Được, em muốn mặc thì mặc" Lương Hiện còn chưa nói rõ ràng, một bàn tay đã chế trụ lấy tay cô mà tay kia, cũng sớm không rảnh rỗi hơi hơi xoa xoa phía sau lưng Minh Tự.Tầm mắt hai người đồng thời cũng ngang tầm với nhau "Nhưng em chắc chắn rằng mình sẽ phụ trách nổi hành vi này sao?"
Minh Tự còn muốn hỏi phụ trách cái gì nhưng lời đến bên miệng trước một giây, cô đột nhiên nhanh trí hiểu ra.
"......"
Cả kinh và phải đến một lúc sau không biết nghĩ đến cái gì, mặt từ từ đỏ lên không dám nhìn thẳng.
Lương Hiện nhìn sự thay đổi trên gương mặt của cô, bất lực bật cười thành tiếng "Anh không cho em mặc, em hẳn là đã biết lý do vì sao rồi?"
Lần này không cần anh phải nói, Minh Tự đã nhanh tay che lấy cổ áo,thậm chí là còn dùng một loại ánh mắt phòng bị nhìn chằm chằm anh "Lưu manh"
Rút chân muốn rời đi, nhưng không ngờ một giây sau,cơ thể đột nhiên bay lên không, dép lê đang mang cũng "Bang" một tiếng rớt trên mặt đất để lộ đôi bàn chân trắng trẻo.
Người này lần nào đến cũng đều bất ngờ ôm cô như công chúa khiến cô không kịp phản ứng" Đôi giày của em, Lương Hiện, rớt, rớt giày!"
Lương Hiện thậm chí còn không thèm nhìn nó, đi thẳng về phía trước.
Tư thế này, Minh Tự ngưỡng đầu khá khó khăn cho nên đành phải từ bỏ đôi dép lê nằm lẻ loi lung tung đang mang ở đó an tĩnh dựa vào ngực anh "Làm gì đột nhiên ôm em."
Lương Hiện hơi nhướng mày, nhưng vẫn trả lời "Vậy em muốn tự mình đi?"
"Không" Minh Tự cự tuyệt ngay lập tức, hai chân ở trong không trung cũng vì động tác mà không ngừng đung đưa "Có coolies miễn phí,không cần thiết phải dùng."
- --Coolies:lao động chân tay---
Nhưng sự thật chứng minh, coolies cũng không phải là thứ dễ dùng.
Lương Hiện ôm Minh Tự đi vào phòng, nhấc chân đẩy cửa, sau đó thuận thế đem cô đè ở trên cánh cửa.
Còn chưa kịp đợi Minh Tự đứng vững trên môi đã bị áp chặt.
Một tay cô tùy ý đặt ở đầu vai Lương Hiện, hơi hơi ngửa đầu, mặc đầu lưỡi anh càn quét qua mỗi một chỗ.
Sau đó không biết từ khi nào cơ thể đột nhiên nhẹ hẫng và lúc nhận ra thì đã bị ôm ngồi ở trên giường.
Lương Hiện một chân nửa quỳ ở mép giường, bao lấy cô rồi lại nghiêng người.
Hôn ở tư thế này lý trí rất dễ bị sa ngã.
Toàn thân giống như tràn ngập hơi thở đàn ông, một tấc cũng không có rời đi.
Tay Lương Hiện mơn mớn eo cô hơi hơi dùng lực véo một cái, Minh Tự kêu thất thanh"Đau."
Lương Hiện bật cười, chạm chạm môi cô"Em được làm từ đậu hủ sao?"
"Hừ" Minh Tự đấm một đấm vào vai anh "Là anh không biết thương hoa tiếc ngọc."
Giờ phút này, đôi mắt cô hơi có chút mong lung, đôi môi phía dưới có chút sưng, đỏ bừng vì mới vừa bị anh thân thân qua, lúc này, vẻ mặt bên trên lại còn tức giận khiến cho cô trông càng thêm quyến rũ, muốn người ta ức hiếp cô nhiều hơn.
Hô hấp Lương Hiện nặng nề lại càng thêm nặng nề, thậm chí nhiệt độ nơi đáy mắt cũng đang thiêu đốt khiến mi mắt của anh giật giật.
Đích xác là anh không thế nào thương hoa tiếc ngọc được nữa.Lương Hiện dưới ánh mắt nặng nề, ngây ngốc gọi cô "Minh Tự."
"Sao thế?" Minh Tự không biết tại sao Lương Hiện lại như thế này,cô có chút mê mang giương mắt nhìn anh mà một tay theo bản năng xoa xoa lấy cánh tay đang căng cứng của Lương Hiện.
Hành động này giống như là đang luyến tiếc một cái gì đó.
Lương Hiện nghiêng mắt nhìn cô, cười cười "Cái tin nhắn em phát WeChat cho anh, đây là có ý gì?"
"......"
Minh Tự hai má càng đỏ hơn, cô vươn tay đẩy anh, giọng nói có chút khó chịu "Tùy tiện phát thôi, anh đột nhiên hỏi cái này làm gì! Còn nữa, rõ ràng là chính anh làm, anh không dám nhận sao?"
"Dám nhận" Lương Hiện cúi đầu, xoa xoa mặt cô rồi lại một đường chạm đến cánh môi " Cái gì đã làm sẽ đảm đương có trách nhiệm. "
Hơi thở nóng rực như thiêu đốt cùng với giọng nói của Lương Hiện truyền đến bên tai, Minh Tự theo bản năng siết chặt lấy áo sơ mi của Lương Hiện, muốn ngăn cản động tác của anh nhưng giọng nói lúc này lại đột nhiên có chút không rõ ràng "Không, trong nhà không có..."
Lương Hiện dừng một chút, sau đó đưa tay lên chậm rãi xoa môi cô "Không có cái gì?"
"Không có gì!" Minh Tự tức giận che mặt.
Ô ô ô, tại sao cô lại có thể nghĩ ra điều này!
Lương Hiện mỉm cười "Ngày mai đi mua?"
Rốt cuộc đêm nay hai người cũng không có tiến đến bước cuối cùng, Lương Hiện dựa vào thành giường để Minh Tự nép vào vai anh quẹt quẹt điện thoại.
Anh xoa tay cho cô.
Minh Tự nhận được đãi ngộ siêu tốt nhưng trong lòng vẫn còn luôn oán giận,tùy ý bắt bẻ anh vài câu vì dùng lực chưa đủ tốt.
Nhưng có lẽ là do quan hệ giữa họ ngày càng thân mật hơn cho nên ngoài miệng còn oa oa oán trách nhưng kỳ thật trong lòng đã sớm tràn ngập hương vị ngọt ngào, sau khi phê bình anh vài câu, Minh Tự buông di động xuống ôm lấy eo Lương Hiện, nhỏ giọng bàn bạc "Em muốn mở một cửa hàng, anh nghĩ nó có tốt không?"
"Cửa hàng trang sức sao?" Lương Hiện luồn ngón tay vào tóc cô và chải xuống.
"Vâng, ý tưởng ban đầu gần như là sắp hoàn tất, anh có muốn nghe một chút về nó không?" Nói đến vấn đề này,Minh Tự tràn ngập vẻ kiêu ngạo, trong mắt đều là ánh sáng "Tiện thể giúp em suy xét về nó một chút."
"Được "
Kỳ thật ý tưởng thành lập một thương hiệu trang sức cá nhân trong cái vòng này vốn dĩ cũng không hề thiếu và Minh Tự cũng giống như họ, muốn đầu tư cho mình một thương hiệu có chút danh tiếng trong ngành,mà không chỉ có thế, một đám tỷ muội của cô ngày thường cũng thường xuyên nhắc nhở bên tai, khuyến khích cô nên mở một cửa hàng trang sức, có như vậy họ mới có cơ hội trở thành khách quý trong ngày khai trương.
Vào thời điểm Minh Tự mới về nước, Sầm Tâm Nhạn sau khi biết cô từ chối đến Hong Kong thì lúc sau, có đưa ra chủ ý muốn cô mở ra một cửa hàng trang sức riêng mình. Nhưng Minh Tự vốn dĩ cứng đầu, thích tự mình quyết định cho nên cô cảm thấy việc mình vừa từ chối ý của bà ấy thì không có lý do gì cô phải tiếp thu cái ý kiến phía sau, vì vậy đi ngược lại với ban đầu, nói cô có vẻ như đang kì kèo mặc cả với Sầm Tâm Ngạn thì hơn.
Nhưng nói về điều đó ra với người khác thì nó không dễ dàng chút nào chưa kể trong suốt sáu tháng vừa qua,Minh Tự vẫn luôn một mình bận rộn nhiều thứ.
Và mặc dù tính cách là như vậy nhưng nếu một khi cô đã quyết định làm một việc gì đó thì nhất định sẽ vô cùng nghiêm túc thực hiện, các ý tưởng thiết kế ban đầu gần như là liên tục bị cô đem ra sửa đổi và gần như là sửa hơn 10 lần mới thành công được một nửa.
Thiết kế ra một thương hiệu riêng có những tác phẩm tốt được mọi người ưa chuộng nó không hề đơn giản.
Ý tưởng, thương hiệu, lịch sử hình thành,logo và cả vị trí, nó hầu như được Minh Tự cân nhắc một cách vô cùng cẩn thận.
Và cũng có khi Minh Tự cảm thấy rằng chính mình gần như là bất lực thì cô lại nghĩ đến việc "Nếu như lúc đó cô đáp ứng Sầm Tâm Ngạn đến Hồng Kông thì bây giờ có lẽ sẽ khác?"
Nhưng mà may mắn thay, cô đã không bỏ cuộc và từ từ,nhiều ý tưởng khác đã dần hình thành trong đầu cô.
Những việc này, Minh Tự chưa bao giờ nói với ai và cô cũng không phải là một cô gái thích nói về tất cả mọi thứ của mình cho người khác.
Nhưng thật lạ là với Lương Hiện thì không sao.
Thậm chí ngay cả khi đang nói chuyện, trong lòng cô còn tự động thêm vào rất nhiều lời phàn nàn cùng oán giận khác đan xen, và nghe vào như là người chịu ủy khuất đòi ôm ôm.
"Vị trí của cửa hàng nếu nằm trên đường Nguyên An thì trông nó không tốt lắm, mặt khác, nếu em chọn nằm trên đường Nam Hoa thì khá tốt " Lương Hiện nhìn bản đồ điện thoại di động mà cô giao cho rồi cùng cô phân tích kỹ lưỡng "Ngày mai sẽ cho trợ lý đi cùng em đến đó xem trước.Nếu không tốt chúng ta lại tìm thêm một lần."
Minh Tự dùng ngón tay cào màn hình "Anh không đi cùng em sao."
"Ngày mai thì không thể " Mắt anh rũ xuống "Hai ngày nữa thì sao,có được không em?"
"Hừ, em mới không cần. Vậy thì ngày mai anh nhớ phải cho một người vô cùng soái đến bồi em đi xem." Minh Tự cố ý nói.
"Nghĩ cũng đừng nghĩ" Lương Hiện cúi đầu, trán đụng đụng vào trán cô, mí mắt khép hờ "Người đi cùng em là trợ lý nữ."
"Anh cư nhiên còn có trợ lý nữ á?" Giọng Minh Tự đột nhiên lên cao.
Lương Hiện bật cười, xoa xoa đầu cô "Đã kết hôn, năng lực công tác của cô ấy khá tốt."
"Nhưng anh cũng đã kết hôn." Minh Tự gật gật đầu, không chịu thua nói ra mấy lời.
"Ồ, nhưng mà thật đáng tiếc..." Lương Hiện thuận thế mổ xuống môi cô vài cái "Vợ của tôi ở nhà còn là một tiên nữ."
Minh Tự mừng thầm trong lòng, nhưng vẫn không kìm được khóe môi nhếch lên.