Tửu lượng của Minh Tự có thể nói là khá tốt, uống say không ồn ào cũng không nháo, chỉ đơn giản là an tĩnh mà ngủ một giấc.
Nửa người nằm trên bàn, mái tóc đen dài như thác nước uốn cong một bên, dưới ánh đèn chiếu vào mềm mại như tơ lụa.
Xuống chút nữa, chiếc váy màu xanh lá cây đậm dường như cố tình tôn lên làn da trắng như tuyết, bờ vai gầy, xương quai xanh xinh đẹp mơ hồ huyền ảo.
Lương Hiện không thể đánh thức được Minh Tự, đang định cúi người xuống bế lên thì tầm mắt bất ngờ rơi vào vai và cánh tay cô, anh dừng một chút rồi cởi tây trang của mình ra phủ lên.
"Đi trước." Anh bế Minh Tự tùy ý chào hỏi đám người Thừa Vũ rồi nghênh ngang rời đi.
"Lúc trước tớ từng gãy chân" Thừa Vũ nhìn bóng lưng Lương Hiện, ngẫm nghĩ thế nào cũng rất không được,tư thế ôm công chúa này, sau đó trầm tư nhìn chằm chằm chính mình "Như thế nào lại tựa như di chuyển cục gạch?"
Kha Lễ Kiệt bình tĩnh nói: " Không cần nghi ngờ về giá trị nhan sắc."
Thừa Vũ "Hừ" một tiếng, sa ngã dựa vào khung cửa.
"Thật ra thì cậu có nghĩ giống tớ không? Nhìn hai người bọn họ đặc biệt có cảm giác rất xứng đôi?"
Suy nghĩ đơn giản cũng tốt.
Như thế lòng dạ sẽ rộng lớn.
Nếu bây giờ hồi tưởng lại lúc mới biết chuyện hai người đó sắp đính hôn thì cảm thấy không quá khó chấp nhận như trong tưởng tượng ban đầu.
Ngược lại, tình trạng "fan cp" ngắn hạn ở cao trung lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
"Xứng thì có ích lợi gì, cậu không phải không biết Minh Tự không thích Hiện Hiện" Kha Lễ Kiệt cảm thấy vấn đề chính là ở Minh Tự, không ngừng lắc đầu "Hai người bọn họ rất không ổn."
Thừa Vũ u buồn thở dài một hơi.
Kha Lễ Kiệt nói ra được lời này cũng cảm thấy quá có lý.
Từ khi còn là học sinh,Minh Tự đã không thích Lương Hiện- một người đàn ông quá đẹp trai mà đẹp trai thì không đáng tin cậy và nếu lúc nãy họ có thể gọi Minh Tự tỉnh thì tuyệt đối giữa hai người sẽ không an ổn......
Và cũng như chuyện ôm ấp nhau rời đi như thế này.
- -----Đăng tải duy nhất tại Fb:Nhà Ninh Hinh và Wattpad GaniiHin------
Trên đường về, Minh Tự có tỉnh qua vài lần.
Nghiêng đầu thỉnh thoảng mở mắt ra nhìn bên ngoài cửa sổ và thấy nhiều ánh đèn neon nhấp nháy, ánh sáng vỡ vụn mờ mịt vô cùng chói mắt.
Cô không nhớ nổi chuyện gì đã xảy ra trước đó, càng không biết mình đang ở đâu, vừa cảm thấy chóng mặt và vừa cảm thấy buồn ngủ, sau đó vài giây sau lại tiếp tục mất đi ý thức.
Lúc Lương Hiện đem người ôm xuống xe, Minh Tự vẫn còn đang ngủ say mà ngay cả khi cơn gió lạnh lẽo ban đêm ở Bình Thành thổi qua cũng không thể đánh thức cô.
Khẽ rùng mình sau đó theo bản năng nghiêng đầu vùi vào trong lòng ngực Lương Hiện.
- -----Đăng tải duy nhất tại Fb:Nhà Ninh Hinh và Wattpad GaniiHin------
Minh Tự mơ hồ cảm thấy hơi khát.
Cô trở mình, đưa tay chạm vào chiếc gối mềm mại,nhanh chóng ôm lấy nó vào lòng bất giác lẩm bẩm: "Muốn uống nước..."
Lương Hiện bước tới nhìn thấy Minh Tự lúc nãy còn an ổn ngồi trên chiếc ghế sô pha,không biết khi nào đã biến thành nằm ngửa với một chiếc gối dựa trên tay.
Ừm.
Tư thế ngủ khá tao nhã.
Vẫn còn đang nghĩ,rồi bất ngờ nhìn thấy trong giây tiếp theo,Minh Tự người vốn đang ngủ nhã nhặn đã lật người ném cái gối ra chỗ khác, một chân gác lên lưng ghế sô pha.
Hạ Tuế vốn dĩ đang đứng trên lưng ghế sô pha đột nhiên kinh hãi nhảy lên hai lần khi thấy chân Minh Tự gác mạnh lên phía trên.
Lương Hiện: "......"
Minh Tự có một đôi chân dài xinh đẹp thẳng tắp, mu bàn chân nhỏ gọn trắng và gầy tương phản rõ rệt với bộ sofa da màu đen.
Ánh mắt anh ở trên người Minh Tự dừng một lúc sau lại đột nhiên nhận thấy cổ họng mình có vẻ hơi khô khốc.
Anh liếc mắt sang chỗ khác rồi xoay người đi đến phòng ngủ tìm lấy một chiếc chăn mỏng, cúi xuống đắp lên người cô.
Minh Tự lúc này mơ mơ màng màng nói: "Muốn uống nước..."
Anh thấp giọng nói "Dậy uống đi."
Không nhúc nhích.
Lương Hiện không còn cách nào khác phải cúi xuống đỡ cô ngồi dậy.
Thời tiết giữa mùa hè, Minh Tự chỉ mặc chiếc váy hai dây mỏng tang, mặc cho Lương Hiện cố ý kéo dài khoảng cách nhưng vẫn không tránh khỏi đụng vào eo cô.
Xúc cảm quả thật có chút mềm mại.
Hầu yết nhẹ lăn và động tác đứng lên gần như vội vàng.
Dùng nước lạnh phả vào mặt sau đó im lặng đặt tay lên bồn rửa cố gắng áp xuống cảm giác trong nháy mắt kia.
Khi trở lại, Lương Hiện thấy Minh Tự ngửa mặt lên ghế sô pha, hồi lâu sau mới mở mắt "Đây là đâu?"
Giọng ngập ngừng mê man giống như vừa mới tỉnh dậy, mất trí nhớ nhưng vẫn còn bình thường và không say đến phát điên.
Lương Hiện đưa cho cô một cốc nước ấm "Nhà của tôi."
Ai ngờ Minh Tự giơ tay lên chặn cái ly,ngồi thẳng người, chân bắt chéo, đặt tay trái lên đầu gối, đặc biệt cao quý và lạnh lùng: "Người đâu, bãi giá Thủy Vân Loan."
Thần thái không hề có nửa điểm uống say, giọng nói giống như thường ngày,vô cùng kiêu ngạo như một công chúa bất ngờ bật ra một câu thoại cổ trang.
Hình như có gì đó hơi sai.
Lương Hiện nghiêng mắt "Em nói cái gì?" Minh Tự liếc nhìn anh một cái, vẫn giữ giọng <
> gằn từng chữ: "Ngươi không hiểu tiếng người sao? Bổn cung nói bổn cung mệt mỏi rồi, phải về tẩm cung nghỉ ngơi."
Vừa nói, cô vừa ưu nhã đưa một bàn tay ra như thể định đặt nó lên mu bàn tay của một vị nô tài.
Lương Hiện mất hai giây để chắc chắn rằng Minh Tự đã rất rất rất say.
Bất quá cũng không quên duy trì thần thái công chúa cao quý và quyến rũ.
Lương Hiện dở khóc dở cười, muốn cúi xuống ôm cô vào phòng thì dừng lại, sau đó vươn một cánh tay "Được, tôi đưa ngài trở về tẩm cung nghỉ ngơi."
"Không cần ngươi đỡ" Minh Tự đẩy anh ra, ánh mắt đảo quanh trong phòng khách rộng lớn và đột ngột chỉ tay về phía Thạch Thái- người vẫn luôn cho rằng chính mình nãy giờ là một người vô hình đứng ngay cửa phòng khách "Để tên kia tới."
Thạch Thái theo bản năng nhìn lên trần nhà.
Không biết vì cái gì, anh ta cảm giác có điểm rất không ổn.
Từ thân thể đến tính mạng.
Lương Hiện liếc nhìn về phía Thạch Thái một cái, giọng nói nhàn nhạt không nghe ra được là vui mừng hay là tức giận "Ồ? Tại sao anh ta lại tới?"
Minh Tự híp mắt lại, giơ tay chạm chạm vào chóp mũi Lương Hiện nhẹ giọng nói: "Anh nha, anh không phải người tốt."
Lương Hiện nắm lấy tay cô đặt xuống, thuận theo lời cô hỏi: "Tại sao anh không phải là người tốt?"
"Bức em kết hôn, hại em té trẹo chân ngồi xe lăn......" Minh Tự giơ bàn tay chính mình chỉ chỉ lý do rồi hạ xuống từng cái mà những chuyện từ thời học sinh xa ơi là xa của nhiều năm trước thẳng thừng đem ra nói luôn một lần "Đoạt đồ,không mặc đồng phục học sinh, đánh nhau và trốn tiết, thậm chí sau đó còn đã đánh tôi......"
Nghe có vẻ rất tệ, Lương Hiện kéo nhẹ khóe môi dưới "Sao tôi lại cảm thấy một vài điều trong số đó giống như không đúng sự thật?"
Anh đánh cô khi nào chứ?
Minh Tự mặc kệ anh, sau khi cô tự mình liệt kê ra mười tội danh nặng nhất của Lương Hiện, thở phào nhẹ nhõm một cái rồi đưa ra quyết định cuối cùng "Vậy ban ngươi —— đánh chết mới thôi!"
Chính mình còn rất vừa lòng mà phụ họa theo "Nương nương anh minh!"
Lương Hiện: "......"
Lúc đó mới hiểu rằng, chuyện xảy ra ban nãy là do cô đang mơ trong giấc mơ,có cô,có anh và có cả Thạch Thái, uống rượu làm càng,càng làm thì cô càng dính vào.
Và hiện tại bởi vì không có ai phối hợp nên quyết định đóng luôn cả hai vai.
Minh Tự nhìn anh sau đó cong khóe môi xinh đẹp, nghiêm giọng hỏi: "Ngươi có biết tội chưa?"
Lương Hiện cũng lười tranh cãi với con ma men xinh đẹp này,nhanh chóng dứt khoát nghiêng mình đem người bế thẳng vào phòng ngủ.
Hạ Tuế cẩn thận nhảy khỏi sô pha rồi nghiêng đầu nhìn bóng lưng bọn họ, tung tăng muốn đi theo thì bị Thạch Thái bắt lại.
Ở một mức độ nào đó, Thạch Thái là một chiếc chày gỗ không rành cách đối nhân xử thế, lúc này cũng đặc biệt rất biết cân nhắc.
- -----Đăng tải duy nhất tại Fb:Nhà Ninh Hinh và Wattpad GaniiHin------
Dọc trên đường đi, Minh Tự ở trong lòng ngực Lương Hiện không ngừng lộn xộn.
Cuối cùng cô còn vươn tay chạm vào mắt anh nói rất là nghiêm túc "Lương Hiện, ta đã cẩn thận suy nghĩ, nể tình chúng ta có nhiều năm tình cảm như vậy,nếu bây giờ ngươi mở miệng cầu xin ta, ta liền ban cho ngươi kim bài miễn tử."
Cái kia thật đúng là muốn cảm ơn cô, Lương Hiện miễn cưỡng đáp: "Được."
Mái tóc đen nhánh của cô vừa mềm mại lại vừa dài buông xõa xuống cánh tay anh rồi trượt ra không trung không ngừng lắc lư theo bước chân.
"Vậy thì trước tiên ngươi phải cầu xin ta nha." Cô ngửa mặt lên nhìn anh. Đôi môi mềm mịn căng mướt, má hồng hồng kết hợp với làn da trắng như tuyết, giọng chậm rì rì như một loại cám dỗ đầy dụ hoặc.
Hai người ở khoảng cách rất gần và gần như hít thở không thông.
Minh Tự tựa như không có chuyện gì xảy ra, thở nhè nhẹ trong lòng Lương Hiện.
Lương Hiện chỉ cảm thấy gân xanh trên trán mình không ngừng nhảy dựng lên, và tiếp theo mấy bước cuối cùng tiến vào phòng ngủ kia, cơ hồ là đem cái người trong tay ném mạnh lên giường.
Cảm giác không trọng lượng quá khủng khiếp khiến Minh Tự sợ hãi kêu một tiếng, ngã lăn ra.
Lương Hiện lúc này mới hoàn hồn lại, nhanh chóng đi tới "Đau rồi?"
Đột nhiên nhớ tới lần trước khi ngủ ở đây, Minh Tự đã từng phàn nàn rằng giường ở nhà anh quá cứng khiến cô ngủ không tốt mà tới nay cũng chưa kịp đổi.
Minh Tự ôm chặt eo cô, giận dữ nhìn anh.
Này là người nào?
Tốt bụng ban cho anh ta một tấm kim bài miễn tử, anh ta thật giống như không quan tâm, lạnh nhạt còn chưa tính hiện tại cư nhiên dám ném cô xuống mặt đất!
Tất cả vẫn chưa được thỏa thuận xong???!
Càng nghĩ càng ủy khuất, hơn nữa dưới tác dụng của rượu, cô cảm thấy cánh mũi có chút xót xa.
Lương Hiện thấy Minh Tự nửa ngày không nói chuyện, nghĩ đến có lẽ nó thật sự rất đau nên đành phải ho khan xin lỗi "Minh Tự, thực xin lỗi tôi......"
Tầm mắt hai người đối diện nhau, giọng nói đột nhiên im bặt vì thấy nước mắt lăn dài trên khuôn mặt trắng nõn của Minh Tự.
"Anh đi ra ngoài đi." Minh Tự cảm thấy xấu hổ, lấy tay lau đi nước mắt, quay lưng lại "Anh đi đi."
Giọng nói dường như bị chặn lại bởi một thứ gì đó.
Dù biết Minh Tự hơn phân nửa là uống say quá nên mới cáu kỉnh như vậy,nhưng anh phải thừa nhận rằng khi nhìn thấy cô khóc, trái tim anh vẫn trào lên một nỗi chua xót không thể nói nên lời.
Chân tay nhất thời luống cuống.
"Minh Tự, thực xin lỗi" Cô quay lưng lại khiến Lương Hiện không thể không đi vòng về phía bên kia giường,anh ngồi xổm xuống, giọng nói hết mực nhẹ nhàng, nhu hòa"Để anh xem xem, ngã đau ở chỗ nào?"
Minh Tự hai mắt đỏ bừng ôm chặt lấy đầu gối.
Sắc đẹp đẹp đẽ ấy đập vào ánh mắt tựa như đóa hoa đào nở rộ trên khuôn mặt trắng nõn.
Hầu yết Lương Hiện khẽ lăn, khi nói lại một lần nữa, giọng anh trở nên khàn khàn "Minh tiên nữ,đừng khóc?"
Minh Tự mất một lúc lâu mới có thể lên tiếng nhưng vẫn là không vui lắm "Vậy anh hứa với em một điều kiện."
Lương Hiện thở phào nhẹ nhõm, không chút do dự nói: "Ừm, em nói."
Khoảng cách giữa hai người lúc này rất gần.
Minh Tự duỗi tay chạm vào mặt anh.
"Nơi này" Trong mắt hiện lên vẻ tò mò, duỗi một ngón tay ra từ từ di chuyển xuống, ngập ngừng thử chọc vào hầu yết "Cho em sờ nơi này một chút."
"......"
- -----Đăng tải duy nhất tại Fb:Nhà Ninh Hinh và Wattpad GaniiHin------
Lúc Minh Tự tỉnh lại, đầu đau như muốn nứt.
Mở mắt và không nhớ được chuyện gì đã xảy ra trước đó, đầu váng mắt hoa nhìn trần nhà bên trên sáng đến mức chói mắt, cô mở rồi nhắm mắt lại cố gắng thích ứng một hồi lâu.
Ý thức trống rỗng và có chút buồn nôn.
Minh Tự nhấc chăn chuẩn bị xuống giường, bỗng nhiên phát hiện chính mình vẫn còn mặc chiếc váy ngày hôm qua, từ trạng thái nửa mơ nửa tỉnh phục hồi tinh thần lại hét lên một tràng dài "Ahhhhhhhhhh!"
Muốn chết đi thôi, thực sự đêm qua cô đã ngủ thiếp đi như thế này mà không đánh răng, tắm rửa hay tẩy trang!
Ô ô ô Sao cô có thể trở thành cái người cẩu thả lôi thôi như vậy!!
Thật sự muốn chết!!
Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng gõ cửa khiến tiếng hét đầy hối hận của Minh Tự lập tức bị chặn lại trong cổ họng, thật lâu sau cũng không phát ra được một âm tiết.
Sau khi im lặng trong hai giây, cô lập tức nằm lại trong chăn và kéo chăn lên che hết đỉnh đầu.
Một giây tiếp theo, Lương Hiện mở cửa tiến vào, gọi cô: "Minh Tự?"
Vừa rồi, anh dường như nghe thấy giọng nói của cô.
Minh Tự nghiến răng, không rên một tiếng nhắm mắt lại giả vờ ngủ—— đánh chết cô cũng không muốn gặp người khác trong bộ dạng không rửa mặt không chải đầu,vô cùng lôi thôi như thế.
Nó quá xấu hổ.
Cô nắm lấy tấm chăn bông màu trắng,quấn chặt mình như một con nhộng và gần như dán một nhãn trên chăn là "Người sống chớ lại gần", vừa thấy thì biết cô là đang muốn trốn tránh hiện thực.
Lương Hiện mỉm cười nhẹ nhàng bước tới duỗi tay bắt lấy góc chăn xách xách như là muốn đem nó kéo ra.
"Anh đừng cử động, quay người, mau chóng đi ra ngoài đi." Minh Tự không còn cách nào khác phải cầu xin, đem chăn quất càng chặt.
"Tỉnh rồi?" Lương Hiện biết rõ cố hỏi, sau đó thu tay về bỏ vào túi, mỉm cười "Còn nhớ em đã làm gì tôi hôm qua không?"
- ------Edit:Ninh Hinh------