Những lời như "Tôi chống lưng cho cô" thế này, kỳ thực Minh Tự thực sự đã nghe rất nhiều.
Chẳng hạn khi còn nhỏ, Thừa Vũ thường làm ra vẻ mình là đại ca vỗ ngực tự nói: " Minh Tự, Lương Hiện có phải lại bắt nạt cậu không? Đừng sợ, tớ ở đây chống lưng cho cậu!"
Lời nói cậu ta mạnh dạn hùng hồn,năng nổ giống như cậu ta không hề lừa gạt cô nhưng thật không may, Minh Tự trước nay đều không bao giờ tin vào điều đó nhưng lại bất ngờ vì câu nói nhẹ nhàng bâng quơ không quá nghiêm túc của Lương Hiện mà có một tí xíu...... Giống như thật sự có cảm giác tin tưởng.
Cố gắng gạt những suy nghĩ kỳ quái trong đầu mình sang một bên lấy lại bình tĩnh liếc mắt nhìn anh một cái "Nhìn tôi giống như cái người dễ bị người ta khi dễ sao? Cái tiểu bạch liên hoa Phùng Thi Như kia nhất định sẽ bị tôi làm cho sợ hãi ngay thôi."
Lương Hiện cười nhẹ và nói "Ừm".
Minh Tự cũng cong môi rồi chợt nhận ra không khí trong xe lúc này có vẻ rất hài hòa.
Hài hòa đến mức vô cùng kỳ lạ.
Độ cong khóe môi dần dần thu lại cuối cùng nhấp một chút nghiêng đầu nhìn về phía bên ngoài cửa sổ.
Lương Hiện có lẽ cũng nhận thấy điều đó nên trong một lúc, không ai trong số hai người bọn họ lên tiếng.
Ngoài cửa sổ xe, ánh đèn đường từng cái nhanh chóng chạy vụt qua mà bóng người bên đường cũng lùi nhanh dưới cái ánh đèn mờ ảo.
Cuối cùng, Lương Hiện bắt đầu phá vỡ bầu không khí "Lúc trước người bịa đặt quan hệ giữa chúng ta hình như là Phùng Thi Như?"
Minh Tự lên tiếng "Đúng vậy.Là cô ta"
Chỉ là càng nói tiếp chuyện này cô càng cảm thấy giận.
Phùng Thi Như là một kẻ tiểu nhân yêu thầm Lương Hiện nhiều năm mà không dám trực tiếp nói ra với anh ta,cô ta trông giống như những nữ sinh ngu ngốc bên ngoài kia lấy cô ra làm mục tiêu lớn nhất để đối chọi gay gắt nói cô cùng với Lương Hiện thông đồng bí mật sau lung,quan hệ bất thường,..mà vốn dĩ quan hệ của cả hai chỉ là bạn từ nhỏ nên việc thân thiết hơn nhiều so với những người bạn cùng lớp bình thường là điều rất đương nhiên.
Ban đầu giữa họ vốn dĩ chính là mối quan hệ vô cùng trong sáng nhưng khi dừng lại ở trong mắt yêu đến hồ đồ của Phùng Thi Như thì là cô cùng Lương Hiện yêu thích lẫn nhau,âm thầm bí mật,...nháo loạn đến tai Sầm Tâm Nhạn khiến chính cô cùng bà ta cãi nhau một hồi, dưới sự tức giận của chính mình cô không cẩn thận đem mối quan hệ yêu sớm vốn dĩ không hề có nói thẳng ra ngoài trực tiếp thừa nhận.
Thừa Vũ lúc đó sau khi nghe tin này cậu ta bỗng nhiên ho khan một tiếng "Hiện Hiện, Minh Tự, có một câu tớ muốn nói với hai người thật lâu rồi mà chưa dám nói ra -- hai ngươi có thật là đang yêu đương như lời đồn đại bên ngoài không?"
Minh Tự còn có thể trả lời vấn đề này như thế nào?
Chẳng lẽ cô nói do chính mình tức giận sinh ra hồ đồ?
Có quá vô lí cho cái vấn đề vớ vẩn này không?
Thuận tay cầm cuốn sách vật lý lên vươn tay muốn đánh cậu ta nói: "Đừng chạy trốn, đưa đầu cậu lại đây tôi đánh một cái giúp cậu tỉnh!"
Thừa Vũ ôm đầu chạy đi cuối cùng co rúm người lại nằm trên ghế sô pha với vẻ mặt đau khổ nói: " Nhưng hai người các cậu trông rất xứng đôi... thật sự không suy xét tiến thêm một bước?"
Minh Tự tức giận "Xứng cái đầu cậu, suy xét cái đầu cậu."
"Hiện Hiện?" Thành Dục vươn cổ hỏi lại.
Mặc dù Lương Hiện có vẻ lỏng lẻo không quá nghiêm túc nhưng số điểm của anh ta trong nhóm bọn họ chính là rất tốt.
Nghe Thừa Vũ nói xong câu này anh ngẩng đầu lên khẽ liếc cô một cái "Không có hứng thú."
Minh Tự hừ một tiếng "Thật là trùng hợp, tôi đối với cậu cũng không có hứng thú."
- ----------------------
Vì vậy, không biết là do cô bịa lí do quá mức thuyết phục hay là vì điều gì khác khiến cho sự nghi ngờ ban đầu của Sầm Tâm Nhạn biến mất mà Lương Hiện giống như người bị tổn thương lòng tự tôn...... Tóm lại Minh Tự càng nhìn anh càng ngày càng không vừa mắt.
Nói chung là sau tất cả mọi chuyện, mối quan hệ không tốt giữa cô và Lương Hiện có được tới hôm nay kỳ thật cũng là nhờ một phần "Công lao" to lớn của Phùng Thi Như.
Nhưng mà bất quá, đó cũng đều là chuyện của quá khứ nên Minh Tự không muốn nhắc lại nữa khiến bản thân mình thêm tức càng ngày càng thêm tủi thân.
Bỗng nhớ đến một chuyện rất quan trọng,cô quay đầu nhìn anh "Nhà tôi còn có một con mèo. Nếu..nếu lỡ như nó ăn Hạ Tuế thì làm sao bây giờ?"
Lương Hiện mơ hồ có nhìn thấy qua con mèo của cô vài lần trên vòng tròn bạn bè "Là Ragdoll thường đăng trên wechat???"
Đôi mắt màu xanh ngọc bích kèm với bộ lông màu trắng muốt trông khá đẹp và ngoan ngoãn.
Minh Tự: "Đúng. Trông nó tính tình rất ngoan nhưng --"
Không phải nói rằng loài mèo với loài chim đều là thiên địch của nhau sao?
"Không sao, cô đừng để nó tiếp xúc quá gần với Hạ Tuế là được?" Lương Hiện thoạt nhìn không hề tỏ ra quan tâm đến sự an toàn của Hạ Tuế,anh chậm rãi tựa lưng với vẻ mặt vô cùng thoải mái "Hạ Tuế thích xem nhất là thi đấu vật lộn hơn nữa đối với những người bạn xa lạ thái độ của nó đặc biệt hung dữ."
Nghe giọng điệu của Lương Hiện giống như Hạ Tuế là cực MAX có thể đấm đá tỏ ra mình hung tàn khắp nơi không khác là bao.
Nhưng mà cho dù nó có xem bao nhiêu trận thi đấu vật lộn đi nữa thì nó bất quá cũng chỉ là một con anh vũ nho nhỏ có thể đánh bại được một con mèo to xác kia sao?
Sau khi về đến nhà, Minh Tự nâng má nhìn Hạ Tuế ở trong lồng an tĩnh chải lông "Chủ nhân mày thật không có lương tâm không sợ mày cứ vậy mà bị Ragdoll ăn thịt." Hạ Tuế vừa lúc chải lông trên ngực,nó cúi đầu thường xuyên mổ mổ gật gù tựa như đang đồng ý tán thành với lời nói của cô.
Minh Tự bị Hạ Tuế lấy lòng không ngừng cười tủm tỉm.
Nói Lương Hiện không biết có thể tin hay không? Minh Tự vẫn là rất cẩn thận không đem Hạ Tuế tự tiện thả ra ngoài, để nó ở trong lồng sắt nhìn Ragdoll làm quen với ý nghĩ không hề trông cậy vào chúng nó sau này có thể trở thành bạn tốt của nhau hay không.
- -----------------------
Trước khi Lương Hiện rời khỏi Bình Thành, anh đã có một buổi đến gặp đánh giá những vệ sĩ mới.
Địa điểm tổ chức đánh giá được bố trí trong câu lạc bộ MMA - một nơi không hề có giới hạn về luật lệ.
Lương Hiện ngồi bên dưới vừa quan sát cuộc tranh đấu bên trên vừa thỉnh thoảng nhìn xuống tư liệu chứa thông tin trong tay.
Thạch Thái quả thật là một người có thái độ làm việc rất đáng tin cậy từ lý lịch chi tiết của những vệ sĩ mà anh ta tìm thấy cho Lương Hiện, anh có thể nhìn thấy rất rõ ràng về các chứng chỉ liên quan,kỹ năng ở mỗi người.
Lương Hiện sau khi xem xong đem hợp đồng lao động ra kí kết cho bọn họ sau đó để bốn vệ sĩ ẩn núp, thay phiên nhau đi bên cạnh bảo vệ cho Minh Tự.
An bài xong tất cả điều này Lương Hiện cũng nhanh chóng đi đến sân bay.
Chiếc Bentley màu đen chạy như bay trên đường, Lương Hiện nhận lấy tài liệu từ tay người trợ lý bên cạnh, giơ ngón tay đè đè giữa lông mày.
Trên tất cả đống tài liệu trong tay thì trên đó tất cả đều là rậm rạp chữ tiếng Anh.
- ------------------
Vô luận như thế nào thì từ lần đầu tiên gặp mặt Hạ Tuế đến nay cô thường hay nghĩ tới nó rất nhiều, bây giờ đúng lúc có thể đem nó nuôi nấng ở trong nhà, từ tận đáy lòng, Minh Tự cảm thấy rất là hài lòng về điều này.
Càng nhìn kĩ càng phát hiện ra rằng Hạ Tuế lớn lên cực kì xinh đẹp với bộ lông màu đỏ tươi, ở mép và đuôi cánh có lông tơ và lông xanh phản chiếu ánh sáng như tơ lụa.
Điều quan trọng đặc biệt nhất là buổi tối khi Minh Tự ở trên bàn làm việc đọc bản thảo thiết kế, Hạ Tuế sẽ dạo tới dạo lui khắp góc bàn, không ồn không nháo thậm chí còn giúp cô ngậm bút chì màu.
Thỉnh thoảng nó vô tình đi lại nghiêng đầu cọ cọ vào tay cô khiến tâm trí căng thẳng bất chợt trở nên mềm nhũng.
Chống cằm nhìn nó đột nhiên nhớ tới lúc trước không lâu Lương Hiện hơn nửa đêm gửi cho cô cái video Hạ Tuế đang chải lông.
Từ trước đến nay đối với Lương Hiện,Minh Tự chính là cái người có thù sẽ tất báo, cô cầm lấy di động bên cạnh quay video Hạ Tuế đang ngậm bút chì màu qua cho cô.
"Thích không?"
Lương Hiện ở bên kia hơn nửa giờ sau mới trả lời.
Khi đó, Minh Tự đang ngồi trước bàn trang điểm thực hiện quy trình chăm sóc da nhìn màn hình di động đang phát sang hiển thị Lương Hiện phát qua một cái dấu chấm hỏi.
Minh Tự không quan tâm điều này một mình nhàn hạ tiến hành chăm sóc da xong mới cầm điện thoại trả về đúng bốn chữ: "Tự mình xem xem"
Nhìn thấy tin nhắn này của Minh Tự, Lương Hiện nghiêng đầu bật cười.
Minh Tự quả thật sẽ không vô duyên vô cớ phát tin nhắn cho anh mà không hề có lí do,chẳng qua nguyên lai là bởi vì chờ đến lúc này. Tiểu khổng tước không chỉ xinh đẹp mà còn rất mang thù.
Vừa muốn nhắn lại vài câu bỗng nhiên sực nhớ tới lần trước mình bị cô kéo đen.
Vì thế anh bắt đầu nghĩ nghĩ thay đổi một chuỗi dấu ba chấm.
"Thích không?"
"?"
"Tự mình xem xem"
"......"
Minh Tự nhìn dấu ba chấm này của anh, cong môi đắc thắng.
- -------------
Sau khi khai mạc nhãn hiệu thiết kế riêng mình Minh Tự bất ngờ nắm trong tay tổng cộng hơn một triệu đơn hàng.
Nếu lấy tình cảm gia đình ra đo lường với tiền bạc thì Minh Chính Viễn kỳ thật đối với cô không hề tệ chút nào.
Ông ta cho Minh Tự sở hữu một lượng cổ phần nhất định trong tập đoàn Minh gia, không nhiều nhưng vừa đủ để uy hiếp người khác bảo vệ cuộc sống tốt đẹp sau này của chính cô.
Nhưng điều đó nó cũng không là gì cả so với việc ông ta đem cô liên hôn thương mại cùng với Lương Hiện thái tử của tập đoàn Kinh Hoằng, nói đến việc liên hôn giữa hai nhà như thế này có rất nhiều ý nghĩa nhưng quan trọng nhất trong này chính là rót vào túi Minh Chính Viễn một khoảng lợi ích tương đối đáng kể.
Tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên đánh gãy suy nghĩ lúc này của Minh Tự, cô nhấc máy và nghe thấy tiếng Lâm Hề Già đang kêu trời khóc đất "A a a a a làm sao bây giờ, tớ viết không ra ô ô ô, ngày mốt tớ phải giao bản thảo rồi bây giờ lấy cái gì giao a a a!"
Nói đến cũng khéo, hai người đều có một thói quen chính là nếu tắc sáng ý cùng linh cảm Lâm Hề Già sẽ dừng viết mà cô cũng dừng vẽ đi ra ngoài chơi một vòng sau đó quay về lại tiếp tục có linh cảm.
"Tôi vừa mới ra khỏi sân bay, nếu không tớ qua đó đón cậu?" Tài xế mở cửa xe cho Minh Tự khom lưng ngồi vào, cô nhẹ nhàng sửa sửa làn váy.
Lâm Hề Già: "Cậu muốn đi đâu?"
"Sau bữa tham dự tiệc rượu lần đó tớ đột nhiên nghĩ ra linh cảm thiết kế một cái váy nên mới có nhã ý đến Paris làm một bộ" Minh Tự nghĩ đến cái váy kia tâm tình trở nên đặc biệt rất tốt không khỏi mỉm cười tủm tỉm.
Lâm Hề Già bởi vì trong khoảng thời gian này luôn ủ rũ ở trong nhà viết kịch bản lại không buồn đi ra ngoài bổ sung quần áo trong tủ quần áo chính mình, nghe vậy đập tay lên bàn "Đi!Cậu đến bồi tớ đi dạo phố! Không viết! Không giao / Mặc kệ tất cả!"
Hai người đi thẳng một mạch đến khu mua sắm ở trung tâm thành phố,càng quét tổng cộng bốn tầng của tòa nhà mặc kệ người lái xe đi theo phía sau xách bảy tám cái túi lớn nhỏ có chút không theo kịp bước chân hai cô gái đi giày cao gót ở phía trước.
Cuối cùng sau khi phát tiết, Lâm Hề Già ngồi trong quán cà phê ôm ví tiền buồn bực đau lòng.
"Chúng ta hay là đổi sang một cái trò tiêu khiển ít tốn tiền hơn đi..."
Tại lối vào của câu lạc bộ "PARROT", sau khi Minh Tự xuống xe, cô tháo kính râm và hơi ngẩng đầu nhìn lên.
Lần trước tới không chú ý, lần này tới thấy biển hiệu "PARROT" màu đen của câu lạc bộ có chút suy nghĩ đó không phải là từ đơn tiếng Anh của một con anh vũ sao?
Xem ra mặt mũi của Hạ Tuế trong lòng Lương Hiện xem ra không hề nhỏ.
Lâm Hề Già khoác tay cô đi vào vừa đúng lúc gần 8 giờ tối, trong câu lạc bộ bầu không khí lúc này vô cùng nóng bỏng náo nhiệt. Nhìn về phía trước có rất nhiều người chen chúc nhau giành lấy vị trí bởi vì trận đấu bên trên sắp bắt.
Minh Tự cùng Lâm Hề Già tìm được vị trí ngồi xuống chẳng được bao lâu đã thấy quản lí Triệu vội vàng chạy tới.
"Minh tiểu thư, Lâm tiểu thư, buổi tối tốt! Hai người bây giờ có thể lên ghế VIP!" Bởi vì vội vàng chạy tới nên trên trán anh ta không ngừng đổ đầy mồ hôi.
Nếu nói lần trước khi hai người tới quản lí Triệu chiêu đãi nhiệt tình thì lần này anh ta gần như cúi đầu chào bọn họ.
Lâm Hề Già cảm thấy hơi kỳ quái "Vé VIP không phải đã bán hết rồi sao?"
"PARROT" là câu lạc bộ MMA đang lên ở Bình Thành cho nên vé VIP bán hết rất nhanh. Lúc Lâm Hề Già đến xem còn vị trí nào tốt để ngồi không thì thấy vé VIP hầu như đã bán hết sạch từ lâu.
"Đối với những người khác thì không nhưng mà ông chủ đã ra lệnh đặc biệt rằng nếu trong tương lai hai vị tiểu thư có tới đây xem thì hai vị có thể ngồi vào ghế riêng của ông chủ bất cứ lúc nào."Quản lý Triệu thở phào nhẹ nhõm cười cười giải thích.
Ông chủ của câu lạc bộ này... Minh Tự phản ứng hai giây "Lương Hiện?"
Quản lý Triệu vẫn duy trì nụ cười "Đúng vậy."
Vì họ được đặc cách có một vị trí tốt nên bây giờ họ không cần phải ở lại đây.
Minh Tự cùng Lâm Hề Già sau khi ngồi xuống ghế VIP thì trận thi đấu vừa lúc bắt đầu, nhìn qua và phát hiện rằng tầm mắt từ góc độ này nhìn qua vừa không bị cản trở mà đặc biệt còn vô cùng rõ ràng. Minh Tự nhìn nhìn suy nghĩ trong chốc lát lấy di động chính mình ra mở khung chat trước đó với Lương Hiện.
Nhìn lịch sử trò chuyện hai người vẫn còn dừng lại ở mấy ngày trước anh bị cô làm cho nghẹn họng kia bất đắc dĩ cười cười.
Qủa thật trên thực tế, Lương Hiện chưa bao giờ đối xử tệ với cô.
- ------Edit:Ninh Hinh------